Tề Nhất Minh hỏi: “Cô có chuyện gì phiền lòng sao?”
Trúc Thanh nói: “Vừa rồi tôi cúi đầu trong thời gian dài, cổ hơi không khớp, muốn điều chỉnh một chút, nhưng sợ sẽ dọa anh.”
Lời này nghe rất kỳ quái, làm cho anh ta không hiểu nổi. Nhưng đối mặt với cô gái khiến mình rung động, Tề Nhất Minh rất dễ nói chuyện.
“Không sao, cô điều chỉnh đi, tôi to gan, không dễ bị dọa như vậy.”
“Ồ, vậy thì tốt quá.” Trúc Thanh nở nụ cười xán lạn.
Tề Nhất Minh say mê lắm rồi. Ừm, anh ta phải bảo vệ nụ cười này suốt đời!
Một giây sau, anh ta nhìn thấy Trúc Thanh thuần khiết động lòng người tháo đầu lâu của mình xuống, sau đó lắp lại lên cổ, di chuyển trái phải tiến hành điều chỉnh. Động tác này của cô ta nhẹ như mây bay nước chảy, giống như đã làm vô số lần, dễ dàng đơn giản hệt như vừa rồi cô ta hái cà chua.
Đợi đã, tháo xuống????
Đồng tử của Tề Nhất Minh phóng to, muốn hét lên, lại không phát ra được âm thanh nào, mắt anh ta tối sầm lại, đã hôn mê bất tỉnh.
...
Tề Nhất Minh mở mắt ra, có lẽ vừa tỉnh dậy nên nhìn không rõ ràng. Anh ta chớp chớp mắt, cuối cùng nhìn thấy rõ người ngồi ở đầu giường anh ta là bác Ngô. Chỉ là so với trong trí nhớ, bác Ngô giống như uống linh đan diệu dược, trẻ ra mấy tuổi, tóc mai vốn hoa râm cũng chuyển thành đen nhánh.
“Bác Ngô.” Anh ta ngồi thẳng dậy, lộ vẻ mờ mịt: “Sao cháu lại ở chỗ này?”
Ngô Tông Bình ho khan một tiếng: “Vừa rồi cậu hôn mê.” Đứa nhỏ Trúc Thanh kia rất áy náy vì đã dọa anh ta sợ hãi.
Tề Nhất Minh cố gắng nhớ lại: “Có thể là đi đường quá mệt mỏi, cũng có thể là buổi sáng ra ngoài ăn quá ít cho nên hạ đường huyết.”
Anh ta tìm lý do cho mình, nghiêm túc gật đầu: “Về sau cháu phải luôn mang bánh kẹo trên người, bổ sung đường máu.”
Ngô Tông Bình không còn gì để nói, Tề Nhất Minh là tự động mất trí nhớ, xóa bỏ đoạn ký ức vừa rồi ra khỏi đầu hả?
Lúc này, Ngô Duyên cũng tiến vào bên trong, tay cầm một chiếc khay màu trắng, trên khay bày năm quả dâu tây và năm quả cà chua.
Tề Nhất Minh nhìn thấy cô, ánh mắt không khỏi sáng lên. Cho dù thường xuyên nhìn thấy gái đẹp, nhưng cô gái trước mắt vẫn khiến anh ta ngạc nhiên trước vẻ đẹp của mình, khí chất của cô cực kỳ tốt, trên người mặc đạo phục đơn giản, trông càng thêm xuất trần thoát tục, khiến cho người ta không dám nảy sinh ra suy nghĩ khinh nhờn.
“Đây là xin lỗi vì đã dọa anh, nếm thử đi.” Ngô Duyên đặt hoa quả lên bàn.
Tề Nhất Minh tay chân luống cuống không biết đặt ở chỗ nào: “Này là sao vậy?”
Dọa anh ta? Xảy ra khi nào, sao anh ta không biết?
Sau khi đưa hoa quả đến, Ngô Duyên dứt khoát rời đi, giao lại việc chào hàng cho cha mình.
Đợi cô đi rồi, Tề Nhất Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô gái này quá xinh đẹp, cộng thêm khí chất thoát tục kia, mang lại cho anh ta áp lực hơi lớn.
“Đây là ai vậy?” Anh ta hỏi Ngô Tông Bình.
Sắc mặt Ngô Tông Bình tràn đầy cảnh giác: “Đây là con gái tôi, cậu đừng có ý gì với con bé.” Nhưng mà, đoán chừng con gái cũng chướng mắt anh ta.
“Con gái Ngô Duyên của bác?” Tề Nhất Minh khẽ hô lên: “Không giống như trong lời đồn nha.”
Dường như nhận ra mình lỡ miệng, anh ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Cháu đói bụng rồi, rất muốn ăn ít trái cây.”
Lúc trước anh ta chưa từng gặp mặt Ngô Duyên, nhưng từng nghe người trong giới nói về cô, dù sao đều không được tốt cho lắm, nói cô không phóng khoáng, nhút nhát rụt rè, kém xa Trình Sương Sương hào phóng tao nhã.
Lời đồn quả nhiên là lời đồn, Trình Sương Sương kém Ngô Duyên mới đúng. Loại thủ đoạn này anh ta gặp nhiều rồi, chẳng phải chính là giẫm Ngô Duyên để lấy lòng Trình Sương Sương sao? Nói trắng ra là nịnh bợ Trình Thiên Hành đứng sau Trình Sương Sương.
Những người kia đúng là thực tế, vừa thấy bác Ngô thất thế là lập tức bỏ đá xuống giếng đổi trắng thay đen.
Anh ta vừa thầm khinh bỉ những người kia trợn mắt nói dối bịa đặt vừa nhét dâu tây vào trong miệng.
Ăn dâu tây vốn chỉ là để di chuyển sự chú ý của bác Ngô, nhưng vừa ăn vào miệng, hai mắt anh ta lập tức trợn tròn, bên trong ánh mắt đọng lại vẻ khiếp sợ, ngạc nhiên và vui mừng. Lúc này người đẹp gì đó đều bị ném ra sau đầu, tất cả đều kém xa miếng trái cây trong miệng này.