Aaa!
Tiếng thét chói tai của Vương Trung, vang vọng cả thời đất. Hắn từ trong một thông đạo hư không văng ra, rơi xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Hai ngày sau, hắn từ từ tỉnh lại xoa xoa đầu, nhìn xung quanh, vết nứt không gian đã mất, nơi đây là một cái hang động to lớn, xung quanh có thác nước, có trái cây đỏ rực như lửa cũng có những loại cây cỏ hình thù kỳ lạ. Hắn không biết mình đang ở nơi đâu.
"Ngươi đã tỉnh?" Một giọng nói rơi vào trong đầu của hắn:
Giọng nói cảm giác uy nghiêm như một vị hoàng đế bễ nghễ thiên hạ, làm cho người ta cảm giác phải phục tùng. Làm cho cảnh vật xung quanh phải đứng im, để nghe giọng nói ấy phán quyết.
"Ai?" Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh cảm giác ở nơi xa lạ làm hắn hoảng sợ!
"Ta ở phía trên ngươi!" Tiếng nói ấy lại vang lên một lần nữa.
Hắn ngửa mặt nhìn lên, khi thấy được hình bóng của chủ nhân giọng nói đó hắn như chết lặng!
"Ngươi.. ngươi là quái vật gì?" Hắn nhìn cái thân ảnh đó, tưởng tượng nhìn rất giống linh vật nào đó rất linh thiêng, nửa rồng, nửa thú đầu lại có sừng, xung hoả diễm màu đỏ rực, chói rọi ở bốn chân và đầu nhưng vẫn không xác định được là thuộc loại nào trong các thánh linh đó.
"Tiểu tử, gan ngươi cũng thật to! Bản thánh, đường đường là Thánh Linh của Kỳ Lân Tộc là Hoả Kỳ Lân gia gia, ngươi dám gọi ta là quái vật" Hoả Kỳ Lân gầm lên giận dữ:
Cũng không trách được nó, nếu trừ các cường giả của Hoài Thiên Tiên Giới này ra, các Thánh Linh là tồn tại siêu nhiên cỡ nào một nhân loại nhỏ bé, yếu ớt mà còn là phàm nhân, không phải tu sĩ dám sỉ nhục nó.
Vương Trung cả người run lên khi nghe tiếng gầm đó:
" Xin hỏi quái.. à không Thánh Linh nơi này là nơi nào? Và gia gia là cái gì?
"Ta quên dùng thần thức để giao tiếp với tiểu tử ngươi, để ta tặng ngươi một chút quà nhỏ gọi là ra mắt!" Hoả Kỳ Lân nhìn thật sâu hắn rồi nói:
Một đạo ánh sáng, đánh thẳng vào mi tâm của Vương Trung, hắn nhắm mắt lại cảm nhận trong đầu có một đoạn tin tức về vùng đất này và ngôn ngữ chữ viết, mà nơi này sử dụng giống như ngôn ngữ mà khi hắn sinh ra, đã có trong tiềm thức vậy.
Thì ra đầu này thông đạo hư không là một nơi gọi là Hoài Thiên Tiên Giới. Chia làm 18 vực là nơi các tu luyện giả tu luyện, ở đây không có các thiết bị hiện đại nhưng con người ở thế giới này, họ gần như trường sinh bất tử trong truyền thuyết.
Mỗi người khi sinh ra ở thế giới này, điều có một phần ngàn cơ hội làm tu luyện giả tranh đấu sinh tử với trời đất.
Nắm bắt thông tin, hắn hiểu được ngôn ngữ của thế giới này và cách hành xử hắn chấp tay, cúi đầu, nhìn về phía Hoả Kỳ Lân, nói:
" Đa tạ tiền bối ban cho ta kiến thức thông tin của giới này. Không biết tiền bối có gì dặn dò vãn bối nhất định sẽ làm theo"
Hoả Kỳ Lân nhìn hắn một chút, cảm thấy thoả mãn cách hành xử của tên nhân loại này, nói:
"Tiểu bàn tử, ngươi cũng rất thông minh biết kính trọng ta. Ta có một cơ duyên lớn, không biết ngươi có muốn nghe."
Vương Trung ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu:
" Ta vừa đến giới này, mới mở mắt ra gặp hắn đâu phải bằng hữu thân thiết, hay hậu bối trong tộc hắn. Sao hắn lại cho ta cơ duyên cơ chứ, nhất định là có điều mờ ám ở đây!"
Hắn cũng không dám nói ra suy nghĩ của mình, mà nhìn Hoả Kỳ Lân nói: "Không biết cơ duyên tiền bối nói là gì? Nếu là điều ta có thể gánh vác, nhất định đến chết không từ."
Ngập ngừng, hắn lại nói: "Còn nếu điều mà ta không thể gánh vác nổi, kính mong tiền bối đi tìm người hiền tài khác."
Hoả Kỳ Lân gầm to, trong tiếng gầm chứa đựng, ý cười khinh miệt:
"Một tên phàm nhân như ngươi cũng dám nói có chết không từ, ngươi tưởng người có nhiều mạng nhỏ để chết vậy sao!"
Hắn nghe từng chữ, nhưng lại không dám trả lời, cũng không dám thể hiện sự nóng giận trên gương mặt, sợ chọc giận con vật sát tinh này.
"Hừ! Ngươi đi theo ta!" Không đợi Vương Trung suy nghĩ nhiều, Hoả Kỳ Lân dùng thần thông đưa hắn vào sơn động kế bên.
Rơi xuống mặt đất, Vương Trung nhìn xung quanh thấy ở góc tường có một lão nhân tuổi độ ngũ tuần, xung quanh đó là bốn cái xác khổng lồ của bốn con hung thú.
Một con trong đó, nhìn như rồng xác to cả trăm trượng, đầu có sừng, bốn chi là ngọn lửa màu xanh, nhìn ngọn lửa cảm giác có sức mạnh của sự sống. Ba con còn lại, nhìn cũng giống các con vật trong truyền thuyết tứ linh, mà hắn biết khi ở Trái Đất.
"Đừng nhìn nữa, suy nghĩ trong lòng ngươi đã đoán đúng rồi. Chúng đều là Thánh Linh xếp hạng Chân Long, Thiên Phượng, Huyền Vũ và Bạch Hổ." Hoả Kỳ Lân như đọc được suy nghĩ của hắn nói:
"Tiền bối, sao bọn chúng.. à không bọn họ là Tứ Linh nhưng sao lại vẫn lạc ở nơi này!" Vương Trung giật mình khi Hoả Kỳ Lân có thể hiểu được ý nghĩ của hắn hỏi:
"Ngươi có nhìn thấy, tên đạo nhân ngồi đả toạ ở đằng kia!" Không trả lời ngay câu hỏi của hắn Hoả Kỳ Lân nói:
Hắn nghi ngờ, nhìn đạo nhân đang ngồi ở đó rồi lại nhìn Hoả Kỳ Lân nói:
"Tiền bối đừng nói với ta bọn họ điều bị vị tiền bối kia giết chết chứ!"
Hoả Kỳ Lân cười to: " Hahaha, không sai nhưng mà đoán đúng cũng không có phần thưởng cho ngươi đâu!"
Vương Trung xoa mũi cười cười nói: "Đã để tiền bối, chê cười rồi." Ngừng một chút, hắn lại hỏi: "Vậy không biết, vị tiền bối ngồi đả toạ ở đằng kia, là ai? Lại có bản lĩnh thông thiên, ngay cả Thánh Linh cũng có thể giết chết bốn cái?"
"Hắn là một cường giả của nhân tộc, một thiên tài ngàn năm có một, chẳng những kiếm thuật đệ nhất thiên hạ, còn sáng tạo ra công pháp thiên hạ đệ nhất trên đời này!" Hoả Kỳ Lân càng nói sắc mặt càng ngưng trọng:
"Như vậy chả lẽ, vị tiền bối này là đỉnh tiêm chiến lực của thế giới này!" Vương Trung hiếu kỳ, lại hỏi:
"Đỉnh tiêm thì chưa phải, nhưng có thể nói là thiên hạ đệ nhất nhân dưới Đế Cảnh!" Hoả Kỳ Lân trả lời:
"Mạnh như vậy, mà chưa phải đỉnh tiêm chiến lực? Như vậy Đế Cảnh kia, chả lẽ có thể nghịch thiên rồi?" Vương Trung chấn kinh hỏi:
"Ngươi nghĩ, nghịch thiên dễ vậy sao? Nếu ai cũng có thể nghịch thiên, thì Thánh Linh bọn ta đặt ở đâu?" Hoả Kỳ Lân có chút không vui nói:
Vương Trung trầm mặc!