Châu quang của minh châu cùng lam quang của thủy tinh đan vào nhau trong không gian rộng lớn, thuỷ tinh cung hoa lệ lãnh triệt mà vô tình, tĩnh tọa trong đó, thân thể dưới bảo vệ của long khí tuy rằng ấm dào dạt, nhưng trái tim lại lạnh như băng.
Không tự giác kéo cao chiếc áo thêu kim hoa trên người, đi lên giường, dùng chăn cuộn mình lại một đoàn, nhìn viên thủy tinh cao cao trên trần mà ngẩn người, một giọng nữ thánh thót bỗng nhiên vang lên.
“Vương phi.”
Đảo mắt xem thường một cái , Hoàng Phủ Thanh Cuồng cảm thấy mình một chút khí lực để trả lời cũng không có, vẫn như cũ nhìn thủy tinh trụ trên đỉnh đầu.
“Vương phi, mạt tướng Tử long, cố ý đến giúp Vương phi giải sầu.” Giọng nữ dần dần tiếp cận, đúng là tướng quân xinh đẹp như hoa của Long vương _ Tử long.
Nàng tả một tiếng Vương phi, hữu cũng một tiếng Vương phi, chói tai đến cực điểm, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng rốt cục trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, nói,
“Khó được tướng quân có tâm, tại hạ nhất định sẽ không khách khí, thỉnh biểu diễn một chút Tử long phun lửa, hoặc là kiếm khảm long cung đi.”
“Cái này......” Tử long nhăn mày, chần chờ không dám đáp lời.
“Nếu không muốn biểu diễn, mời tướng quân trở về đi!” Hoàng Phủ Thanh Cuồng giơ tay, đem nàng đuổi đi.
Trừ bỏ lần đầu tiên gặp mặt, mấy ngày qua, các tương quân của Long vương đều thay phiên nhau đến gặp y vài lần, nghe nói đây là ý của Ngao Quảng, hy vọng y cùng mọi người trong cung quen thuộc, mau chóng dung nhập Long tộc.
Bất quá, Hoàng Phủ Thanh Cuồng vốn là người không dễ ở chung, mấy ngày nay đều đem tính kiêu ngạo phát huy đến cực điểm, đối với bọn người kia trưng ra vẻ “không cố ý làm khó”, làm bọn họ đều âm thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, nhìn Hoàng Phủ Thanh Cuồng làm tư thế đuổi ruồi bọ, Tử long cũng tức giận không ít, nhưng nhớ tới nhiệm vụ,vẫn là nhẫn nại thêm.
“Mặc dù mạt tướng không thể trình diễn tài nghệ, bất quá có một bảo vật muốn dâng cho Vương phi.”
“Nga?” Hai chữ bảo vật này rốt cục cũng gợi lên được hứng thú của Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
Y cảm thấy hứng thú, đương nhiên không phải vì tham lam, mà là tò mò cái được tướng quân của long vương gọi là 『 bảo vật 』 chính là cái gì vậy a.
Tử long đem hộp gấm trên tay nâng lên, Hoàng Phủ Thanh Cuồng dựa vào gối, ngồi ở trên giường,nhận lấy, mở ra, xung quanh lót gấm đỏ, chính giữa là một cái gương tròn bằng đồng thau cổ kính.
Cầm lên nhìn kỹ, khung gương cổ kính khắc những hoa văn gì đó mà không còn thấy rõ, xung quanh đính nhiều hạt châu to nhỏ.
“Chẳng qua là một tấm gương.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhất thời mất hứng, cũ như vậy, ở Hầu phủ có rất nhiều, chẳng có gì đặc biệt.
Thấy bộ dáng y thất vọng, Tử long vội không ngừng giải thích, “Này không phải gương bình thường, nó gọi là『 thủy ảnh bảo kính 』, nó có thể chiếu ra suy nghĩ của chủ nhân.”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng đem kính trên tay lắc lắc, nghe vậy, phút chốc nhìn qua mặt kính, quả nhiên nhìn thấy một vài hình ảnh nổi lên, y không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay ngược mặt kính lại, đem úp xuống.
Không để ý đến hành động của y, Tử long tiếp tục nói, “Sử dụng bảo kính này không cần pháp lực gì cả, mạt tướng nghĩ, Vương phi hẳn là nhớ thân nhân ở nhân gian, cho nên đặc biệt đem nó dâng......”
Lời còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Thanh Cuồng bỗng nhiên ngắt lời,
“Ta đã biết, ta mệt mỏi! Thỉnh tướng quân đi ra ngoài đi!”
Kinh ngạc, Tử long chỉ mặt kính hỏi,
“Kia...... Kia mặt kính?”
Hoàng Phủ Thanh Cuồng mặt vô biểu tình nói, “Nếu là tâm ý của tướng quân, liền lưu lại đi. Ta muốn ngủ! Tướng quân xin cứ tự nhiên.”
Dứt lời, kéo chăn, xoay người ngủ.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng quay lưng về phía nàng, nằm ở trên giường không nhúc nhích, Tử long nhíu mày, đứng lặng trong chốc lát, sau đó cũng đành phải xoay người rời đi.
Mặc dù bị Hoàng Phủ Thanh Cuồng đối đãi cực kỳ vô lễ, nhưng khi Tử long rời khỏi tẩm cung Long vương, trên mặt lại không không có nửa điểm phẫn uất, ngược lại nổi lên vài phần thần sắc bội phục.
Có được sự coi trọng của Long vương, quả nhiên có vài phần bản lĩnh!
Tuy rằng động tâm, nhưng có thể làm vẻ mặt lãnh đạm như thế, nàng vì y dâng 『 thủy ảnh bảo kính 』, y rõ ràng hưng phấn không thôi, lại cố ý giả bộ lãnh đạm, chính là dùng hành động nói với nàng: là ngươi muốn đưa tới, ta chỉ miễn cưỡng nhận lấy.
Hoàn hảo, lần này người tới là nàng, nếu là Hồng long dễ xúc động, hoặc là Bạch long tự phụ, chắc chắn sẽ bị y làm tức chết!
Hiện tại, con người cuồng vọng giảo hoạt kia, hẳn đã trèo từ trên giường xuống, một bên đắc ý cười nhạo nàng, một bên vuốt gương đi?
Y như Tử long đoán, chân trước của nàng vừa bước ra khỏi phòng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng liền lập tức từ trên giường nhảy dựng lên.
Bất quá, y không cười nhạo nàng.
Hiện tại,tất cả tâm tư của y đều đặt vào trong cổ kính trong tay.
Đầu ngón tay vuốt dọc theo hoa văn trên kính, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nghĩ,chiếc kính này thực sự thần kỳ như lời Tử long sao? Giả sử thật sự...... Thấy được thì sẽ như thế nào?
Ngón tay níu lấy khung gương bấu chặt rồi lại thả lỏng, lúc sau lại bấu chặt, giằng co vài lần, y rốt cục đánh không lại nguyện vọng trong đáy lòng, hít một hơi thật sâu, đem kính xoay ngược lại.
Đồng tử đen nhánh chăm chú nhìn mặt kính không chớp mắt, tiếp theo, một giọt lại một giọt nước mưa rơi trên mặt kính, dẫn dắt một dòng ào ạt tuôn rơi.
Ngay tại quang ảnh nhộn nhạo đó, hình ảnh dần dần hiện lên......
Đèn lồng đỏ thẫm,rèm cửa tỏ tươi, song hồng hỷ tự.
Trước hỷ đường là lão phụ phục trang đẹp đẽ, nha hoàn đang đỡ một nương tử mặc hỷ phục khăn đỏ trùm đầu quỳ xuống, trên mũ phượng là trâm hoa, trân châu rung động, mà quỳ bên cạnh nàng là chú rễ, một thân nho nhã bất phàm.
Nhất dập đầu, nhị dập đầu, tam dập đầu.
Tiếng dập đầu vang lên không mấy xuôi tai, nghe không được bà mối vui mừng ngâm xướng, lại nghe đến thanh âm cõi lòng mình tan nát.
Vết đau dần dần mở rộng, từng mảnh từng mảnh,quá mức rõ ràng, cũng quá mức khó chịu, y mở miệng, dùng sức hô hấp, cũng không thể tỉnh táo lại, cả người đau đớn vô cùng.
Bỗng nhiên, hai cái cánh tay từ phía sau vươn ra, ôm y lại.
Không quay đầu lại, cũng không có kinh hoàng, con ngươi Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẫn không rời hình ảnh vui sướng trong gương, run rẩy nói,
“Ta sớm biết hắn sẽ cưới vợ, nhưng lại luôn mong hắn không chừng sẽ..... Hắn sẽ vì ta...... Thực buồn cười, đúng không?”
Buông, buông, nếu thật sự có thể dễ dàng buông, thế gian sẽ không sẽ có nhiều nam nữ si tình như vậy.
Biểu ca vẫn yêu quá lý trí, yêu quá thanh tỉnh, so với gã, y giống như một tên đại ngốc.
Ngu dại chấp nhất... Ngu dại chấp nhất.. Dùng sức vứt cái kính đi, nhìn nó đang lắc lư trên đệm chăn mềm mại, nhìn ánh sáng phản chiếu trong gương thật chói mắt, giống như quang cảnh hỷ sự thật xinh đẹp, mà tình yêu của y lại xấu xí, buồn cười!
Y dùng ánh mắt trống rỗng trừng lên nhìn vào hư vô, không khí của Thủy tinh cung vốn lạnh lẽo nay lại càng trầm hơn.
“Đừng khóc.”
Phía sau, giọng nam trầm thấp không mang chút hờn giận, Hoàng Phủ Thanh Cuồng lúc này mới cảm thấy được trên mặt có cảm giác mát, muốn lấy tay lau đi, lại bị ngăn lại.
Một bàn tay ngăn chặn bàn tay y, tay còn lại đặt trên vai y, xoay mặt y lại.
Khuôn mặt Ngao Quảng vẫn nghiêm nghị như vậy, kéo ống tay áo, lau mặt giúp y, đầu ngón tay nâng niu dịu dàng, giống như đang lau một món bảo vật.
Nhìn Ngao Quảng ngốc nghếch dùng ống tay áo lau nước mắt cho mình, động tác cẩn thận cùng đầu ngón tay ấm áp, khiến Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhất thời ngây dại.
Mặt hắn lạnh như băng, thanh âm của hắn cứng nhắc, nhưng là, tay hắn lại nóng ấm vô cùng.
Ngao Quảng...... Hắn không giống mọi người, bên dưới vẻ lạnh lẽo vô tình chính là phần ôn nhu được cất giấu sâu thẳm.
Bộ dạng y run rẩy đã thu vào trong mắt Ngao Quảng, hàng mi lợi hại của hắn nhíu lại trầm mặc một lát sau, hắn mở miệng nói,
“Nếu ngươi muốn, trong thiên địa sẽ không có loại người kia tồn tại.”
Trong thanh âm rõ ràng không mang theo hờn giận, loại sự tình này hắn không nguyện ý dính vào, bất quá, vì Hoàng Phủ Thanh Cuồng, tạm thời có thể làm một lần.
Định thần lại, nhìn thấy cặp mắt lạnh như băng kia, rồi lại nhìn thấy ánh mắt ôn nhu vô hạn, quả tim trong lồng ngực bỗng chốc đập liên hồi.
Y không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Mày rậm, ánh mắt lợi hại, sống mũi cân xứng, đôi môi quyến rũ, bộ dáng như tạc tượng. Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẫn biết Ngao Quảng rất anh tuấn, vẫn thấy rất bình thường, nhưng hiện tại, mặt y đã có chút đỏ lên.
Long vương tôn quý, cao ngạo, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hết thảy vạn vật, Ngao Quảng như vậy lại nguyện ý vì y làm những chuyện bản thân khinh thường.
Một loại cảm động không nói nên lời đang nhộn nhạo trong lòng, bỗng nhiên, y nhận ra Ngao Quảng chính là con người hoàn mỹ trong giấc mơ của mình......Khi y lạnh, vì y mà mang đến ấm áp; khi y khóc, vì y mà lau đi nước mắt.
Con người luôn có lúc yếu đuối, mà lồng ngực Ngao Quảng lại rắn chắc như vậy, khủy tay cũng cường tráng như vậy, ôn nhu của hắn cũng khiến người ta không muốn xa rời.
“Kính là ngươi kêu Tử long đem tới, phải không?” Ở trong Thủy tinh cung, chỉ có Ngao Quảng là biết suy nghĩ của y, quan tâm đến tâm tư của y.
Ngao Quảng không có phủ nhận, nhìn y, thản nhiên nói,
“Là một kính tốt.”
Nhìn hắn, tâm tình Hoàng Phủ Thanh Cuồng không khỏi nhộn nhạo, yên lặng tiến sát vào trong ngực hắn, hạ thấp gương mặt nhẹ nhàng cọ xát vào lớp vải áo đen huyền.
Nếu nói là, lúc trước ở bên cạnh Ngao Quảng là vì trả thù Phong Phi Dương, ở trong vườn đào cùng Ngao Quảng rời đi là bởi vì không có lựa chọn nào khác, hiện tại, vùi mình vào lòng Ngao Quảng, chính là y cam tâm tình nguyện.
“Mệt mỏi sao?” Ngao Quảng nhẹ nhàng vỗ lưng y, “Nếu mệt mỏi thì nhắm mắt ngủ đi.”
Hạ mi mắt, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cảm thấy nằm trong lòng ngực Ngao Quảng, giống như được đại dương mênh mông bao quanh, mà bàn tay Ngao Quảng vỗ về lưng y chính là ngọn sóng vỗ bờ.
Với sự ôn nhu chăm sóc mà y dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mộng, tất cả đều là ôn hòa bình tĩnh, im lặng như nước.
Trong mộng, hết thảy đều hiện ra.
Mẫu thân ôn nhu uy y ăn điểm tâm, phụ thân cõng y hái đào,biểu ca an ủi y, ôm y, mọi người, mọi sự giống như cưỡi ngựa xem hoa, giây lát lướt qua, cuối cùng, chỉ còn lại mình y.
Cô đơn tịch mịch ngồi dưới cây đào khô héo, cho đến khi một đôi tay xuất hiện, đưa y vào một vòng tay ấm áp.
Hoa đào rốt cục lại nở rộ, mà trong mộng, y cũng lộ ra lúm đồng tiền như hoa.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết là khi y mở mắt, Ngao Quảng vẫn ôm y, dùng đôi mắt đen láy ôn nhu nhìn y.
Nhìn Ngao Quảng một hồi lâu, Hoàng Phủ Thanh Cuồng đột nhiên hỏi:
“Long vương có thể có bao nhiêu Vương phi?”
“Long vương phi chỉ có một.”
“Vậy còn thứ phi? Thê thiếp?” Không hài lòng đáp án của Ngao Quảng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhất quyết phải hỏi rõ ràng.
“Long cùng nhân loại không giống nhau, chúng ta chung thủy với bạn đời,đa số chỉ có một bạn đời duy nhất.” Chỉ có nhân loại mới thích nay Tần mai Sở, Long sẽ không.
“Ngô...... Vậy ngươi là thuộc đa số? Hay là thiểu số?” Điểm ấy rất trọng yếu, nhất định phải hỏi rõ ràng.
Nhìn Hoàng Phủ Thanh Cuồng vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc, khiến Ngao Quảng hơi cảm thấy bị vũ nhục, khuôn mặt tuấn tú chụp lên một tầng băng giá.
Nhìn thấy sắc mặt của hắn, Hoàng Phủ Thanh Cuồng im lặng, không nói nữa.
Không khí trầm mặc tràn ngập bốn phía, thật lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cắn cắn môi,
“Ngươi...... Sẽ đối tốt với ta sao?”
Sắc mặt y trầm xuống, Ngao Quảng tài trí vừa nhìn đã đoán được hơn phân nửa tâm tư của y, đáp,
“Đương nhiên.”
Quả nhiên mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng bắt đầu đỏ lên, hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi lại,
“Sẽ thật tốt chứ?”
Hơi nhếch khóe môi, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Ngao Quảng cũng lộ ra vẻ nhu tình, thản nhiên nói,
“Ngươi muốn có bao nhiêu tốt, sẽ cho ngươi hơn như vậy.”
Đôi mắt mị nhân liếc sang, vươn cánh tay, cầm lấy bảo kính đặt trên giường, vuốt mặt kính bóng loáng, trong đáy mắt hiện lên muôn vàn cảm xúc, Hoàng Phủ Thanh Cuồng tùy tiện ném, mặt kính đáp xuống sàn nhà thủy tinh, vỡ tan thành trăm mảnh.
Thu tay lại, vẻ ngượng ngùng trên mặt đã không còn thấy, đôi mắt nhìn Ngao Quảng,vui vẻ nói.
“Ta đã không cần nó nữa.”
Tùy ý gật gật đầu, Ngao Quảng không quan tâm đến “thủy ảnh bảo kính” kia, trong mắt hắn quan trọng là … Hoàng Phủ Thanh Cuồng.
Giơ hai tay lên, ôm lấy cổ Ngao Quảng, Hoàng Phủ Thanh Cuồng biểu lộ thần sắc mị nhân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi đem môi dâng lên.
Hưởng ứng y chính là đôi môi cực nóng của Ngao Quảng, là hơi thở lạnh lẽo mà ôn nhu.
Trên mặt đất, mảnh vỡ của bảo kính đem hết thảy chiếu rọi như thực như ảo.
Quang ảnh lần lượt thay đổi,Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhắm hai mắt nhưng lòng rất thanh tỉnh, rộng mở sáng suốt, y biết lần này y đã có thể buông tay.
Đây là kết cuộc của một đoạn tình cảm lưu luyến, cũng bắt đầu của một đoạn tình cảm lưu luyến khác.
Trong thiên hạ ai là xui xẻo nhất?
Trước kia không biết, bất quá, Tiểu Tả cảm thấy hiện giờ mình chính là kẻ đó.
Vốn sau khi thiếu gia đi theo “yêu quái Ngao Quảng” biến mất, biểu thiếu gia phân phát cho hạ nhân trong phủ Hầu gia, mỗi người một tờ ngân phiếu năm nghìn hai.
Năm nghìn hai! Năm nghìn hai trăm lượng bạc chính là một số tiền lớn!
Nó cùng Tiểu Hữu lập tức lau đi nước mắt nơi khóe mắt, hoan hỉ vui mừng cầm ngân phiếu, bày kế hoạch mua áo đẹp, hồi hương, mua nhà, tốt nhất còn cưới vợ nữa.
Khi đó nó đã nghĩ: Thiếu gia nha thiếu gia! Ngươi đi bình an a! Tiểu Tả về sau nhất định lập cái trường sinh vị cho ngươi, mỗi ngày cầu phúc cho ngươi!
Ngay tại lúc hai người bọn nó dùng giấy dầu cùng khăn tay nhỏ đem ngân phiếu bọc một tầng lại một tầng nữa, sau đó bỏ vào bên trong áo, xách tay nải bước ra khỏi Hầu phủ, bỗng nhiên, “rầm rầm” một trận mưa to trút xuống, tiếp theo, gió to nổi lên, một tướng quân mặc kim giáp đỏ đậm đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn nó.
Bộ dáng của hắn tuấn tú, chính là sắc mặt có điểm khó coi, trừng mắt đánh giá cao thấp bọn nó một phen, sau đó hỏi.
“Tiểu Tả, Tiểu Hữu?”
Tiểu Tả tự hỏi trong cuộc đời đã làm chuyện gì ngốc ngếch, chính là lúc đó không để ý Tiểu Hữu kéo mạnh ống tay áo hắn, đã ngây ngốc mà gật đầu.
Kết quả......
Lại là một trận cuồng phong gào thét, một trận cuồng phong đại hồng thủy cuốn lấy cả hai, sau khi xoay tròn đến choáng váng đầu óc, mở mắt ra đã đến Thủy tinh cung.
Thiếu gia một thời gian không gặp có vẻ rãnh rỗi mập mạp hơn, đang hớn hở nhảy nhót, nhìn Tiểu Hữu đang ngồi bên cạnh, nó ngơ ngác đưa tay vào trong áo, lấy ra gói tiền, mở ra từng lớp giấy dầu, lộ ra tờ ngân phiếu đã ướt sũng, vì bất hạnh của bản thân mà thương tâm.
Đất vườn của nó, nhà lớn của nó, tân nương tử của nó a!
Khóc......
“Tiểu Tả, đừng ngẩn người nhìn tấm ngân phiếu kia nữa, mau đem canh sâm cho thiếu gia đi! Sắp lạnh rồi!” Nhìn Tiểu Tả lần thứ một ngàn nhìn vào tấm ngân phiếu trầm tư suy nghĩ, Tiểu Hữu một tay cầm thực hạp thủy tinh, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nó.
“Tiểu Hữu a Tiểu Hữu, ta rất đau khổ......” Tiểu Tả nhìn ngân phiếu trên tay, sầu mi khổ kiểm.
Ở Thuỷ tinh cung, không có chợ búa, không có tiền trang,số tiền lớn nhất trong cuộc đời nó ── tờ ngân phiếu năm nghìn hai cứ như vậy biến thành tờ giấy vụn.
Có thể lại hầu hạ thiếu gia kỳ thật là niềm hạnh phúc của nó, chính là...... Ô...... Ngân phiếu của nó a! Năm nghìn hai của nó a!
“Hư!” Tiểu Hữu vội vàng lấy tay làm điệu bộ nên im lặng “Nhẹ giọng thôi, cẩn thận bị thiếu gia phát hiện ngươi nhận ngân phiếu của biểu thiếu gia nhất định sẽ nóng giận đó, tới lúc đó ta xem ngươi sẽ ra sao a? Ngươi có biết, thiếu gia hiện tại thân thế không tầm thường nga, chọc tức y, coi chừng Long vương sẽ bắt ngươi trụng nước sôi a.”
Tưởng tượng đến tình cảnh kia, cả người Tiểu Tả nhất thời lạnh run một cái, cuống quít đem ngân phiếu cất đi, nâng lên người đặt bát thủy tinh lên mâm, bước nhanh về phía tẩm cung Long vương.
Đi qua hành lang dài, chỉ nghe một thanh âm quen thuộc từ trong tẩm cung truyền ra, “Sang trái một chút, không! Không! Vẫn là cao một chút, từ từ......Để ta xem lại a.”
Giọng nam êm tai ra lệnh, người tự xưng là đệ nhất mãnh tướng của Long cung _ Hồng long, cứng ngắc giữ nguyên động tác giơ hai tay cầm bức tranh phong thủy áp vào tường, động cũng không dám động một chút.
Treo một bức họa, từ bên phải tường, đến bên trái tường, không cho hắn dùng pháp thuật! Hoàng Phủ Thanh Cuồng cái này không hài lòng, cái kia cũng không vừa lòng!
Hồng long sớm bị y chọc tức đến trừng lớn hai mắt, căm tức không thôi, chỉ bất hạnh thân phận của hắn, không dám chống đối.
Nhìn hắn mặt mày đỏ hung, khóe môi Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhẹ nhàng giương lên, cười nói,
“Ta cuối cùng lại cảm thấy bức tranh này để ở đây có chút không xứng, phiền toái Hồng Long Tướng quân giúp ta đi một chuyến, đến nhà của ta lấy một bức họa khác đến đây đi.”
Không phải chứ!
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Hồng long Tướng quân nhất thời giận dữ đến đỏ hồng lên, miễn cưỡng kéo miệng cười một cái, nói,
“Kỳ thật bức tranh này nhìn lại cũng khá tốt, cứ như vậy treo lên là được rồi!” Tìm bức tranh mới, lúc sau treo lên, lại không biết phải lãng phí thêm bao nhiêu thời gian.
Hơn nữa, lần trước khi đến nhà y lấy vài món, năm mươi bộ khoái đột nhiên xuất hiện bao vây hắn, hắn đường đường là quân tiên phong của Long vương, thế nhưng lại trở thành đạo tặc, bất đắc dĩ phải dùng pháp thuật mới có thể thoát thân.
Hoàng Phủ Thanh Cuồng không thèm nghe, quay đầu hướng đến Ngao Quảng đang ngồi bên cạnh hỏi,
“Treo bức “Tây hồ mưa bụi”, được không?”
“Ân.”
Ngao Quảng không chút để ý gật đầu, cúi đầu thưởng thức đầu ngón tay trắng thuần của y, hoàn toàn nhìn không thấy vì sự phụ họa của hắn, tướng quân của hắn đã lộ ra thần sắc uể oải.
“Vậy phiền tướng quân,bức tranh treo ở bức tường bên phải trong thư phòng của ta, nằm thứ ba từ ngoài đếm vào,thứ năm từ trên đếm xuống, thứ tám từ dưới đếm lên.”
Nhướn mày, hếch mặt lên với Hồng long, thần sắc cuồng vọng trên mặt Hoàng Phủ Thanh Cuồng thiếu chút nữa khiến hắn tức chết.
Hồng long căm giận dậm chân bước ra ngoài, Tiểu Tả đứng ở ngoài cửa cuống quít tránh né, nhìn hắn với ánh mắt đầy đồng tình.
Nhìn theo thân ảnh của hắn đi xa, Tiểu Tả thì thào tự nói,
“Thật đáng thương, cũng không biết thiếu gia vì cái gì luôn muốn chọc tức hắn?”
Tiểu Hữu mở to hai mắt, vẻ mặt đầy kỳ quái hỏi, “Ngươi không biết sao?”
Nghĩ nghĩ, Tiểu Tả vẫn như cũ lắc đầu.
Tiểu Hữu cười cười, thần thần bí bí ghé sát vào tai nó, “Ngươi không biết là hắn cùng tiểu vương gia Trữ vương phủ có vẻ ngoài giống nhau sao?”
“Nói tới...... Thật sự là có điểm giống.” Tiểu Tả lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Tiểu vương gia của trữ vương phủ từ nhỏ đã đấu khẩu với thiếu gia, thiếu gia lần nào cũng không làm gì được hắn,khó gặp được một ai giống hắn đến vậy, dĩ nhiên phải chọc ghẹo một phen.
Hồng Long Tướng quân đáng thương a! Ở trong lòng Tiểu Tả vì hắn thương tâm một chút, âm thầm đem ngai vàng “Đệ nhất thiên hạ bất hạnh” của mình tặng cho hắn, thật cẩn thận cầm khay và mâm đi vào tẩm cung.
Chịu không nổi một tẩm cung rỗng tuếch, vốn chỉ có giường thủy tinh, Hoàng Phủ Thanh Cuồng bây giờ đã bày biện rất nhiều thư họa, đem người hầu của Hầu phủ vào.
Đồ vật trong Hầu phủ một cái lại một cái biến mất, khiến Phong Phi Dương nghĩ có kẻ trộm quấy phá, gọi toàn bộ nha sai đến truy bắt kẻ trộm, đây chỉ là chuyện ngoài lề thôi….
Quỳ gối trước bàn dâng lên bát canh sâm, Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu vô luận là đặt đũa xuống hay múc canh cũng không dám phát ra nửa điểm tiếng động.
Tiếp theo, Tiểu Tả ngẩng đầu nơm nớp lo sợ nói,
“Thiếu gia, canh sâm cùng đồ ăn đã làm xong rồi.” Thời điểm nói chuyện, nó ngay cả một cái liếc mắt cũng không dám nhìn về phía Ngao Quảng, nó vốn phi thường sợ Ngao Quảng, từ lúc biết hắn là Đông hải long vương thì càng thêm sợ hãi.
Rõ ràng là sợ hãi, Ngao Quảng cũng không để ý, đây hẳn là phản ứng bình thường của người nhân gian khi đối mặt với “thần” đi.
Song song với ý nghĩ lãnh khốc, ánh mắt hắn nhìn người bên cạnh lại vô cùng nhu tình.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Hoàng Phủ Thanh Cuồng tò mò mà chớp chớp hàng lông mi nồng đậm, lắc lắc tay hắn.
Ngao Quảng lắc đầu, múc muỗng canh đưa đến bên môi y.
“Không cần, đắng muốn chết.” Mùi vị nhân sâm nồng đậm xông vào mũi, Hoàng Phủ Thanh Cuồng không muốn uống, đầu lập tức ngã ra sau né tránh.
“Đối với thân thể rất tốt.” Đem bát để gần lại một chút, Ngao Quảng cũng không nhượng bộ.
Thân thể của người thường yếu ớt, cần phải điều dưỡng nhiều hơn nữa.
“Ta sợ đắng.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng bất đắc dĩ quệt môi, vẻ mặt ngây thơ, không biết bắt đầu từ lúc nào, y càng ngày càng thích hướng Ngao Quảng làm nũng.
“Ta uy ngươi.” Ngao Quảng cầm lấy thìa, gần đây, hầu hạ Hoàng Phủ Thanh Cuồng trở thành chuyện hắn thường hay làm.
Nắm cánh tay trái rắn chắc của hắn, lưỡng lự trong chốc lát, Hoàng Phủ Thanh Cuồng cũng mở môi ra, nhìn đến trong đó hàm răng tuyết trắng, còn có một đôi mắt mị nhân cùng mi tâm đang nhíu lại, Ngao Quảng cảm thấy mình chính là đang đút cho một con mèo nhỏ đáng yêu ăn.
“Uhm, dường như......” Hoàng Phủ Thanh Cuồng suy nghĩ, nghĩ nghĩ, nói tiếp, “Dường như có chút ngọt.”
“Canh ngọt sao?” Ngao Quảng lắc đầu. Hắn tuy là Long, cũng không phải không biết mùi vị đồ ăn nhân gian.
“Thật sự! Ngươi thử một hơi thì biết.” Hoàng Phủ Thanh Cuồng mở to mắt, đoạt lấy thìa trên tay hắn, múc một ít canh, đưa đến bên môi hắn.
Uống xong, Ngao Quảng đang muốn thành thật nói ra cảm giác của bản thân, bất quá, nhìn đến ánh mắt nháy liên hồi của Hoàng Phủ Thanh Cuồng nhìn hắn, hắn bỗng thay đổi chủ ý.
“Đích xác có điểm ngọt.” Ngày qua ngày, không chỉ Hoàng Phủ Thanh Cuồng học làm nũng với hắn, hắn cũng học nói dối theo.
Đây gọi là『 lời ngon tiếng ngọt 』.
Quả nhiên,Hoàng Phủ Thanh Cuồng nở nụ cười sáng lạn, nụ cười khiến hoa bách hợp phải thua sắc, trăng sáng cũng phải e thẹn.
Hai người cướp thìa, ngươi tới ta đi đút nhau ăn.
Ở bên cạnh hầu hạ, Tiểu Tả chịu không nổi đảo mắt xem thường, Tiểu Hữu thẹn thùng cúi thấp đầu, tránh ở phía sau nó, nhỏ giọng nói.
“Ta xem thiếu gia dường như thật sự có một chút yêu hắn.” Thiếu gia trời sanh tính cuồng vọng tùy hứng, ngày xưa chỉ có ở trước mặt biểu thiếu gia mới có thể lộ ra bộ dáng ngây thơ này, hiện tại...... xem như đây một khởi đầu tốt.
“Thiếu gia yêu hay không không lo, trọng yếu là hắn yêu thiếu gia của chúng ta.” Hừ! canh ngọt sao??
“Ngươi đoán trước kia Long vương có nữ nhân khác hay không?”
“...... Tối trọng yếu là sau này không có.”
Hai đứa cố gắng đè thấp âm thanh nói hưu nói vượn, bỗng nhiên một cung nữ đi vào,
“Bẩm vương, hỉ phục đại hôn đã làm xong, Chức nữ đang cầu kiến bên ngoài.”