Chương 2: Chương 2: Bạn cùng phòng là một tên có sở thích biến thái?

Sau khi ăn trưa cùng học tỷ xinh đẹp Lý Tiểu Hoàn xong, Cao Tử Hàn đi đến xem phòng 1203 của mình ra sao.

Đứng trước cửa phòng mang số 1203, cửa phòng làm bằng gỗ cao cấp, vẽ hoa văn đơn giản mà tôn vẻ đẹp nhẹ của phòng. Hắn lấy chìa khóa mà hiệu trưởng Lâm Hồng đã đưa cắm vào rồi mở cửa ra.

Lúc đầu hắn nghĩ số mình đã gặp hai mỹ nhân trong một ngày là cực hạn của vận may rồi nhưng…nhưng không ngờ bây giờ, ngay tại phút giây này hắn lại gặp thêm một người nữa nhưng lại không phải như vậy.

Mái tóc ngắn đỏ rực như ánh mặt trời, trên tóc vẫn còn động vài giọt nước chắc là vì mới tắm không lâu, mái tóc đã nổi trội nhưng khuôn mặt lại còn mê người. Thiên tiên tuyệt sắc, khuôn mặt đẹp hút hồn người, mắt phượng mày ngài, đôi mắt màu đen huyền bí mĩ lệ, khiến người nhìn vào như bị rơi vào hố sâu trăm trượng, đôi môi anh đào đỏ mọng, mũi ngọc cao, thẳng.

Hắn là con trai nhưng nếu giả nữ có thể khiến trăm người điên đảo, ngàn người bị hút hồn, vạn người rung động,

Cao Tử Hàn mặc dù bị hút hồn đi nhưng do tên tóc đỏ này là nam nên không ảnh hưởng lắm, hắn cười chào lịch sự: “Chào cậu, tớ là học viên mới chuyển đến, tớ được Lâm hiệu trưởng đưa chìa khóa phòng này nên có lẽ chúng ta sẽ là bạn cùng phòng. Chúng ta sẽ có một tháng cùng phòng, nên hãy cùng nhau tạo ra các kỉ niệm vui nhé”

Nhưng lại ngoài dự đoán của hắn, tên tóc đỏ này, lại la toáng lên, đóng cửa phòng một cái Rầm. Hành động như vậy khiến Cao Tử Hàn hơi có chút hiểu, hắn nuốt ngụm nược bọt lòng nói: “Không lẽ tên bạn cùng phòng này của ta lại là..lại là tên có sở thích biến thái ư?. Không thể được, tí gặp hắn ta sẽ nói rõ mới được, ta là đàn ông”.

Lòng hắn đang suy nghĩ vẩn vơ, thì lúc này cửa phòng lại mở ra, vẫn là tên tóc đỏ ấy nhưng hắn đã thay một cái áo T-Shirt màu trắng, cùng quần jean bạc màu.

Tên tóc đỏ ấy nhìn Cao Tử Hàn với con mắt tức giận ẩn ẩn vài tia xem thường, nói: “Ngươi là ai?”

Cao Tử Hàn ghét nhất là thái độ ấy, làm như bản thân là thần thánh đều nhìn đời bằng ánh mắt khinh thường đó. Hắn dùng ngạo khí đối chọi: “Ta là ai cần gì báo cho ngươi biết? Ngược lại ta muốn hỏi ngươi là ai cơ chứ?”

Tên tóc đỏ cười lạnh nói: “Hừ, ta là học viên mới chuyển đến, còn đây là phòng ta”.

Cao Tử Hàn hơi giật mình, không ngờ ngoài hắn ra vẫn còn người mới chuyển đến, hắn đáp lại: “Trùng hợp thế, ta cũng là học viên mới chuyển đến và đây cũng là phòng ta”.

Tên tóc đỏ khinh thường: “Hừ, đây là phòng của bổn thiếu gia, ngươi muốn ở phải tuân thủ ba nguyên tắc, thứ nhất không được làm phiền ta, thứ hai chuyện vệ sinh phòng do ngươi dọn, thứ ba không được lại gần, không được nói chuyện trong phòng, ta cần không gian yên tĩnh để tu luyện. Nếu không tuân thủ được ba nguyên tắc ấy ngươi có thể PHẮN”

Cao Tử Hàn nghe vậy tức giận điên cuồng, hắn từ lúc sinh ra tới giờ luôn ghét nhất hạng người hay khinh thường người khác, hắn nói: “Đây là phòng ta, ta sẽ ở nơi này, và ta sẽ không thực hiện những nguyên tắc vớ vẩn ngươi lập ra, nếu ngươi chịu không được thì có thể PHẮN”.

Tên tóc đỏ tức giận nói: “Hừ, được vậy chúng ta giải quyết chuyện này bằng thực lực đi, thế nào, dám không mặt trắng”.

Cao Tử Hàn nghe thêm câu mặt trắng lại càng tức hơn, nói: “Tốt, đánh thì đánh, tên đầu mông khỉ”

Tên tóc đỏ nghiến chặt răng nói: “Ta sẽ khiến ngươi hối hận”.

Vù vù vù.

Tiếng gió nhẹ thổi qua, những chiếc là bay bay. Giữa quãng trường học viện, hai người con trai đang đối diện nhau, khởi động cơ thê. Người nam tóc đỏ khuôn mặt đẹp trai mê người nhưng toát ra khí chất lạnh lùng càng khiến hắn hấp dẫn nữ giới hơn.

Người tóc đen, khuôn mặt cũng đẹp không kém, đặc biệt đôi mắt đen huyền ấy, thêm sức hút với người nữ giới, hai người mỹ nam đều đối diện với nhau như thế càng thêm hấp dẫn người xem.

Con gái bên trái nói: “Woa, hai tiểu mỹ nam một đen một đỏ này tại sao lại ở đây nhỉ?” Bên phải đáp: “Nhìn hai người họ đang khởi động vậy chắc họ chuẩn bị đấu một trận ấy nhỉ”.

“Thật hồi hợp à”

Cao Tử Hàn nhìn tên tóc đỏ nói: “Đầu mông khỉ, ngươi dùng được dị năng chưa?”

Tên tóc đỏ bị hắn gọi vậy, rất tực giận: “Được, sao nào, tên mặt trắng, nhận thua đi bổn thiếu gia sẽ tha cho ngươi”.

Cao Tử Hàn nghe đầu mông khỉ nói dùng được dị năng rồi nên hơi nhíu mày nói: “Hừ, muốn ta thua còn lâu, chẳng qua nếu chiến đấu bằng dị năng ta sợ sẽ hủy hoại nơi này nên lần này chúng ta giao đấu bằng thực lực bản thân, thế nào, còn dám đấu không đầu mông khỉ”.

Tên tóc đỏ lúc đầu nghe tính cười phản bác nhưng với tài nghệ của Cao Tử Hàn đã nhấn mạnh câu cuối khiến tên tóc đỏ quên mất phản bác đồng ý: “Được, bắt đầu nào mặt trắng”.

Nói xong tên tóc đó di chuyển bộ pháp, áp sát Cao Tử Hàn, Cao Tử Hàn cũng không chậm trễ vận bộ pháp lùi vài bước rồi tung đòn đá Dollyo Chagi trong Tae Kwon Do vào ngang bụng tên tóc đỏ.

Tửng chừng đã dính, tên tóc đỏ nghiên người ra sau né cú đá của hắn rồi bật lại tung một cước vào thẳng bụng hắn.

Trúng đòn, Cao Tử Hàn buộc lùi vài bước, thì tên tóc đỏ lại lấy đà đánh thêm vài cước vào ngực hắn. Thấy tình hình không ổn, Cao Tử Hàn vội lệch người sang 45 độ rồi tung một cú đá ra.

Ầm, đòn đá của hắn đã bị tên tóc đó chặn lại bằng cách hạ thấp tay xuống đỡ lấy. Thuận thế, tên tóc đỏ tung ra đòn đá 360 độ vào Cao Tử Hàn.

Khoảng cách quá gần, Cao Tử Hàn không kịp tránh nên bị một cước đá lùi xa vài bước. Hắn sờ sờ nơi bị đá trúng nói: “Không ngờ võ thuật của tên đầu mông khỉ này lại lợi hại đến thế, được nếu đã vậy ta sẽ chơi hết mình với ngươi”.

Nói là làm, hắn là vậy, Cao Tử Hàn đổi lại bộ pháp của bản thân, không dùng bộ của Tae Kwon Do nữa, bộ của hắn đứng như bộ của Boxing, nhưng tay phải nắm lại để ngang hông, còn tay trái đưa lên.

Cao Tử Hàn bắt đầu nhún người lên theo nhịp, Vụt một tiếng, thoáng chốc hắn đã di chuyển đến trước mặt tên tóc đỏ, tay phải đang nắm để ngang hông thì hướng đến ngực tên tóc đỏ xuất ra một đấm.

Ngoài dự liệu của hắn, tên tóc đỏ lệch người qua một cái né được cú đấm của hắn, hắn không ngừng lại, mở nắm đấm vừa trật ra chưởng vào ngực tên tóc đỏ.

Đòn lại trúng thẳng vào ngực tên tóc đỏ, buộc tên này phải lùi vài bước, nhưng lại ngoài ý hắn nghĩ vì tên này lại dung hai tay che ngực, mặt có vài tia đỏ ửng.

Hắn thấy vậy cũng thầm nghĩ: “Tên này sao thế, chẳng lẽ do khi tay ta chưởng trúng ngực hắn chứ, chẳng lẽ tên này có sở thích biến thái chứ, hay ngực là nơi nhạy cảm của hắn, thật khó hiểu”

Đang suy nghĩ thì tên tóc đó đã lấp bấm đánh tan suy nghĩ của hắn: “Ngươi..vô sỉ.. ta giết ngươi”. Nói xong lên tóc đỏ vận dị năng lên. Phút chốc hỏa diệm khắp nơi lùa về tập trung về phía tên này.

Dưới chú ngữ gì đấy, mà những hỏa diễm này lại biến thành từng mũi tên lửa lơ lửng giữa không trung. Bàn tay tên này phất nhẹ xuống, những mũi tên lửa như hiểu ý tiến đến Cao Tử Hàn

Vèo vèo vèo

Cao Tử Hàn vội vận bộ pháp hết mức né ba mũi tên vừa tiến đến. Dưới sự tránh né hoàn hảo của hắn ba mũi tên bắn trật và đánh thẳng vào phía dưới đất.

Ầm Ầm Ầm.

Hắn quay đầu lại xem thử, thấy phía những mũi tên khi nãy bắn trật vào dưới đất đã tạo khoảng đất bị đánh nát lớn. Cao Tử Hàn hơi kinh hoảng, thầm tưởng nếu những mũi tên đó không trật mà trúng vào người hắn thì chắc chắn hiện tại hắn đi gặp diêm vương luôn rồi.

Mắt thấy tên tóc đỏ tiếp tục tập trung hỏa diễm lại tạo thành các mũi tên thì Cao Tử Hàn vội vận bộ pháp áp sát tên tóc đỏ, vì nếu đối thủ đã đánh xa thì bạn nên áp sát họ đây là một trong những nguyên tắc khi giao đấu.

Tên tóc đỏ thấy hắn đã áp sát lại thì vội ngưng dị năng lùi vài bước tung một cước ngang bụng hàn. Cao Tử Hàn bật người nhảy vào đè tên tóc đỏ xuống, tên tóc đỏ bị hàn đè ngã xuống, hơi hoảng tung vài đấm vào người hàn.

Cao Tử Hàn vội chộp lấy hai cổ tay của tên này rồi đè xuống đất, nhìn họ lúc này giống với hành động cưỡng gian vậy. tên tóc đỏ, bắt đầu hốt hoảng lấp bấp nói: “Ngươi..ngươi thả ta ra, ngươi vô sĩ, ngươi phạm quy”

Cao Tử Hàn cười lạnh: “Ngươi mới phạm quy ấy, ai cho phép dùng dị năng chứ”

“Ta..ta..tại ngươi có hành vi vô sĩ với bổn thiếu gia nên..ta phải dùng dị năng, vậy đi coi như trận này hòa đi”. Tên tóc đỏ vội nảy ra chủ ý làm hòa.

Cao Tử Hàn cười nham hiểm: “Hòa ư? Không muốn à, hình như khi nãy ngươi rất mẫn cảm ở ngực nhỉ, nếu giờ ta sờ ngực ngươi, xé áo ngươi thì thế nào”

Tên tóc đỏ nghe hàn nói vậy sợ hãi lẫn kinh hoảng cầu xin nói: “Đừng…ngươi..ngươi bỏ qua cho ta đi…ta..ta nhận thua mà..nhận thua..”

“tốt, vậy ta thắng, ta về phòng trước đây pp”

Nói xong Cao Tử Hàn ngồi dậy đi về KTX.

Tên tóc đỏ cũng ngồi dậy nhìn bóng lưng của hắn bất mãn nói nhỏ: “Hừ, bổn thiếu gia lần sau sẽ thắng ngươi, ngươi cứ đợi đấy”.

Cao Tử Hàn đi tới KTX rồi vào phòng 1203 của mình, lúc này hắn không còn bị tên tóc đỏ ngăn cản nữa rồi, hắn nhìn qua một lần rồi kết luận phòng này cũng bình thường thôi.

Phòng KTX bên trái bên phải mỗi bên một cái giường, cuối giường có để một cái bàn, đèn học,… đủ cho học viên dùng.

Cao Tử Hàn thấy giường bên trái đã có vali thì biết là của tên tóc đỏ nên hắn chọn giường bên phải, hắn bước lên giường rồi nằm ngủ một giấc nhưng cái bụng hắn lại reo lên.

Hắn nhớ trưa này đi ăn cùng lý học tỷ nhưng do ngại hắn chỉ ăn rất ít khi nãy lại phải đánh với tên tóc đỏ một trận khiến hắn hao hết calo, nhưng hắn đành phải ngủ một giấc vì hắn không có tiền.

Tên tóc đỏ về phòng thấy Cao Tử Hàn nằm ngủ thì lầm bầm: “hừ, tại đánh với ngươi mà bổn thiếu gia trể mất giờ cơm, giờ ngươi lại ngủ như thế thật bực chết bổn thiếu gia mà”

“Ùng ục ùng ục”

Nghe được tiếng bụng kêu to hơn cả hắn, Cao Tử Hàn mở mắt ngồi dậy thì thấy tên tóc đỏ đang che bụng mặt đỏ bửng, chắc vì ngại. hắn nghĩ: “chắc do đấu với ta xong trễ giờ ăn của hắn nhỉ”

Tên tóc đỏ thấy Cao Tử Hàn ngồi dậy, nhớ lại bụng mình mới reo, có khi nào đánh thức hắn, nghĩ vậy hắn đỏ mặt. lúc này bụng Cao Tử Hàn cũng reo lên.

Tên đỏ đỏ nghe bụng hàn reo lòng nghĩ: “thì ra hắn cũng đói bụng, chắc do đấu với ta nên cũng trể giờ ăn của hắn” nghĩ đến đây lòng tên tóc đỏ hơi tội lỗi nhưng hắn nào biết là hàn không ăn là do không có tiền.

Thấy tên tóc đỏ không nói gì Cao Tử Hàn tính nằm xuống ngủ tiếp thì tên tóc đỏ lúc này lại lên tiếng: “này, mặt trắng, đi..đi ăn không”

Cao Tử Hàn nghe hắn gọi mình là mặt trắng hơi khó chịu nhưng lại nghe hắn hỏi nên Cao Tử Hàn nói: “Ngươi mời ta à”

Tên tóc đỏ gật đầu, hắn làm như thế này để giảm đi sự tội lỗi của bản thân.

Cao Tử Hàn thấy hắn gật đầu thì mắt sáng lên nói: “được đi thôi”