Chương 101: Chương 101

Tiễn bước Đôn Túc trưởng công chúa, Kỳ Kiêu một mình ngồi trong thư phòng một lúc, đang lúc xuất thần, Giang Đức Thanh nhẹ chân vào, khom người thấp giọng: “Điện hạ, trước khi đi Vương gia nói, khiến mỗi ngày sau bữa trưa điện hạ nghỉ ngơi một lát, lúc này… đã sắp giờ Mùi.”

Kỳ Kiêu nghe xong quả nhiên đứng dậy đi ra ngoài trở về tẩm điện. Giang Đức Thanh theo phía sau nhếch miệng cười, bình thường nếu là chính mình khuyên bảo, Kỳ Kiêu tuyệt đối sẽ không để ý đến, nay chỉ cần nói là Bách Nhận dặn dò, vừa nói liền linh.

Ngoài hành lang còn lạnh lẽo, Kỳ Kiêu sửa lại áo khoác lông chồn, nhếch môi cười: “Công công đừng cười thầm, từ trước đến nay lời của thê tử có tác dụng hơn lời của mẫu thân nhiều, cổ nhân không có nói sai.”

Giang Đức Thanh sợ hãi: “Không dám không dám, lời này của điện hạ… thật muốn mạng nô tài.”

Kỳ Kiêu chợt dừng bước, tùy tay đùa mấy con chim sẻ trong lồng, hỏi: “Trước khi đi hắn còn nói cái gì?”

Giang Đức Thanh lấy chén lương thực nhỏ đưa cho Kỳ Kiêu, nói: “Còn nói, đầu mùa xuân trời khi ấm khi lạnh, khiến nô tài cẩn thận một chút, đừng để điện hạ cảm lạnh, còn có khuyên điện hạ một chút, đừng uống rượu lạnh, đừng thức khuya.”

Giang Đức Thanh cười một tiếng: “Không dối gạt điện hạ, lúc đó Vương gia cho nô tài một túi vàng đầy, nhận lộc của người, giúp người làm việc, lão nô hiểu đạo lý này.”

Kỳ Kiêu nhịn không được cười: “Ngươi còn rất thành thật.”

“Lão nô làm sao dám gạt điện hạ, chỉ là nhớ mong nỗi lòng Vương gia, không thể không khiến điện hạ không vui.” Giang Đức Thanh vỗ mông ngựa một cái, “Vương gia trở về, còn không biết nhớ thương điện hạ đến mức nào đâu, nếu chỉ một chút việc đó nô tài đều làm không xong, làm sao còn mặt mũi gặp Vương gia.”

Giang Đức Thanh nghĩ nghĩ, lại thở dài: “Lại nói… điện hạ ít ở thư phòng một chút, lần trước Vương gia nghe nói từ sau khi chuyện kia xảy ra điện hạ chưa từng trở về tẩm điện, khó chịu đến muốn khóc rồi, vì Vương gia, điện hạ cũng nên chăm sóc bản thân mình.”

Kỳ Kiêu bỏ thức ăn vào lồng chim sẻ, tùy tay đặt cốc lương thực ở một bên, nhẹ giọng: “Ta chỉ là nghĩ…. Mà thôi, công công thay ta truyền lời vào cung, thuận tiện thì nói cho Hỉ Tường một tiếng, khiến hắn hầu hạ chu đáo.”

Kỳ Kiêu vào phòng, thấp giọng dặn dò vài câu, Giang Đức Thanh hoảng sợ: “Này… này chẳng phải là sẽ loạn?”

Kỳ Kiêu cười lạnh: “Ta còn lo bọn họ không loạn.”

Giang Đức Thanh càng nghĩ càng lo lắng, nhỏ giọng: “Không bằng từ từ một chút? Chờ… chờ Vương gia trở về, cũng có người thương nghị a.”

Kỳ Kiêu bật cười: “Ta là muốn thừa dịp hắn không ở giải quyết một đám chuyện dơ bẩn này, ngươi còn muốn ta đợi hắn trở lại, được rồi, đi thôi.”

Giang Đức Thanh còn muốn khuyên, chỉ là Kỳ Kiêu đã quyết định, chỉ phải đáp lời rời đi.

Trong thiên điện Ung Hoa cung, Tiết quý phi đứng bên cửa sổ, nhìn sắc trời u ám, xuất thần, cung nữ bên người suy nghĩ một lúc lâu, nhịn không được nhỏ giọng: “Nương nương… những lời của Đôn Túc trưởng công chúa, ngài nghĩ thế nào?”

Ngày đó lúc Đôn Túc trưởng công chúa tìm đến Tiết quý phi, cung nữ này cũng tại, Tiết quý phi xem như tin tưởng nàng, nghe vậy giọng nhẹ bẫng: “Ta… ta không biết.”

Cung nữ nghe sốt ruột, nhỏ giọng: “Làm sao ngài lại còn do dự như vậy! Đều đã là lúc nào, lại chờ… sợ là hoàng hậu nương nương đã ăn sạch xương cốt của ngài!”

Sáng sớm lúc đi Phượng Hoa cung, Tiết quý phi lại bị Phùng hoàng hậu châm biếm chèn ép một hồi, nàng được sủng ái nhiều năm, còn sinh một hoàng tử, chưa bao giờ ủy khuất như thế này, nay rồng mắc nước cạn, người trong cung đều hận không thể bước lên bỏ đá xuống giếng, Ung Hoa cung náo nhiệt ngày xưa giờ chẳng khác gì lãnh cung. Tiết quý phi vẫn cứ lo sợ không yên: “Nếu ta thật nghe nàng nói, vậy… chẳng phải Kỳ nhi sẽ không có một chút cơ hội nào sao?”

Cung nữ cắn môi, khổ sở nói: “Nhưng ngài cũng ngẫm lại…. Nếu không nghe theo lời Thái tử điện hạ, vậy còn cơ hội khác sao?”

Tiết quý phi khổ nhíu mày: “Đều do ta…. Một năm này bị người nịnh bợ đến ngu ngốc, táo bạo hấp tấp, làm hỏng tiền đồ của hắn.” Tiết quý phi rơi lệ, cung nữ vội an ủi: “Nương nương đừng nghĩ như vậy, chuyện vốn đã nguy hiểm, nay may mắn tìm được đường ra, không chừng lại là việc tốt, dù sao ít nhất còn có thể bảo toàn tính mạng đúng không?”

Tiết quý phi cười khổ: “Bảo toàn tính mạng? Ngươi cho rằng Thái tử điện hạ là người lương thiện? Chuyện năm đó không phải ta không biết, nếu ngày sau hắn thật báo thù, không chừng sẽ giết sạch một mạch của hoàng đế…. Phụ thân vẫn nhắc nhở khiến ta đừng chống lại Thái tử, khẳng định là có đạo lý, liên thủ với hắn, dù sao chỉ là hạ sách mà thôi.”

Cung nữ khổ sở khuyên: “Tổng so không có cách nào tốt hơn nhiều…. Không thì nương nương lại đưa một phong thư ra ngoài cho quốc công đi? Quốc công nghĩ chắc sẽ chu toàn hơn chúng ta.”

“Không được!” Tiết quý phi mạnh ngắt lời, “Chuyện lúc trước đã làm phiền đến phụ thân, nghe nói phụ thân bị ta chọc giận đến ngã bệnh, hiện giờ làm sao có thể để phụ thân lại lo lắng chuyện này!”

Cung nữ khó xử: “Vậy phải làm sao đây, không phải nương nương nói… không phải là hoàng thượng bị bệnh kia sao! Vậy… làm sao có thể chậm trễ, chờ ngày sau Phùng gia đắc thế liền thật không có ngày phiên thân, mà nếu Thái tử thắng, lúc này chúng ta không liên thủ với hắn, đến lúc đó… cũng khó nói.”

Tiết quý phi tâm loạn như ma, nói đến cùng vẫn là nàng không cam lòng, muốn nghĩ biện pháp giúp cho nhi tử nàng chuyển bại thành thắng, nhưng cố tình ông trời không theo ý người, nay ưu thế lớn nhất của mình… sủng ái của hoàng đế cũng đã mất, làm sao có thể xoay chuyển đây.

Lúc hai người do dự không chừng, một tiểu cung nữ lảo đảo chạy vào, quỳ rạp xuống đất khóc: “Nương nương… không tốt…. nương nương….”

Cung nữ đỡ Tiết quý phi, lạnh giọng: “Cái gì không tốt? Nói chuyện đàng hoàng, đừng để nương nương kinh hãi.”

“Vâng, là….” Tiểu cung nữ nhỏ giọng khóc, nức nở, “Lúc nãy chúng nô tỳ hầu hạ tam hoàng tử nghỉ trưa, ai ngờ tam hoàng tử vừa nằm xuống liền lăn đến trên đất, phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, rất đáng sợ….”

Tiết quý phi suýt nữa hôn mê, thất thanh: “Còn không mau đi mời Thái y!”

“Mời, vô dụng….” Tiểu cung nữ khóc đến không thở nổi, “Lúc xảy ra chuyện Phỉ Thúy tỷ tỷ đã đi tìm hoàng hậu nương nương thỉnh ý chỉ mời thái y, nhưng, nhưng….”

Cung nữ càng nghe càng gấp, quát: “Nhưng cái gì, nói nhanh!”

Tiểu cung nữ khóc lớn: “Nhưng mà hoàng hậu nương nương không để ý đến, còn cười hỏi Phỉ Thúy tỷ tỷ, hỏi… hỏi lần này lại cố ý ăn cái gì, muốn hại ai…. Nương nương chứng giám, làm sao dám hại ai a, Phỉ Thúy tỷ tỷ không dám nói cái gì, chỉ liên tục dập đầu, cầu hoàng hậu nương nương cứu mạng, hoàng hậu nương nương không để ý, nói, nay thái y đều ở Thừa Càn cung hầu hạ hoàng thượng, không rảnh quan tâm người khác giả vờ. Phỉ Thúy tỷ tỷ đành trở về, để nô tỳ đến cầu nương nương nghĩ cách, nếu chậm trễ… sợ là không xong a!”

Trán Tiết quý phi nổi lên gân xanh, lông mày dựng ngược, khàn giọng quát: “Đi lấy ấn tỉ của bản cung… trực tiếp đi Thái y viện truyền thái y, bản cung muốn nhìn xem, ai dám không đến!”

Tiểu cung nữ vội dập đầu nhận ấn tỉ chạy đi, sắc mặt Tiết quý phi xanh trắng, lạnh giọng: “Đợi cứu được Kỳ nhi, liền… liền đi tìm Đôn Túc trưởng công chúa, nói cho nàng, bản cung… bản cung đáp ứng tất cả mọi chuyện.”

Mấy ngày sau, Kỳ Kiêu nhìn thư Tiết quý phi tự tay viết, thấp giọng: “Tiết quý phi quả thật rất có thành ý, cố ý đưa điểm yếu lại đây, làm cho ta tin nàng là thật tâm, ha ha…. Rất thức thời.”

Giang Đức Thanh cười làm lành, suýt nữa lần này Kỳ Kiêu lấy luôn mệnh Kỳ Kỳ, Tiết quý phi lại tưởng Phùng hoàng hậu ra tay, sau khi ôm lấy đứa con vừa dạo một vòng quỷ môn quan, Tiết quý phi liền hạ quyết tâm, nhất định phải liên thủ với Kỳ Kiêu, nàng cũng không muốn cái gì, chỉ cầu Kỳ Kiêu bảo toàn tính mạng mẹ con các nàng, bảo toàn tính mạng Tiết gia.

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Lần mua bán này, nàng không thiệt.”

Giang Đức Thanh vội đáp: “Phải a, ha ha…. Lại nói cũng buồn cười, Phùng hoàng hậu cắn chết không tha nói Tiết quý phi giở trò, tưởng khiến hoàng đế mềm lòng mà nghi ngờ, Tiết quý phi lại chỉ thẳng Phượng Hoa cung, nói là Phùng hoàng hậu muốn giết người diệt khẩu, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, mưu kế của điện hạ quả thật tuyệt vời, hoàng đế vốn bị bệnh, làm loạn lên một hồi, hắn cũng triệt để hồ đồ, bệnh đã nặng càng nặng thêm a.”

Kỳ Kiêu cười lạnh, Giang Đức Thanh cũng cười: “Nếu Vương gia biết, không chừng sẽ vui vẻ một hồi.”

Khóe miệng Kỳ Kiêu kéo ra một nụ cười nhu hòa, thấp giọng: “Nếu không chậm trễ, lúc này có lẽ đã đến Lĩnh Hòa rồi.”

Giang Đức Thanh gật đầu cười: “Cũng là, Thái phi nương nương mà thấy Vương gia, sợ là bị dọa nhảy dựng, khi đi người gầy như tờ giấy, hai tháng không gặp, trở về lại có da có thịt tuấn tú tươi vui, giống như đổi một người, không biết Thái phi sẽ vui đến mức nào đâu, khẳng định muốn khen điện hạ một hồi.”

Kỳ Kiêu cười, đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhíu mi: “An Khang đã vào kinh chưa? Thế nào?”

Giang Đức Thanh cười nhạo một tiếng, lắc đầu: “Hôm trước liền đến, vị này thật sự là lợi hại, tên tuổi quận chúa đều bị tước, còn tưởng lên mặt chỉ đông chỉ tây, sau khi vào cung còn không chịu trực tiếp đi Lý phủ, muốn nương tựa Nhu Gia quận chúa, muốn từ Hạ phủ gả đi ra, Hạ lãi thái thái không dám có chủ ý, dù sao cũng là muội muội ruột của Nhu Gia quận chúa, không dám từ chối, Hạ cô gia lại càng không dễ lên tiếng, dù nói cái gì thì cũng là em vợ mình, từ chối thì giống như không tôn trọng Nhu Gia quận chúa vậy, không thể làm.”

Kỳ Kiêu nhíu mày: “Vì sao không sớm nói ta biết?! Hắn không ở đây, nếu biết tỷ tỷ chịu ủy khuất chẳng phải sẽ nổi giận sao!”

Giang Đức Thanh cười: “Điện hạ yên tâm, Nhu Gia quận chúa không có bị ủy khuấ, ai cũng không nghĩ đến… cuối cùng là Nhu Gia quận chúa đi ra nói chuyện. Nhu Gia quận chúa vừa hết nguyệt tử, sức khỏe còn chưa khôi phục hoàn toàn, tinh thần lại rất tốt, nghe ý định của An Khang xong lập tức khoác áo choàng đi ra, phân phó người giữ chặt không cho An Khang vào cửa. An Khang không còn cách nào đành phải xuống kiệu, theo vú nuôi đến cầu Nhu Gia quận chúa, mặc các nàng nói thế nào, Nhu Gia quận chúa đều kiên quyết đóng chặt cửa, An Khang một hồi liền nổi giận, ở trong kiệu mắng lớn, ngôn từ rất khó nghe, bất quá… nàng lợi hại, Nhu Gia quận chúa càng lợi hại hơn, chỉ nói một câu khiến người rung động.”

Giang Đức Thanh nhìn về phía Kỳ Kiêu, cười thành tiếng: “Nhu Gia quận chúa nói…. Ngươi muốn gả, liền thừa dịp Lý phủ chưa kịp đổi ý nhanh đi đi, nếu không muốn gả, vậy trở về Lĩnh Nam, trong Vương phủ không có gì, lại không ngại nuôi ngươi một chén cơm!”

“An Khang mắng to thời thế luân lưu chuyển, Nhu Gia quận chúa cười một tiếng đáp… Thời thế thay đổi, ngươi hiểu rõ thì tốt, nay Lĩnh Nam Vương là huynh đệ ruột của ta, không phải của ngươi.”