Chương 64: KHỞI HÀNH HỒI CUNG

Trong xe ngựa, Thái tử không biết vị trí Thái tử của hắn đang gặp đầy nguy cơ, cũng không biết các huynh đệ của hắn đối với hắn như hổ đói rình mồi, mài dao chờ sẵn. Giờ phút này hắn chỉ đang lo lắng cho giai nhân ngồi ở đối diện, từ lúc lên xe là nhắm nghiền hai mắt, không nói được một câu.

“Ánh Nguyệt, ngươi làm sao vậy? Có phải còn trách cô hay không? Là cô say rượu không kiềm chế được đã mạo phạm ngươi, lòng cô cũng rất áy náy, ngươi muốn cái gì thì cứ nói, cô đều làm cho ngươi.” Thái tử dịu dàng giải thích, thái độ hạ thấp vô cùng. Hắn không biết nên đối với Giang Ánh Nguyệt thế nào, tựa như hắn không có cách nào với Lưu Văn Thanh.

“Ta muốn địa vị Thái tử phi, ngươi có thể cho à?” Đột nhiên Giang Ánh Nguyệt mở to mắt, lạnh giọng hỏi.

Nàng rất vô lễ với Thái tử, một chút kiêng kỵ cũng không có, đơn giản là vì nàng biết, Thái tử thích kiểu cao ngạo không ai bì nổi này của nàng. Giang Ánh Nguyệt không biết nên hình dung Thái tử thế nào, trong xương cốt hắn không có chút kiêu ngạo vì sinh ra trong hoàng thất. Nếu Giang Ánh Nguyệt mà ở thời hiện đại, kỳ thật nàng có thể tìm được một từ hình dung Thái tử vô cùng chính xác, đó chính là ‘M’* .

  • M là chứng thụ ngược : thế kỷ 19 ở Áo một tiểu thuyết gia tên là Masoch, hắn là một bệnh nhân bị động (thụ động) chứng ngược đãi, trong tác phẩm của hắn miêu tả rất nhiều loại tính hoạt động biến thái này. Bởi vậy, bị động (thụ động) chứng ngược đãi liền được mệnh danh là hiện tượng Masoch (Masochism), tức chứng thụ ngược.

Hừ! Quả nhiên là mọi rợ Đại Kim, cướp được giang sơn thì sao nào? Bản chất ti tiện này đã khắc sâu vào xương máu, không thể thay đổi được! Giang Ánh Nguyệt khinh miệt nghĩ.

Địa vị Thái tử phi? Thái tử chần chờ, một hồi lâu sau vẫn không trả lời. Đầu của hắn vẫn còn có một chút tỉnh táo, biết rõ việc chưa đăng cơ thì hắn không thể động vào Âu Dương Tuệ Như, hắn rất cần sự hỗ trợ của Thừa tướng.

Thấy hắn không nói gì, Giang Ánh Nguyệt nhếch môi, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Giang Ánh Nguyệt vốn định báo cho Thái tử biết tư tình của Âu Dương Tuệ Như và Hoàn Nhan Bất Phá, rồi liên thủ với Thái tử nghĩ cách gỡ khó, nhưng sực nhớ miệng cọp gan thỏ, tính cách xúc động dễ giận đó của hắn, lại lập tức bỏ luôn suy nghĩ này trong đầu. Nói cho Thái tử, không chừng Thái tử lại làm ra chuyện ngu si gì, cuối cùng còn liên lụy nàng gặp tai họa nữa, thôi bỏ đi!

Giang Ánh Nguyệt nhíu mày, cảm thấy cuộc sống vô vọng, tâm tàn ý lạnh.

Trên chiếc ngự niện (thấy có chỗ để là kiệu của vua, nhưng không lẽ vua đi kiệu từ đây về kinh =__=) xa hoa cách xe ngựa Thái tử một khoảng xa, Âu Dương Tuệ Như đang vừa chơi cờ vừa trò chuyện với Hoàn Nhan Bất Phá.

Lại ăn thêm môt đám quân cờ của Âu Dương Tuệ Như, Hoàn Nhan Bất Phá híp mắt, từ từ mở miệng, “Nha đầu có vẻ không yên lòng nhỉ, làm sao vậy? Bị Thái tử dọa sợ sao?” Trong câu hỏi cuối cùng của hắn mang theo sự băng giá.

Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, hờ hững xua tay, “Không có. Thái độ của hắn đối với ta trước giờ đã như vậy, nếu thế mà là dọa, ta đã sớm sợ rồi. Là ta kỳ nghệ không tinh, thật sự không phải đối thủ của Phụ hoàng.”

Trước giờ đã như vậy? Rất tốt! Hoàn Nhan Bất Phá dùng sức siết chặt quân cờ, rũ đôi mắt đằng đằng sát khí xuống.

An Thuận liếc nắm tay đế vương đã nổi gân xanh, cảm thấy không thoải mái rụt bả vai lại, trong lòng thì niệm 《Sa môn kinh 》, siêu độ cho Thái tử trước.

“Phụ hoàng, là người không yên lòng mới đúng, đã đến lượt người hạ cờ rồi.” Không biết bản thân mình tùy ý nói một câu lại khiến lòng Hoàn Nhan Bất Phá sát khí ngập trời, nàng khẽ kéo góc áo Phụ hoàng, ngây thơ nhắc nhở.

“À, quân cờ hỏng rồi, trẫm đổi một quân.” Hoàn Nhan Bất Phá hoàn hồn, hòa nhã liếc một cái, vứt quân cờ đang nắm chặt trong lòng bàn tay xuống, đổi một quân mới đặt lên bàn cờ.

Âu Dương Tuệ Như nhìn nhìn quân cờ bằng Bạch Ngọc được đặt trên bàn, khoảnh khắc vỡ thành bột phấn thì cảm khái trong lòng: Dương Chi Bạch Ngọc tinh quý như thế, lại lấy làm quân cờ thật là lãng phí! Cả ngày bị người ta nhấn tới nhấn lui, ném qua ném lại, không vỡ mới là lạ.

Vẻ mặt An Thuận bình tĩnh trở lại, gom mảnh vụn vào lòng bàn tay, vén màn xe lên hất ra ngoài, nhìn mảnh vỡ vụn lấm tấm bay trong gió, rơi xuống mui xe Thái tử làm cho mui xe Thái tử như dính một lớp hàn sương, hắn híp mắt, khẽ lắc lắc đầu khó nhận ra.

Thật vất vả mới xong một ván, Âu Dương Tuệ Như cẩn thận đếm chiến tích của mình, vẻ mặt hết sức uể oải.

“Đừng nản lòng, sau này Phụ hoàng dạy ngươi thật tốt, với sự thông minh của ngươi, nhất định sẽ có một ngày có thể thắng được Phụ hoàng.” Xoa xoa hai má trơn mềm của nha đầu, Hoàn Nhan Bất Phá cười an ủi.

Nghe Hoàn Nhan Bất Phá an ủi, tâm tình Âu Dương Tuệ Như không những không khôi phục, ngược lại càng thêm uể oải .

“Muốn thắng được Phụ hoàng thì phải đợi đến ngày nào chứ? Nếu như đến lúc đó ta đã không còn là Thái tử phi, Phụ hoàng còn có thể dạy ta, tốt với ta như vậy nữa sao?” Âu Dương Tuệ Như chớp chớp mắt mấy cái, như đang lơ đãng hỏi.

Bàn tay Hoàn Nhan Bất Phá đang quân cờ cũng dừng một chút, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm thoáng một chút sắc bén, nghĩ ngợi: không phải Thái tử phi ? Câu này giải thích thế nào? Chẳng lẽ nha đầu cũng muốn cùng cách với Thái tử?

Hoàn Nhan Bất Phá mím môi, kiềm chế kích động trong lòng, gằn từng tiếng, từ từ đáp lời: “Bất kệ thân phận thế nào, ngươi đều là nha đầu của trẫm, thái độ Trẫm đối với ngươi vĩnh viễn không thay đổi.”

Uể oải nháy mắt biến mất, hai mắt Âu Dương Tuệ Như sáng lấp lánh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, giọng điệu mang theo sự vui mừng, “Ừm, Phụ hoàng là miệng vàng lời ngọc, nói ra đừng có quên! Phụ hoàng, ta lại thêm một ván!” Dứt lời, nàng dùng tốc rất nhanh nhặt quân cờ đang phân tán trên bàn cờ lên, khôi phục lại thần thái sáng láng ngày xưa.

“Được. Lần này ngươi phải cố gắng, đừng có thua khó coi như vậy nữa.” Hoàn Nhan Bất Phá mỉm cười, trêu chọc.

Đáp lại hắn là nha đầu khua khua nắm tay và vểnh đôi môi hồng phấn lên cao, chọc hắn ngửa đầu cười to một trận, tiếng cười truyền ra ngự niện, làm cho mấy người tùy giá liên tục liếc nhìn.

Đoàn xe dưới sự phòng hộ nghiêm mật của Cấm Vệ Quân không nhanh không chậm tiến lên, cuối cùng sau hai canh giờ cũng đến hoàng cung, rồi vững vàng dừng lại ở trước cửa cung.

Thái Hậu mang theo các vị thân phận cao quý chờ ngoài cửa đã lâu.

Nhìn thấy ngự niện của hoàng đế, trên mặt Thái Hậu lộ ra tươi cười vui sướng, bất giác tiến về phía trước hai bước. Vào giờ khắc này, bà mới xem như là chân chính an lòng. Các vị thân vương đứng phía sau bà cũng đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, nghĩ thầm: Hoàng Thượng đã trở lại, kinh thành thái bình, chính thê và con trai trưởng của bọn họ đang bị giam lỏng ở trong cung cũng có thể về nhà rồi.

Âu Dương Tĩnh Vũ đứng bên cạnh Thái Hậu, nhưng lực chú ý không phải là ngự niện mà là xa giá của Thái tử. Con gái đi một cái là gần hai tháng, sống chết chưa biết. Lòng ông nóng như lửa đốt, đêm đêm lo lắng khó có thể đi vào giấc ngủ lại chỉ có thể tự mình chịu đựng, nay con gái gần ngay trước mắt, ông hận không thể xuyên qua xe ngựa, lập tức nhìn xem con gái có khỏe hay không.

Lưu Văn Thanh ẩn giữa trong đám người, tâm lý lo lắng so với Thái Hậu và Âu Dương Tĩnh Vũ càng nhiều hơn. Vừa biết được tin tức Hoàn Nhan Bất Phá bị bệnh thương hàn, trong đầu hắn nảy ra một ý niệm chính là —— cơ hội Hoàng tỷ tới rồi. Hắn tin tưởng, bằng thủ đoạn Hoàng tỷ, nhất định sẽ làm tốt việc lợi dụng tâm lý bệnh nặng yếu ớt của Hoàn Nhan Bất Phá mà đả động hắn, rồi theo đó mà dâng phương thuốc cứu hắn. Đợi Hoàng tỷ trở về, có vô số vinh quang đang chờ đợi nàng, nói không chừng, hôn ước bọn họ cũng có thể giải quyết được.

Hai mắt Lưu Văn Thanh bình tĩnh tìm bóng dáng Giang Ánh Nguyệt ở trong đám người, không nhìn thấy, liền chuyển tầm mắt chăm chú nhìn vào ngự niện, chờ mong trong lòng lên tới cao nhất.

An Thuận bước xuống xe trước, khom người, vén màn xe giúp người bên trong xe lên, không lâu, bóng dáng cao lớn của Hoàn Nhan Bất Phá xuất hiện, nhanh chân bước xuống xe ngựa, đứng vững rồi, hắn quay lại, vươn tay phải về phía cửa xe, làm động tác dìu dắt. Một bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng đặt lên trên tay hắn, một lát sau, một nữ tử ăn mặc hoa lệ từ bên trong xe bước ra dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Ngồi chung ngự niện, Hoàng đế tự mình dìu, ai mà may mắn như vậy, được vinh hạnh đặc biệt cỡ này? Bởi vì nàng đó khom lưng cúi đầu, đang từ từ bước xuống ngự niện, nhìn không rõ dung mạo, mọi người chỉ có thể tiếp tục suy đoán.

Lưu Văn Thanh nắm chặt hai tay, ráng cố sức kiếm nén kích động trên mặt. Là Hoàng tỷ sao? Nhất định là thế! Hắn kiên định nghĩ.

Đợi nàng đó ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt còn diễm lệ hơn phù dung, Đầu óc Lưu Văn Thanh trống rỗng, thân mình hơi lay động, có chút không thể tin được hai mắt của mình. Không ngờ là Âu Dương Tuệ Như? Vậy Hoàng tỷ đang ở chỗ nào? Thần sắc hắn lo âu, điên cuồng tìm kiếm trong đám người, cho đến thấy Hoàng tỷ bước xuống từ trên xe Thái tử, hai mắt hắn trợn lên còn lớn hơn chuông đồng, cảm giác đầu óc đau đớn, trời đất ngả nghiêng.

Mọi người thấy người ngồi chung ngự niện với Hoàng Thượng hóa ra là Thái tử phi công thần thị tật lần này, lập tức thu hồi thần sắc lắm chuyện trên mặt, làm ra bộ dáng cung kính biết vâng lời.

Âu Dương Tĩnh Vũ nhìn thấy thần thái con gái sáng láng, lộ vẻ thật sự dễ chịu, chân mày mở ra, nở nụ cười đầu tiên trong suốt hai tháng nay, đợi nhìn thấy Thái tử với đầu bao băng gạc đang dịu dàng giúp đỡ một nữ nhân xuống xe, theo sát ngay sau con gái, lập tức sắc mặt hắn âm trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Thái tử so với đao còn sắc bén hơn.

Âu Dương Tuệ Như đón nhận ánh mắt lão cha Thừa tướng, khóe miệng cong cong, lắc đầu hơi không thể nhận ra, trấn an cảm xúc ông.

Thừa tướng gật đầu, thu hồi hàn quang trong mắt, tạo vẻ trang nghiêm dẫn quần thần khấu kiến Hoàng Thượng.

Thu hết trong mắt hỗ động của hai cha con này, Thành vương và Vệ vương nhì nhau, khi xoay mặt nhìn về phía Thái tử, trong mắt bao hàm đồng tình với châm chọc. Ngu si, trước mặt văn võ bá quan cũng dám kiêu ngạo như vậy, lát nữa đốt cho ngươi thêm chút lửa, ngươi cứ chờ Âu Dương lão hồ ly tới thu thập ngươi đi, ta chỉ việc ngồi xem diễn là được.

“Ai gia biết là Hoàng nhi có Trời phù hộ, nhất định có thể bình yên vượt một kiếp qua này!” Mọi người dập đầu bái lạy, chỉ một mình Thái Hậu đứng, cười khúc khích tiến lên hai bước, đỡ lấy cánh tay Hoàn Nhan Bất Phá kiêu ngạo nói.

“Làm sao là Trời phù hộ? Toàn là nhờ Thái tử phi hết lòng chăm sóc, Trẫm mới có hôm nay.” Hoàn Nhan Bất Phá chỉ Âu Dương Tuệ Như đứng bên cạnh, cao giọng nói.

Lời nói của hắn dẫn tới Thái Hậu hớn hở mặt mày, kéo Âu Dương Tuệ Như qua ôm ấp trấn an, cũng làm cho mọi người đến nghênh giá thầm kinh hãi: Hoàng Thượng ca ngợi tại chỗ như thế, lần này Thái tử phi thị tật ở Ly Sơn, công lao thật sự là lớn như trời mà! Nhưng thấy một nữ tử mặc cung trang nối gót theo sau, thái độ vô cùng thân thiết với Thái tử, mọi người im lặng, cúi đầu, che giấu vẻ xem thường trên mặt.

Giang Ánh Nguyệt đón nhận ánh mắt phấn khích của mọi người, đặc biệt là tầm mắt không dám tin của Hoàng đệ, vội vàng cúi đầu tránh né, hận không có lỗ nẻ để chui xuống.

Nàng ta lui ra phía sau một bước, muốn ẩn vào đội ngũ các cung nữ, nhưng tiếc rằng Hoàn Nhan Cảnh giống như đang giận dỗi hoặc khoe khoang, túm chặt cánh tay nàng, ép sát bên cạnh không cho nàng dịch một bước nào.

Giang Ánh Nguyệt hung ác nhìn Hoàn Nhan Cảnh, trong lòng khó thở, đợi nhận thấy ánh mắt như đao nhìn qua của Thái Hậu và Âu Dương Tĩnh Vũ, thân mình nàng cứng đờ, lưng lập tức cố gắng thẳng tắp, hàm dưới tự nhiên nâng lên bốn mươi lăm độ, mí mắt khẽ khép, biểu lộ thái độ bễ nghễ, tốc độ không nhanh không chậm, mỗi một bước giống như được đo đạc, không nhiều hơn một tấc, cũng không ít hơn một tấc, khí chất cao quý, như tự nhiên vốn có.

Quả nhiên Giang Ánh Nguyệt vẫn là Giang Ánh Nguyệt kia, cho dù có sa sút tinh thần cũng quyết không yếu thế trước mặt kẻ thù.

Đột nhiên nàng ta biểu lộ khí chất đặc thù dẫn tới Thái Hậu, Hoàn Nhan Bất Phá và Âu Dương Tĩnh Vũ đều nhướng mày, trong lòng cùng nghĩ: khí chất cao quý trọn vẹn thế này so với công chúa hoàng thất cũng không kém! Không được khổ luyện từ nhỏ thì không thể bồi dưỡng ra được, thân phận nàng ta vô cùng khả nghi!