Chương 42: Quái Nhân Dưới Lòng Địa Đạo

Vạn Lương như sực nhớ ra điều gì trọng đại, hấp tấp hỏi :

- Châu huynh có thấy Chính Nghĩa lão nhân bao giờ chưa?

- Đã có may mắn được diện kiến mấy lần rồi. Ôi! Người thực là một bực tuổi tác rất từ bi.

- Chính Nghĩa lão nhân có người bạn nào tri kỷ không?

Châu Chính ngẫm nghĩ một hồi đáp :

- Chuyện này đệ không được rõ.

- Phải chăng con người đã học được nền y thuật tuyệt thế không phải chỉ có Chính Nghĩa lão nhân.

Châu Chính sửng sốt :

- Ai? Người nào?

Vạn Lương cũng thừ người, mệt mỏi đáp :

- Điều này khó trả lời lắm, kẻ đó là ai lão hủ không sao nói ra được. Nhưng nếu trên đời quả có Thánh Cung Thần Quân thật thì kẻ đó là Thánh Cung Thần Quân.

Nói đến đây, trong óc chợt nảy ra ý nghĩ khiến lão đứng khựng lại nói :

- Đợi một lát, tại hạ có chuyện thỉnh giáo Phạm cô nương.

Vội vàng quay người tới trước cỗ xe, lão nói :

- Vạn Lương có chuyện xin thỉnh giáo Phạm cô nương.

Cỗ xe đang chạy dừng lại ngay và trong xe vọng ra tiếng Tuyết Quân :

- Chuyện gì?

- Xin hỏi Phạm cô nương, chúng ta đi về đâu đây?

- Lên thẳng núi Võ Đang.

Vạn Lương hạ thấp giọng :

- Vạn Lương có chuyện cơ mật, muốn hỏi ý cô nương, chẳng hay có thể lên xe được không?

Tuyết Quân ngọt ngào đáp :

- Được, mời lão trượng lên.

Vạn Lương nhanh nhẹn vén rèm xe bước lên. Lúc bấy giờ toàn thể hồng y kiếm sĩ đều dừng lại vây quanh các xe.

Ước chừng công phu ăn xong bữa cơm, Vạn Lương mới từ trên xe nhảy xuống đi lại bên Châu Chính sẽ giọng nói :

- Tại hạ đã thuyết phục được sự đồng ý của Phạm cô nương, chúng ta đổi cuộc hành trình.

- Vậy bây giờ tính đi đâu?

- Chỗ này không có tên, hoang lương lắm.

Châu Chính nghĩ Vạn Lương không muốn nói ra cũng không hỏi dồn để biết, chỉ khẽ đằng hắng nói :

- Đi theo hướng nào?

- Nhằm theo hướng chính Bắc.

- Như vậy chẳng hóa ra trở về chỗ cũ?

- Chỗ đó cách chỗ cô nương bày Lục giáp kỳ trận không xa. Chúng ta bỏ đi rồi lại trở về, có thể khiến Thánh Cung Ma Quân hoang mang không biết đâu mà dò.

- Vậy chúng ta đi đi.

Dứt lời, lão ngoắc tay ra hiệu, bao nhiêu hồng y kiếm sĩ liền lập tức quay về hướng chính bắc, bảo vệ cỗ xe tiến về phía trước.

Vạn Lương đi đầu dẫn đường.

Châu Chính để ý theo dõi, chỉ thấy Vạn Lương bước đi rất dè dặt, cơ nhỡ sợ đi lạc hướng.

Một ngày qua đi không có việc gì xảy ra, đến khi màn đêm buông xuống đoàn người đi tới cạnh một thôn nhỏ hoang lương.

Vạn Lương sẽ nói với Châu Chính :

- Giờ phút này chúng ta phải mau tới ngồi nhà tranh ấy.

Châu Chính ngạc nhiên hỏi lại.

- Ngôi nhà tranh nào?

- Ôi, tại hạ đã chẳng nói rồi sao, chỗ đó không có tên mà cũng không thể chỉ rõ được, đợi chút nữa, Châu huynh coi tất sẽ hiểu.

- Bây giờ tính sao?

- Xe phải đóng ở đây, Châu huynh tuyển chọn mấy thuộc hạ giỏi giang cho đi với đệ tới ngôi nhà tranh ấy thám thính.

- Tại hạ cùng đi với được không?

Vạn Lương đáp :

- Thế thì còn gì hay bằng.

Châu Chính bèn chọn lấy bốn tay kiệt liệt trong đám hồng y kiếm sĩ, cùng với Vạn Lương cả thảy là sáu người do Vạn Lương dẫn đường, mượn bóng đêm nhắm thẳng hướng chính Tây băng mình.

Giữa lúc ấy, hốt nhiên rèm xe được vén lên nhanh, Trương Ngọc Giao buông mình xuống đất hỏi :

- Thêm tôi đi nữa được không?

Vạn Lương lắc đầu :

- Cô nương phải ở lại bảo vệ cho Phạm cô nương.

- Phạm cô nương lại muốn tôi đi theo chư vị.

Vạn Lương giật mình hoang mang :

- Thật thế không?

Ngọc Giao thản nhiên đáp :

- Không tin xin cứ đi hỏi.

Vạn Lương hơi do dự, nhưng rồi nói liền :

- Đã là Phạm cô nương để cô nương đi, vậy thì cùng đi vậy!

Ngọc Giao mỉm cười, lẳng lặng theo sau Vạn Lương.

Vạn Lương dẫn đầu, một mạch bảy người đi được khoảng hai chục dặm tới một nơi hoang vắng, cỏ mọc um tùm.

Lúc bấy giờ đám mây đã che ngang vầng trăng, trong u ám chỉ thấy một ngôi nhà tranh đứng chơ vơ một mình trên miền cỏ cao.

Vạn Lương thấp giọng nói với Châu Chính :

- Châu huynh đã thấy rõ ngôi nhà chưa?

Châu Chính đáp :

- Thấy rồi.

Vạn Lương nói luôn :

- Trong ngôi nhà đó có một con đường hầm kín đáo, kỳ quái là đêm nay không thắp đèn?

Châu Chính vốn tính trầm tĩnh nên không nói gì.

Trương Ngọc Giao chen vào nói :

- Có thể họ dọn nhà đi rồi, chúng ta vào xem sao rồi hẵng tính.

Vạn Lương nghiêm giọng gạt đi :

- Không nên coi thường, vọng động.

Ngọc Giao bướng bỉnh nói :

- Chúng ta cũng không thể mãi đứng chờ ở chỗ này.

Vạn Lương nói :

- Nếu vậy để tôi vào trước, chư vị ở ngoài tiếp ứng.

Ngọc Giao cười thuyết phục :

- Nắm kim châm ám khí của tôi dùng vào cận chiến rất hay, tôi đi với lão trượng.

Vạn Lương không biết sao đành nói :

- Thế cũng được, nhưng nhất nhất cô nương phải nghe lệnh tôi, không được xuất thủ bừa bãi.

- Nếu địch nhân không ra tay trước, tôi sẽ nghe lệnh lão trượng, còn nếu chúng xuất thủ ngay, tất nhiên tôi cũng phải hầu tiếp cho tôi tức thì.

Vạn Lương nghĩ bụng :

- “Con a đầu này bướng quá!”

Nghĩ thế nhưng lão làm thinh nhẹ bước tiến về phía ngôi nhà tranh.

Châu Chính níu áo Vạn Lương :

- Nếu gặp điềm dữ hãy kiếm cách gọi đệ một tiếng.

Vạn Lương gật đầu bước đi.

Ngọc Giao đã tiến sát vào ngôi nhà hoang vắng ghê rợn, lù lù trong đêm vắng.

Nàng hành động quá mau lẹ và quá đỗi bất ngờ khiến Vạn Lương không kịp ngăn cản, chỉ có nước than trời :

- “Con a đầu to gan quá lắm!”

Ngọc Giao hữu thủ sẵn sàng một nắm kim châm, tả thủ ngầm vận công lực đẩy mạnh cửa. Cánh cửa gỗ đang đóng chặt tức thời kêu lên một tiếng két ghê rợn bung ra. Hóa ra nó không cài then. Ngọc Giao nhanh nhẹn phóng vút vào, Vạn Lương chỉ kịp dặn với theo :

- Cô nương đề phòng.

Lập tức lão cũng tung mình theo. Ngọc Giao sợ Vạn Lương ngăn trở, nên hành động ngay, nắm chặt mớ kim châm, nàng hét lên :

- Có ai không?

Nàng gọi luôn mấy câu, chẳng thấy có người hồi đáp.

Vạn Lương cũng thấy tình hình khác lạ, vội thò tay rút quẹt lửa trong người, đánh lửa.

Ánh lửa bùng lên tỏa rộng khắp ngôi nhà, chỉ thấy có một cái bàn kê sát bên song cửa mà bụi đất đã đóng thành lớp, như thể cái mao xá này lâu lắm không có người tới thăm.

Ngọc Giao nói :

- Căn nhà này chắc đã lâu không có người.

Vạn Lương rảo bước đến một xó nhà, đưa tay gõ gõ :

- Chúng ta thử mở cửa hầm này xem xem.

Vạn Lương vận sức kéo mạnh tay, cánh cửa quả nhiên bật tung. Cùng lúc một mùi hôi thối từ dưới xông lên nồng nặc.

Vạn Lương cau mày :

- Dưới hầm chắc lâu không có ai ở.

- Chúng ta xuống xem sao?

- Thỉnh cô nương ở lại đây tiếp ứng, để lão hủ xuống trước coi.

- Tiện nữ xuống trước cho.

Cũng không đợi Vạn Lương đáp, nàng vút luôn xuống hầm.

Thấy thế Vạn Lương cũng vội vã phóng theo.

Chân vừa chạm đất, Ngọc Giao đã chạy luôn đi.

Ngọn lửa trong tay Vạn Lương cháy yếu dần, chờ cho ánh lửa tắt ngấm, lão lại lấy thêm một cái quẹt đá, quẹt phựt lửa.

Ngẩng đầu nhìn, thấy một hàng hơn mười cỗ quan tài mộc bày giữa căn hầm.

Vạn Lương ra chiều nghĩ ngợi :

- Bọn họ đã bỏ đi.

Ngọc Giao chạy thẳng đến bên một cỗ quan tài nói :

- Lão tiền bối, nên mở một cái xem sao?

- Mở thì mở, nhưng để coi đã.

Ngọc Giao lùi lại hai bước hỏi :

- Lão tiền bối định làm chi nữa?

Vạn Lương giơ cao ngọn lửa, mắt nhìn dáo dác. Bỗng thấy trên cỗ quan tài thứ ba có một cây nến tắt dỡ, vội thò tay châm sáng rồi đặt sang cổ thứ hai bảo :

- Cô nương sửa soạn ám khí phòng lúc cần dùng đến.

Ngọc Giao đảo mắt qua hàng cỗ quan nói :

- Trên nắp quan bụi bặm chất phủ có cả tấc, nếu trong quan có người thì cũng đã sớm biến thành nắm xương khô rồi.

- Chốn giang hồ thiên kỳ bách quái đâu cũng có, chúng ta không thể không phòng bị, cô nương cứ soạn ám khí chờ địch đi, lão hủ mở nắp quan rủi có việc bất trắc ta sẽ dễ xoay sở hơn.

Ngọc Giao bật cười :

- Tiện nữ chắc chắn dầu là có người trong quan thì cũng đã sớm chết, nhưng lão tiền bối sợ sệt tiện nữ cũng xin vâng.

Vạn Lương hừ nhạt :

- Tại hạ muốn khuyên cô nương vài câu...

Ngọc Giao le lưỡi ngắt lời :

- Dạy tiện nữ à?

- Dạy dỗ lão hủ chả dám, nhưng muốn nói cho cô nương biết là giang hồ đầy rẫy hiểm trá, hành sự đừng nên quá khing thường mà thôi.

Bước tới bên cỗ quan tài, thò hữu thủ đặt trên nắp quan, ngầm vận lực kéo mạnh, cùng lúc nhanh nhẹn nhảy lui lại.

Nắp quan bật tung, quả nhiên có một vật búng thẳng dậy.

Sự việc xảy ra ngoài sự dự tưởng, Ngọc Giao thì chẳng nói, mà cả đến Vạn Lương cũng giật mình đánh thót.

Chẳng kịp xem rõ cái vật bật dậy trong quan tài, Ngọc Giao đưa vụt hữu thủ, một luồng sáng chói lóe vút ra.

Chỉ nghe phùm phụp mấy tiếng liền, nắm kim châm đã phóng trúng đích.

Chú mắt nhìn lại, thấy vật chồm dậy trong quan hóa ra chỉ là một cái xương khô hình người.

Ngọc Giao cau mày :

- Một cỗ khô lâu sao có thể ngồi dậy được?

Vạn Lương nhìn kỹ thì thấy bộ xương khô ấy được buộc thòng vào nắp quan bằng một sợi thép nhỏ, cho nên nắp quan bật tung giật theo bộ xương ngồi xổm dậy.

Vạn Lương bước lại gần, ngầm vận công phòng bị, dõi mắt nhìn thấy trong quan tài không có gì khác lạ mới liếc xem cỗ khô lâu.

Hình như phát hiện ra việc gì lạ nên lão mới chú ý quan sát bộ xương.

Ngọc Giao đánh tiếng :

- Một bộ xương khô có chi đáng xem?

Vạn Lương đáp :

- Riêng cái này rất lạ.

- Lạ ở chỗ nào? Sao tiện nữ không trông thấy?

- Cô nương xem kỹ, phải bộ xương này thiếu mất mấy cái xương sườn không?

Ngọc Giao chăm chú nhìn, quả nhiên thấy ở hai bên sườn bộ xương khô bị mất đâu mấy cái xương sườn bèn nói :

- Lâu ngày tháng quá, có lẽ xương cốt phải rã, rơi xuống trong quan cũng nên.

- Nếu có rã thì phải rã hết chứ có đâu chỉ mỗi mấy cái, huống hồ chi lão hủ có xem qua, trong quan tài chả có cái xương nào cả.

Hốt nghe có tiếng Châu Chính vọng vào :

- Vạn huynh, Trương cô nương, nhị vị ở đâu thế?

Vạn Lương cao giọng đáp :

- Ở cả dưới hầm.

- Không hề gì chứ?

- Phải, chả sao cả.

Chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập truyền xuống, Hoàng Hạc Châu Chính dắt theo hai Hồng y kiếm thủ chạy lại, thấy hai người đang xem xét một cỗ xương khô bèn thở phào :

- Sao, không có người à?

Vạn Lương đáp :

- Trơ trọi có chừng ấy cỗ quan tài, Châu huynh mau lại xem bộ xương này.

Ngọc Giao hừ nhạt :

- Có mỗi bộ xương khô, gì mà phải xem hoài?

Chỉ thấy Châu Chính tới trước quan tài liếc mắt nhìn, lập tức ngó sững.

Ngọc Giao thấy vậy hậm hực bỏ hai người đi sang một cỗ quan khác.

Vạn Lương mở lời :

- Châu huynh, đệ nghĩ hai cái xương sườn trên bộ xương này chắc bị người lấy mất khi còn sống?

Châu Chính gật đầu tán thành :

- Chắn thế, khi còn sống đã bị người lấy đi hai cái xương sườn và khi đó y vẫn chưa chết.

- Đệ cũng có cảm nghĩ ấy.

Hai người còn đang nặng óc, dán mắt nghiên cứu bộ xương chợt nghe vang vọng tiếng kêu ối chà của Ngọc Giao.

Ngoảnh nhìn, thấy Ngọc Giao đang đứng trước một cỗ quan bật nắp, mắt trừng trừng nhìn vào một vật gì bên trong đến xuất thần.

Châu Chính kinh hoàng :

- Chuyện gì thế?

Lão tức thời chạy bay tới.

Ngọc Giao run giọng :

- Hãy coi người này còn sống hay đã chết rồi?

Trong căn hầm ẩm thấp tối tăm, lập lòe ngọn nến bằng hạt đậu, công thêm một hàng quan tài lạnh lẽo chắn ngay giữa, cái cảnh âm u ấy ai mà chả lạnh mình sởn tóc.

Châu Chính đằng hắng mấy tiếng cố lấy bình tĩnh chạy đến trước cỗ quan tài rồi cúi đầu nhìn vào.

Chỉ thấy một đại hán râu xoăn quai nón, toàn thân vận hoàng y, nằm thẳng trong quan, đôi mắt trợn tròn như người sống.

Châu Chính chậm rãi lắc đầu :

- Kỳ lạ quá!

Vạn Lương chạy lại, hỏi dồn :

- Việc gì kỳ lạ?

Châu Chính thong thả đáp :

- Người này nằm trong quan đã lâu, tại sao tử thi chưa rã?

Vạn Lương liếc nhìn qua tử thi trong quan nói :

- Tử thi của y đã được ướp thuốc cho nên không rã...

Bỗng nhiên lão ủa một tiếng rồi ngưng bặt.

Châu Chính thấy vậy, tròn mắt :

- Vạn huynh, sao thế?

- Châu huynh có biết người này không?

Châu Chính xem lại cái thây, cũng giật nẩy mình.

- Chưởng môn Bát Quái môn, Thần Chưởng Hồ Diên Khôn.

- Đúng lắm.

- Không lẽ nơi đây là một phân đà bí mật của Thánh Cung Ma Quân?

Vạn Lương thắc mắc :

- Châu huynh ở trong Thánh cung có hai mươi năm trời, hơn nữa địa vị rất cao, cho dẫu có không biết Thần quân là ai, nhưng không thể chả biết tí gì về những bí mật của Thánh cung? Vậy phiền xem kỹ lại coi chỗ này có xót lại dấu hiệu nào liên quan đến Thánh cung không?

Châu Chính cầm ngọn nến soi khắp một lượt, lắc đầu :

- Không thấy còn gì?

Vạn Lương khẽ thở dài :

- Nếu có Phạm cô nương ở đây chắc chắn nàng sẽ nhận biết.

- Vạn huynh đừng nên nghi ngờ đệ, phàm người ở trong Thánh cung chẳng những trên thân bị nhiều thứ cầm chế trói buộc, không tài nào bỏ trốn mà trừ những phận sự riêng ra, không được phép hỏi nhau, cũng như xen vào chuyện kẻ khác. Đệ tuy ở chức Hoàng Long đường chủ, thủ hạ không dưới mấy trăm người, trong số cao thủ có sáu bảy chục, quyền vị thế cũng đáng gọi là to, nhưng ngoài việc hành sự, đối với việc trong Thánh cung thật không biết tí nào, cả đến tình thế võ lâm cũng mù tịt.

- Nói thế, Thánh Cung Ma Quân đều không tin bất cứ ai?

Châu Chính trầm ngâm :

- Ngũ Long đường chủ chắc cũng như Châu Chính này, hiểu biết có hạn, còn thật sự tham gia vào việc cơ mật, chỉ có năm ba người mà thôi.

- Thế Thánh cung Hoa tướng thì sao?

Châu Chính nghĩ giây lâu :

- Thánh Cung Thần Quân lộ diện dưới nhiều bộ mắt, nhưng thường đều có Hoa tướng hầu cận, hẳn là y thị phải biết khá nhiều cơ mật.

Ngọc Giao nhìn sang Vạn Lương :

- Châu đại hiệp đã không biết, hỏi cũng vô ích. Khắp căn hầm dưới đất này nhện giăng bụi đóng, từ lâu vắng ngắt bóng người. Chúng ta thử mở hết các nắp quan tài ra xem, biết đâu chẳng khám phá thêm gì?

Vạn Lương gật đầu :

- Cô nương nói phải lắm.

- Quá khen, quá khen.

Dứt lời, Ngọc Giao thò tay mở tung cỗ quan tài thứ ba.

Nhìn vào thấy một phu nhân tóc dài nằm trên phủ chiếc mền gấm.

Dưới ánh nến, phu nhân ấy mặt hoa tươi đẹp như người sống, nếu đã hóa thành thây ma, hiển nhiên cũng được ướp thuốc.

Vạn Lương đằng hắng :

- Cô nương, trong quan có gì không?

- Một nữ nhân.

Châu Chính xen vào hỏi :

- Một cỗ tử thi đàn bà?

Ngọc Giao đáp :

- Y thị nằm đắp chăn ngủ an lành, ai biết là sống hay chết?

Vạn Lương bước lại gần quan mộc bảo :

- Cô nương lui lại vài bước để tại hạ mở chăn ra xem xem.

Ngọc Giao y lời lùi lại hai bước.

Vạn Lương khẽ đằng hắng, thò tay vào trong quan, nhưng vừa chạm phải tấm chăn bỗng rụt nhanh về, lẩm bẩm :

- Khỏi cần mở chăn nữa, ta cứ coi sắc mặt y thị là sống hay chết có lẽ cũng biết ngay.

Với tay lấy ngọn nến, lão đưa xoi vào trong.

Chỉ thấy nữ nhân đôi mắt nhắm nghiền, mặt mày trắng bệt không còn chút máu.

Lão quay lại hỏi Châu Chính :

- Châu huynh, có nhận ra nữ nhân này không?

Châu Chính xem kỹ, lắc đầu :

- Chưa hề quen biết.

Vạn Lương nhẹ thở dài :

- Có lẽ đã chết.

Ngọc Giao phì cười :

- Một người nằm trong cỗ quan kín mít, chỉ trong một thời gian ngắn cũng phải chết, dễ hiểu quá mà lão tiền bối xem đã mỏi mắt còn không nhận biết điều đó sao?

Vạn Lương đằng hắng :

- Tiếc là lão hủ không tiện mở mền ra xem.

- Hứ, thế thì lui ra để Ngọc Giao này mở cho mà coi bằng rõ.

Vạn Lương do dự, cuối cùng cũng lùi lại.

Thì ra, lão nghĩ đến thân phận mình, nếu vén chăn gấm ra, bất luận nữ nhân ấy còn sống hay chết mà thân thể lõa lồ, chưa kịp mặt quần áo thì thật là tai hại, cho nên ngẩn ngơ mãi.

Ngọc Giao sấn tới, thò ngọc thủ trắng nuốt ra. Nghe vụt một cái, nàng đã kéo tung chiếc mền gấm trùm người nữ nhân, nhìn kỹ bất giác biến sắc, lùi vội lại ba bước liền.

Vạn Lương ngạc nhiên :

- Trương cô nương, còn sống hay chết?

- Một người đàn bà chửa.

- Sao, một người đàn bà chửa, còn sống à?

Ngọc Giao lắp bắp :

- Đứa bé đã... đã...

Châu Chính xen vào nói :

- Cô nương đừng sợ, thủng thẳng mà nói.

- Người đàn bà bị mổ tung bụng dưới để lấy đứa trẻ đi.

Vạn Lương nghiến răng :

- Thủ đoạn tàn độc quá lắm.

Châu Chính hơi hơi hiểu ra, khẽ thở dài lẩm bẩm :

- Đúng rồi, chắc chắn có quan hệ.

Vạn Lương lấy làm lạ :

- Châu huynh, có việc gì xin nói cho nghe?

- Ngày ở Thánh cung, đệ từng nghe nói lấy thai đàn bà sắp sinh...

Vạn Lương ngắt lời :

- Lấy thai để làm gì?

- Cái ấy đệ không rõ, nhưng nơi này tất phải có quan hệ với Thánh cung.

- Vậy thì chúng ta thử mở luôn các cỗ quan còn lại xem thử xem sao?

Vạn Lương nói :

- Ý hay, nhưng phải dè dặt lắm mới được.

Ngọc Giao vận công kéo mạnh nắp áo quan thứ tư.

Thò đầu nhìn vào nàng bất giác sững sờ.

Thì ra trong quan mộc này lại trống không, lạnh ngắt.

Vạn Lương nhìn qua rồi đi thẳng đến cỗ quan tài thứ năm, hữu thủ vận lực mở nắp quan. Nhìn vào, lão quá đỗi lạnh lùng.

Ra là bên trong, có một thiếu niên nằm ngửa, mặt mũi như sống, tướng mạo giống hệt Thiếu Bạch.

Lão định thần thò tay sờ ngực thiếu niên, thấy tâm mạch y sớm đã lạnh ngắt, toàn thân giá lạnh, khí tuyệt từ lâu.

Ngọc Giao thấy Vạn Lương nhìn sững vào trong quan tài liền hỏi :

- Trong quan có gì mà lão tiền bối ngó mê mải thế?

Vạn Lương nói :

- Cô nương mau tới xem sẽ biết.

Ngọc Giao tới trước quan mộc, cúi đầu nhìn cũng hết sắc kinh ngạc :

- Giống quá!

- Phải, thuật chỉnh dung tuyệt thế của Chính Nghĩa lão nhân đã bị bọn họ học lóm.

- Tiện nữ hiểu rồi, bọn họ lợi dụng thuật chỉnh dung để đánh lừa chúng ta.

- Đúng thế, khi đó bọn họ hiển nhiên chưa có hoàn hảo thủ thuật, bị thất bại, nên mới để lại cỗ tử thi này.

Dưới ánh nến Vạn Lương soi cao, Ngọc Giao chú mắt xem xét hình tướng cái thây trong quan, khẽ thở dài :

- Thủ thuật chỉnh dung của bọn họ, thật là khéo léo tuyệt cùng. Ôi! Nếu như y sống sót thì khó lòng phân biệt ai là Minh chủ hữu.

Vạn Lương nói :

- Việc này quan trọng lắm, phải sớm cho Phạm cô nương hay hầu còn tìm cách dự phòng.

- Lão tiền bối nói rất phải.

- Hãy mở cỗ quan tài thứ sáu xem.

- Ôi! Chả hiểu họ dùng thứ dược vật gì có thể khiến tử thi không mục rữa.

Nàng lặng lẽ đến cỗ quan mộc thứ sáu mở nắp hòm, chỉ thấy người nằm trong quan tài giống đúc Sinh Tử Phán Vạn Lương bèn gọi to :

- Vạn lão tiền bối tới đây xem mau!

Vạn Lương hạ thấp ngọn đèn cầy, ngắm kỹ người trong quan, bất giác cau mày :

- Lợi hại thật, nếu như khi ấy thủ thuật của họ thành công thì thiên hạ giờ đã sớm có đại loạn. Nào ai có ngờ được y thuật tuyệt thế của Chính Nghĩa lão nhân giả lại lợi hại đến thế.

Hoàng Hạc Châu Chính nhòm người trong quan tài cũng phải lắc đầu sợ hãi.

Ngọc Giao đảo nhanh ngọc chưởng, mở luôn những cỗ quan còn lại.

Nắp quan tài bật mở binh binh, mấy cái đều trống rỗng.

Thấy thế Vạn Lương bảo :

- Chúng ta đi thôi, nơi này không thể để thế được, cho nó một mồi lửa là xong.

Châu Chính can :

- Theo ý tại hạ hay ta hẳn thỉnh Phạm cô nương đến đây xem để còn dễ bề liệu cách phòng địch.

- Khỏi cần, chúng ta trở về cho Phạm cô nương biết cũng được.

Dứt lời, chợt nghe ở từ một só tối một tràng cười lạnh :

- Cứ việc thiêu xem.

Cùng lúc đó, ngay cửa ra vào nghe rào rào cát bụi, một cánh cửa nặng có tới ngàn cân rơi đánh sầm xuống.

Trong căn hầm ảm đạm, sừng sững một hàng quan lạnh lẽo lại thêm tiếng cười khô khốc, cái cảnh thấy mới là rùng rợn làm sao!

Vạn Lương cố trấn tĩnh đặt ngọn nến xuống cái quan mộc, cao giọng :

- Ai?

Chỉ nghe tiếng bánh xe lốc cốc, từ trong một góc địa đạo tối tăm từ từ ló dạng một cỗ xe.

Xe tới gần, mọi người thấy ngồi tiếng xe là một quái nhân toàn thân mặc hắc y, ngũ quan bị tàn phá, cụt hẳn hai chân, đang xoay cánh tay gầy đét lăn bánh.

Ngọc Giao trông mặt mủi quái nhân, thấy khủng khiếp khó coi gấp trăm ngàn lần những cái xác nằm trong quan tài, bất giác kêu thét, lùi giật lại đằng sau hai bước.

Châu Chính chớp động trường kiếm quát :

- Dừng lại.

Quái nhân ngũ quan bị tàn phá dừng xe, lạnh lùng nói :

- Mấy vị giết lão phu, thì cũng đừng mong ra khỏi nơi này, chết lần chết mòn trong xó tối, thảm khổ tất cũng chả kém lão phu.

Dứt lời, lão phá lên cười vang.

Vạn Lương đằng hắng hỏi :

- Các hạ là ai, sao phải ra nông nỗi ấy?

Quái nhân gằn :

- Lão phu khỏi cần ngươi quan tâm.

Vạn Lương nghĩ bụng :

- Người này thảm trạng là thế, mà tánh vẫn còn nóng nảy quá...

Lão nén giận nói :

- Tại hạ hỏi thăm chứ tuyệt không có ác ý.

Quái nhân quét cặp mắt lạnh buốt nhìn mấy người giây lâu :

- Cho dù ngươi có ác ý thì làm gì được lão phu nào?

Ngọc Giao đã lấy lại bình tĩnh, nàng quát :

- Hừ! Thật không biết điều!

Quái nhân cười sằng sặc :

- Thiên hạ nếu ai cũng biết điều thì lão phu đâu đến nỗi thân tàn ma dại thế này.

- Nhưng chuyện ấy không phải do bọn ta hạ độc thủ.

- Đúng thế, giờ này lão phu chỉ còn báo thù các ngươi.

- Tại sao? Đâu phải bọn ta hại ngươi.

Quái nhân giận dữ :

- Nếu nhưng các ngươi phóng hỏa căn hầm, chẳng phải là muốn cho lão phu chết cháy à?

- Khi ấy ai biết được còn ngươi ở trong này?

Quái nhân ngỡ ngàng :

- Ngươi nói phải, nhưng tiếc nỗi muộn quá rồi.

Vạn Lương ngạc nhiên :

- Sao bảo là muộn?

- Lão phu đã buông sập tấm cửa ngàn cân kia, chả không muộn là gì?

Ngọc Giao càng hoang mang :

- Ngươi đã hạ, chả nhẽ không cất lên được?

Quái nhân lắc đầu :

- Không được, bọn họ bảo lão phu nó chỉ có hạ mà không cất lên được?

Ngọc Giao tức tối :

- Được lắm, bọn ta ở lại đây chết rục thì lợi gì cho ngươi?