Trong Thất Cấm Sơn, Vương Trung ngồi đả toạ, hắn đã ở đây gần mười ngày. Tìm mọi cách, để đột phá Khí Tông Cảnh.
"Tiểu tử này, rất biết trọng chữ Tín!" Hoả Kỳ Lân ở phía xa, dùng thần thức, nhìn về hắn, nói một câu:
Một lúc sau, hắn thu công, đứng dậy, cảm nhận linh lực luân chuyển bên trong đan điền. Thở dài, suy nghĩ:
"Thời hạn đã gần, không biết đến khi nào mới đột phá."
Khí linh của Chấn Thiên Kiếm và Thất Cấm Sơn, sau một khoảng thời gian nữa, sẽ tỉnh lại.
Sự đáng sợ, không phải là sát thương, đến từ thần kiếm. Mà bị Thất Sơn linh bảo giam cầm trăm ngàn năm.
Bản thân Vương Trung, muốn thoát ra lúc nào cũng được. Nhưng Hoả Kỳ Lân, thì không như thế!
Chủ nhân của hai món Thần khí này, trước nay lấy săn giết Thánh Linh, làm lợi ích trong tu luyện.
Nếu để cho Khí Linh thức giấc, việc đầu tiên mà nó làm, nhất định là hạ sát Hoả Kỳ Lân, trả thù cho hắn.
Trở lại, động phủ của Thôn Nguyệt Thiên Cẩu. A Tú, đang ngồi đó nướng thịt yêu thú, mà nó bắt về.
Vừa gặm thịt đùi, nó nhìn về phía hắn hỏi:
"Tú ca, ý ngươi nói, ngươi đến từ một thế giới khác. Không phải, Hoài Thiên Tiên Vực sao?"
Hắn nhìn lên trời, thở dài:
"Tất cả, điều là thiên ý!"
"Nếu có thể sống, đã là rất tốt rồi! Ta cũng không mong, sẽ trở về được thế giới của ta."
Nói xong, hắn lại tiếp tục ăn rồi, hỏi lại:
"Theo như ngươi nói, nơi này gọi là Hoài Thiên Tiên Giới phải không? Và đây là một vùng đất tu luyện?"
Thiên Cẩu nhìn hắn gật đầu, lại nói:
"Tú ca, ngươi có dự tính gì không?"
"Chắc ta, phải rời khỏi đây! Đi nhìn xem, thế giới muôn màu ngoài kia!" Hắn trầm ngâm, suy nghĩ, rồi trả lời:
Nghe vậy, nó bỏ miếng thịt đang ăn dở xuống. Mắt sáng lên, hỏi:
"Như vậy, huynh có thể dẫn ta, xem thế giới bên ngoài hay không?
A Tú đứng dậy, quay lưng về phía nó, chấp tay, thể hiện cảm xúc nhìn xa xăm, đau buồn, nói:
"Chỉ trách!..chỉ trách ta quá soái! Nếu ra thế giới ngoài kia, sẽ khiến các cô nương đau lòng a!"
Thấy hắn, tâm trạng như vậy. Nó cũng không nói gì, trong lòng suy nghĩ.
"Khổ thân, cho Tú ca a! Lần đầu tiên, ta thấy có người phiền muộn, vì độ soái."
"Thật đáng thương!"
Âm Giai Vực, Hoàng cung.
Dãy nhà phía Đông, được xây dựng nhanh, trong vòng năm ngày. Từ khi, A Kiệt nhập cung, hắn rất được hoàng đế nơi này, sủng ái.
Họ vừa gặp mặt nhau, giống như tiếng sét ái tình rơi xuống. Hắn được phong làm Vương tế, được xây một hậu viện to lớn, tiếp quản cả Đông cung.
Trong phòng, nữ hoàng đế nằm trên đùi của hắn, suy tư nói:
"Các đại thần, viết tấu chương cùng nhau dâng lên trẫm. Muốn ta, tưởng thưởng tam quân!"
A Kiệt nắm lấy tay đối phương, hỏi:
"Thật khổ tâm bệ hạ, quốc khố trống rỗng, quân đội thì hao tốn, rất nhiều kinh phí a!"
Nhìn vào đôi mắt hắn, nàng lưỡng lự, nói:
"Cái bọn họ muốn, không phải là linh thạch! Mà là...!"
Hắn cảm thấy không hiểu, nhưng vẫn nhìn nàng, đợi câu trả lời.
"Thứ mà ba quân muốn, chính là Vương tế ngươi a!" Nàng thở dài, nói:
Sững sờ, A Kiệt cảm giác như cả bầu trời sụp đổ. Hắn ở Trái Đất, không có một mối tình, vắt vai.
Từ khi, xuyên qua không gian, đến với thế giới này. Hắn được mọi thứ, mà mình hàng ao ước.
Quyền lực, tiền tài, nữ nhân, mọi thứ như ập tới. Khiến hắn không thể tin!
Nếu lấy bản thân, tưởng thưởng tam quân, chả khác gì bản thân là một món đồ chơi cho phụ nữ.
Dù từ khi sinh ra, hắn cao to, mạnh khoẻ. Nhưng cái gọi là, kiến đông cắn chết voi, hắn cũng hiểu.
"Tại sao, trời lại cho ta, một thân nam nhân a! Lại còn ưu tú, đến như vậy!" Hắn đau buồn, suy nghĩ về cuộc đời mình.
Nửa tháng sau, A Tú cùng Thiên Cẩu đồng hành, bước chân xông pha Hoài Thiên Tiên Giới.
Hắn thề với lòng, nhất định phải tìm được đệ đệ và Vương Trung. Cũng sẽ cố gắng tu luyện, tiêu dao thiên hạ một phen.
Trong một khu rừng, hai người bọn họ đang nằm dưới tán cây lớn, tránh ánh nắng gay gắt của buổi trưa.
Đột nhiên phía xa, hắn nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh của một nữ nhân.
"Cứu mạng! Cứu mạng a...!"
Động lòng trắc ẩn, thân là nam nhi của thế kỷ 21. Không thể, không cứu giúp một vị cô nương yếu đuối a!
A Tú ngồi dậy, chạy về phía âm thanh phát ra. Thiên Cẩu thấy vậy, cũng vội chạy theo.
Ở bên này, một vị tiểu cô nương, khoảng 15-16 tuổi, đang bị một con yêu thú hình Hổ to lớn, rượt đuổi.
Hắn chỉ nhìn thấy tiểu cô nương, nhưng lại không thấy con yêu thú phía sau. Chỉ nghĩ, đối phương bị cướp. Hắn đứng ở phía trước, tạo dáng thế ngoại cao nhân, nói:
"Cô nương, đừng sợ! Có ta, ở đây! Không ai, có thể làm hại ngươi!"
Nàng thấy hắn đứng phía trước, không suy nghĩ nhiều, nói một câu cảm tạ. Sau đó, núp về phía sau lưng hắn.
Yêu thú hình Hổ đang đuổi theo, khi nhìn thấy có thêm một nhân loại. Nó liếm môi, tăng tốc về phía đối phương.
Khi còn cách, hai người khoảng 10 bước chân. Nó dừng lại, nhìn đối phương sau đó, từng bước tiến về phía bên này.
Nhìn thấy kẻ rượt đuổi, A Tú như chết lặng. Mồ hôi rơi xuống, sống lưng lạnh toát. Đôi chân hắn, đã trở nên trì trệ, không thể nào quay đầu, chạy đi được nữa.
Yêu Hổ thấy hắn đứng im, lại càng hưng phấn. Nó lại tiếp tục bước đến muốn xé đối phương thành hai đoạn.
Nhưng sau khi, khoảng cách còn ba bước! Một bóng đen to lớn, từ trong bụi cỏ nhảy ra, nuốt yêu thú hình Hổ vào trong bụng.
Thiên Cẩu sau khi ăn xong đối phương, nó ợ một cái. Rồi nhìn về phía A Tú, nói:
"Không hổ danh, là Tú ca a! Ngay cả, yêu thú cấp Khí Tông mà cũng không thể, làm ngươi, run sợ! Quả nhiên, là chân nhân, bất lộ tướng!"
Lấy lại tinh thần, A Tú thở phào nhẹ nhõm. Hắn không ngờ rằng, truy binh lại là một con yêu Hổ. Nếu biết trước, hắn đã kêu Thiên Cẩu lên trước, còn bản thân tìm một chỗ núp lại rồi.
Anh hùng, thường rất ngu a! Chết vì gái, là cái chết tê tái!
Không nói lên suy nghĩ trong lòng, hắn nhìn về phía Thiên Cẩu, gật đầu, nói:
"Làm tốt lắm!"
"Hừ! Nếu không, không dễ dàng vậy cho nó rồi!"
Nói xong, hắn nhìn về phía tiểu cô nương, hỏi:
"Vị cô nương này, không biết quý tính đại danh, tại sao lại ở đây? Còn bị yêu thú, đuổi giết!"
Nàng ánh mắt tôn sùng, ai chả có lòng yêu cuờng giả. Lưỡng lự đôi chút, nhìn hắn, nói:
"Tiền bối! Ta tên Tiểu Mi, sống ở Phiên Luân Thành phía Nam của Thiên Nguyên Vực. Cảm ơn, tiền bối ra tay cứu giúp!"
A Tú chấp tay sau lưng, nhìn thật sâu nàng, nói:
"Người tu đạo chúng ta, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Cô nương, không cần để tâm!"
"Không biết, tiền bối cao danh! Có thể, đến Lan gia ta, ngồi một chút. Để ta và gia phụ, có thể đền đáp ơn đức!" Nàng cười dịu dàng, hỏi:
Hắn thấy vậy, nhìn lên trời cao. Ánh mắt thể hiện sự suy tư, gằng lên từng chữ, nói:
"Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!"
"Bất Khóc Tử Thần, Bộ..Kinh..Vân!"