Trong bữa tiệc, Huỳnh Chánh Thần liên tục hỏi thăm hắn tình hình trong tông môn. Hắn cũng hỏi gia tộc của Vương Trung và thời gian vào tông bao lâu? Hiểu được tông môn được bao nhiêu?
Khi nghe Vương Trung kể về những sự việc mình trải qua trong tông trừ việc Lục gia và Hoả Kỳ Lân ra, khiến đối phương cảm thán không thôi.
Đang suy nghĩ cảm nhận câu chuyện của Vương Trung, hắn nhìn qua nhi tử rồi thở dài:
"Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Vương Trung nhìn như hắn có tâm sự, nói:
"Huỳnh gia chủ, không biết lần này tìm ta, là có sự tình gì?"
Huỳnh Chánh Thần nhấp ly rượu, nhìn Vương Trung, nói:
"Đại nhân! Không biết chúng ta có thể cung cấp linh thực và linh dược cho chợ, thị Thiên Nguyên Tông không?"
Vương Trung lòng cười lạnh, hắn đã biết ý định lúc đầu của đối phương. Nhưng trên mặt biểu hiện sự bất ngờ!
"Huỳnh gia chủ đã nói chơi, ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ. Làm sao có thể khiến cao tầng tông môn quyết định theo ý mình cơ chứ!" Hắn nhìn đối phương, vẻ mặt cười khổ nói:
Huỳnh Chánh Thần thấy vậy, nói:
"Không việc gì khó! Chỉ cần đại nhân gửi một bức thư cho sư tôn ngài. Nói chỉ cần chấp nhận Huỳnh gia ta sẽ, bỏ ra ba phần lợi tức mỗi năm, xem như là hậu tạ!"
Vương Trung thầm nghĩ, hai gia tộc này thật biết tính toán trừ chi phí vận chuyển hai phần ra, cho hắn ba phần nữa. Ngoài vốn, họ vẫn có lợi ích năm phần.
"Việc này...! Ta cũng sẽ gán thử xem, nhưng với hành vi của Huỳnh gia sợ là bị sư tôn của ta không nhìn." Hắn làm biểu lộ bất đắc dĩ, nói:
Huỳnh Chánh Thần nhìn hắn, lộ vẻ không hiểu, hỏi:
"Hành vi của Huỳnh gia ta là sao? Đại nhân nói gì ta không hiểu rõ!"
Vương Trung đem chuyện hắn thấy được khi ngồi ở quán trà, kể lại. Càng nghe hắn nói, Huỳnh gia chủ gương mặt từ đỏ lại đến xanh.
"Tiện nhân! Ai cho ngươi làm càng như vậy!" Lão tát tiểu thiếp đang ngồi một bạt tay, quát:
Thật ra trong lòng lão cũng biết, từ ngày lấy nàng về luôn cưng chiều hết mực. Khiến nàng hống hách, ngang tàng y như nhi tử hắn hiện giờ vậy.
Dù sao lão cũng biết, người dân trong thành không ưa gì Huỳnh gia bọn họ, nhưng vì miếng cơm manh áo, khiến người ta cam chịu, nhẫn nhịn.
Qui Khả Huân sau khi bị ăn một cái tát, nàng khóc lớn, dùng khăn tay lau nhẹ nước mắt trên khuôn mặt. Khoé môi còn động lại tia máu, một bên má đỏ ửng lên hằn dấu bàn tay.
Huỳnh Chánh Thần nhìn thấy cảnh này, cũng rất thương tâm nhưng vì mối làm ăn gia tộc. Hắn nhẫn nhịn về phía Vương Trung, giải thích:
"Đại nhân, ả to gan làm càng ta không biết quản giáo! Xin ngài dơ cao đánh khẽ! Ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nàng."
Vương Trung thu hết vào trong ánh mắt, nhưng vẫn gật đầu không nói gì thêm. Thấy vậy, đối phương tiếp tục lên tiếng:
"Vậy không biết, chuyện hợp tác...!"
Hắn không để y nói tiếp, lấy tay chặn lời. Nhìn về phía Huỳnh Chánh Thần, nói:
"Việc này, ta sẽ suy nghĩ lại. Sau khi có câu trả lời, sẽ thông báo sau."
Nói xong, hắn đưa mắt liếc về phía mỹ phụ đang ngồi ở dưới đất. Sau đó, nhìn về Huỳnh Chánh Liệt một cái, rồi hướng về cổng lớn Huỳnh gia.
Khi người đi khuất bóng, Huỳnh Chánh Liệt nhìn về phía phụ thân hắn, hỏi:
"Cha, nếu lần này hắn không đồng ý giúp chúng ta thì sao?"
Huỳnh Chánh Thần híp mắt nhìn về phía cửa lớn, lạnh giọng, nói:
"Nếu vậy, thì tương lai Thiên Nguyên Tông sẽ mất đi một cường giả mà thôi!"
Vài ngày sau, Vương Trung đang loay hoay trong thành, hắn đang đến tiệm thuốc tìm kiếm đan dược tăng trưởng tu vi.
Đi khoảng nửa canh giờ, hắn phải lắc đầu trở về phòng trọ. Không ngờ rằng, cả thành chỉ bán đan dược tăng trưởng tu vi cấp Khí Sư trở xuống mà thôi.
Số lượng đan dược, hắn mua được trong chợ thị tông môn đã dùng gần hết. Chẳng lẽ, hắn phải đi về tông môn, hay hướng kinh thành Nam Kha mới có thể mua được sao.
Đoạn đường trở về tông hay hướng về phía Kha Thiên Thành đều rất xa, sẽ không kịp trở về trước khi Khí Linh thức tỉnh.
Đang suy nghĩ thất thần, một giọng nói, kéo lại hắn trở về thực tại:
"Đại nhân, thiếp thân là nhị phu nhân của Huỳnh gia chủ, xin được cầu kiến!"
Là ả ta! Tìm ta có việc gì?
Vương Trung đứng dậy mở cửa phòng, nhìn về phía nàng, nói:
"Phu nhân, việc ta và Huỳnh gia chủ sẽ từ từ suy nghĩ. Mong ngươi về nhắn lại với hắn!"
"Lần này, thiếp thân tìm đến đại nhân không phải vì chuyện đó, mà có việc riêng!" Qui Khả Huân cười diễm lệ, lấy khăn tay che ở trên khóe miệng.
Hắn đang chần chừ, thì nàng lại nói:
"Có thể nào để ta vào trong ngồi hay không?"
Vương Trung không nhiều lời, làm động tác mời. Đợi nàng ngồi xuống, thuận tay rót cho nàng một chén trà.
Khi vừa đặt mông xuống ghế, nàng khóc lóc với hắn:
"Đại nhân, ngài hại thiếp thân thật là khổ! Bây giờ, ta phu quân ghẻ lạnh thờ ơ, không nhìn điều vì một câu nói kia của ngài! Giờ ta không biết, phải làm sao đây!"
Vương Trung cũng hớp một ngụm trà, nói:
"Phu nhân đến đây, là để trách tội ta hay sao?"
"Thiếp thân, không phải ý đó! Chỉ là sau này ta cảm thấy khó mà sống ở trong Huỳnh phủ được!"
"Vậy phu nhân muốn gì, cứ nói thẳng!"
Nàng hơi ngập ngừng, cắn môi nhìn hắn nói:
"Nếu như có thể, xin ngài hãy thu nhận thiếp thân ở bên mình."
Nói xong, ả liền quỳ xuống dưới chân của hắn. Để hắn có cảm giác, mọi chuyện đến quá bất ngờ, không lường trước được.
Vương Trung nhìn ả, hỏi:
"Tại sao, ngươi lại muốn đi theo ta?"
"Thiếp thân tuy là hạng nữ lưu, nhưng ánh mắt nhìn người rất là không sai!"
"Đại nhân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã là Đại Khí Sư Cảnh cho ngài thêm một thời gian không thể nào không bước vào Khí Tông giống như Huỳnh Chánh Thần kia! Mà rất có thể, đạt độ cao mà hắn không với tới" Qui Khả Huân, nói:
Hắn nhìn nàng, nói:
"Thì sao? Chả lẽ ta phải thu nhận ngươi vì ngươi có ánh mắt nhìn người hay sao?"
"Ta chỉ tiếc, thân mình đã bị vấy bẩn! Nếu không, nhất định sau này sẽ làm ấm giường cho đại nhân chứ không phải tên Huỳnh Chánh Thần kia!" Ả cười quyến rũ, nháy mắt nhìn hắn:
Vương Trung cầm ly trà trong tay, cười mỉm chế giễu, nói:
"Huỳnh phu nhân, ngươi đã chà đạp danh dự tướng công của mình như vậy. Chắc là hắn dạo này ít chăm sóc quan tâm đến ngươi? Nhưng ngươi kể những chuyện này cho ta thì có lợi ích gì?"
"Cây cao thì đón gió lớn, ta biết mình không thể trèo cao. Nhưng ta biết một chuyện, rất có thể khiến ngài hứng thú!" Nàng nhìn đối phương một cách thâm ý, nói:
"Chuyện gì?"
"Đại nhân, nếu lần hợp tác này ngài từ chối, rất có thể bị hoạ sát thân!"
Vương Trung nheo mắt, sát khí hiển hiện:
"Ý ngươi là, Huỳnh Chánh Thần muốn giết ta?"
Nàng gật đầu, giải thích:
"Nếu như có thể hợp tác, hắn sẽ cho ngài lợi ích thật lớn. Nhưng nếu ngài từ chối, rất có thể hắn sẽ giết ngài."
Lấy tay nâng lấy cằm của ả, Vương Trung nhìn vào mắt nàng, hỏi:
"Vậy còn ngươi?"
Qui Khả Huân không tránh, không né mỉm cười, nhìn đối phương:
"Tên họ Huỳnh đó thật ngu ngốc! Nếu thật sự đại nhân chết ở thành này, tông môn của ngài chịu bỏ qua sao! Thiếp cũng chỉ là bỏ tối theo sáng mà thôi."
Hắn nhìn sâu nàng một cái, miệng thốt ba chữ "Tốt". Rồi lại nhìn về phía cơ thể nàng đảo qua, đảo lại nói:
"Nếu ngươi cũng là người thông minh, không cần ta nói ngươi cũng biết phải làm gì rồi chứ?"
Ả vừa nghe dứt câu, vội nhanh quỳ xuống bái tạ, nói:
"Đa tạ đại nhân thu nhận! Từ nay về sau ta sẽ là nô bộc của ngài. Giờ ta sẽ quay về, giúp ngài giám sát Huỳnh Chánh Thần."