Vương Trung bước về phía Lục Tuấn, đỡ hắn đứng dậy. Sau đó nhìn về Lục Tuấn, chấp tay, cúi đầu nói:
"Phụ thân! Nhi tử về trễ khiến người chịu khổ rồi!"
Lục Tuấn lấy tay nâng hắn đứng thẳng lên, gương mặt già nua rơi nước mắt, vui mừng, nói:
"Về là tốt rồi! Về là tốt rồi!"
Hai người Khang Vũ và Tuyền Thanh nghe đến khúc này, biết mình đã đá vào thiết bản, quỳ xuống, run rẩy nói:
"Lục sư huynh tha mạng! Bọn ta không biết đây là phụ thân của ngươi. Nếu như biết, dù cho bọn ta ăn gan hùm, mật gấu cũng không dám làm như vậy!"
Vương Trung cười nhìn Lục Tuấn, sau đó quay đầu nhìn bọn họ, nói:
"Gan các ngươi rất lớn! Ngay cả người nhà ta, cũng dám để bọn họ, phục vụ cho hai ngươi! Nếu tha cho hai ngươi, sau này làm sao ta có thể, nhìn huynh đệ trong tông đây?"
Khang Vũ biết nếu hôm nay không xử lý thỏa đáng, mạng của hắn sẽ mãi mãi nằm lại Trúc Vân Thành. Hắn lê lết hai chân, ôm chân Vương Trung, vừa khóc lớn, vừa van xin:
"Sư huynh tha mạng! Là do đệ ngu ngốc, đệ hồ đồ, đệ đê tiện. Xin sư huynh, hãy tha cho đệ đi!"
Hắn nói xong, lấy hai tay tự vả vào mặt mình, sau đó dập đầu về hướng Vương Trung.
Tuyền Thanh thì run rẩy, nhìn về phía Lục Tuấn mong hắn mở lời giúp mình.
Vương Trung sát khí toả ra trong đôi mắt, nhìn xuống cả hai, rồi nhìn qua Lục Tuấn, nói:
"Phụ thân, muốn xử lý hai người bọn họ ra sao?"
Lục Tuấn sững sờ, hắn không biết nghĩa tử này của hắn hiện tại lại có tiếng nói lớn như vậy. Nhưng nghĩ lại, sợ Vương Trung sẽ gặp rắc rối khi trở về tông, nên nói:
"Họ mặt dù, có hành vi quá đáng! Nhưng cũng là người đồng môn, nên Vân nhi à! Hãy tha cho họ một lần đi!"
Vương Trung gật đầu, nhìn về phía hai người, nói:
"Tội sống có thể miễn, tội sống khó tha! Để lại một tay, tha cho các ngươi một mạng!"
Khang Vũ nghe như vậy thì càng hoảng sợ, Tuyền Thanh tái mét. Dù sao, họ cũng là đệ tử nội môn, nếu mất đi một tay sau này hành sự cũng trở nên bất tiện.
Khi đang do dự, không biết phải làm sao. Một tia kiếm khí bắn ra, hai cánh tay người bay lên không trung.
Họ ôm vết thương tay trái vừa bị chém, nhìn về phía Vương Trung. Sau đó, hai người có nén cơn đau, cúi người bái tạ, cùng nhau rời khỏi Lục phủ.
Khi bọn họ vừa mới rời đi không bao lâu, Vương Trung chấp tay về phía các vị gia chủ, nói:
"Tham kiến các vị tiền bối!"
Gia chủ ba nhà cảm thấy xấu hổ, dù sao bọn họ vừa rồi phải cúi người, nịnh nọt tên Khang Vũ kia. Nhưng từ khi Vương Trung xuất hiện, bọn họ không ngờ sự chuyển biến lại thay đổi đột ngột như vậy.
Liễu gia chủ nhìn hắn, nói:
"Lục thiếu gia, không cần phải đa lễ. Chúng ta, điều là bằng hữu của phụ thân ngươi! Ơn cứu mạng ngày hôm nay, nhất định sẽ không quên!"
"Liễu huynh nói đúng, Lục thiếu gia không cần phải câu nệ tiểu tiết như vậy! Dù sao, cũng là điều là người của Thương Không Thành." Hạ gia chủ, tiếp lời:
Chỉ riêng, gia chủ Trịnh gia đứng nép mình, giữ im lặng! Dù sao, trước đây hắn cũng không nghĩ tới thân phận ra tay với Vương Trung.
Khi cả ba nhà cáo từ, trở về gia tộc của mình. Vương Trung và Lục Tuấn phụ tử hai người, cùng nhau ôn chuyện.
Lục Tuấn hỏi, những điều xảy ra mấy tháng nay mà Vương Trung trải qua. Sau đó, nhìn về tiểu Thủy hỏi:
"Vân nhi, vị tiểu cô nương này là ai? Sau lại cùng con trở về!"
Hắn cũng không giấu giếm, kể cho Lục Vân ra những việc xảy ra trên đường, trừ việc lập kế giết hai vị cường giả Khí Hoàng cảnh và Hồng Bá Hải thì không nói.
Lục Tuấn, sau khi nghe Vương Trung bị đuổi giết, thì quan tâm hỏi thăm hắn có bị thương hay không. Khi nghe đến đối phương cùng đồng quy vu tận với yêu thú, thì mới gật đầu yên tâm.
Vương Trung sau khi kể xong, nhìn Lục Tuấn hỏi:
"Nghĩa phụ, tỷ tỷ đâu sao ta không nhìn thấy nàng?"
Nghe thấy hắn hỏi như thế, Lục Tuấn thở dài nói ra sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay, rồi dẫn hắn tới phòng của Lục Tuyết.
Đứng trước cửa phòng, Lục Tuấn gõ cửa, nói:
"Tuyết nhi, ngươi xem ta đem ai đến!"
"Phụ thân, kêu hắn trở về đi, dù ta có chết cũng sẽ không gả cho hắn đâu!" Trong phòng, Lục Tuyết úp mặt trên bàn, khóc lớn:
Vương Trung nhìn Lục Tuấn, hai người lắc đầu, cười. Hắn mở miệng, nói:
"Tỷ, tỷ ngay cả đệ đệ cũng không chịu gặp hay sao?"
Một khắc sau, cửa phòng đang đóng đột nhiên mở ra, Lục Tuyết nhìn thấy Vương Trung, đang đứng thì chạy lại ôm hắn vào lòng, vừa khóc vui mừng, nói:
"Tiểu đệ đệ, cuối cùng đệ cũng về! Tỷ tỷ, sắp bị người ta ép gả đi rồi!"
Vương Trung cảm thấy nghẹn thở, bị Lục Tuyết gì đầu vào sát ngực, hắn khó khăn nói:
"Đại tỷ! Có thể nào, cho ta thở được không?"
Lục Tuyết biết mình quá khích, đỏ mặt buông hắn ra. Sau đó, nhìn về phía tiểu Thủy hỏi:
"Vị tiểu muội muội này, lại là ai?"
Tiểu Thủy ấp úng, hai ngón tay đan nhau ở phía trước bụng, cuối đầu, nói:
"Muội...muội!"
Lục Vân thấy vậy, vuốt râu cười to:
"Haha, đây là con gái nhỏ của ta tên Lục Thủy!"
Nói rồi, hắn bế tiểu Thủy lên nhìn về phía hai người. Lục Tuyết sững sờ, nhưng khi nghe Vương Trung kể lại những chuyện xảy ra.
Nàng tiến lại gần, giành lấy tiểu Thủy trên tay phụ thân, cười nói:
"Tiểu Thủy, phải gọi ta là đại tỷ! Sau này, Lục gia là nhà của muội!"
Tiểu Thủy nhìn thấy nàng nhìn mình, hơi e thẹn nhưng lại nhìn về phía Vương Trung thấy hắn cười, gật đầu. Nàng nhìn về phía Lục Tuyết, gật đầu thật mạnh:
"Ừm!"
Cả ba cùng nhau cười, Lục Tuấn gọi người dặn nhà bếp làm một bàn tiệc, tối nay tiếp đón Vương Trung trở về.
Buổi tối, trên bàn ăn người nhà ba người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, tiểu Thủy thì đứng trên ghế, lấy đũa gấp thức ăn không ngớt. Ba người nhìn nàng, phì cười! Một lúc sau, Vương Trung nói:
"Nghĩa phụ, ta tuy ở tông môn, nhưng trên đường về, gặp được một ít cơ duyên!"
Nói xong, hắn ra lấy một giới chỉ không gian, bên trong chứa hai ức linh thạch hạ phẩm, một vạn linh thạch trung phẩm và tất cả ngọc giản công pháp linh cấp và địa cấp lấy được ở trong bảo khố của Hoàng Lưu Trại, đưa cho Lục Tuấn.
Nhận lấy giới chỉ vào trong tay, Lục Tuấn tò mò đưa thần thức vào trong. Sau đó giật mình, đưa giới chỉ lại hướng về phía hắn, nói:
"Vân nhi, cái này quá quý giá, ta không thể nhận!"
Vương Trung khoát tay, nhìn hắn nói:
"Có thể khoảng thời gian sau ta sẽ không trở về, phụ thân cứ nhận lấy phát triển gia tộc! Ta mong rằng, lần sau trở về gia tộc ta sẽ phát triển hơn nữa!"
Lục Tuấn muốn từ chối, nhưng nhìn thái độ của hắn kiên quyết như vậy nên thu giới chỉ lại. Vương Trung thấy vậy, mỉm cười tiếp tục nói:
"Nghĩa phụ, lần này thăm nhà ta muốn đi đến một nơi! Muốn nhờ nghĩa phụ và đại tỷ chăm sóc tiểu Thủy một thời gian, khi nào ta trở về sẽ đón nàng về tông môn tu luyện!"
Lục Tuyết vén tóc mai trên trán của tiểu Thủy đang ăn uống say sưa, nói:
"Đệ cứ lo việc, của mình đi! Tiểu Thủy sẽ có ta chăm sóc!"
Hắn nghe vậy nói lời cám ơn, sau đó lại tiếp tục dùng bữa cùng mọi người.