Chương 50: Sá Chi Sống Chết

Đang khi ấy, hốt nghe tiếng dây cung bật, hai mũi trường tiễn gió rít bay vụt vào.

Nhàn Vân hấp tấp nói :

- Bọn họ tấn công vào điện, chư vị nên thân trọng.

Chỉ nghe phập phập hai tiếng khô lạnh, hai mũi trường tiễn cắm phập vào vách tường sâu có tấc.

Vạn Lương lo nghĩ :

- “Gian điện chật hẹp thế này, nếu như bọn họ phá vỡ ở khắp nơi bốn vách thêm vào động huyệt nữa, rồi bắn tên vào thì đừng mong phòng thủ”.

Đúng lúc, lại thêm hai mũi trường tiễn bắn xả vào.

Hoàng Vĩnh loáng kiếm đánh rơi một mũi, Vạn Lương nhanh tay chụp luôn mũi còn lại.

Ngọc Giao sôi giận, vận sức ném vào nắm kim châm qua lỗ hổng.

Nắm kim châm ấy cũng có trên mười mũi, mà bên ngoài động huyệt tăng lữ lớp lớp đông dày tránh đi đâu cho kịp.

Chỉ nghe những tiếng thét lạnh vẳng vào, chắc có nhiều kẻ trúng châm.

Cao Quang khen nhỏ :

- Tuyệt thật, cô nương không xuất thủ thì thôi, chứ đã ra tay tất có người trúng.

Ngọc Giao nói :

- Vì đêm nay chúng ta có chiến tử ở đây, Thiếu Lâm tự cũng thương vong gấp mười bên ta.

Nhàn Vân khẽ thở dài :

- Nếu ta giết tăng lữ quá nhiều, dẫu cho là lỗi ở đối phương nhưng Thiếu Lâm tự vì thể diện, thanh danh tất cũng bất chấp hai chữ thị phi, lúc đó cuộc chiến chắc phải khốc liệt lắm.

Lời dứt, lại nghe phừng phực tiếng cung bật, một hàng tên veo véo bay vào.

Ngọc Giao chớp động trường kiếm, giăng mau màn kiếm ảnh chận đứng đám mưa ten, leng keng một dây dài, hơn mười mũi đã bị trường kiếm đánh rơi quá nửa.

Nhàn Vân nhoáng song thủ chụp luôn hai mũi.

Vạn Lương cúi nhặt một mũi rơi dưới đất nói :

- Xem ra thì trận chiến đêm nay khó mong có hiệu quả.

Hốt vang vọng một giọng khàn khàn từ ngoài vào :

- Bổn tòa niệm đức hiếu sinh cho các ngươi một dịp cuối suy xét kỹ, trong thời gian bữa cơm, các ngươi có thể an toàn rút ra khỏi điện.

Ngọc Giao nói nhỏ :

- Đúng giọng Nhất Sĩ.

Nhàn Vân nhìn nhanh Vạn Lương :

- Nói cho y biết, chúng ta đã bố trí cự địch, khỏi có sợ họ đi!

Vạn Lương hào khí ngụt dâng, phá cười :

- Phải, đêm nay thà là ta chiến tử ở đây, chứ quyết không tỏ vẻ khiếp nhược.

Nói xong lão rảo bước thẳng ra chỗ lỗ hổng bị phá vỡ.

Hoàng Vĩnh giật nẩy mình nói to :

- Lão tiền bối cẩn thận.

- Không sao.

Tới chỗ hổng, lão thò đầu ra nhìn.

Chỉ thấy nhan nhản mấy chục ngọn đuốc sáng lóa, còn gần trăm tăng lữ Thiếu Lâm, tay lăm lăm binh khí đứng vây nghịt ngoài đại điện, trông thật kinh hồn.

Vạn Lương đằng hắng :

- Nhất Sĩ đại sư.

Chỉ thấy cách đấy ngoài trượng, quần tăng bỗng nhiên đứng vẹt sang bên, Nhất Sĩ vận cà sa lụa vàng thong thả đi ra nói :

- Quí hữu có người nào thọ thương, bổn tòa sẽ cho linh dược cứu chữa.

Vạn Lương cười ha hả :

- Hảo ý đại sư tại hạ xin tâm lãnh, tiếc là bên tôi chưa có ai thọ thương.

Quét mắt nhìn, thấy hai tiểu sa đứng cạnh Nhất Sĩ, một nắm đồng bạt, một cầm cổ đao.

Nhất Sĩ đi đến gần Vạn Lương, còn độ năm thước thì dừng lại nói :

- Thức thời là trang tuấn kiệt, chư vị thân lâm tuyệt địa vì có đánh liều cũng không mong có được sinh cơ.

- Ý đại sư?

- Nếu như chư vị chịu nghe bổn tòa khuyên, từ nay xuôi tay không màn đến việc giang hồ nữa, bổn tòa sẽ dốc sức giúp chư vị một tay.

- Đại sư sẽ giúp bọn này bằng cách nào?

- Bổn tòa xin biếu không trăm hạt minh châu, vạn lượng vàng ròng.

- Đại sư xem Vạn mỗ là nhân vật nào?

- Các hạ còn cầu mong gì, xin cho biết.

- Lão hủ không phải là người trong Phật môn, nhưng cũng võ vẽ được hai câu kệ, xin khuyên đại sư: buông đao đồ tể, tức thời thành Phật. Đại sư chớ vì nhầm lẫn nhất thời mà sẽ phải ăn năn muôn kiếp.

Nhất Sĩ nổi giận :

- Các ngươi đã chết trước mắt, còn dám buông lời xấc xược.

Dứt lời, lão chụp luôn ngọn đồng bạt trong tay một tiểu sa.

Thấy thế, Vạn Lương vội vàng lùi tọt vào trong điện.

Chỉ nghe Nhất Sĩ quát vào :

- Các ngươi mê muội không biết hối, đừng trách bổn tòa ác độc.

Tiếng dứt, nghe vèo vèo tiếng phi bạt rít gió bay vào.

Vạn Lương nói nhanh :

- Coi chừng, đối phương ném phi bạt.

Nhàn Vân lo lắng :

- Đấy là một trong những tuyệt kỹ Thiếu Lâm, chỉ nên tránh chứ không được đón đỡ đâu.

Ngọc Giao tức tối, nhưng thấy sư phụ chạy đi nấp, cũng đâm ra hoảng, vội lạng sang bên tránh.

Ngưng thần nhìn, trong đại điện tối như bưng chỉ thấy một màn sáng lóe giăng giăng hơi phong vi vút nhòa cả một khoảng điện.

Hoàng Vĩnh, Cao Quang lật đật nằm mọp sát đất né.

Đúng lúc, nghe ầm một tiếng, món ám khí cắm trúng vào vách tường, rào rào gạch vụn bay tơi tả như phấn bột.

Lạ cái phi bạt va phải vách tường đã không rơi xuống, lại lộn vòng như một bánh xe bay, gặp vật cản nó đột ngột chuyển hướng xẹt xéo qua đầu Tuyết Quân vụt ra giữa điện.

Vạn Lương tháo mồ hôi hột :

- “Phóng ám khí đến mức ấy, quả đúng với hai chữ tuyệt kỹ”.

Nghĩ đoạn hốt thấy lóe sáng ánh lửa, một cây đuốc vèo tới.

Mọi người đều hoảng vía, nấp tránh ngọn phi bạt vần vũ, không tài nào kịp dập tắt bó đuốc ném vào trong tích tắc.

Chỉ một giây chậm trễ, cảnh vật trong đại điện đã bị tăng lữ ở bên ngoài thấy rõ.

Kịp nghe một tiếng thét vang, một luôn tay cầm giới đao phóng vút vào, chân vừa chấm đất đã lăn luôn mấy vòng bật dậy, múa đao hộ thân.

Ngọc Giao tung vù một nắm kim châm, lạnh lùng quát :

- Cút mau!

Hòa thượng võ công không kém, giới đao khoa vòng sáng lạnh đánh bạt mớ kim châm.

Vừa lúc, lẹ như chớp, Vạn Lương giơ cao tay hữu thủ vút ra năm luồng lãnh phong trong tuyệt học Ngũ Quỷ Sưu Hồn thủ pháp.

Hòa thượng chậm tay trúng ngay chưởng lực của Vạn Lương, kịp hự nghẹn một tiếng ngã lăn, giới đao trong tay đã bị đối phương giật phăng.

Có điều, tăng lữ Thiếu Lâm chừng như hăng máu, người trước vừa ngã thì đằng sau lại hai tăng nhân nữa xông lên.

Hai tăng nhân tràn vào điện, một cầm thiền trượng, một cầm giới đao.

Nhàn Vân xoay hữu thủ, nhoáng ào một luồng chưởng phong mãnh liệt cực cùng.

Tăng nhân cầm đao vào đầu, người chưa đứng vững thì chưởng lực Nhàn Vân đã đẩy tới, y lạng vội sang bên, tả chưởng vung nhanh đón đỡ, miệng gọi lên :

- Các sư đệ, mau vào đi, ngu huynh đã ngăn y...

Lời chưa dứt, đã bị chưởng lực Nhàn Vân đánh trúng, y chỉ kịp hự nhỏ, bật tung vào vách tường.

Nhưng hòa thượng tay cầm thiền trượng được sư huynh chịu đòn thừa dịp chạy trở ra.

Ngọc Giao chồm dậy, trường kiếm nhanh như điện hất tung bó đuốc ra ngoài, đồng thời phóng vụt tới chặn trước mặt hòa thượng, kiếm lóe một chiêu “Sầu Vân Sạ Triển”.

Cùng lúc với kiếm thế Ngọc Giao nháng lên, kịp nghe tiếng gió rít vèo, ngọn phi bạt đã bay vòng trở lại.

Ngọc Giao hoảng hốt thụp mình né tránh, tăng lữ cầm thiền trượng cũng lạng nhanh sang bên.

Thảm thay chỉ có hòa thượng tay nắm giới đao ban nãy bị trúng chưởng Nhàn Vân gãy răc cánh tay, nội tạng cũng thọ thương rất nặng nhưng quả cảm, y cố vận khí gắng chưa chịu ngã, mắt thấy phi bạt xẹt tới, không kịp một giây đứng tim, ánh lạnh đã thoảng mau hớt gọn nửa chóp đầu.

Đến đây, ngọn phi bạt cũng hết đà, rơi keng xuống đất.

Nhất Sĩ ném phi bạt những tưởng trợ giúp cho tăng lữ Thiếu Lâm tràn vào điện, nào ngờ lại chỉ làm thiệt mạng đệ tử của mình.

Ngọc Giao tránh thoát phi bạt, lập tức soạt soạt liền ba kiếm tấn công tới tấp tăng lữ cầm thiền trượng.

Vừa lúc, lại có thêm hai tăng nhân nữa xông vào điện.

Hoàng Vĩnh nhảy ra vung kiếm chặn một tăng nhân, còn một thì bị Cao Quang đón đánh.

Nhàn Vân phóng liền hai chưởng đẩy lớp cuồng phong chặn đứng ngay khung hổng, khẽ giọng bảo Vạn Lương :

- Đừng để họ xông vào.

Vạn Lương gật đầu, khoa giới đao nhảy nhanh ra chắn ở cửa động huyệt.

Lúc ấy, bó đuốc đã bị Ngọc Giao hất ra ngoài, trong điện trở về với cái cảnh âm u.

Hốt nghe tiếng quát vang, một ngọn trượng ló vụt vào miệng lỗ.

Vạn Lương xả đao bổ xuống, nghe soảng một tiếng, ngọn trượng bị dạt ra nửa thước, bất giác chột dạ :

- “Tên này nội lực thâm hậu thật”.

Còn đang nghĩ, vụt cái, ngọn trượng đã quét tới bên hông, lão vội vàng phát ngang một đao.

Hai người đứng dựa hai bên vách, mắt không trông thấy nhau, nhưng thiền trượng trong tay tăng nhân sử dụng nhuần nhã lạ thường.

Vạn Lương ngăn chận đối phương mấy đao liền, đã biết gặp tay kình địch, bèn nghĩ bụng.

- “Người này là nhân vật nào mà võ công cao cường quá, coi thế đêm nay xem chừng nguy hiểm lắm, chắc phải hạ độc thủ mà thôi”.

Hốt nghe Ngọc Giao thét vang :

- Ngã mau!

Liền đó, chỉ nghe phịch một tiếng, như thể có người bị đánh té.

Nhàn Vân lặng xem hai bên ác đấu, định bụng nếu không sớm hạ ngay bọn tăng lữ vào điện sẽ gây rắc rối to, nên chi tức thời vung hữu thủ vút vù một luồng chỉ lực.

Sau mười mấy năm giam cầm, võ công lão đã tiến bộ bội phần, chỉ lực vừa phóng ra, tăng lữ đang ác chiến với Hoàng Vĩnh lập tức cảm thấy ngang hông tê buốt, binh khí trong tay chậm lại, liền bị Hoàng Vĩnh chém phăng làm hai đoạn.

Hòa thượng còn lại cũng bị chỉ phong Nhàn Vân điểm trúng, còn đang lúng túng lại bị thêm ngọn bút của Cao Quang đâm ngút vai trái, máu tuôn xối xả.

Hai người đều được Nhàn Vân ngầm tương trợ đả thương cường địch nhưng không ai hiểu nội tình.

Bấy giờ cuộc chiến khốc liệt trong đại điện đã trở nên lắng dịu, mấy tăng lữ xông vào nếu không thọ thương nặng cũng mất mạng.

Tuy nhiên ở cửa điện và miệng vách tường vỡ, đôi bên vẫn còn kịch chiến.

Vạn Lương nép sau lỗ hổng huyệt động, nhoáng đao đánh đỡ với ngọn thiền trượng từ ngoài công vào, lúc lúc lại rền vang tiếng thép.

Ở cửa điện, Thiếu Bạch giao đấu với quần tăng cũng đã đến hồi quyết liệt. tăng lữ Thiếu Lâm dưới nghiêm lệnh của Nhất Sĩ từng đợt xông lên, thiền trượng, giới đao ào ạt công tới khiến cho Thiếu Bạch không một phút rảnh tay ngăn chống.

Nhàn Vân biết rõ La Hán trận rất lợi hại, nếu như để cho tăng lữ Thiếu Lâm bày được trận thế ở trong đại điện, tất sẽ khó khỏi bị họ bắt sống cả đám. Thành thử lão hết sức lo lắng đến sự chống cản của Thiếu Bạch ở cửa điện.

Nhưng Thiếu Bạch võ công cao cường vượt hẳn ý liệu của lão, một mình cùng trấn thủ ngay cửa, độc cự với thế công bão táp của quần tăng không phút lơi tay, thế mà vẫn thung dung cầm cự suốt mấy giờ liền.

Nhàn Vân tự lượng công lực của mình cũng khó có thể dẻo dai như thế. Cuộc chiến dữ dội trong điện vừa tạm yên, lão lại thấo thõm trông ra ngoài cửa.

Chỉ thấy Thiếu Bạch xoay lốc kiếm chiêu ào ào gió dấy sáng lạnh cả khung cửa. Nhưng quần tăng cũng không kém, liên công càng lúc càng vũ bão dồn dập, từng lớp, từng lớp lao thẳng vào vùng kiếm ảnh rợp mờ.

Nhàn Vân lo ngại :

- “Nếu người này bại trận, chỉ sợ không còn ai có thể giữ được điện, chắc ta phải đi giúp y một tay thôi”.

Nghĩ vừa dứt, hốt nghe gần đấy có tiếng hự nhỏ.

Cao Quang tức tốc nhoáng Phán Quan bút nhảy ra ngăn cản.

Ngọc Giao chừng đã hiểu được hòa thượng cầm chuông độc hại, bèn chớp kiếm đâm vèo tới, miệng bảo Vạn Lương :

- Xin để hòa thượng này cho tiện thiếp, lão tiền bối mau cùng Hoàng hộ pháp đi chắn cửa huyệt.

Vạn Lương đảo mắt nhìn thấy thấp thoáng cái đầu trọc đang thò vào, bất giác bừng giận quát vang, ngươi theo bóng đao lao vút tới như cơn lốc.

Ánh lạnh thoảng nhanh cùng cực, hớt luôn chóp trán hòa thượng.

Hốt nghe ầm hai tiếng long trời lở đất, bụi cát bốc bay mù mịt, vách tường lại bị phá thêm một lỗ lớn.

Vạn Lương nói nhanh :

- Hoàng hộ pháp sang coi bên kia, đằng này để cho lão hủ đối phó...

Lời chưa dứt ở lỗ hổng mới bị phá đã có một tăng lữ thò đầu vào.

Vạn Lương sát khí ngụt dâng, hữu thủ xoáy lốc một chiêu trong tuyệt kỹ Ngũ Quỷ Sưu Hồn thủ pháp.

Trong đêm đen như mực, lão đột ngột xuất thủ thì người đó làm sao né tránh kịp, chỉ nghe hự một tiếng, tức thời ngã ra chết.

Ngoài đại điện, bỗng có giọng nói khàn khàn vọng vào :

- Đệ tử Thiếu Lâm chúng ta đã thương vong mất hơn mười người, nếu như đêm nay không công vào điện giết cho sạch bọn yêu ma ấy, chắc chắc oai danh Thiếu Lâm tự sẽ bị tổn thương nặng.

Bọn Vạn Lương vốn có ý sợ không dám thương nhân, vì nếu giết hại quá nhiều sẽ kết mối thâm cừu với phái Thiếu Lâm khó mong cứu vản, giờ đây nghe biết chuyện không còn cơ hòa giải đều đâm lo lắng.

Giọng nói dứt tiếng, không thấy ai góp lời, nhưng tăng lữ Thiếu Lâm đã biểu hiện bằng phản ứng cuồng nhiệt hơn.

Liền lúc ấy, chỉ thấy ánh lửa nhấp nhoáng, hơn mười bó đuốc được ném tung vào đại điện tỏa ánh sáng rực rỡ cả một khoảnh tối tăm.

Bọn Vạn Lương tuy đã ra sức dập tắt, nhưng vì đuốc ném vào quá nhiều, hơn nữa Ngọc Giao và Cao Quang lại bị hai tăng lữ quấn lấy đánh rất hăng nên rốt cuộc đâu hoàn đấy, lửa vẫn phừng phực cháy.

Ngay khi ánh đuốc phụt cháy trong đại điện, một hòa thượng đã nhân cơ hội này công vào, nhưng Hoàng Vĩnh kịp thời trông thấy phạt luôn một kiếm.

Hòa thượng vội vung đao đón đỡ, rồi thu tay hoàn lại hai đao. Đao qua kiếm lại, hai người phút chốc đã mở trường ác chiến.

Tăng lữ tuy mới chui vào được nữa người nhưng y võ công cao siêu, đao pháp rất là thuần thục nên nhất thời Hoàng Vĩnh vẫn chưa thể làm gì được.

Vạn Lương nhanh chân đạp tắt luôn bốn ngọn đuốc thì chợt thấy trong lỗ tường có một hòa thượng nhảy vào, đành phải ngưng việc dập lửa, quay lại nghênh địch.

Tăng lữ Thiếu Lâm lớp lớp tràn vào khiến bọn Vạn Lương đón đánh cuống cuồng chẳng phút ngơi tay.

Hãy nói Nhàn Vân mắt thấy Thiếu Bạch khổ chiến với quần tăng mãi chập lâu vẫn ngang ngửa, bèn chạy lại trợ chiến nhưng đến gần trông rõ mới thấy mình làm việc thừa.

Thì ra, kiếm pháp Thiếu Bạch hết sức chặt chẽ, ánh lạnh loang loang khắp chốn chập chờn, cho dù tăng lữ Thiếu Lâm tấn công thác lũ cách nào cũng không sao phá vỡ được màn kiếm quang thành trì ấy khiến Nhàn Vân xem phải sững sờ :

- Kiếm pháp phái nào quá đỗi huyền ảo như thế?

Mải mê ngó, lão quên bẵng cuộc chiến đang xảy ra trong điện.

Lúc ấy, từ ở lỗ hổng mới bị phá vỡ, lại thêm một hòa thượng xông vào.

Vạn Lương thấy rõ, nhưng không thể phi thân ngăn chống chỉ kịp gọi to :

- Trương cô nương mau sử dụng kim châm đi!

Ngọc Giao nghe tiếng, nhưng mãi vẫn chưa thể thi triển được.

Thì ra là nàng đang bị thế công ào ạt của hòa thượng xoay vần đồng chung đánh cho luống cuống tay chân, chẳng một giây hở tay để xuất thủ.

Có điều tiếng hô hoán của Vạn Lương đã đánh thức Nhàn Vân quay lại, thấy thế lão hốt hoảng lăn nhanh xe đến, hữu thủ kịp lúc phất chưởng.

Một luồng chưởng phong ào ạt như sóng triều cuốn ra.

Liền đó, nghe vang một tiếng rú thảm thiết.

Hòa thượng mới nhảy qua lỗ tường trúng phải chưởng ngã rũ.

Số là lão ngồi thiền suốt mười mấy năm trượng, nội công tăng tiến gấp bội, chưởng lực đánh ra có sức phá hủy bia đá, mà chính lão cũng không thể ngờ đến, thành thử tích tắt đã đánh chết tăng nhân, lão cũng ngây người ngó sững.

Bấy giờ, ở lỗ tường thứ hai lại có mấy tăng lữ nữa chen nhau nhảy vào, nhác thấy chưởng lực Nhàn Vân mãnh liệt như vậy, thảy đều chùng bước.

Đang phút kinh hoàng, Nhàn Vân đã vùn vụt xoay nhanh song chưởng dấy lớp hàn phong vù tới, kịp nghe tiếng thét rền, tăng nhân đi đầu tức thời trào máu miệng rũ chết.

Mấy tăng lữ đi sau cũng bị sóng chưởng đẩy dạt về phía sau.

Hốt nghe hòa thượng vần chuông hét vang, bỏ Ngọc Giao phóng tới xoay vù quả đồng chung quật ập xuống đầu Nhàn Vân.

Thấy vậy Nhàn Vân bình tĩnh đưa cao hữu thủ tung chưởng.

Một luồng tiềm lực dấy mạnh, đánh bật quả chuông trở về, miệng bảo :

- Trương cô nương, hòa thượng này đã có lão nạp đối phó, mau đi ngăn địch ở cửa động.

Ngọc Giao sẽ dạ, chạy bay tới trước lỗ tường, vung tay ném vèo một nắm kim châm, liền nghe mấy tiếng hự khô, đã có một số người trúng châm.

Hòa thượng cầm đồng chung thấy Nhàn Vân có thể dùng nội gia chân lực đánh bật binh khí mình về, cũng đâm hoảng :

- Người này là nhân vật nào, mà nội lực mạnh kinh hồn thế?

Nghĩ đoạn song thủ vận khí, vươn tay đảo ngược quả chuông lại.

Suốt mấy mươi năm chuyên với loại binh khí ấy, y sử dụng thập phần thành thạo, trên hai cánh tay như có một luồng sức kỳ diệu. Quả chuông bị phích không chưởng lực của Nhàn Vân đánh vạt, nội lực mạnh mẽ biết bao, thế mà y vẫn có thể vận nội lực hét lớn, vẫy quả chuông khổng lồ quật ngược trở lại.

Nhàn Vân lại ào chưởng, đánh bắn binh khí đối phương về.

Kẻ quật xuống, người đẩy tung cứ thế có cả mười mấy lần.

Thoạt xem quả chuông bắn qua bắn lại giữa chừng không rất là ngoạn mục, nhưng thực thì hai bên đều ở trong hoàn cảnh hung hiểm vạn phần.

Phải biết quả chuông nặng đến mấy chục cân, cộng thêm nội lực mạnh mẽ của hai người ném đi dồi lại cũng lên đến hàng ngàn cân, cho có là mình đồng da sắt cũng khó chịu nổi một cái quật, nên chi cả hai đều không dám sơ ý, bốn con mắt như một, luôn dán chặt vào quả chuông đồng.

Khi ấy, đuốc ném vào điện không người dập thi nhau cháy bùng bùng sáng chóa cả tòa đại điện.

Bỗng nghe ở bên ngoài có tiếng người nói :

- Trong điện chỉ còn mỗi hai con nhãi chưa xuất thủ, nếu phá thêm một lỗ hổng nữa chỗ hai người và động thủ với chúng, thì lúc đó họ sẽ chẳng còn ai dám để ngăn cản bọn ta nữa.

Nhàn Vân chột dạ :

- Họ bảo hai con nhãi, tất là ám chỉ hai chị em nhà họ Phạm, cái cách của tên này độc hiểm thật, không thể để cho họ làm lộng.

Nhác thấy quả chuông lại bay vèo tới, lão tức tốc vù ra một chưởng, hữu thủ cùng lúc vút chỉ điểm.

Tuy đôi chân tàn phế đi lại không tiện, nhưng nội công lão rất tinh thâm, chưởng chỉ đều có sức dời non.

Hòa thượng thấy binh khí lại bị đối phương phát chưởng đánh bật lại liền nghĩ bụng :

- “Lão nhân tàn phế này, nội công tinh thâm lắm, xem chừng muốn thắng lão cũng chẳng phải là chuyện dễ”.

Giơ hữu thủ đón lấy quả chuông.

Tay vừa chạm đồng chung thì luồng chỉ phong cũng vụt trúng bụng dưới.

Y cảm thấy bụng đau nhói, toàn thân lực đạo rã hẳn, tai cánh tay nhủn đi, quả chuông vù một tiếng vuột khỏi tay, lướt xéo qua đỉnh đầu va ầm vào vách, xuyên phá một lỗ lớn bay thẳng ra ngoài.

Phía ngoài đại điện lúc này đồng nghẹt tăng lữ Thiếu Lâm, quả chuông xuyên qua vách bắn trúng đầu một tăng nhân, một tiếng ré lên thảm thiết lăn ngã đành đạch khiếp hồn.

Nhàn Vân đắc thủ, vội vàng lăn xe đi, hữu chưởng ào ào tới dập lửa, loáng cái mấy chục bó đuốc đã trúng chưởng tắt ngấm, trong đại điện tối lại trở về tối.

Lúc đó Ngọc Giao và Hoàng Vĩnh đứng chận ở hai huyệt động, đang giao chiến ác liệt với hai hòa thượng.

Bọn tăng lữ rắp chí xông vào điện, võ công đều rất cao cường, nội nguyên hòa thượng chui qua miệng lỗ chỉ có nửa người nhưng quyết chiến với Hoàng Vĩnh từ đầu giờ đã có trên mấy chục hiệp vẫn ngang tay.

Còn ba hòa thượng đánh với Ngọc Giao, giới đao trong tay kỳ ảo lạ thường, nàng đã dốc toàn lực tấn công tới tấp có hai mươi kiếm liền, vẫn luôn bị ngọn đao đối phương đánh dội.

Có điều hai hòa thượng đều dốc hết tâm lực nghênh địch đứng chắn trước miệng lỗ không phút giây sơ hốt, làm cho bọn tăng lữ phía sau không sao vào được, mới tạm giữ cuộc diện ở thế trầm ổn, bằng không quần tăng ùa vào hẳn sẽ vô cùng hỗn loạn.

Riêng Nhàn Vân đánh bắn quả chuông tung vỡ vách tường vô tình lại cho đối phương một lối tốt công vào, chỉ nghe mấy tiếng ầm vang, lỗ hổng lại được phá rộng thêm ra.

Hai tăng lữ lặng lẽ như chiếc bóng lẻn vào.

Nói chậm nhưng sự việc xảy ra nhanh trong tích tắc, Nhàn Vân dập xong đám lửa thì hai tăng nhân đã vào đến bên trong.

Trong đại điện bấy giờ đang sáng bỗng trở nên tối mù, đó đây khắp bốn mặt rền vang tiếng thét, hai hòa thượng lẻn vào điện liền đi men theo vách tường nấp sau pho thần tượng mà bọn Vạn Lương vẫn chưa hay tí gì.

Thình lình có tiếng đồng bạc khua vang, bọn tăng lữ đang ồ ạt tràn vào điện bỗng nhiên lại ùa cả ra.

Khoảnh khắc các mặt đều tản mát hết.

Cuộc chiến say máu lại trở về với cái quạnh quẻ, đó đây chỉ còn ngột ngạt mùi máu tanh tưởi, lợm giọng.

Hai tăng lữ động thủ với Vạn Lương và Cao Quang hoảng hốt toan bỏ chạy, một tên bị ngay một đường bút của Cao Quang đâm ngập yếu huyệt trước ngực giãy chết tại đương trường, còn một tăng ngã thương dưới ngón Ngũ Quỷ Sưu Hồn thủ pháp của Vạn Lương.

Tăng lữ Thiếu Lâm đột ngột ba chân bốn cẳng chạy tán loạn, thật là một việc ngoài sức tưởng tượng.

Vạn Lương ngây người hỏi :

- Lão thiền sư...

Nhàn Vân trầm ngâm :

- Chúng ta thật may mắn, ví bọn họ liều thêm mấy mạng nữa tràn vào điện, thì giờ phút này cuộc diện sẽ khác hẳn.

Vạn Lương sẽ gật :

- Lão thiền sư nói đúng, ta đã phải dốc hết sức đối phó với họ, chỉ cần bên họ có thêm mấy người nữa vào được, thế tất ta sẽ cuống...

Ngừng một thoáng tiếp :

- Nhưng tên Nhất Sĩ đã nhất ý giết ta, e y chưa chịu thôi đâu.

- Bọn họ tạm rút lui là để chuẩn bị cho cuộc tấn công tới dữ dội hơn.

- Theo ý lão thiền sư, Nhất Sĩ có thay đổi phương pháp không?

- Chắc có, Nhất Sĩ hình như có quyết tâm, đêm nay dẫu có phải hủy luôn tòa điện này y cũng không tiếc.

- Ý đại sư phải chăng muốn nói Nhất Sĩ sẽ thiêu hủy ngôi đại điện này?

Khi ấy Thiếu Bạch thấy quần tăng bỏ chạy hết cũng quay vào đỡ lời :

- Chắc thế.

Nhàn Vân nói :

- Lão nạp lo lắng chính vì chuyện ấy.

- Nếu như bọn họ chất củi khô ở ngoài điện, không tiếc tự thiêu rụi luôn tòa nhà này, kể cũng phiền lắm.

- Đúng vậy, bây giờ ta chỉ còn một cách là rút ra khỏi điện quyết trường sống mái với họ.

Thiếu Bạch bỗng hỏi :

- Phạm cô nương đâu? Ta nên đi thỉnh thị Phạm cô nương xem.

Vạn Lương khẽ giọng nói :

- Phạm cô nương kể từ lúc quần tăng tấn công vào đây vẫn ngồi tĩnh tọa.

- Sao thế?

Nhàn Vân đỡ lời :

- Phạm cô nương suốt mấy ngày vất vả mệt mỏi, cũng phải nghỉ cho khỏe...

Ngừng giây phút tiếp :

- Vừa rồi các hạ độc đấu với quần tăng, kiếm thế ảo diệu lạ lùng, lão nạp bình sinh chưa hề thấy qua, lấy làm bội phục lắm.

- Đại sư quá khen.

- Trước thế công vũ bão của tăng lữ Thiếu Lâm, các hạ có cảm thấy áp lực trầm trọng quá không?

Thiếu Bạch gật đầu đáp :

- Ví thử bọn họ dằng dai thêm nửa giờ nữa, tại hạ có cầm cự nổi không, hãy còn là việc khó nói chắc.

Hốt nghe được giọng nói oang oang từ ngoài điện vọng vào :

- Ngoài đại điện đã chất trên ngàn bó củi khô, một khi bốc cháy cả tòa điện này sẽ hóa ra tro bụi tức khắc, các ngươi dù có mình đồng da sắt cũng khó tránh khỏi thành than, niệm đức hiếu sinh của trời đất bổn tòa gióng cho mười tiếng chuông, nếu vẫn chưa chịu ra trói đừng trách bổn tòa ác độc.

Tiếng nói vừa dứt đã nghe vang vọng liền tiếng chuông ngân. Vạn Lương lo ngại nhìn sang Nhàn Vân :

- Nếu y phóng hỏa thật, chắc ta phải ra mất.

Bỗng nghe có tiếng thánh thót đỡ lời :

- Khỏi cần giữ ngôi điện này nữa, ta ra đi thôi!

Ngoảnh nhìn thấy Tuyết Quân tay vịn vai em đang đi tới, Nhàn Vân đánh tiếng :

- Cô nương tỉnh rồi à?

Tuyết Quân nhoẻn miệng cười :

- Tôi không ngờ Nhất Sĩ lại dám đốt tòa điện này, nếu để họ phóng hỏa khắp bốn mặt ta quyết không mong chạy thoát, chi bằng nên bỏ nó ra trước thì hơn.

- Cứ chỗ lão nạp biết, Thiếu Lâm tự có La Hán trận lợi lắm, ví như ta có bị họ vây trong trận cũng chỉ có nước bó tay chịu trói.

- Nếu Nhất Sĩ đã quyết liều như thế, ta cũng khỏi phải nương tay.

Vạn Lương thấy Tuyết Quân ngồi yên hàng giờ chả màng gì đến thế công ào ạt của bọn tăng lữ từ ngoài vào, trong lòng rất hoài nghi, chẳng hiểu sao ở vào tình cảnh nguy ngập ấy nàng vẫn dửng dưng như không, giờ đây lại đột ngột đứng dậy bảo ra đi? Không riêng lão mà mọi người ai cũng phải ngỡ ngàng.

Lặng đi một lúc, lão khẽ đằng hắng :

- Cô nương đã có cách cự địch?

Tuyết Quân chậm rãi nói :

- Tôi nhất định tên Nhất Sĩ không dám hỏa thiêu ngôi điện này, dè đâu sự việc khác hẳn, chúng ta có không muốn giết họ cũng không được nữa, vậy khỏi cần cố thủ ở đây làm chi.

Nhàn Vân chưa yên tâm :

- Nếu như chúng ta bỏ điện ra, bị vây khốn trong La Hán trận cũng khó mong có cơ hội thoát thân.

- Bọn họ có thể dùng La Hán trận vây hại chúng ta, thì sao không bày được kỳ trận để đối phó.

- Cô nương định đối phó với họ bằng cách nào?

- Đằng sau điện có một lùm cây nào không?

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, cả chặp lâu chưa có ai đáp lời. Ra là không người nào để ý phía sau điện có lùm cây nào không.

Thấy không ai biết, Tuyết Quân lại tiếp :

- Nếu tôi nhớ không lầm thì phía sau điện có một lùm cây, vậy chúng ta hẳn rời bỏ đây phân tán vào trong cánh rừng ấy trước.

- Trong rừng tất nhiên khoảng khoát hơn ở đây, ta cự địch trong ấy lúc tiến, thối, công, cự sẽ dễ dàng nhiều, nhất là có thể thấy rõ mồn một được hết, rất tiện cho việc tu chỉnh phương cách ngăn chống.

Nhàn Vân hơi nhíu mày :

- Có một việc, lão nạp xin được hỏi trước.

- Việc chi?

- Địch đông ta ít, ta không nên động thủ với cường địch ở chỗ trống trải.

- Chứ nếu cố thủ trong này, Nhất Sĩ phóng hỏa bốn mặt ta thoát thân được à?

Quần hào đều lặng bặt.

Tuyết Quân thủng thẳng tiếp :

- Tình cảnh bây giờ tôi không còn kịp để nói rõ hết kế sách cho chư vị, nếu chư vị chịu tín phục tôi phải đáp ứng cho một việc.

Thiếu Bạch nghĩ đến cái trúc trận trước đây bèn nói :

- Cô nương cứ phán.

Tuyết Quân nhấn từng chữ một :

- Trong cảnh ngặt nghèo nếu muốn thoát hiểm tất phải tập trung quyền, người nói có kẻ nghe, bắt đầu kể từ Minh chủ cho xuống các vị khác, đều phải triệt để tuân theo lệnh tôi, không được chất vấn, chư vị có đồng ý thế không?

- Tả mỗ tiên phong xin nghe lệnh cô nương.

Thấy vậy, Hoàng Vĩnh, Cao Quang nhất tề cất tiếng :

- Chúng tôi cũng xin nghe cô nương dạy, có chết cũng không hối.

Vạn Lương, Ngọc Giao đỡ lời :

- Phạm cô nương cứ hạ lệnh.

Nhàn Vân đại sư khẽ đằng hắng :

- Lão nạp tuy chả phải người trong Kim Đao môn, nhưng được ơn chư vị cứu thoát khổ nạn, lão nạp xin cảm kích bất tận. Có điều lão nạp võ công chưa mất nhưng đôi chân bị tàn phế, sợ có theo chỉ thêm bận lòng chư vị.

Ban nãy, tăng lữ Thiếu Lâm ồ ạt xông vào đại điện, Nhàn Vân đã liên miên xuất chưởng đánh lui cường địch thế nào, bọn Vạn Lương đều thấy rõ, bèn đồng thanh nói :

- Đại sư võ công cao cường, khỏi phải nhún mình quá.

- Nếu chư vị không coi lão nạp là thừa thải, lão nạp nguyện đi trước mở đường.

Song thủ bỗng lăn xe ra ngoài điện.

Thiếu Bạch thò tay kéo xe lão lại, bảo :

- Đại sư mạo hiểm quá, xin để tại hạ khai đạo cho.

Chàng đi thẳng ra. Quần hào lục tục nối gót.

Ra khỏi điện chỉ thấy bên ngoài đã chất đầy củi khô. Thiếu Bạch cau mày :

- Đường đường là Chưởng môn Phương trượng Thiếu Lâm, tâm địa sao tàn độc quá thế.

Vừa nghĩ quần hào đã theo ra đến nơi. Tuyết Quân hai mắt đã mù, nhưng tình thế ở ngoài điện đã có cô em dùng cách truyền tin bấm tay tả rõ.

Vạn Lương sẽ gọi :

- Phạm cô nương...

Tuyết Quân nhắc nhanh :

- Đi vòng ra sau điện, rồi thình lình bỏ chạy cho thật nhanh vào trong rừng độ khoảng ba trượng thì dừng lại.

Vạn Lương thầm khen :

- Chị em họ quả nhiên tâm linh giao cảm, tin tức truyền cho nhau mau lẹ quá chừng.

Thiếu Bạch dẫn đầu đi vòng ra sau điện. Cao Quang sực nhớ đến Châu Chính vẫn còn nằm trong đại điện hấp tấp hỏi :

- Phạm cô nương, có nên dìu Châu đại hiệp theo không?

- Khỏi cần...

Tuyết Quân nói được có thế, bỗng nghe trong điện oang oang có tiếng người quát :

- Bọn họ đã vòng ra sau điện rồi!