Vẫn còn hơn ba tháng nữa mới đến hẹn ước với Hoả Kỳ Lân, Vương Trung đi theo hướng Tây xuyên qua khu rừng đến một khu thành thị tên Giang Khu.
Chưa bước vào thành, hắn đã nhìn thấy một nhóm người đang phát gạo. Hỏi người dân mới viết được, Giang Khu Thành chia ra làm hai khu do hai nhà Lý và Huỳnh cai quản.
Hàng năm, người dân ở hai bên điều được hai nhà động viên thu hoạch ruộng lúa và dược trà.
Cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng người dân thành Bắc điều mang vẻ vui mừng hơn so với người dân thành Nam.
Khi vào một quán trà nhỏ, gần cửa thành hỏi thăm tiểu nhị mới biết. Hai nhà Lý, Huỳnh đều cùng đến thành này cùng một thời điểm. Họ khai thác ruộng, xây dựng đường xá, chu cấp hạt giống cho dân trong thành.
Nhưng gia chủ nhà họ Lý, cung cấp lương thực cho người dân sau khi thu hoạch. Họ nếu như không dùng có thể đem ra chợ bán đổi lấy ít linh thạch. Nên được người dân khu thành Bắc yêu quý, mỗi đợt vụ mùa không cần huy động, vẫn có người xung phong đi làm.
Còn gia chủ Huỳnh gia thì ngược lại, hắn thu hoạch xong thì đem đi xuất khẩu cho các mối làm ăn. Đến khi những lương thực bị các thương lái trả lại, thì lấy làm trả công cho người dân thu hoạch. Các loại lương thực, linh trả lại đa phần là bị mốc hoặc tạm dùng được rất khó bán ra thị trường.
Vương Trung ngồi hớp một miếng trà, cũng không quan tâm lắm. Thương trường như là chiến trường vậy. Nếu nhà nào được lòng dân thì sau này sẽ càng lớn mạnh, phát triển hơn thôi.
Đang chuẩn bị đứng lên, tiếp tục hướng đi tìm cơ hội đột phá. Ở phía xa, một thiếu phụ đang đứng mắng chửi một ông cụ, cực kỳ khó nghe:
"Lão nhân hôi thúi ngươi! Có biết ta là ai không?"
"Là thiếu phu nhân của Huỳnh gia! Phu quân ta là Huỳnh Chánh Thần gia chủ của nhà họ Huỳnh!" Ả nhìn lão nửa con mắt, cảm giác có sự chán ghét thể hiện ra trên khuôn mặt.
Vương Trung để lại vài lượng bạc trên bàn quay sang nhìn tiểu nhị hỏi:
"Tiểu nhị ca, vị phu nhân đó là ai? Nhìn có vẻ thanh cao đạo mạo như vậy!"
"Sụyt! Tiểu huynh đệ nhỏ tiếng thôi! Đó là tiểu thiếp của Huỳnh gia chủ, nghe nói năm nay vừa tròn 25 tuổi thôi! Rất được yêu thích, chiều chuộng!" Tiểu nhị nhìn hắn, lấy tay ra dấu, nhỏ giọng, nói:
Vương Trung sờ cằm, chỉ là một tiểu thiếp mà đã hống hách như vậy, gia chủ Huỳnh gia chắc cũng không phải người tốt lành gì.
Một tiếng nói thanh lảnh, trong trẻo cắt đứt suy nghĩ của hắn:
"Huỳnh gia thì có gì ghê gớm, chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ đã lên mặt, ước hiếp người già trong thành rồi!"
Một thiếu nữ khoảng 17-18 tuổi mặc một chiếc váy đỏ bó sát cơ thể, tay cầm một roi tiên, chống nạnh nhìn ả tiểu thiếp, gương mặt khinh thường.
Ả nhìn sang nàng, lấy khăn tay che miệng, cười khúc khích, nói:
"Thì ra là Lý Nhu Mỹ, Lý đại tiểu thư ngọn gió nào đưa ngươi đến đây xem ta vậy."
Thiếu nữ tên Lý Nhu Mỹ hừ lạnh, đưa tay đỡ lấy ông lão đang ngồi dưới đất. Nàng cười, hỏi:
"Lão bá! Tại sao lão lại bị người đàn bà này làm khó dễ giữa đường vậy!"
"Bẩm tiểu thư, do tiệm gạo đang phát khẩn, ta do đi nhanh không may va vào Huỳnh phu nhân! Nên...!" Ánh mắt lão hoang mang vừa nhìn nàng, vừa nhìn vào ả tiểu thiếp:
Nàng nhìn ánh mắt lão, sau đó nhìn về phía tiểu thiếp, nói:
"Nếu chuyện là như vậy thì ngươi muốn sao?"
"Ta làm sao làm khó người dân nghèo khó, hôi hám như vậy! Chỉ cần hắn quỳ xuống tạ tội, mọi chuyện ta sẽ bỏ qua! Thế nào?" Ả liếc mắt nhìn nàng, rồi oán độc nhìn ông lão, nói:
Nghe được như vậy, ông lão cười khổ, muốn cúi đầu gối quỳ xuống. Lý Nhu Mỹ nắm lấy tay lão, ngăn ông quỳ xuống nói:
"Như vậy đi, nể mặt ta tha cho ông ấy một lần! Được không?"
"Nếu Lý đại tiểu thư đã nói như vậy, ta tha cho hắn một lần cũng không sao! Nhưng mà, hắn vẫn phải chịu trừng phạt!" Nói xong, lão nhìn về phía tên hộ vệ:
Như hiểu ý, gã vươn tay làm chỉ bắn về phía đầu gối của lão. Tiếng thét vang vọng cả đoạn đường, ông lão hai tay ôm đầu gối đang chảy máu ướt cả mặt đất.
Ả tiểu thiếp thì dẫn theo hộ vệ rời đi để lại Lý Nhu Mỹ và người xem, cảm thấy phẫn nộ.
Vương Trung nhìn xem tất cả mọi chuyện, hắn không ngờ ở thế giới này cũng gặp người cậy quyền thế, hống hách như vậy.
Hắn đi vào trung tâm thành thị, tìm một tửu lâu lớn nhất trong thành để trọ. Chưởng quầy nhìn hắn chỉ ở độ tuổi vị thành niên, nên phân vân không dám nhận khách.
Nhưng khi thấy được lệnh bài thân phận đệ tử Thiên Nguyên Tông thì niềm nở, kêu tiểu nhị dẫn hắn lên phòng dành cho khách quý, lại chuẩn bị linh trà loại nhất tiếp đãi hắn một cách nồng hậu.
Nửa canh giờ sau ở Lý gia, tên tiểu nhị của tửu lâu đang quỳ ở sảnh báo cáo tình hình của tửu lâu. Một trung niên đang ngồi ở vị trí trung ương nghe hắn bẩm báo, người đó chính là Lý Lái Hỷ gia chủ của hiện tại của Lý gia tu Khí Tông trung kỳ.
Khi nghe có đệ tử chân truyền Thiên Nguyên Tông đến ở tửu lâu thuộc phạm trù quản lý của Lý gia. Hắn đứng dậy, ánh mắt mang theo sự bất ngờ nhìn tên tiểu nhị, nói:
"Vị tiểu thiếu niên đó, các ngươi phải tiếp đãi chu đáo! Bằng mọi cách phải lấy lòng đối phương, đáp ứng mọi nhu cầu của y!"
Tên tiểu nhị nghe vậy, cúi đầu quỳ lạy, nói:
"Xin tuân theo lệnh của gia chủ!"
Trong lúc đó ở Huỳnh gia, Huỳnh Chánh Thần cũng nhìn tên phụ bếp gián điệp sắp xếp trong tửu lâu nói:
"Ngươi tìm mọi cách, đưa vị đệ tử đó về phía tửu lâu của Huỳnh gia ta! Không thể, để người của Lý gia tiếp đón hắn, ta sẽ sắp xếp thời gian đến bái kiến hắn! Nghe rõ chưa!"
Nói xong ba chữ cuối, gương mặt hắn thể hiện nét xảo trá, nhìn tên gián điệp. Quỳ dưới sảnh, hắn sợ hãi gật đầu, đáp ứng. Hắn hiểu vị gia chủ này, bình thường luôn nói đạo lý nhân nghĩa, đạo đức nhưng bản thân thì mưu mô, độc ác. Chỉ cách hắn đối xử với người dân phía thành Nam, thì hắn cũng hiểu.
Trong phòng trọ, Vương Trung đang suy nghĩ về tình hình đột phá sắp tới của bản thân. Trong khoảng thời gian đó, tiểu nhị liên tục phục vụ hắn từ trà nóng cho đến tắm rửa. Nhà bếp thì lại mang cho hắn những món ăn ngon, khiến hắn không hiểu nổi.