Chương 43: Bồi Thường Tổn Thất

Khi nghe đối phương yêu cầu ba điều kiện, nhưng vì giữ mạng cho nhi tử. Huỳnh Chánh Thần, cũng chỉ có thể đồng ý.

Hắn gật đầu, hỏi:

"Không biết, ba cái điều kiện là gì?"

Vương Trung vuốt xác con rắn nhỏ trong ngực, nhìn đối phương nói:

"Ta đã đáp ứng sư tôn, sau khi tiểu Hắc nếu như mất đi phải làm hai bức tượng bằng Hoàng Kim Thiết và Ung Doanh Ngọc, làm nương tử chôn cùng với nó."

"Điều thứ nhất, thì lấy việc này đi!"

Nghe hai nguyên liệu quý này, Huỳnh Chánh Thần cắn răng, nhưng vẫn chấp nhận.

"Điều thứ hai, ta từng hứa với tiểu Hắc, sẽ kiếm cho hắn một hiếu tử, quỳ trước mộ nó, ba ngày, ba đêm."

Nói rồi, hắn nhìn Huỳnh Chánh Liệt một cách thâm ý. Thấy ánh mắt của đối phương, Chánh Liệt hiểu ý. Biết được, hiếu tử mà đối phương nói, chính là mình.

Huỳnh Chánh Thần thở dài, cũng đành gật đầu, chấp nhận. Việc này, là do nhi tử hắn gây ra. Để đối phương, chịu một chút giáo huấn, cũng tốt cho sau này.

Cười trộm trong lòng, Vương Trung đưa tay hình chữ thập, nói:

"Điều thứ ba, ta muốn một vạn linh thạch thượng phẩm, dùng để tạ tội, với sư tôn."

Một vạn linh thạch thượng phẩm, bằng hai mươi năm thu hoạch của Huỳnh gia. Nghe đối phương sư tử ngoạm mồm, Huỳnh Chánh Thần vừa nhẫn nhịn, sự tức giận trong người. Vừa phải, nặng nụ cười cay đắng, chấp nhận.

Lý Lái Hỷ thì vuốt râu, cười cười. Hắn biết, tên tiểu tử này là muốn bày trò, tát một vố đau vào mặt của gia tộc họ.

Nhưng, nguyên nhân do đâu? Vì sao, tên tiểu tử này lại, ra tay với người của Huỳnh gia?

Hắn thật không thể hiểu nổi, quay lại nhìn về phía hộ vệ và nhi nữ của mình. Hỏi rõ, sự việc đã xảy ra lúc nãy!

Sau khi, nghe Lý Nhu Mỹ và hộ vệ kể lại. Hắn vuốt râu, nhìn Vương Trung, sau đó nhìn về phía nhi nữ của mình. Dường như, có điều suy nghĩ trong lòng!

Sáng hôm sau, đại sảnh Huỳnh gia, khăn tang treo đầy phủ. Những ngọn đèn trắng, cũng được treo lên, gia đình đã đứng đợi sẵn trước cửa phủ, để nghênh đón khách đến viếng thăm.

Giữa đại sảnh, đặt một quan tài to, dài gấp hai lần bình thường. Trong quan tài, một con rắn màu đen bóng loáng, đang nằm hai bên là hai tượng rắn y chang nó, một bằng vàng kim và một bằng ngọc thạch.

Quỳ phía dưới, là một thanh niên đang không ngừng, dập đầu. Không ai khác, chính là Huỳnh Chánh Liệt. Hắn, theo lời đáp ứng của đối phương, ở đây quỳ làm hiếu tử.

Người viếng thăm đến không ngớt, dù sao Huỳnh gia, cũng là một gia tộc lớn trong thành này. Các gia tộc nhỏ phụ thuộc và các mối quan hệ làm ăn, điều có mặt đến dự.

Dù là một tang lễ, nhưng khách viếng không đem theo sự thương cảm trên gương mặt. Mà điều, cười thầm trong bụng, nhìn về phía thân ảnh hai cha con họ Huỳnh.

"Gia chủ Lý gia tới!" Một tên gia đinh giữ cửa, hô to:

Người đang có mặt trong buổi lễ, điều ngước nhìn về phía bên này. Lý Lái Hỷ thấp nén nhang, vỗ vai Huỳnh Chánh Liệt, nói:

"Điệt nhi, đừng quá đau lòng!"

Nghe được lời này, hắn khoé miệng giật giật, trong lòng thì tức giận như thủy triều gợn sóng.

Ta thân là, trưởng tử của gia tộc họ Huỳnh, lớn nhất, nhì Giang Khu thành này. Mà phải, đi làm hiếu tử cho một con yêu thú, mặt mũi nào sau này, nhìn người khác đây!

Lý Nhu Mỹ đứng đó, che miệng cười trộm, nàng đi theo phụ thân, cúng viếng.

Nhưng không ngờ, tên bại hoại này, thường ngày hay ức hiếp người khác. Hôm nay, cũng gặp phải ngậm trái đắng!

Đúng là quả quýt dày, thì có móng tay nhọn!

Vương Trung, thì ngồi ở ghế trung tâm. Thu mọi hình ảnh vào trong mắt, suy nghĩ:

"Chưa kịp, đối phó cha ngươi! Ngươi đã làm, nạn nhân đầu tiên rồi."

"Thật đáng thương!" Hắn lắc đầu.

Nhưng trong mắt của Huỳnh Chánh Thần, cảm thấy đối phương, chắc vẫn còn chưa hài lòng!

Hắn lấy một giới chỉ từ trong ngực, lòng thì như nhỏ máu, đưa về phía Vương Trung, nói:

"Đại nhân, đây là số linh thạch mà từ trước đó, đã ước định!"

Vương Trung cũng không khách sáo, thu đồ vào, nhìn hắn, gật đầu:

"Được rồi, sau khi về tới tông môn, ta sẽ đích thân, trao tận tay sư tôn!"

"Đại nhân, còn đây là một ít tấm lòng Huỳnh gia ta, bồi thương tổn thất cho ngươi." Huỳnh Chánh Thần lại lấy thêm, một giới chỉ không gian đưa hắn, nói:

Dùng linh lực truyền vào trong, có khoảng một nghìn linh thạch thượng phẩm. Vương Trung biết, Huỳnh gia hôm nay phải bấm bụng, tổn thất lớn rồi.

Gia chủ Lý gia thấy hắn, vuốt vuốt râu, mỉm cười, chấp tay, nói:

"Tiểu hữu, mấy ngày nay, thật là khổ thân cho ngươi!"

Vương Trung đứng dậy, chấp tay, nói:

"Cảm ơn, Lý gia chủ đã quan tâm!"

Haizz!

"Tuy là lòng ta đau như cắt, nhưng dù sao, người sống thì vẫn phải sống! Đã hoàn thành, tâm nguyện của tiểu Hắc trước khi nó mất, ta cũng thấy an ổn, trong lòng!"

Huỳnh Chánh Thần khi thấy cách xưng hô của hai bên, thì giật mình!

Chuyện này là sao, ta là gia chủ, hắn cũng là gia chủ. Tại sao, hắn gọi ngươi là tiểu hữu, ta lại phải gọi ngươi là đại nhân!

Thiên lý! ở đâu? Công bằng! ở đâu?

Khi nghe được câu trả lời của Vương Trung, khi đàm luận về sự việc xảy ra. Hắn cảm giác như muốn nổ tung!

Chết tiệt! Vì một con yêu thú, mà Huỳnh gia ta, phải trả một cái giá đắt như vậy! Ngươi thì tốt a! Còn dám, yên lòng với yên ổn!

Mẹ kiếp!

Tuy tức giận trong lòng, hắn cũng không dám phát tiết. Giả vờ, có việc phải xử lý, hắn đi nhanh về phía thư phòng.

Bộp!

Cái bàn trong phòng, vỡ nát thành hai mảnh. Huỳnh Chánh Thần tức giận, đôi mắt đỏ như máu, như muốn ăn tươi nuốt sống!

Không biết, phải do quá tức giận hay không? Hắn phun một ngụm máu, linh lực trong người gần như hỗn loạn. Cũng may, với tu vi Khí Tông Cảnh của mình, rất nhanh đã ổn định lại.

"Tên tiểu tử, chết tiệt! Thì ra, đã có qua lại với tên Lý thất phu kia."

"Còn dám, diễn trò trước mặt Huỳnh gia ta!" Hắn quát một mình, trong phòng:

Ở phía cửa đình viện, gần với sảnh chính đang tổ chức tang lễ. Qui Khả Huân vừa nhìn quan sát, thầm nghĩ:

"Chủ nhân, thật là lợi hại! Chỉ dùng một kế nho nhỏ, đã lấy đi gần vài chục năm thu hoạch của gia tộc."

"Nếu để hắn lớn, sau này không biết, sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra!"

Nàng mỉm cười, đi về phía hậu sảnh nhìn Vương Trung, ra hiệu bằng mắt.

Nhìn thấy Qui Khả Huân, hắn bỏ ly trà trong tay xuống. Thẳng bước hướng nàng, đi theo đến hoa viên riêng, của đối phương.

Vào phòng, hắn đóng cửa lại, hỏi:

"Ngươi, gọi ta là có chuyện gì?"

"Chủ nhân, không biết, bước tiếp theo ta nên làm gì?" Nàng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:

Vương Trung nhìn nàng, rồi lấy ngón tay gõ lên bàn, suy nghĩ. Đã đến bước này, hắn phải đi thật chậm và vững chắc.

Dù có thân phận đệ tử chân truyền, nhưng tu vi của Huỳnh Chánh Thần, cao hơn hắn một đại cảnh giới. Nếu để đối phương, biết bị mình bẫy rập. Nhất định, sẽ không tha cho hắn!