Mặc dù bây giờ Trình Thiên Hành đã là người giàu có nhất thành phố K, nhưng dù sao cũng mới phất lên trong thời gian ngắn, căn cơ bất ổn, không phải ai cũng bằng lòng nể mặt hắn.
Bởi vậy khi Trình Sương Sương tham gia một số bữa tiệc cao cấp, vẫn có vài người cố ý nói vu vơ trước mặt cô ta. Bọn họ cũng từng đề cập đến việc Trình Thiên Hành chèn ép xí nghiệp Ngô Thị.
Đối với việc này, Trình Sương Sương nửa tin nửa ngờ, nhưng mà sâu trong lòng cô ta càng muốn tin tưởng đây là gièm pha ác ý của người khác. Dù sao cậu và cha cũng không thù không oán, sao phải nhằm vào cha?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khi bị Ngô Duyên vạch trần ngay trước mặt, cô ta vẫn không nhịn được mà chột dạ.
Cô ta cắn cắn môi dưới, bối rối giải thích: “Không phải, đây là có người muốn châm ngòi ly gián, cậu tôi không phải loại người như vậy.”
Ngô Duyên khẽ mỉm cười, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy rõ trào phúng bên trong: “Cô có thể trở về hỏi cậu cô, xem hắn có phản ứng gì, hoặc là cô có thể tiếp tục lừa mình dối người, coi như không có chuyện này, đây là quyền tự do của cô, nhưng xin cô đừng nhắc lại đề nghị khiến người ta buồn nôn kia nữa. Các cô cho rằng bố thí chút ơn huệ là có thể xóa bỏ mọi chuyện sao?”
Cô rất tò mò, sau khi biết chuyện này Trình Sương Sương sẽ lựa chọn như thế nào. Trước đó cô ta vẫn luôn miệng nói rằng Ngô Tông Bình chính là trưởng bối mà cô ta kính yêu nhất.
Đáy lòng Trình Sương Sương rối như tơ vò, hai tay nắm chặt vào nhau. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy dáng vẻ mang đầy tính công kích của Ngô Duyên, thậm chí còn khiến cô ta hít thở không thông.
Đây mới chính là dáng vẻ thật sự của Ngô Duyên sao?
Im lặng một lát, cô ta nghiêm túc nhìn Ngô Duyên: “Tôi vẫn muốn tin tưởng cậu tôi, chắc chắn trong này có hiểu nhầm gì đó.”
Khóe miệng Ngô Duyên giật giật: “Cô vui là được rồi.”
Rõ ràng cô không hề chỉ trích, cũng chưa hề nói gì quá đáng, nhưng Trình Sương Sương lại có cảm giác bị trào phúng, hai tai cô ta nóng bừng lên, cuối cùng không nán lại nổi nữa, xách túi vội vã rời đi.
Ngô Duyên nói với bóng lưng của cô ta: “Nhớ giúp tôi gửi lời đến cậu cô, cảm ơn hắn đã đề cử nơi tốt như núi Hòe.”
Bước chân Trình Sương Sương hơi khựng lại, sau đó cũng không quay đầu mà rời đi.
Trở về biệt thự nhà họ Trình, cô ta vẫn đang suy nghĩ những lời kia của Ngô Duyên. Bởi vì quá mức tập trung, ngay cả Trình Thiên Hành trở về cũng không phát hiện ra.
“Sương Sương.”
Trình Sương Sương giật nảy mình, vừa bình tĩnh đã nhìn thấy Trình Thiên Hành ngồi bên cạnh mình, lộ vẻ lo lắng hỏi thăm: “Cháu không thoải mái à? Cậu gọi điện thoại cho bác sĩ Trương tới xem nhé.”
Trình Sương Sương lắc đầu: “Cháu không sao đâu cậu.”
Cô ta do dự chốc lát, cuối cùng hỏi ra vấn đề quanh quẩn trong đầu hồi lâu: “Cậu, sao cậu lại muốn chèn ép công ty của cha?”
Trong lòng cô ta vô cùng hi vọng cậu sẽ phủ nhận chuyện này.
Sắc mặt Trình Thiên Hành sầm lại: “Là ai nói cho cháu?”
Hắn không phủ nhận, cũng không cần phải phủ nhận.
Lúc trước lừa Sương Sương là bởi vì lo lắng Sương Sương sẽ mềm lòng mà cầu xin cho bọn họ. Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, Ngô Tông Bình đã phá sản, tiền trong tay cũng ném vào trong cái hố to là núi Hòe, căn bản không có cơ hội vực dậy.
Hai mắt Trình Sương Sương lập tức đỏ lên, nước mắt dâng trào: “Vì sao phải làm như vậy?” Vì sao phải thừa nhận chuyện này?
Vừa nghĩ tới việc lúc trước mình còn nhờ cậu mang tiền đến cho cha nuôi, khuôn mặt cô ta lập tức nóng rát. Thảo nào cha lại dứt khoát kéo số điện thoại của cô ta vào sổ đen, không muốn gặp mặt cô ta dù chỉ một lần.
Tiếng nói của Trình Thiên Hành lạnh như vừa lấy ra từ trong hầm băng: “Cháu là tiểu công chúa mà bọn cậu nâng niu, bọn cậu yêu thương bảo vệ cháu còn không kịp, vậy mà ông ta lại vứt bỏ cháu như vứt bỏ giày cũ, khiến cháu phải chịu nhiều khổ cực trong làng giải trí. Nếu không phải cậu kịp thời tìm được cháu, không biết cháu còn gặp phải chuyện gì nữa.”
Hắn chèn ép xí nghiệp Ngô Thị, một mặt là bởi vì tâm lý bao che khuyết điểm quấy phá, một mặt khác là biết Ngô Tông Bình muốn vạch trần chuyện chị gái đã làm, cho nên hắn chỉ có thể ra tay trước để ngăn chặn.
Tâm trạng của Trình Sương Sương rất phức tạp, một mặt là tức giận thủ đoạn của cậu quá mức độc ác, nhưng mặt khác lại cảm động trước yêu thương vô bờ bến của đối phương.
Tất cả những gì hắn làm đều vì cô ta, ai cũng có thể trách móc hắn, chỉ có cô ta là không thể.
Nhưng nếu như vậy, về sau cô ta đối mặt với cha nuôi như thế nào?