Chương 56: Hồng Trần Luyện Tâm

Thành Tây, Phiên Luân Thành.

A Tú dẫn theo Thiên Cẩu, đi dạo xung quanh thăm thú khắp nơi. Phía sau hắn, Lan Mi cũng tháp tùng theo hầu.

Đến những nơi địa danh nổi tiếng, nàng điều kiên nhẫn giới thiệu giải thích. Khiến cho cuộc dạo chơi, trở nên thú vị.

Khi đi qua một toà lầu các to lớn, ở phía góc Đông của Tây Thành. Lan Mi đỏ mặt, tỏ ra ghét bỏ nép đứng phía bên kia thân hắn. Dường như, ở gần đó làm nàng thấy không thoải mái.

Thấy biểu hiện lạ trên gương mặt đối phương, hắn cũng tỏ vẻ không hiểu. Đưa mắt nhìn về phía toà lầu các xa hoa kia.

Ở trên lầu cao, các vị cô nương trang phục hở hang màu sắc đủ loại. Cử chỉ lẳng lơ, đứng trên cao kêu gọi nam nhân đi ngang qua đường kêu gọi.

"Khách quan, ghé vào đây sủng ái thiếp đi!"

"Vị công tử kia, tướng mạo thật tuấn tú sao không ghé vào Ngọc Nguyệt Lâu của thiếp, đối ẩm ngâm thơ."

"Khách quan, vào đây...!"

Đủ loại kêu gọi từ liếc mắt đưa tình, tới tạo dáng gợi dục. Khiến người đi đường phía dưới, đỏ mặt tía tai. Nam nhân thì không nói, ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy ngượng ngùng bước chân đi nhanh về phía trước.

Lan Mi làm ánh mắt ghét bỏ về phía toà lâu, nhìn về phía A Tú, cúi đầu nói:

"Đã để tiền bối chê cười rồi!

Những nơi như thế này mở ra, để phục vụ cho bọn phàm tu tục tử.

Sao xứng đáng, với thân phận tiền bối cơ chứ!

Thật làm mất nhã hứng ngắm phong cảnh của người!"

A Tú nghe nàng nói vậy, xoay người lấy tay áo lặng lẽ lau trộm nước bọt nơi khoé miệng. Rồi đưa tay lên ho khan một tiếng, nói:

"Phàm trần lúc nào cũng có sự cám dỗ!

Trên đầu chữ Sắc có con dao a!

Người tà dâm luôn sẽ có con quỷ theo sau.

Đó không phải là điều tốt đẹp cho người tu đạo chúng ta.

Đi thôi, tránh xa chốn thị phi này!"

Tối đó, hai bóng một người một chó đi từ cửa sau Lan gia hướng về phía Tây thành.

"Tú ca, ngươi muốn đi đâu vào giờ này?" Thiên Cẩu đi song song A Tú, mở miệng hỏi:

A Tú nghe vậy, ngừng lại bước chân tạo tư thế suy tư nhìn ánh trăng trên cao, chấp tay sau lưng thở dài:

"Hồng trần là bể khổ.

Nhục dục là con dao!

Ta dẫn ngươi, đi rèn luyện đạo tâm của mình.

Tránh sau này, bản thân ngươi lầm đường lạc lối!"

Nói xong, hắn nhanh chân dắt Thiên Cẩu đi về phía Ngọc Nguyệt Lâu. Đứng trước toà lầu các, Thiên Cẩu tỏ vẻ không hiểu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:

"Tú ca, ngươi dắt ta tới đây rèn luyện đạo tâm a!"

A Tú lấy tay sờ cằm, gật đầu không nhìn nó mà nhìn về phía các cô nương đang vẫy tay trên lầu.

"Nhưng ta là chó a!" Thiên Cẩu tỏ vẻ không hiểu hỏi lại:

Hắn không đáp lại thắc mắc của đối phương, mà bước chân vào trong lầu các. Thiên Cẩu thấy vậy, bất đắc dĩ cũng theo sau.

Một mỹ phụ khoảng 30 tuổi, thấy hắn trang phục sang trọng, theo kinh nghiệm trong nghề biết ngay là người có tiền.

Ả cười tươi, bước nhanh về phía hắn, chào đón nói:

"Công tử, vạn phúc kim an!

Không biết, người đến tìm cô nương hay là nghe hát."

A Tú đưa tay chặn lại lời đối phương, hỏi:

"Ta không quan tâm tới giá tiền!

Chuẩn bị cho ta một phòng thượng hạng, đầy đủ rượu, thức ăn ngon thêm bốn cô nương đẹp nhất."

Mỹ phụ thấy vậy, tính mở miệng thì lại bị hắn chặn lại, bổ sung:

"Gọi cả, ca kỹ hay nhất nơi này a!"

Ả nghe vậy, thì cười tươi hướng về phía tiểu nhị, nháy mắt nói:

"Tiểu Thất, dẫn vị công tử này lên phòng chữ Thiên, chuẩn bị rượu thịt.

Đi gọi cả tiểu Ngọc và tiểu Tâm lên hầu rượu cho y!"

"Dạ!"

Đi vào trong phòng trên lầu chữ Thiên, A Tú nhắm nháp rượu, miệng không ngừng ăn thức ăn do hai kỹ nữ. Hai tay hắn cũng dường như không yên, sờ soạt khắp nơi trên cơ thể hai nàng.

Phần Thiên Cẩu, thì cũng được gọi hai vị cô nương má phấn thanh lâu phục vụ cho nó ăn uống. Nhưng vì khác chủng loại, nó chỉ cảm giác như được phục vụ ăn uống bình thường thôi.

Do có một tý men say, do loại rượu này rất ngon, cảm giác như là Strongbow trên địa cầu vậy. A Tú ngà ngà hơi rượu, nhìn về phía Thiên Cẩu đang ăn ngốn nghiến, nói:

"Ta đã từng nói, miễn sau này theo ta.

Vinh hoa phú quý, rượu ngon mỹ nữ đều không thiếu phần của ngươi.

Nhớ không!"

Nghe lời hắn nói, nó dừng lại miệng đang nhai ngốn nghiến, nói:

"Ta là chó mà!

Đâu biết uống rượu, với lại mỹ nữ Tú ca huynh nói điều là nhân loại.

Ta không cảm giác sung sướng a!"

A Tú nghe nó nhắc nhở dường như bừng tỉnh. Hắn cũng quên nó dù có lợi hại đến đâu thì cũng là một con chó. Cho nó mỹ nữ còn không bằng cho nó khúc xương to.

Nhưng hắn, đến thế giới này không lâu, biết được là nơi cá lớn nuốt cá bé không khác gì ở Trái Đất. Mà còn có phần nguy hiểm hơn.

Giả sử như đấu quyền lực, chính trị thua cuộc. Cùng lắm là về quê nuôi cá và trồng thêm rau. Nhưng ở Hoài Thiên Tiên Giới này, nếu để thua người khác rất có thể trả giá bằng tính mạng.

Thiên Cẩu giống như tấm bùa hộ mệnh hiện tại của hắn. Nếu không thỏa mãn, mà để nó rời đi. Sau này, hắn sẽ không khác gì một phàm nhân không có lực lượng tự bảo hộ.

Suy nghĩ một hồi, A Tú nhìn nó, hỏi:

"Ngươi có muốn, ta kêu người tìm cho ngươi một mỹ cẩu bầu bạn hay không?"

Lời nói như lọt vào trong tai nó, cảm giác hưng phấn tột độ. Nó thè lưỡi dài, thở hổn hển, nước bọt chảy cả ra. Làm bốn vị mỹ nữ đang ngồi trên bàn, tiếp rượu che miệng cười trộm.

Con chó này đúng tiện a!

Cũng rất sung sướng, được chủ nhân cưng chiều như vậy. Còn muốn kiếm mỹ cẩu giống cái để cho nó giải quyết bầu tâm sự.

Nắm bắt hiểu biết khi còn ở quê hương, A Tú sao không biết được nó nghĩ gì cơ chứ.

Loài chó thường đi tìm bạn tình vào mùa giao phối. Nếu chủ nhân không muốn thì phải tìm cách, xử lý tiểu đệ đệ trong người nó.

Nhưng do Thiên Cẩu là chủng tộc yêu thú đỉnh cao không thua kém gì Thánh Linh. Nên muốn tìm người thiến nó là gần như không thể.

Biết làm thì tu vi thấp, mà không biết làm thì tu vi quá cao. Một cường giả đỉnh cao, ai lại bóp mặt mũi đi thái giám hoá một con chó cơ chứ.

Sau khi hứa hẹn với nó, A Tú tiếp tục vui chơi, ca hát. Trong lúc say, hắn còn bước qua tấm màn chắn của ca kỹ. Bắt nàng đi xuống dưới ngồi vào chỗ của hắn, rồi ôm đàn hát vang phục vụ màn nhĩ người dự thính.

"Mười tám sờ sờ...tằng tăng tăng!

Mười tám sờ sờ...tằng tăng tăng!

Nhất sờ... tằng tăng tăng.

Nhị sờ... tằng tăng tăng.

...

Mười tám sờ sờ... tằng tăng tăng... "

Hát hết khúc này tới khúc khác, gần như không biết chán. Đảo người nghiên ngã, hắn ôm đàn đi về phía bàn ngân nga khúc ca làm năm vị cô nương đỏ mặt, tía tai:

"Đêm khuya gió thổi phập phồng.

Năm cô gái đẹp chổng mông lên trời!

Hỏi rằng, đã có phu quân?

Các nàng ậm ự, miệng ngậm cuối đầu nhìn ta!..."

Dù nơi đây là chốn thị phi, hồng trần buôn hoa bán phấn. Nhưng lời ca của hắn, chói tai làm họ chỉ biết cúi đầu, đỏ mặt nhìn nhau.

"Mỹ nhân đứng ngắm trăng rằm.

Ngũ vị cô nương thập cái..."