Chương 14: Nhất Kiếm Chấn Quần Hùng

Số là Thiếu Bạch đôi mắt nhắm nghiền, vẫn đứng yên lặng như đối với hoàn cảnh hiện tại chàng không chút để tâm. Phi Tẩu Hồ Mai đi quanh Thiếu Bạch hai vòng, thốt nhiên dừng bước nói :

- Oắt con, quí tánh của ngươi?

Thiếu Bạch chột dạ đáp :

- Tại hạ họ Tả.

- Họ Tả! Lão phu nhớ ra rồi, lúc chúng ta gặp nhau ngươi còn là một đứa bé, đúng không?

- Tại hạ chưa hề gặp đại giá.

Phi Tẩu Hồ Mai cười nhạt nói :

- Lão phu đã bôn tẩu giang hồ suốt nửa đời người, có lý đâu lại để cho kẻ khác dễ dàng qua mặt được. Có phải ngươi là người nối dòng của Bạch Hạc bảo chủ Tả Giám Bạch?

Lời nói của Hồ Mai vừa thốt ra, tất cả mọi người trong gian sảnh đều giật nảy mình. Năm xưa đang đêm tàn sát Bạch Hạc bảo giết hơn một trăm nhân mạng nam nữ già trẻ của nhà họ Tả, việc này truyền đi khắp giang hồ ai ai cũng biết. Nhất là người có tham dự chuyện này, trong đầu óc vẫn còn lưu lại một ấn tượng hãi hùng, suốt đời không quên. Người trong gian sảnh hầu hết mười năm trước đều có tham dự cuộc thảm sát ấy, cho nên bất thần nghe Hồ Mai nói đến kẻ nối giòng của Tả gia, không ai không kinh hãi.

Thượng Bất Đồng nói :

- Hậu nhân của Tả gia chẳng phải đã chết ở Sanh Tử kiều rồi chăng?

Phi Tẩu Hồ Mai nói :

- Tại hạ đã thấy tận mắt giữa đương trường đêm hôm ấy, ai nói hậu nhân của Tả gia đã chết ở Sanh Tử kiều?

- Chuyện này người trên giang hồ ai cũng biết.

- Tại hạ chính mắt thấy hậu nhân của Tả gia vượt qua Sanh Tử kiều, nhưng chưa thấy y rơi xuống đáy cốc.

Đưa mắt nhìn Kim Chung đạo trưởng lão nói tiếp :

- Đạo huynh cũng là người tham dự, thế có thấy hậu nhân của Tả gia bị ngã xuống cốc không?

- Bần đạo cũng giống như Hồ huynh là chưa thấy hậu nhân của Tả gia bị ngã xuống cốc, nhưng Sanh Tử kiều mây trắng dày đặc hàng mấy trăm trượng, hơn trăm năm nay không biết có bao nhiêu cao thủ võ lâm bỏ mình trong tuyệt cốc vạn trượng ấy. Hậu nhân của Tả gia bấy giờ cũng chưa học võ công làm sao có thể vượt qua được. Theo bần đạo ắt cũng vùi thây trong tuyệt cốc rồi.

Phi Tẩu Hồ Mai lạnh lùng nói :

- Xin đạo huynh cứ thử xem y có quen mặt không?

Kim Chung đạo trưởng chậm rãi đứng dậy, cất bước đi tới Thiếu Bạch thò tay nắm lấy tay chàng. Thiếu Bạch rụt nhanh tay lại, tránh khỏi thế chụp của đối phương. Kim Chung đạo trưởng thấy Thiếu Bạch tránh được một chiêu, như vượt hẳn ý liệu của mình, bất giác liền ngẩn người sửng sốt, Thượng Bất Đồng nói :

- Người này có quan hệ rất lớn, cần phải tra xét minh bạch.

Đứng phắt dậy, y đi tới trước mắt Thạch Thiết Anh tiếp :

- Thạch huynh, người đó là đệ tử trong Thất Tinh hội, tất Thạch huynh phải biết lai lịch của y?

- Trong bổn hội đệ tử quá đông, người này lại phục dịch trong Giang Nam tổng phân đường, có lẽ Vũ phu nhân mới biết rõ.

Đưa mắt nhìn Vũ phu nhân nói tiếp :

- Phu nhân có quen biết y không?

Vũ phu nhân chăm chú nhìn, chỉ thấy Kim Chung đạo trưởng đang thi triển Cầm Nã thủ pháp, hai cánh tay liên tiếp thò ra, chụp lấy cổ tay Thiếu Bạch, nhưng đều bị chàng né tránh được. Kim Chung đạo trưởng đã thi triển mười hai chiêu Cầm Nã thủ pháp, cuối cùng vẫn không sao nắm được cổ tay Thiếu Bạch.

Hoàng Vinh, Cao Quang đã được Thiếu Bạch dùng thuật truyền âm dặn dò, nếu như chưa phải lúc tất yếu, không được xuất thủ bừa bãi nên vẫn lặng đứng xem.

Thượng Bất Đồng quay sang Vũ phu nhân nói :

- Phu nhân có nhận biết y?

- Vị đạo trưởng ấy đã che khuất tầm mắt của tiện thiếp.

- Tại hạ khuyên ông ấy dừng tay.

Rúng động đầu vai thân hình lướt nhanh tới trước mấy thước, kêu lớn :

- Xin đạo huynh hãy dừng tay.

Thượng Bất Đồng đưa tay phải kéo lấy vạt áo bào của Kim đạo trưởng. Đạo nhân bị Thượng Bất Đồng ngăn cản liền dừng tay lại thối lui. Thượng Bất Đồng lách sang một bên nói :

- Xin phu nhân xem đi!

Phu nhân đảo mắt nhìn Thiếu Bạch giây lâu, khẽ lắc đầu nói :

- Tiện thiếp không biết người này.

Thạch Thiết Anh tung mình nhảy tới quát :

- Tiểu tử đã dám giả mạo đệ tử của Thất Tinh hội.

Thượng Bất Đồng đưa tay ngăn cản, lạnh lùng nói :

- Sự đã đến nước này, Thạch huynh có nóng nảy cũng chẳng có ích gì, chúng ta hãy hỏi cho ra lẽ đã.

Thạch Thiết Anh rút soạt trường kiếm đeo trên lưng hậm hực nói :

- Bất luận y là ai, chỉ bằng với tội giả mạo đệ tử của bổn hội cũng bị loạn đao phân thây rồi.

Lão đảo mắt nhìn quanh quất, nhưng đã không còn thấy bóng của Lương Tử Bình đâu nữa. Thì ra Lương Tử Bình thấy tình thế không ổn đã sớm rút lui khỏi gian đại sảnh.

Thượng Bất Đồng trầm giọng nói :

- Các hạ đã dám nói thẳng họ mình ra, đủ thấy là kẻ có hào khí, nhưng không biết có thể cho lão phu biết cả tên?

Thiếu Bạch chợt ngẩng đầu lên, đảo đôi mắt sáng quắc, liếc nhanh qua đám người chung quanh một lượt nói :

- Tại hạ là Tả Thiếu Bạch.

Phi Tẩu Hồ Mai lẩm bẩm nói :

- Tả Thiếu Bạch, Tả Thiếu Bạch...

Đột nhiên rút phắt thanh đoản đao ra, cười gằn nói :

- Tả Giám Bạch là người gì của các hạ?

Mọi người trong gian đại sảnh đều im bặt, đến nỗi chỉ còn nghe được tiếng thở, đồng thời bao nhiêu con mắt đều hướng về Tả Thiếu Bạch chờ đợi câu trả lời.

Tả Thiếu Bạch chậm rãi nói :

- Chư vị nhất định muốn biết?

Thượng Bất Đồng nói :

- Chẳng những là mấy người chúng tôi, ngay tất cả võ lâm đồng đạo hiện nay ai mà không muốn biết tin ấy.

Thiếu Bạch gằn từng tiếng nói :

- Người là gia phụ.

Thượng Bất Đồng chột dạ hỏi lại :

- Các hạ thực là hậu nhân của Bạch Hạc bảo Tả Giám Bạch đấy sao?

Lão tuy nghe rõ mồn một nhưng vẫn còn chưa dám tin chắc. Phi Tẩu Hồ Mai lạnh lùng xen lời nói :

- Các hạ đã thoát chết ở Sanh Tử kiều?

Thiếu Bạch đứng trước đám đông cường địch vây quanh vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh, sẽ vén trường bào lên, lấy ra một thanh trường kiếm, rút khỏi vỏ lạnh lùng nói :

- Tại hạ không muốn giết người, nhưng trong chư vị đa số là hung thủ trong đêm tàn sát Bạch Hạc bảo năm xưa. Nợ máu phải trả máu, ngày hôm nay Thiếu Bạch này cần mở đường sát giới!

Phi Tẩu Hồ Mai cười nhạt nói :

- Khẩu khí của các hạ lớn thật!

Tay trái đưa vòng ra sau lưng rút phắt tấm bát quái thiết bài. Tuy ngoài miệng y nói cứng nhưng trong lòng không có ý dám khinh thị đối phương. Kim Chung đạo trưởng cũng rút phắt thanh trường kiếm trên lưng, cười ha hả nói :

- Hay lắm, hôm nay cần trảm thảo trừ căn, hầu bớt đi được một hậu hoạn trên giang hồ.

Hoàng Vĩnh và Cao Quang mắt thấy Thiếu Bạch tự tiết lộ thân phận, tình thế đã đến lúc căng thẳng, sẽ bộc phát trong khoảnh khắc nên cũng rút binh khí ra chuẩn bị. Mã Nguyên Phúc thốt nhiên ngửng mặt rú dài một tiếng. Tiếng rú lanh lảnh gây nên những âm vang đinh tai nhức óc mọi người.

Hoàng Vĩnh biết đây là ám hiểu để chiêu tập nhân thủ trong Phúc Thọ bảo, khoảnh khắc sau ắt sẽ bị bao vây trùng điệp, cho nên chực ra hiệu cho Thiếu Bạch thoát thân sớm nhưng thấy thần sắc của chàng rất trang nghiêm, đành lặng yên không dám mở lời. Thượng Bất Đồng đưa mắt nhìn sang Phi Tẩu Hồ Mai và Kim Chung đạo trưởng nói :

- Xin nhị vị hãy khoan xuất thủ.

Đảo mắt nhìn thẳng vào mặt Thiếu Bạch y tiếp :

- Tại hạ còn một việc muốn hỏi, không biết Tả thiếu bảo chủ có chịu nghe không?

- Các hạ không mở lời nói khích tại hạ, trước tiên cần phải xem đây là chuyện gì?

- Cừu hận chi kiếm, thiết nghĩ cũng là một kiệt tác của Tả thiếu bảo chủ?

- Đúng vậy, trong võ lâm ma đạo nổi lên khắp nơi, chẳng một ai chịu buông tha nhà họ Tả chúng tôi, tại hạ tuy chưa được thấy người ấy nhưng thiết nghĩ mối cừu hận trong lòng y cũng kém gì Tả mỗ.

Thượng Bất Đồng ngầm quan sát thần sắc của Thiếu Bạch, chỉ thấy chàng vẫn điềm tĩnh lạ thường bất giác ông sợ hãi nghĩ bụng :

- “Người này không có sắc khích động, giận dữ, lại chẳng có vẻ cuồng ngạo. Chừng này tuổi làm sao có được công phu tu dưỡng như thế, chẳng lẽ y đã lãnh ngộ được công phu trấn tĩnh thượng thừa, không hề tức giận trong kiếm đạo?”

Phi Tẩu Hồ Mai và Kim Chung đạo trưởng đều là những kẻ trải qua bao trường ác chiến, lúc ban đầu chưa coi Thiếu Bạch vào đâu nhưng sau khi quan sát hồi lâu, bất giác đã sanh hoài nghi, chỉ cảm thấy trong thần sắc trang nghiêm của Thiếu Bạch không lộ chút tức giận, như đối với tất cả các cao thủ trong gian sảnh chàng không để tâm. Chứng tỏ cho mọi người trong sảnh đường thấy rằng chàng đã đạt tới công phu khắc kỷ trong kiếm đạo thượng thừa.

Cao Quang và Hoàng Vĩnh ngầm ngưng tụ công lực chuẩn bị xuất thủ, không ngờ hai bên vẫn đứng yên bất động. Cao Quang không nhẫn nại được, hét lớn một tiếng, bất thần ra tay, song bút cùng nhoáng lên điểm về phía Phi Tẩu Hồ Mai.

Hồ Mai liền tung tấm Bát quái đánh bạt song bút, thuận thế tay phải nhoáng thanh đoản đao phản công liên tiếp ba đao nhanh nhẹn cực kỳ khiến cho Cao Quang phải lúng túng lắm mới tránh khỏi thế công của đối phương.

Thiếu Bạch thấy đao pháp của Hồ Mai vừa kỳ bí lại nhanh kinh khủng, Cao Quang thiếu kinh nghiệm giao đấu, nếu như so tay với y chỉ là sẽ thất bại nên chàng vội tung thanh trường kiếm chống đỡ thế đao của Hồ Mai, rồi soẹt soẹt đánh luôn hai kiếm bức đối phương vào vòng kiếm ảnh.

Phi Tẩu Hồ Mai muốn đem toàn lực ra tấn công, trước là hạ Cao Quang để lấy thượng phong, làm nhục nhuệ khí của bọn Thiếu Bạch cho nên vừa ra tay y đã sử dụng tuyệt kỹ Bá Vân bát thức trong Bát Quái môn. Pho đao pháp này bao hàm trong tấm thiết bài một thế công kỳ bí khó thể phòng được, mỗi một chiêu lại tàn độc khôn kể. Không ngờ Thiếu Bạch đã ngang nhiên tấn công liền hai kiếm, chọc thẳng màn đao quang khiến đao pháp ngụy bí của đối phương phải rối loạn không sao thi triển được, từ thế công bị chuyển dần về thế thủ.

Thượng Bất Đồng đứng yên quan sát, thấy Thiếu Bạch xuất thủ hai kiếm chợt rung động tâm thần nghĩ bụng :

- “Đường kiếm của tiểu tử này thật lợi hại, bao hàm khí thế như sấm sét”.

Đang lúc suy nghĩ, Hồ Mai đã bị vây kín trong ánh kiếm trùng điệp của Thiếu Bạch. Thật là lạ, pho Bá Vân bát thức hàm trọng thiết bài của Phi Tẩu Hồ Mai là chiêu thuật công địch lợi hại tuyệt luân, nhưng sao gặp phải thế kiếm của Thiếu Bạch không thể nào thi thố được, đâu đâu cũng bị bóng kiếm bao trùm, khiến y chống đỡ muốn hụt hơi.

Kiếm phái độc môn ấy xuất xứ ở môn phái nào không ai được rõ. Nhưng điều hiển nhiên là kiếm thế của Thiếu Bạch có một khí thế mãnh liệt kinh nhân.

Thoạt đầu, Hồ Mai chỉ có thể công được vài chiêu, nhưng qua mười hiệp sau, y hoàn toàn không còn sức phản công, chỉ luôn luôn chống đỡ thế kiếm bất tuyệt của Thiếu Bạch một cách lúng túng.

Kim Chung đạo trưởng đã cùng Phi Tẩu Hồ Mai năm xưa truy sát nhà họ Tả, là kẻ hung thủ chủ yếu vấy máu ở Sanh Tử kiều, biết rõ nếu như Hồ Mai bị đả thương dưới kiếm của Thiếu Bạch thì người thứ hai trong bản án tức phải là mình, sao không thừa lúc Hồ Mai chưa bị hạ, hợp lực để trừ khử chàng, lo gì hậu hoạn nữa.

Nghĩ rồi quay ra quan sát tình hình chỉ thấy Phi Tẩu Hồ Mai đã đổ mồ hôi trán, vẻ mặt hốt hoảng, tấm thiết bài và thanh đoản đao trong tay hoàn toàn mất thế chủ động, đờ đẫn nhìn theo thế kiếm của Thiếu Bạch đến xuất thần.

Sự thực, người trong đương trường ai cũng đều khiếp đảm trước kiếm phái của Thiếu Bạch. Người kinh hoàng nhất là Kim Chung đạo trưởng.

Thượng Bất Đồng quay qua Mã Nguyên Phúc, khẽ giọng hỏi :

- Mã bảo chủ có nhận ra lai lịch trong kiếm pháp của y không?

- Tại hạ không nhận được. Thượng huynh kiến thức quảng bác tất đã hiểu vài manh mối.

Thượng Bất Đồng lắc đầu cười gượng đáp :

- Tại hạ không gì hơn Mã bảo chủ, có điều tại hạ đã liên tưởng đến một vị tiền bối cao nhân, kiếm thuật đáng xưng là tuyệt đỉnh võ lâm.

Mã Nguyên Phúc xen lời nói :

- Không hiểu Thượng huynh muốn nói đến vị nào?

Thượng Bất Đồng vừa chực trả lời thốt nhiên Kim Chung đạo trưởng đã cao giọng quát :

- Hồ huynh đừng sợ, có bần đạo trợ giúp đây.

Trường kiếm đảo lên một vòng theo thức Triều phiến nam hải, công thẳng tới Thiếu Bạch. Thiếu Bạch lặng người, thuận thế đánh một kiếm, ánh hàn quang nhoáng lên, mũi kiếm đâm thẳng về phía trước ngực của Kim Chung đạo trưởng.

Thế kiếm này trông rất tinh diệu, chỉ thấy ánh kiếm tỏa ra thành một chiếc cầu vồng nhoáng lên. Kim Chung rung động tâm can vội vã lùi nhanh lại, cùng lúc thanh trường kiếm hơi trầm xuống, thi triển một chiêu Vân Phong Vụ Tỏa, ngăn đón lấy thế công của Thiếu Bạch.

Cao Quang giận dữ rủa lớn :

- Lão đạo mũi trâu, muốn cậy đông hiếp yếu à?

Song bút sẽ rung động, lập tức công thẳng về phía trước. Hoàng Vĩnh bỗng đưa tay vỗ vào vai Cao Quang giữ lại. Cao Quang kinh ngạc thốt nhiên cảm thấy không khí trong gian sảnh nặng nề lạ thường, chỉ còn nghe vùn vụt tiếng gió rít của binh khí cùng tiếng áo bào bay phần phật, mọi người đều im bặt, há hốc miệng theo dõi cuộc chiến.

Đảo mắt lại nhìn, Thiếu Bạch vẫn múa loáng thoáng thanh trường kiếm vây kín Phi Tẩu Hồ Mai. Hồ Mai ẩn mình sau tấm thiết bài, đao pháp càng thấy kỳ lạ nhưng khí thế chạm chạp như đang cố vùng vẩy. Nhưng vì bên họ lấy hai địch một nên từ thế yếu đã chuyển dần sang thế mạnh. Kiếm pháp Võ Đang của Kim Chung đạo trưởng vốn là Huyền môn chính tông nhưng sau mấy hiệp giao đấu cũng bị kiếm thế lợi hại tuyệt luân của Thiếu Bạch bao phủ, khiến cho đạo nhân tay chân bối rối, ứng chiến luôn tay không chút nhàn rỗi, Cao Quang thấy vậy mừng rỡ ra mặt, nghĩ bụng :

- “Đó là kiếm pháp gì mà xem ra có thêm vài tay cao thủ nữa vậy đánh đại ca cũng không thấm”.

Hoàng Vĩnh thấy Thiếu Bạch xuất thủ đã ngầm chiếm được thượng phong lại chần chờ chưa hạ độc thủ, bất giác sốt ruột nghĩ bụng :

- “Thượng Bất Đồng là Chưởng môn của một môn phái, võ công khôn lường, anh em họ Mã đã hùng cứ một phương tất cũng chẳng phải tay mơ. Mình lại đang ở trong sào huyệt của đối phương, địch đông ta ít, lẽ ra phải tốc chiến tốc thắng để bảo tồn lấy công lực, phòng khi bất trắc chứ!”

Nghĩ rồi cao giọng nói :

- Xin Minh chủ tạm dừng tay, mối huyết hải thâm cừu không nên nóng nảy nhất thời.

Thiếu Bạch đang dốc hết toàn lực hăng say giao đấu với hai cao thủ võ lâm, bên tai chợt nghe thấy lời nói của Hoàng Vĩnh, bất giác toàn thân rúng động, thế kiếm trong tay liền chậm hẳn lại.

Phi Tẩu Hồ Mai và Kim Chung đạo trưởng vừa mới giao đấu đã cảm thấy lúng túng, võ công hơn mấy chục năm trời khổ luyện đều đã bị bao phủ bởi thế kiếm của Thiếu Bạch, vô tình đã mất đi nhuệ khí của mình. Thốt nhiên thấy thế kiếm của chàng dừng lại, hai người đều quên cả việc thừa dịp phản công, không hẹn mà cùng tung mình nhảy lui hơn trượng, đứng sánh vai nhau thở hổn hển không thôi.

Nhưng bốn chữ huyệt hải thâm cừu đã mơ hồ đập mạnh vào đầu óc của Thiếu Bạch, hình ảnh phụ mẫu, huynh trưởng mình mẩy đầy máu bị bỏ mạng ở ven trời lại phảng phất hiện về trong ký ức của chàng.

Giây phút ấy, tất cả huyết mạch trong người Thiếu Bạch đều căng thẳng, mối thâm cừu chất chứa trong đầu óc hơn mười năm trường thốt nhiên lại vùng lên. Chàng mở to đôi mắt oán giận lầm bầm nói :

- Gia nương có linh thiêng xin về chứng giám hài nhi báo mối huyết thù cho song thân.

Tiếng lẩm bẩm của chàng tuy rất nhỏ, nhưng đầy vẻ thê thảm ai oán, cùng lúc trong đại sảnh lặng lẽ như chết đã bao phủ một màn sát cơ, ngay cả tiếng thở nặng nề mệt nhọc của Phi Tẩu Hồ Mai thốt nhiên cũng lắng bặt. Thiếu Bạch gằn giọng quát :

- Nợ máu trả máu!

Thanh trường kiếm nhoáng lên, lần theo tiếng kiếm lạnh như đồng phóng thẳng về phía Phi Tẩu Hồ Mai và Kim Chung đạo trưởng. Thế kiếm phân ra hai đạo hàn quang bay vút tới hai địch thủ.

Người trong toàn trường đều chấn động trước chiêu kiếm kỳ ảo của Thiếu Bạch, họ chỉ cảm thấy chiêu kiếm thần kỳ này thật bình sinh chưa hề thấy.

Phi Tẩu Hồ Mai cảm thấy thế kiếm bao phủ lấy đầu như một màn lưới thép, bất luận có thi triển kiếm pháp nhanh đến đâu cũng không tài nào tránh thoát, thế kiếm mà từ trước tới nay chưa từng thấy, đành giậm chân than thầm :

- Thôi rồi!

Và lặng yên không tránh né. Liền đó chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu lạnh buốt, ánh hàn quang lướt qua trước mặt, xén phăng ngay búi tóc ở trên đầu. Kim Chung đạo trưởng trái lại không cam tâm đứng chờ chết, mắt thấy bóng kiếm nhoáng tới liền đẩy ngược thanh trường kiếm lên chống đỡ nhưng chỉ cảm thấy thế kiếm như đâm thẳng vào khoảng không, mất thăng bằng liền ngã chúi tới phía trước.

Thì ra Thiếu Bạch phân kiếm hướng về Kim Chung đạo trưởng chỉ là một hư chiêu, để dồn sức tấn công Phi Tẩu Hồ Mai. Đợi đến khi Kim Chung đạo trưởng rung tay thâu thanh trường kiếm, ánh gươm của Thiếu Bạch đã lướt vèo tới, đạo nhân dẫu có muốn vung kiếm chống đỡ cũng không còn kịp nữa, nhưng Kim Chung đạo trưởng lại không chịu chờ chết trước mũi kiếm, vội vã lạng người sang một bên.

Cùng lúc đạo nhân tung mình né tránh, thế kiếm của Thiếu Bạch thốt nhiên rẽ sang bên trái, mũi kiếm lướt qua bả vai đạo nhân, rạch một đường áo lẫn thịt, máu tươi liền bắn vọt ra loang đỏ vạt áo bào.

Thiếu Bạch lại đảo nhanh thanh trường kiếm bao phủ lấy hai người. Thượng Bất Đồng nghĩ bụng :

- “Kiếm thế của tiểu tử này thật tinh diệu, chiêu thức biến hóa khôn dò, trong lòng lại mang mối hận diệt môn. Nếu như để cho y hạ sát Hồ Mai và Kim Chung đạo trưởng mình cũng khó lòng tránh khỏi kiếp nạn, chi bằng lúc này xuất thủ giết luôn y, vĩnh viễn sẽ không còn lo hậu họa”.

Nghĩ rồi cao giọng nói :

- Hồ huynh, Kim Chung đạo huynh, đừng lo sợ, tại hạ sẽ trợ giúp hai vị đây.

Tung ra một chưởng đánh mạnh về phía Thiếu Bạch. Cùng lúc một luồng kình lực ồ ạt theo thế chưởng phóng thẳng ra. Thiếu Bạch tung nhanh thanh kiếm, lẫn trong tiếng gió ào ào của kiếm ảnh, hóa giải luồng kình lực như vũ bão của đối phương một cách vô hình.

Thượng Bất Đồng thấy Phích không chưởng lực vừa đánh ra đã bị kiếm phong của Thiếu Bạch hóa giải, trong lòng kinh hãi, ngoái đầu nhìn lại hai đồng tử áo xanh đứng sau lưng nói :

- Đem binh khí cho ta.

Hai thanh y đồng tử cùng dạ rang một tiếng, một người đưa trường kiếm, còn một dâng thiết quải lên. Thượng Bất Đồng tay phải cầm kiếm, tay trái nắm quải, hét lớn một tiếng xông thẳng tới. Cây thiết quải đảo lên một thức Thần Long Xuất Vân vèo tới Thiếu Bạch.

Cao Quang giận dữ nói :

- Cậy đông để thắng, các ngươi không hổ thẹn sao?

Vung song bút lên, vừa chực nhảy ra trợ chiến, nhưng Hoàng Vĩnh đã níu lại nói :

- Tam đệ chớ có nóng nảy, chúng ta quan sát kỹ đã.

Cao Quang đưa mắt nhìn, bất giác ngẩn người.

Thì ra lúc Thiếu Bạch động thủ với Hồ Mai và Kim Chung đạo trưởng, thế kiếm chớp động liên miên, công nhiều thủ ít, bức đối phương phải luống cuống tay chân. Nhưng từ khi có Thượng Bất Đồng cuộc thế vẫn không thay đổi. Thiếu Bạch vẫn múa loang loáng thanh trường kiếm áp đảo đối phương, nên rất lấy làm lạ ngoái đầu nhìn Hoàng Vĩnh nói :

- Võ công của Thượng Bất Đồng là cao nhất sao?

- Luận về ba người họ xem ra thì cao cường nhất đấy! Không biết võ công của hai vị Bảo chủ trong Phúc Thọ bảo như thế nào?

- Theo ý ngu huynh, võ công của nhị vị Phúc Thọ bảo chủ, quyết không cao hơn Thượng Bất Đồng.

Ánh mắt liếc sang thiếu nữ áo xanh vẫn ngồi yên bất động, Hoàng Vĩnh tiếp lời :

- Hiện tại chỉ khó đoán biết là thiếu nữ mặc kình trang màu xanh kia, cứ xem dáng ung dung của nàng phải là người thân mang tuyệt học.

Lúc ấy Hồ Mai đã bị thế kiếm chớp nhoáng bất tuyệt của Thiếu Bạch bức bách đến toát mồ hôi, Kim Chung đạo trưởng cũng cố dốc hết sức chống đỡ. Thượng Bất Đồng tuy vừa mới gia nhập trận chiến nhưng một thân võ công của lão không thể nào phát huy được, đâu đâu cũng đều bị áp đảo bởi thế kiếm của Thiếu Bạch.

Mã Nguyên Phúc hốt cao quát :

- Phúc Thọ bảo của chúng ta đâu phải là nơi để kẻ khác tung hoành.

Hoàng Vĩnh khẽ giọng nói :

- Lão ấy đang mượn cớ để ra tay đấy.

Lời vừa dứt, Mã Nguyên Phúc đã huy động cây Cử xỉ đao tấn công ào ào tới. Chỉ thấy Thiếu Bạch loáng nhanh thanh kiếm đỡ lấy thế đao của Mã Nguyên Phúc, rồi khoảnh khắc đã vây chặt lấy lão trong màn kiếm quang. Cao Quang hạ giọng nói :

- Chúng ta không thể để Minh chủ đại ca một mình đương cự quần địch.

Hoàng Vĩnh nóng nảy xen lời :

- Tam đệ không nên liều lĩnh, chúng ta ra tay tương trợ chẳng những đã vô bổ lại còn làm bận tay Minh chủ, khiến cho người phân tâm, khó phát huy oai lực của thế kiếm.

Cao Quang lẳng lặng quan sát, thấy từ lúc Mã Nguyên Phúc bị dồn vào vòng kiếm ảnh, đao pháp trong tay đã mất thế chủ động, đang gắng sức chống đỡ thế kiếm của Thiếu Bạch.

Mã Nguyên Thọ mắt thấy sau khi Mã Nguyên Phúc xuất thủ vẫn không hồi được cuộc chiến, có ý không phục, nghĩ bụng :

- “Tiểu tử này dùng môn kiếm pháp gì lại có thể đơn thân chống đỡ với mấy cao thủ liền, đã lâu mà chẳng mệt, ta cũng thử nhập vào xem sao”.

Soẹt một tiếng, rút phắt thanh Thất Tinh đao. Cao Quang thấy vậy buột miệng nói :

- Hay chưa! Mã Nguyên Thọ cũng muốn xuất thủ rồi, chẳng lẽ chúng ta ngồi yên mãi sao?

Hoàng Vĩnh lên tiếng :

- Tam đệ có nhìn thấy gì không?

- Nhìn thấy gì?

- Pho kiếm pháp của Minh chủ ngu huynh không biết tên và uyên nguyên xuất xứ, nhưng ấy dường như là pho kiếm tổ tông của kiếm đạo trong thiên hạ, chẳng những sử dụng rất tinh diệu, lại biến hóa khôn lường, khiến người ta khó có thể dò đoán, dù cho có thêm vài người nữa Minh chủ cũng có thể ứng phó được, chúng ta không nên làm bận tay đại ca.

Bấy giờ, Mã Nguyên Thọ đã vung đao gia nhập vào vòng chiến.

Thiếu Bạch trông thấy Mã Nguyên Thọ nhảy vào, tay chàng vẫn sử dụng kiếm quyết, đổi hướng kiếm khiến cho Mã Nguyên Thọ không tự chủ được liền bị dẫn động theo thế kiếm lâm vào vòng áp lực dưới mũi kiếm của chàng. Tuy đã có thêm hai vị Bảo chủ Phúc Thọ bảo nhưng cuộc diện cũng không thay đổi. Thiếu Bạch vẫn nắm được thế chủ động toàn cuộc. Cao Quang càng xem càng kinh ngạc, không nhẫn nại được nói :

- Pho kiếm pháp của Minh chủ đại ca như một biển sóng mênh mông, bất luận có bao nhiêu người vây đánh cũng đều bị lâm nguy trong kiếm pháp của người.

Chỉ thấy thiếu nữ áo xanh thong thả đứng dậy, tiến thẳng vào đương trường. Cao Quang ghé tai Hoàng Vĩnh khẽ nói :

- Thiếu nữ này cũng muốn xuất thủ đấy!

- Không sao, trong phòng này đã chật, nhân thủ của bọn họ lại đông, không thể cùng ra tay vây đánh đại ca.

Lục y thiếu nữ rảo bước tới gần trận đấu, không xuất thủ lại chắp tay sau lưng im lặng xem xét.

Hai bên giao đấu hơn mười hiệp nữa, kiếm thức của Thiếu Bạch mỗi lúc một mau. Kim Chung đạo trưởng, Thượng Bất Đồng và anh em họ Mã, càng cảm thấy lúng túng, dường như võ công bản thân họ đều bị chế ngự dưới kiếm thế liên miên bất tuyệt của chàng.

Thượng Bất Đồng vẫn tự phụ là võ công cao minh, sau khi ra tay ắt sẽ vãn hồi cuộc chiến, không ngờ trái với ý nguyện một thân tuyệt kỹ của lão lại không thể nào thi thố được, trong lòng rất nóng ruột, nhưng vì kiếm thế của Thiếu Bạch chiếm được thượng phong khiến quần hào vây đánh chàng đều bị chế ngự trước pho kiếm pháp thần kỳ chỉ còn sức chống đỡ chứ không có phản công nên Thượng Bất Đồng tuy giận lắm nhưng đành giậm chân chứ không biết làm sao hơn.

Dẫu sao Thượng Bất Đồng thật sự vẫn là Chưởng môn một phái võ công tài trí đều vượt hẳn mọi người. Lão nhận thấy nếu đánh mãi như thế sẽ không có cơ hội để phản công bèn thi triển truyền âm nhập mật nói :

- Hồ huynh, kiếm pháp của y như thế nào?

Hồ Mai cũng dùng thuật truyền âm mói :

- Thật là tuyệt học võ lâm, tại hạ chưa hề được thấy.

- Nếu chúng ta cứ đấu mãi cuối cùng sẽ bị hạ dưới mũi kiếm của y, sao không liều lĩnh phản công để tìm lối thoát?

- Nhưng tại hạ không nghĩ ra một cách chế ngự y.

- Nếu Hồ huynh chịu hợp tác với tại hạ, không có gì là khó cả.

- Xin Thượng huynh cho biết cao kiến?

- Hồ huynh có thể dùng thiết bài ngăn chống thế kiếm của y để tại hạ sử dụng tuyệt học bổn môn Âm Phong Thấu Cốt chưởng ngầm đả thương y, đấy là lẽ cầu thắng duy nhất, không biết Hồ huynh nghĩ thế nào?

Phi Tẩu Hồ Mai nghĩ bụng :

- “Trận chiến ở Sanh Tử kiều năm xưa e đã để lại một ấn tượng sâu xa đối với y, nếu như cuộc chiến này bại, Thiếu Bạch tất sẽ giết ta, ngồi yên đợi chết chẳng bằng thử mạo hiểm cầu thắng một phen”.

Nghĩ rồi, y liền tấn công mấy đao và nói :

- Hay lắm, xin theo ý của Thượng huynh.

Tấm thiết bài trên tay trái thi triển nhanh hai tuyệt chiêu mang theo tiếng gió rít lạnh người, ngăn đón thế kiếm của Thiếu Bạch tấn công về phía Thượng Bất Đồng. Thượng Bất Đồng ngầm vận chân khí, đổi thanh trường kiếm quay sang trái. Kiếm thế của Thiếu Bạch vừa gặp sức cản oai lực càng gia tăng, ánh hàn quang tỏa ra sáng lóe, bức đối phương lần lượt thối lui về phía sau.

Hồ Mai tưởng gắng sức chống đỡ được hai đường kiếm, nào ngờ kiếm thế của Thiếu Bạch lại biến hóa khôn lường, tình thế xảy ra ngoài ý liệu, bất giác kinh hãi, chỉ cảm thấy thế kiếm trước mắt loáng nhanh, soẹt soẹt hai tiếng, thế kiếm mang theo ánh hàn quang đã công thẳng về cổ tay trái cầm thiết bài của y.

Thế kiếm ấy nhanh nhẹn cực kỳ, do theo chỗ sơ hở của thanh đao và tấm thiết bài của Hồ Mai đâm thẳng vào nơi yếu hại, dù có muốn chống đỡ hay tránh né cũng không còn kịp, y ngầm than thầm một tiếng “Thôi rồi”, tay trái vội buông tấm thiết bài.

Ánh kiếm lướt qua bàn tay Hồ Mai sai một ly nữa đã chém phăng cổ tay y. Thế kiếm của Thiếu Bạch vua lướt qua bàn tay Hồ Mai hốt nhiên chuyển hướng đâm thẳng tới Thượng Bất Đồng.

Thượng Bất Đồng vốn sớm đã vận dụng Âm Phong Thấu Cốt chưởng vừa chực đánh ra nhưng vì bị Hồ Mai cản đường, không thể xuất thủ vội vã lách ngang qua hai bước. Thế chưởng chưa đưa lên, ánh kiếm của Thiếu Bạch đã loáng tới, lão hốt hoảng đánh mạnh tới một chưởng, mang theo luồng kình lực âm hàn ào ào tràn về phía trước. Thế chưởng của Thượng Bất Đồng đánh ra vừa đúng lúc thế kiếm của Thiếu Bạch lướt tới nhanh nhẹn khôn tả, cắt phăng ngón tay trỏ của đối phương, máu tươi liền bắn vọt ra, lão kinh hãi lui nhanh lại.

Nhưng Thiếu Bạch cũng bị môn công phu tàn độc Âm phong thấu cốt, chưởng của Thượng Bất Đồng đả thương vào vai, cảm thấy một luồng hơi lạnh thâm nhập vào cơ thể, chàng rùng mình mấy cái, kiếm thế cũng theo đà ấy chậm lại.

Thấy sức áp đảo của Thiếu Bạch vừa yếu dần, Kim Chung đạo trưởng, Phi Tẩu Hồ Mai và anh em nhà họ Mã nhất tề tung mình thoát thân. Thiếu Bạch ngưng tụ một khẩu chân khí, không để sự đau đớn lộ ra nét mặt, từ từ thâu kiếm lại lạnh lùng nói :

- Món nợ hơn trăm mạng người của Bạch Hạc bảo bị thảm sát tất nhiên Tả mỗ phải đòi nhưng vì không muốn giết lầm người vô tội nên Tả mỗ còn đợi chân tướng sự tình. Phàm kẻ thủ ác nguyên hung tất đều bị giết tuyệt, chẳng qua đêm nay Tả mỗ mới lượt qua chút bản lãnh để mượn bọn ngươi truyền tên ta đi khắp giang hồ.

Tra thanh trường kiếm vào vỏ rồi quay mình bỏ đi. Tất cả cao thủ trong sảnh đều chấn động trước võ công của chàng nên không một ai dám ra tay ngăn cản.

Thượng Bất Đồng vận khí giữ vết máu chảy, nhìn theo bóng của Thiếu Bạch lẩm bẩm nói :

- Tiểu tử ấy không chết, trên giang hồ không có ngày nào được yên.

Mã Nguyên Phúc thở dài buồn bã nói :

- Lão phu đã bôn ba giang hồ mấy chục năm nay, chưa hề gặp sự thảm bại nào như hôm nay. Ôi! Với sức của mấy người chúng ta, vẫn không giữ được một tên ranh con chưa ráo máu đầu, nếu như chuyện này truyền ra chốn giang hồ, chúng ta còn mặt mũi nào đứng trong võ lâm nữa.

Phi Tẩu Hồ Mai thò tay nhặt tấm thiết bài trên mặt đất nói :

- Người nào ở đây ngày hôm nay mà chẳng có tên có tuổi, ví thể tin này truyền ra bên ngoài thật là tự hủy hoại thanh danh...

Đảo mắt nhìn thấy thiếu nữ áo xanh thốt nhiên ngưng bặt. Người trong gian sảnh hầu hết là những nhân vật lịch duyệt giang hồ, nên ai cũng đều hiểu rõ ý cái liếc mắt của Hồ Mai, người trong toàn trường chỉ còn có lục y thiếu nữ có thể tiết lộ cuộc chiến hôm nay.

Mã Nguyên Thọ khẽ đằng hắng nói :

- Thương thế của Thượng huynh có sao không?

Thượng Bất Đồng rảo bước chạy lại nhặt ngón tay đứt lên, điềm tĩnh nói :

- Chỉ mất một ngón tay có gì đáng lo.

Chậm rãi y cất ngón tay đứt vào trong người. Kim Chung đạo trưởng xé vạt áo bào buộc lấy vết thương trên cánh tay nói :

- Làm tướng ai mà không phải thương vong giữa trận mạc, thắng bại là lẽ thường của binh gia, chư vị cũng đừng nên vì cuộc chiến ngày hôm nay mà bận tâm lo lắng.

Phi Tẩu Hồ Mai quay sang Thạch Thiết Anh nói :

- Nghe nói Thất Tinh hội tổ chức rất nghiêm mật, là hội to nhất trong ba hội hiện nay, không bao giờ địch nhân lại giả làm đệ tử trong hội lẻn vào trong Phúc Thọ bảo, xem ra lời đồn ấy thật không thể tin được.

Nghĩ đến cái nhục vừa rồi dưới lưỡi kiếm của Thiếu Bạch, trong lòng còn sôi máu, y đem cơn oán khí trút hết vào đầu Thạch Thiết Anh.

Thạch Thiết Anh chưa kịp đáp, chỉ nghe lục y thiếu nữ đã cất tiếng cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo nghe thật vui tai. Thạch Thiết Anh bị Hồ Mai nói móc, đã có ý tức giận, định tìm lời làm nhục lại, không ngờ lục y thiếu nữ cất tiếng cười ngăn trở, liền giận dữ quát :

- Có gì mà đáng cười?

Lục y thiếu nữ ngưng bặt tiếng cười, gương mặt tươi tắn của nàng trở nên lạnh như băng nói :

- Trong Thất Tinh hội thân phận của các hạ ra sao?

Thạch Thiết Anh nói :

- Đường chủ lo việc hành hình.

- Cứ xét thân phận của Thiết Diện La Sát và Thất Tinh Thần Kiếm dung cho các hạ khỏi chết kể cũng khó quá! Thất Tinh Thần Kiếm Hội chủ của Thất Tinh hội lấy binh khí sáng lập Thất Tinh hội, còn Thiết Diện La Sát là phu nhân của Thất Tinh Thần Kiếm, võ công còn hơn cả Thất Tinh Thần Kiếm, tâm địa tàn độc nên đệ tử trong hội rất sợ hãi và kính phục đối với bà hơn là Thất tinh thần kiếm.

Thạch Thiết Anh ngẩn người, sửng sốt nói :

- Cô nương có quen biết Hội chủ của tệ hội?

Lục y thiếu nữ lạnh lùng nói :

- Nếu không nể vì vợ chồng bọn họ, dẫu không chết cũng cần phải lột da của các hạ.

Thạch Thiết Anh đứng giữa hàng trăm con mắt đang nhìn dán vào mình, làm sao có thể nhẫn nhịn được, cũng lạnh lùng nói :

- Phu phụ tệ Hội chủ thanh danh lừng lẫy trong võ lâm, anh hùng thiên hạ mấy ai mà không biết cho dù cô nương có thể nói ra tôn hiệu của tệ Hội chủ cũng vị tất đã thật có quen biết...

Lục y thiếu nữ cười lạt nói :

- Nếu như các hạ còn chưa chịu phục, bổn cô nương cần ra tay.

Người trong đương trường đa số là không biết lai lịch của thiếu nữ nhưng nghe giọng cuồng ngạo của nàng, bất giác cũng đều sửng sốt. Lục y thiếu nữ nói :

- Ta phải cho ngươi bốn cái bạt tai.

Thốt nhiên tung mình nhảy tới, thò tay phải ra vung mạnh mấy cái. Chỉ nghe bốp bốp mấy tiếng liền, quả nhiên nàng đã giáng cho Thạch Thiết Anh bốn bạt tai nãy lửa.

Thạch Thiết Anh thấy lục y thiếu nữ nhảy xông tới vừa chực giơ tay chống đỡ nhưng không kịp nữa. Lục y thiếu nữ xuất thủ nhanh nhẹn cực cùng, động tác của nàng chẳng qua chỉ trong chớp mắt. Quần hào đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai má của Thạch Thiết Anh đã sưng vù, máu tươi từ hai cửa miệng không ngớt ứa ra. Tuy thiếu nữ áo xanh chỉ đánh Thạch Thiết Anh, nhưng người trong gian sảnh ai nấy đều khiếp đảm, Mã Nguyên Phúc khẽ giọng nói :

- Thượng huynh, thiếu nữ ấy là nhân vậy nào thế?

- Tại hạ cũng không được rõ.

- Nàng không phải là đồng đạo của Thượng huynh cùng đến đây à?

Thượng Bất Đồng gượng cười nói :

- Tại hạ chỉ gặp gỡ nàng ở giữa đường.

Lục y thiếu nữ lạnh lùng nói :

- Chỉ riêng Cừu hận chi kiếm đã náo động giang hồ, không môn phái nào được yên, các người đã vượt đường xa vạn dặm từ trời nam đất bắc đến đây để truy tra chủ nhân Cừu hận chi kiếm, đáng tiếc là y đã trà trộn giữa chư vị mà chư vị không nhận ra...

Hồ Mai vỗ đùi đánh đét nói :

- Cô nương nói phải lắm, kẻ chủ mưu Cừu hận chi kiếm tất là tên tiểu tử họ Tả.

- Các hạ có gì làm bằng?

- Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang và Cửu đại môn phái năm xưa đang đêm hợp sức tập kích Bạch Hạc bảo giết hơn một trăm nhân mạng của Tả gia, mối cừu hận ấy thật khắc cốt khó quên. Tả Thiếu Bạch dùng bốn chữ Cừu hận chi kiếm là muốn tạo ra một trường sát kiếp trong võ lâm, ấy là điều ai cũng biết.

Lục y thiếu nữ cười khanh khách nói :

- Cứ theo lời các hạ, người sử dụng bốn chữ Cừu hận chi kiếm thật là khéo lắm!

Hồ Mai cau mày nói :

- Cần phải xem từ đâu mà nói đã, nếu luận riêng về Tả Thiếu Bạch, dùng bốn chữ Cừu hận chi kiếm, thật...

Thạch Thiết Anh chưa nguôi cơn giận đang ngầm vận chân khí chuẩn bị một trận sống mái với lục y thiếu nữ, nhưng hốt thấy nàng vẫn nói cười như không để tâm đến mình, bất giác liền sanh do dự, không dám xuất thủ.

Lục y thiếu nữ nói :

- Chư vị đã biết Tả gia vẫn còn người sống sót, lại dùng bốn chữ Cừu hận chi kiếm gây chấn động võ lâm, thần quỉ không yên, người người đều hãi sợ, tại sao không sớm tìm biện pháp để đối phó với y?

Hồ Mai nói :

- Đúng đấy! Bây giờ chúng ta đã biết Cừu hận chi kiếm là ai rồi nhưng cần phải đối phó với y như thế nào?

Kim Chung đạo trưởng xen lời bàn :

- Tả Thiếu Bạch võ công cao siêu, kiếm thuật tinh diệu, chúng ta quyết không phải là địch thủ. Tốt nhất là hãy mau truyền tin báo cáo với Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang và các đại môn phái phái cao thủ, cùng hợp lực trừ khữ y hầu tránh khỏi hậu hoạn.

Mã Nguyên Phúc lên tiếng nói :

- Tả Thiếu Bạch cũng ở gần đây, y có thể tới bất cứ lúc nào, nếu như đợi cao thủ trong thiên hạ tề tập đủ mặt, nhanh lắm cũng phải mất ba tháng trời, lúc ấy Tả Thiếu Bạch có thể đã cao bay xa chạy, sợ rằng chúng ta sớm đã bị hạ sát dưới Cừu hận chi kiếm thôi.

Thượng Bất Đồng chợt xen vào nói :

- Tại hạ có một cách.

Mã Nguyên Phúc lo sợ Thiếu Bạch đến Phúc Thọ bảo phá hủy cơ nghiệp đã gây dựng hơn mấy chục năm trường gian khổ, nên liến hấp tấp hỏi :

- Không biết Thượng huynh có cao kiếm gì thế?

- Tả Thiếu Bạch tuy võ công cao cường nhưng lịch duyệt và kinh nghiệm giang hồ đều ít ỏi. Chúng ta tìm cách phái ra một số nhân thủ cấu kết với khách điếm ở các nơi, chỉ cần y dừng lại ăn uống nghỉ ngơi những chỗ ấy chúng ta có cơ hội sử dụng độc dược hạ sát y.

- Hay lắm, Thượng huynh không hổ là Chưởng môn một phái, quả nhiên kiến thức khó người bì kịp.

Lục y thiếu nữ bĩu môi xen lời nói :

- Nếu như y không dừng ở khách điếm mà tá túc trong hoang miếu rừng sâu thì sao?

Mã Nguyên Phúc nói :

- Đúng đấy, nếu như y không ngụ ở khách điếm, chúng ta biết phải đối phó cách nào?

Thượng Bất Đồng điềm tĩnh nói :

- Cho dù y không trú ở khách điếm, chẳng lẽ cũng không cần ăn uống gì sao?

- Thật vậy, Tả Thiếu Bạch đâu phải là thánh sống, cũng cần phải ăn uống, vấn đề là làm sao có dịp gần gũi để hạ độc trong món ăn.

Phi Tẩu Hồ Mai đằng hắng nói :

- Tại hạ nghĩ ra một biện pháp nhưng không biết có thể sử dụng được chăng?

Mã Nguyên Phúc nói :

- Xin nghe cao kiến của Hồ huynh.

- Nếu như không hạ sát Thiếu Bạch, trên giang hồ không có khắc nào yên, nhất là Phúc Thọ bảo của Mã huynh tất là nơi y tới hoành hành trước tiên.

- Cái đó anh em chúng tôi sớm đã biết, xin Hồ huynh cứ nói thẳng biện pháp để đối phó với y đi!

- Theo ý tại hạ có thể đổi nói là bổ sung được khuyết điểm của Thượng chưởng môn là do từ trong quí bảo tuyển phái mấy chục nam nữ lanh lợi, giả trang thành những hạng người khác nhau chia ra theo đến nơi hạ lạc của Thiếu Bạch sao để khỏi khiến y sinh nghi, sau đó mới lựa chọn. Tuy y võ công cao cường nhưng dùng lời gạt gẫm, tự hủy thân thể của mình để lấy lòng tin của y...

Đảo mắt nhìn quanh quất, thốt nhiên im bặt. Mã Nguyên Phúc hối hả giục :

- Về sau nữa ra sao?

- Tại hạ sợ việc tai vách, mạch rừng, xin Mã huynh hãy ghé tai lại gần đây.

Mã Nguyên Phúc y lời, ghé tai nghe Hồ Mai thì thầm giây lâu, gật gù nói :

- Hồ huynh quả là cao kiến, tại hạ sẽ phái ngay nhân thủ.

Kim Chung đạo trưởng cất tiếng nói :

- Bạch Hạc bảo vẫn còn truyền nhân, võ công lại cao siêu, chuyện này thập phần quan trọng, bần đạo tất sẽ đem tin về núi Võ Đang. Giờ đây bần đạo xin cáo biệt.

Không đợi cho mọi người có phản ứng, đạo trưởng chắp tay trước ngực rồi quay người bỏ đi.

Mã Nguyên Phúc vội vòng tay nói :

- Đạo huynh thứ lỗi cho anh em của tại hạ không thể đưa tiễn được.

Kim Chung đạo trưởng đã ra khỏi gian đại sảnh ngoái đầu cao giọng nói :

- Không dám phiền nhị vị Bảo chủ.

Lục y thiếu nữ đưa mắt nhìn theo bóng của Kim Chung đạo trưởng đã khuất hẳn mới thở dài lẩm bẩm nói :

- Sắc mặt đạo trưởng chưa hết tử khí, không chết cũng bị lột da.

Mã Nguyên Phúc nhìn Thượng Bất Đồng rồi lại quay sang Vũ phu nhân nói :

- Tại hạ vốn định mở đại lễ mai táng và cầu hồn cố hữu của chư vị không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến tại hạ không theo được kế hoạch.

Hồ Mai nói :

- Tất nhiên hiện tại việc cần nhất là phải tìm nơi hạ lạc của Tả Thiếu Bạch...

Ánh mắt hướng về hai cỗ thị che vải trắng đặt bên quan tài tiếp lời :

- Giờ đây những cỗ quan tài và tử thi kia cần dời đi một lượt.

Mã Nguyên Phúc đưa tay vẫy một tên thủ hạ, ghé tai khẽ nói nhỏ vài câu, chỉ thấy đại hán không ngớt gật đầu. Giây lâu sau mấy chục đại hán vạm vỡ nhất tề chạy vào trong sảnh ôm lấy tử thi và quan tài đem đi trong chớp mắt. Gian đại sảnh lại trở về với cái quang cảnh lạnh ngắt.