Chương 107: Chương 107

Kì Kiêu có lệnh, Tông Nhân phủ không dám chậm trễ, chỉ chưa đến một nén nhang, Tông lệnh Minh quận vương đã vội vã mang người đuổi đến. Minh quận vương vào điện liền thỉnh an Kì Kiêu, Kì Kiêu khoát tay: “Không cần nghi thức, vừa rồi dùng bữa đột nhiên nhị hoàng tử trúng độc, có lẽ là ăn phải thứ gì không nên ăn, tính mạng hoàng tử liên hệ quốc gia, nói không chừng, đành phải làm phiền quận vương.”

Minh quận vương nói không dám, thấp giọng: “Xin hỏi điện hạ, thức ăn nhị hoàng tử đã dùng đều ở….”

“Khoan đã!” Phùng hoàng hậu run rẩy đỡ tay ma ma đứng dậy, giọng run run, “Đây là cung điện của bản cung, chẳng lẽ bản cung còn có thể hại con của ta hay sao? Vừa rồi… cũng không phải là trúng độc gì, chỉ là Hoa nhi bị sặc, ho rất nhiều, cho nên mới nôn ra máu, không… không có vấn đề gì.”

Lúc này Minh quận vương mới nhìn thấy Phùng hoàng hậu, vội vã vừa xin lỗi vừa thỉnh an, trong lòng Phùng hoàng hậu đang lo sợ, làm sao để ý đến hắn, chỉ thấy ánh mắt nàng chuyển loạn không đối diện với Kì Kiêu, Kì Kiêu thản nhiên a một tiếng: “Là như vậy a, kia…. Được rồi, Giang Đức Thanh, truyền lệnh xuống, không cần để thái y đến đây, chỉ là bị sặc, ho một chút liền được, mời thái y làm gì.”

“Ngươi dám!” Phùng hoàng hậu nháy mắt nóng nảy, lạnh giọng quát, “Nếu hại mệnh Kỳ Hoa, bản cung làm ngươi chôn cùng!”

Lời này vừa ra, người trong điện đều choáng váng, de đọa Kì Kiêu chôn cùng cho Kỳ Hoa? Lời này đều có thể nói ra, Phùng hoàng hậu điên rồi phải không?

Lúc này tính tình Kì Kiêu lại đột nhiên tốt vô cùng, cười nhạt: “Hoàng hậu nương nương làm sao vậy? Vừa nói Kỳ Hoa chỉ là bị sặc, lại nói thái y không đến sẽ hại mệnh Kỳ Hoa,…. Minh quận vương, ngươi nghe hiểu không?”

Minh quận vương đổ một đầu mồ hôi lạnh, hắn chưởng quản Tông Nhân phủ nhiều năm, làm sao có thể không biết mấy chuyện dơ bẩn của đế hậu, năm đó đầu tiên là hoàng đế đoạt ngai vàng của Kì Kiêu, lại vì trấn an lão trọng thần cùng tôn thất mà không có tước đi Thái tử vị của Kì Kiêu, chỉ sửa đem Kì Kiêu trở thành con của mình. Lúc đó Minh quận vương đã thấy được ngày sau sẽ có một hồi đại loạn, mầm tai họa này đã chôn lâu lắm, này phát tác lên, tất nhiên sẽ rung chuyển thiên địa, Minh quận vương chỉ mong có thể bo bo giữ mình, sống qua được trận này. Gặp Kì Kiêu hỏi đến trên đầu mình, Minh quận vương liền hàm mồ: “Thái tử điện hạ thứ tội, thần… thần ngu đốt, chỉ là… nếu ra việc này, vậy….”

Minh quận vương dùng khóe mắt liếc nhìn Phùng hoàng hậu, cắn chặt răng: “Kia vẫn nên tra rõ mới tốt, không thì chờ hoàng thượng tỉnh lại, thần cũng không thể nói rõ.”

“Ngươi!” Phùng hoàng hậu giận dữ, đang muốn nói cái gì, chỉ nghe Tiết quý phi đứng bên cạnh cười nhẹ một tiếng, nhẹ vuốt trâm cài san hô trên tóc, chậm rì rì nói: “Được rồi, các ngươi làm khó hoàng hậu nương nương làm cái gì, theo ý bản cung, không bằng đem chuyện lớn hóa thành nhỏ đi, lúc trước hoàng hậu nương nương nói, nay sức khỏe hoàng thượng không tốt, các thái y phải cẩn thận hầu hạ hoàng thượng, ốm đau vặt vãnh như thế này, ai u, liền quên đi, đừng kinh động các thái y…. Bây giờ nha, nhị hoàng tử chỉ là bị sặc, cũng không cần hưng sư động chúng làm gì, theo bản cung thấy, thôi thì mọi người tan đi….”

Tiết quý phi cười sung sướng, lúc trước Kỳ Kỳ trúng độc, một chén thuốc liền có thể cứu mạng, Phùng hoàng hậu lại ngàn ngăn vạn cản không cho mời thái y, cho nên kéo dài bệnh tình của con trai nàng, khiến cho bây giờ Kỳ Kỳ còn yếu đến chưa xuống giường được. Phong thủy luân lưu chuyển, ông trời có mắt, cũng khiến cho độc phụ này nếm thử cảm giác trơ mắt nhìn con mình hấp hối đi!

Phùng hoàng hậu bị bọn họ nói đến giận muốn ngất, cũng không còn chú ý thể thống gì, chỉ cười lạnh: “Được…. được, ha ha… quả nhiên là tường đổ người đi a! Được! Các ngươi tra! Lập tức để ngự y bắt mạch cho Hoa nhi, xảy ra chuyện gì, bản cung để cho cả thái y viện chôn cùng Hoa nhi!”

“Không vội.” Kì Kiêu nhếch môi, quay đầu nhìn Giang Đức Thanh, “Đã mời các vị Vương gia của bổn gia chưa?”

Giang Đức Thanh khom người: “Bẩm điện hạ, đã phái người đi mời, chỉ là phủ đệ của các Vương gia cách nơi này khá xa, vài vị Vương gia lại có tuổi, đến chậm một chút.”

Minh quận vương im lặng: “Mời… mời các Vương gia đến làm gì?”

Kì Kiêu hỏi lại: “Chuyện tàn hại hoàng tự nghiêm trọng như vậy, nếu thật sự tra ra là ai, một tiểu quận vương Tông lệnh có thể xử lý không?”

Minh quận vương nuốt nước bọt, ngượng ngùng lắc đầu, Kì Kiêu cười khẽ: “Cho nên a…. Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, phải mời vài vị đến xem xét tình hình, chỉ là trong vương tộc không còn ai, cô vương bất hiếu, chỉ phải vất vả các vị lão Vương gia.”

Minh quận vương trộm dùng tay áo lau mồ hôi, gật đầu không nói.

Phùng hoàng hậu nghe vậy khí thế cũng giảm ba phần, quay đầu mệt mỏi tựa trên giường La Hán, trong lòng Tiết quý phi âm thầm thở ra, kỳ thật lúc trước khi vừa biết chuyện Phùng hoàng hậu hạ độc, nàng còn do dự một lúc, chung quy cho đến nay nàng vẫn còn nuôi ý nghĩ muốn để con mình làm hoàng đế, ý niệm này không phải nói buông là buông được. Lúc ấy nàng còn nghĩ qua, nếu như mặc kệ chuyện này phát triển, để cho Phùng hoàng hậu độc chết Kì Kiêu, rồi sau đó chính mình lại tố giác Phùng hoàng hậu, chờ hoàng đế tỉnh lại xử lý độc phụ này, đến lúc ấy, mặc kệ Kỳ Hoa có tham dự việc này hay không, có mẫu thân như vậy hắn cũng vô vọng làm thái tử, kia, ngôi vị hoàng đế không phải của con mình sao?

Bất quá ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Tiết quý phi đuổi đi, không nói đến việc nàng chờ được đến hoàng đế tỉnh lại hay không, chỉ nói Kì Kiêu là loại người nào? Tin tức nàng có thể biết, hắn không thể biết sao? Nếu sau đó hắn biết rõ nàng biết chuyện không báo, vậy tội càng lớn.

Lúc trước Tiết quý phi chỉ cho rằng Kì Kiêu sẽ không đến, hoặc là muốn tại trước mặt mọi người tố giác Phùng hoàng hậu, vạn vạn không nghĩ đến Kì Kiêu đã sớm bài binh bố trận chờ Phùng hoàng hậu bước vào, như vậy có thể vừa không dấu vết xử lý Kỳ Hoa, vừa có thể triệt để kéo Phùng hoàng hậu xuống ngựa, một tên trúng hai đích, khó được nhất là, từ đầu đến nay, hắn hoàn toàn nằm ngoài chuyện này, án là Tông Nhân phủ tra, làm chứng lại để các vị lão Vương gia trong bổn gia làm chứng, cho dù hoàng thượng có tỉnh trách tội, cũng không trách được đến trên đầu Kì Kiêu.

Tiết quý phi liếc nhìn Kì Kiêu, trong lòng càng nghĩ càng sợ, may mắn lúc đó nàng không hồ đồ, người như vậy… nàng không bao giờ nên phạm đến.

Các thái y ở thiên điện cứu chữa Kỳ Hoa, mọi người ngồi trong noãn các, nửa canh giờ sau, các vị Vương gia đến đây, Kì Kiêu đứng dậy hành lễ, các vị Vương gia vội đáp lời, sắc mặt bọn họ không tốt chút nào, cũng không có chủ ý gì khác, thỉnh an Phùng hoàng hậu xong vội hỏi: “Này đến cùng là làm sao? Nhị hoàng tử thế nào?”

Phùng hoàng hậu sớm bị Kì Kiêu làm sợ đến mất hồn, sắc mặt trắng bệch, gặp các vị lão vương gia đến đây không biết làm sao lại đến kình, lêu một tiếng liền khóc lớn: “Các vị thúc bá cuối cùng cũng đến…. Lại không đến, Hoa nhi cháu các ngươi sẽ mất mạng a….”

Tiết quý phi khinh thường cười một tiếng, con thú bị dồn vào chỗ chết, có thể làm được cái gì?

Các vị lão Vương gia còn chưa hiểu gì, Kì Kiêu nhìn Minh quận vương, vừa rồi Minh quận vương đã đắc tội Phùng hoàng hậu, lúc này cũng không để ý, chỉ phải một đường di thẳng, tiến lên một bước đứng giữa Phùng hoàng hậu và các vị lão Vương gia, khom ngươi thuật lại chuyện vừa rồi, cuối cùng nói: “Hoàng hậu nương nương nói nhị hoàng tử bị sặc, nhưng điệt nhi nghĩ… tính mạng hoàng tử rất quan trọng, không thể sơ xuất, cảm giác hẳn là nên tra rõ một phen, điệt nhi nhậm chức Tông lệnh, nhưng… chuyện lớn như vậy, vẫn là cần các vị thúc bá ra quyết định, cho nên thương nghị với Thái tử điện hạ, vất vả các vị thúc bá đến đây.”

Thọ lão Vương gia gật đầu: “Phải phải…. hoàng thượng còn hôn mê, nếu hoàng tử lại xảy ra chuyện, chẳng phải chúng ta không thể nói nổi sao, vẫn nên cẩn thận mới tốt, Thái tử….”

Mọi người nhìn Kì Kiêu, Kì Kiêu thờ ơ đáp: “Từ khi gặp chuyện không may đến bây giờ, một cành cây ngọn cỏ trong cung này đều được giữ nguyên, vừa rồi là dạng gì, bây giờ là như thế, mọi người ở đây đều có thể làm chứng. Bây giờ, người đến đều đến, Tông lệnh bắt đầu tra đi.”

Phùng hoàng hậu còn muốn nói cái gì, nhưng mở miệng, nhìn một điện đầy người lại không nói ra lời.

Nhân chứng vật chứng đều ở, vụ án lại đơn giản, không bao lâu liền làm rõ, vấn đề nằm ở bát cơm tẻ của Kỳ Hoa, Minh quận vương dùng ngân châm chính mình đem đến thử, tiến lên khom người: “Gạo tẻ không độc, độc này vốn bôi ở đáy bát, không biết… không biết vì sao lúc trước không nghiệm ra.”

Tra được đến đây, tiếp theo liền dễ dàng, theo số đông người dùng đũa bạc này, đến thợ thủ công làm đũa toàn bộ bị kéo đi ra, bọn họ không chút ngần ngại thú nhận, là Phùng hoàng hậu gây nên.

Các vị lão Vương gia hai mặt nhìn nhau, bọn họ tuyệt không nghĩ đến là Phùng hoàng hậu làm, Phùng hoàng hậu cao giọng kêu oan: “Các vị thúc bá nhìn xem, ta điên rồi sao? Ta phải hại chính con trai mình?! Rõ là là độc xà Kì Kiêu làm, là hắn!!!”

Kì Kiêu cười khẽ: “Phải không, nhưng mấy vị thợ thủ công bên ngoài lại không nói như vậy a, hơn nữa…. Độc này cũng được tìm thấy trong tẩm điện của hoàng hậu nương nương đây, can hệ gì đến ta?”

Phùng hoàng hậu lập tức im lặng, Tiết quý phi hợp thời cười lạnh một tiếng: “Hoàng hậu nương nương đương nhiên không có điên, người hoàng hậu nương nương muốn hại cũng không phải là nhị hoàng tử, đến cùng là muốn hại ai…. Trong lòng chúng ta đều rõ ràng, chỉ tiếc cẩn thận đến đâu cũng ra sai lầm, lại đánh bậy đánh bạ tự hại chết con mình, ha ha…. Quả nhiên thú vị.”

“Tiện nhân câm miệng!” Phùng hoàng hậu quay đầu nhìn Tiết quý phi, giọng bén nhọn, “Dù thế nào, bản cung vẫn là hoàng hậu, khi nào thì đến lượt ngươi lên tiếng?!”

Hai mắt Tiết quý phi đỏ lên, vừa muốn phản bác đã nghe Kì Kiêu lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương nói đúng, dù có thế nào hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, không thể làm mất thể diện hoàng thất. Việc hôm nay các vị Vương gia đã thấy, mọi người đã chứng kiến, chờ ngày sau hoàng thượng tỉnh lại… còn mong các vị báo đúng tình hình thực tế, muốn xử lý thế nào… vẫn là chờ ý chỉ của hoàng thượng đi.”

Phùng hoàng hậu tê liệt ngã xuống, lo sợ không yên nhìn Kì Kiêu, Tiết quý phi cũng nhíu mày khó hiểu nhìn hắn, sắc mặt Kì Kiêu như thường: “Trước lúc này, đành phải giam lỏng hoàng hậu nương nương trong Phượng Hoa cung, các vị thấy thế nào?”

Mọi người vừa sợ đắc tội Kì Kiêu, lại sợ hoàng đế tỉnh lại giải thích không được, Kì Kiêu thông tình đạt lý như vậy quả thật nói đúng ý bọn họ, nghe vậy đầu gật đầu: “Phải, như vậy là tốt nhất.”

Kì Kiêu nhẹ vuốt mệnh phù bên hông, nhẹ giọng: “Vậy thì tan đi.” Dứt lời không để ý đến mọi người chính mình quay người rời đi.

Giang Đức Thanh hoang mang không thôi, nhưng trước mắt nhiều người như vậy không thể nói cái gì, chỉ phải chờ đến khi đi ra khỏi Phượng Hoa cung mới nhịn không được lên tiếng: “Điện hạ! Vì sao a?! Thật vất vả mới bắt tội Phùng hoàng hậu, sao không….”

“Sao không thế nào?” Kì Kiêu quay đầu nhìn Giang Đức Thanh, “Trực tiếp giết nàng? Ta là Thái tử, nàng là hoàng hậu, ta giết được nàng không?”

Giang Đức Thanh im lặng, lại nói: “Kia cũng có thể bức các vị lão Vương gia làm chủ, khiến cho người trong tôn thất thanh lý môn hộ a!”

“Không, ta không cần.” Kì Kiêu cười lạnh một tiếng, “Ta muốn tiện phụ kia chết trong tay mình.”

“Công công cứ yên tâm đi thôi, trong lòng điện hạ đã sớm tính toán tốt.”

Nửa đêm, Bách Nhận mặc thường phục ngồi xếp bằng trên giường phê duyệt văn thư Lĩnh Nam đưa đến, nhỏ giọng: “Từ trước đến nay điện hạ đều là người có chủ ý, người khác không thể khuyên, cho dù là ta… cũng có những chuyện không thể lên tiếng.”

Giang Đức Thanh nghe càng gấp: “Nếu Vương gia đều không nói được, vậy… vậy cũng không còn ai có thể khuyên, cơ hội tốt trước mắt, điện hạ lại muốn bỏ qua như vậy, nô tài đều gấp điên rồi!”

Bách Nhận cười buông bút ngọc, quay đầu nhìn Giang Đức Thanh trấn an: “Công công cứ yên tâm, ta còn chưa từng thấy điện hạ buông tay bất kỳ cơ hội nào.”

Giang Đức Thanh thở dài một tiếng, lắc đầu: “Vương gia không biết, hai ngày nay điện hạ rất khác thường! Trước mặt ngài thì không sao, không có ngài… điện hạ thường xuyên thất thần! Hôm nay lại càng kỳ quái, lại để ta về trước hầu hạ Vương gia, điện hạ một mình ở lại trong cung, đều đã trễ thế này, này… này không phải khiến người lo lắng sao?!”

Trong mắt Bách Nhận lóe qua một tia dị sắc: “Công công yên tâm đi thôi, nếu ta đoán không sai…. Chuyện Phùng hoàng hậu đêm nay sẽ có kết quả, công công không cần nghĩ nhiều, việc này… chỉ cần theo ý điện hạ là được.”

Trong Phượng Hoa cung, Kì Kiêu ở chính điện ngồi một lúc lâu mới thấy Phùng hoàng hậu, chỉ hai ngày không thấy, sắc mặt Phùng hoàng hậu xanh xao, đầu tóc rối bù bẩn thỉu, hai mắt hõm sâu, cung nhân trong Phượng Hoa cung đều bị giam giữ, không ai hầu hạ, Kì Kiêu tự đổ cho mình một chén trà, không chút để ý nói: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Phùng hoàng hậu run vai cười lạnh, khàn giọng: “Con ta thế nào?! Ngươi có để người chữa trị cho hắn không?”

Kì Kiêu mỉm cười nhìn Phùng hoàng hậu một lúc lâu: “Ngươi đoán xem?”

“Súc sinh!” Phùng hoàng hậu giận dữ quát, “Ngươi còn có nhân tính hay không!!! Dù thế nào hắn cũng là anh em họ với ngươi! Hắn có quan hệ huyết thống với ngươi a, làm sao ngươi có thể đối xử với hắn như vậy!!!”

Kì Kiêu cười to: “Lời này thú vị, huynh đệ của ta…. Ha ha….” Ý cười trên mặt Kì Kiêu chợt tắt, lạnh giọng: “Vậy hoàng đế và phụ hoàng ta có phải huynh đệ không? Ta cùng Kỳ Hoa là an hem họ, bọn họ lại là anh em cùng cha a, ha ha…. Lúc trước đoạt ngôi vị hoàng đế của ta, lại tàn sát nhà ngoại ta, hoàng đế có nghĩ đến cái gọi là huyết thống huynh đệ sao?!”

Phùng hoàng hậu bị Kì Kiêu nói sợ đến ngã ngồi, một lúc lâu mới run giọng: “Ngươi quả nhiên… biết tất cả….”

Kì Kiêu cười gằn: “Nhờ ơn các ngươi, chuyện năm đó, từng cọc từng kiện, Kì Kiêu không bao giờ dám quên!”

Phùng hoàng hậu suy yếu ngồi trên ghết: “Ta biết ngươi hạn, nhưng lúc trước ta cũng không có biện pháp, hoàng thượng…. hoàng thượng muốn kế vị, chẳng lẽ ta có thể ngăn cản? Ta cũng muốn bảo toàn tính mạng mẫu thân người cùng nhà ngoại ngươi, nhưng….”

“Nhưng ngươi vẫn đưa đến cho mẫu hậu ta một đoạn bạch lăng.” Kì Kiêu cười trào phúng, “Sau đó nới với mẫu hậu ta…. Các hoàng thân quốc thích cảm giác ngày sau Hoàng hậu buông rèm chấp chính không ổn, mất lòng thần dân, ngày sau ra họa, để tránh đại nạn tương lai, đành phải hiện tại dùng dao sắc chặt đay rối làm kết thúc, nếu Hoàng hậu muốn sống, vậy mời Thái tử lên đường, trên đường xuống hoàng tuyền, có Thái tử tại, vậy Hoàng đế cũng sẽ không cô đơn, nếu Hoàng hậu càng thương Thái tử, vậy xin mời Hoàng hậu nương nương sinh tuẫn, ngày sau vương gia đăng cơ, đương nhiên sẽ đưa Thái tử trở thành con mình, như trước phong làm Thái tử, tương lai truyền ngôi hoàng đế cho hắn.”

Phùng hoàng hậu trợn to mắt, hoảng sợ nói không ra lời, im lặng: “Ngươi… ngươi….”

Dưới ánh đèn cung đình, nụ cười của Kì Kiêu càng thêm dữ tợn: “Một chữ cũng không sai đúng không? Ta nói là mẫu hậu báo mộng cho ta, ngươi tin sao?”

Kì Kiêu đứng dậy đi về phía Phùng hoàng hậu, Phùng hoàng hậu sợ đến ngã xuống đất, lảo đảo bồ lết chạy đi, Kì Kiêu chậm rãi theo, thẳng đến bức Phùng hoàng hậu vào góc tường, Phùng hoàng hậu ôm đầu kêu to: “Đừng giết ta, đừng giết ta….”

Kì Kiêu cười khẽ: “Hoàng hậu nương nương đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi.”

Phùng hoàng hậu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Kì Kiêu, run giọng: “Ngươi… ngươi không giết ta?”

Kì Kiêu lấy một đoạn bạch lăng trong ngực áo ra, bạch lăng tung bay thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ, Phùng hoàng hậu khó hiểu nhìn Kì Kiêu, Kì Kiêu cười nhạt: “Chính ngươi lên đường, ta để thái y trị cho Kỳ Hoa, khẳng định cứu được mạng hắn, nếu ngươi sợ chết… cũng không sao.”

Kì Kiêu cười quỷ quyệt: “Bất quá… đại khái là mạng Kỳ Hoa sẽ không còn.”

Phùng hoàng hậu sửng sốt, hét thảm: “Ngươi dám dùng con ta….”

Kì Kiêu hung hăng tát Phùng hoàng hậu một bàn tay, cười lạnh: “Bây giờ mới biết ta vô nhân tính sao?”

Kì Kiêu lại tát một bàn tay, lớn tiếng hét: “Hai mươi năm trước!!! Ngươi đã bức mẫu hậu ta như thế nào?! A?!!!”

Kì Kiêu cầm bạch lăng ném đến trước mặt Phùng hoàng hậu, giận dữ hét: “Lúc ấy nàng vừa hai mươi tuổi! Trượng phu vừa qua đời!!! Các ngươi đối xử với nàng như thế nào?! Các ngươi đã làm gì với nàng?! Các ngươi đối đãi nàng như thế nào?!”

Kì Kiêu giống như trở thành Tu La, trong mắt đều là sát khí, Phùng hoàng hậu bị Kì Kiêu hét đến nói không thành lời, một lúc sau mới run giọng: “Ngươi…. Ngươi….”

Kì Kiêu rất ít khi mất kiềm chế như vậy, thở gấp một lát mới bình tĩnh được, nhắm chặt mắt trầm giọng: “Ta cho ngươi thời gian một đêm, chính ngươi nghĩ cho kỹ… Nếu sáng mai ta còn chưa nhận được tin ngươi sợ tội tự sát….”

Kì Kiêu cười tàn nhẫn: “Vậy ngươi sẽ nhận được tin con trai ngươi độc phát thân vong.”

Nước mắt Phùng hoàng hậu tràn ra, không ngừng lắc đầu, Kì Kiêu không muốn lại nhìn thấy nàng, xoay người đi. Ai ngờ không được hai bước đã bị Phùng hoàng hậu bò đến giữ chặt vạt áo, Phùng hoàng hậu run giọng cầu xin: “Đừng muốn mạng chúng ta, ta biết ngươi muốn cái gì, ta… ta giúp ngươi, hoàng đế đã không xong, ta giúp ngươi chấm dứt hắn, sau đó, sau đó…”

Phùng hoàng hậu nuốt nước bọt, sợ Kì Kiêu không nghe, vội lặp lại lời Phùng lão thái gia: “Sau đó ta an bài ngươi kế vị, ta… ta là hoàng hậu, ta có thể khiến ngươi an an ổn ổn, thuận lợi kế vị, được không? Này có thể giúp ngươi bớt đi rất nhiều phiền toái, được không? Được không?”

Kì Kiêu khom người bình tĩnh nhìn Phùng hoàng hậu: “Ai nói cho ngươi, ta muốn thuận lợi kế vị?”

Phùng hoàng hậu khó hiểu chớp mắt, giọng run run: “Ngươi… ngươi… ngươi muốn soán vị?!”

Kì Kiêu nhếch môi cười, đá văng Phùng hoàng hậu đi ra ngoài, Phùng hoàng hậu lại rít lên: “Chờ đã!!”

Kì Kiêu quay đầu: “Ngươi còn muốn thế nào?”

Phùng hoàng hậu quỳ trên đất, đầy mặt nước mắt, nức nở: “Ta… sau khi ta chết… ngươi sẽ đối xử tử tế với con ta sao?”

Kì Kiêu cười lạnh: “Sau khi mẫu hậu ta đi, ngươi đối xử với ta như thế nào?”

Phùng hoàng hậu nghẹn lời, Kì Kiêu nhẹ giọng: “Nhưng nếu ngươi không chết, ta nhất định sẽ không tha cho hắn, hoàng hậu nương nương, ngươi có quyền lựa chọn sao? Không cần gấp gáp, còn có một đêm, nỗi đau khổ của mẫu hậu ta năm đó… ngươi chậm rãi nếm trải.”

Phùng hoàng hậu triệt để tuyệt vọng, úp mặt trên đất khàn giọng hét to: “Mệnh a!!!”

Ngoài chính điện Kì Kiêu nghe tiếng thét của Phùng hoàng hậu, cười trào phùng, bước nhanh ra Phượng Hoa cung.

Đã là nửa đêm, Kì Kiêu mỏi mệt xoa mi tâm, bước lên xe ngựa vẫn chờ ngoài cửa cung, thấp giọng phân phó: “Đi….”

“Thái Miếu.” Trong xe ngựa, Bách Nhận nâng mi nhìn Kì Kiêu, cười ôn nhu, “Gọi Phúc tử đi trước mở đường, đừng để người tra tiêu cấm quấy rầy điện hạ.”

Kì Kiêu bật cười: “Làm sao biết ta muốn đi Thái Miếu? Ngươi… làm sao lại đi ra?”

Bách Nhận buông mũ trùm, hít sâu một hơi chui vào lòng Kì Kiêu, giọng khàn khàn: “Ta không yên lòng.”

Khóe mắt Kì Kiêu đỏ lên, một lúc lâu sau nhẹ hôn trán Bách Nhận, thấp giọng: “Trách ta, lại để ngươi lo lắng….”

Bách Nhận lắc đầu, nắm chặt tay Kì Kiêu, nhỏ giọng: “Ta muốn cùng ngươi thắp cho Hiếu Hiền Hoàng hậu một nén hương.”

Kì Kiêu gật đầu: “Được.”