Chương 4: Thu hồi quyền lợi

Ngô thị bị ánh mắt đánh giá không kiêng nể gì của Âu Dương Tuệ Như nhìn đến cả người không được tự nhiên, xiết chặt khăn thêu trong tay, ngẩng đầu cười lấy lòng với nàng, vừa nhấc đầu, trong lòng liền kinh hoàng bởi nữ tử diễm lệ trước mắt.

Đây là thái tử phi? Thái tử phi chưa từng có khí chất ung dung như vậy. Tập trung nhìn lại, ngũ quan kia, xác thật là thái tử phi không thể nghi ngờ. Không nghĩ tới bỏ đi lớp trang điểm hoa lệ, thái tử phi lại diễm lệ lóa mắt như vậy! Ngô thị âm thầm kinh hãi, đồng thời lần đầu có ý thức phòng bị mãnh liệt với Âu Dương Tuệ Như.

Âu Dương Tuệ Như cũng không biết nàng đối với việc thay đổi cách trang điểm của nguyên chủ đánh sâu vào thị giác người khác, thấy Ngô thị biểu tình cứng ngắc nhìn chằm chằm vào mình, không động đậy, liền cảm thấy có chút không thú vị.

“Tìm bản cung có chuyện gì?”

Có việc thì nói, không có việc thì đi, nàng còn chưa dùng cơm, đang đói đây! Chân mày Âu Dương Tuệ Như khẽ nhếch, trên mặt rõ ràng hiển lộ thần sắc không kiên nhẫn.

Ngô thị thấy Âu Dương Tuệ Như vẫn giống trước kia, giấu không được cảm xúc, trong lòng hơi chút an ổn, vội vàng kính cẩn nghe theo đáp lời, “Khởi bẩm thái tử phi, mới vừa rồi lúc tỳ thiếp bồi thái tử dùng bữa, nghe thái tử nói ngài đã có thể xuất môn, nghĩ đến vết thương trên đầu đã tốt, tỳ thiếp cố ý tới thăm, thuận tiện đem cung vụ Dục Khánh cung trả lại cho ngài.”

Ngươi đi tìm thái tử, thái tử hờ hững, còn quát lớn, xoay người liền đến chỗ ta dùng bữa, ngươi còn không ghen tị? Ngay cả cung vụ cũng giao cho ta quản lý, ngươi còn không tức giận sao? Lật bàn, giận mắng, đuổi người đi! Làm cho thái tử nhìn rõ uy phong của thái tử phi ngươi! Dung mạo đẹp thì như thế nào? Chỉ bằng tính nết bá đạo mãnh liệt này, thái tử cả đời cũng chướng mắt ngươi!

Ngô thị trong lòng lạnh lùng trào phúng , biểu tình trên mặt lại càng thêm khiêm tốn, chỉ có đôi mắt không ngừng chuyển động, ngẫu nhiên hiện lên tinh quang tính kế.

Biểu tình mặc dù được, ánh mắt lại giấu không được cảm xúc, hành động còn cần rèn luyện thêm! Âu Dương Tuệ Như nghiêng đầu, yên lặng bình luận phần biểu diễn của Ngô thị, trong lòng thấy không thú vị.

Kỹ xảo của Ngô thị, nàng liếc mắt một cái có thể nhìn thấu. Lời nói nhìn như cung khiêm(cung kính + khiêm tốn), lại từng câu từng chữ đều mang theo mũi nhọn, thẳng vào vết thương không thể bị chạm vào nhất của Âu Dương Tuệ Như. Nếu là trước đây, Âu Dương Tuệ Như đã sớm nổi giận, đem Ngô thị giáo huấn một phen, làm cho Ngô thị thực hiện được gian kế bôi xấu nàng. Chỉ tiếc, hiện tại đối với Âu Dương Thanh, những lời này không có chút uy lực nào. Nàng đối với Hoàn Nhan Cảnh, đừng nói ái mộ, chỉ sợ ngay cả hảo cảm cũng không có nửa điểm nào, người khác muốn tranh muốn cướp, nàng tuyệt không ngăn trở, còn có thể dâng hai tay cho.

Nàng tuy rằng không hiếm lạ Hoàn Nhan Cảnh, lại thống hận người khác chèn ép khiến nàng ngột ngạt. Người nào làm cho nàng ngột ngạt, nàng nhất định làm cho người đấy không thoải mái gấp bội lần!

Khóe môi khẽ mở, Âu Dương Tuệ Như tà khí cười, “Đã nhiều ngày vất vả Ngô sườn phi. Nhưng mà ngươi tới chuyển giao cung vụ, sao không mang sổ sách cùng chìa khóa khố phòng lại đây luôn?”

Ngô thị đến chỉ vì kích thích Âu Dương Tuệ Như, làm cho nàng lại bệnh thêm vài ngày, căn bản không có tâm trả lại cung vụ.

Vốn tưởng rằng chỉ bằng câu đầu tiên kia, Âu Dương Tuệ Như chắc chắn chỉnh sửa mình một chút, sau đó đuổi ra khỏi phòng, chuyện trả lại cung vụ bị nàng náo loạn một phen như vậy tự nhiên liền không giải quyết được gì. Sau đó nàng mang theo thương đi khóc lóc, kể khổ một phen ở chỗ thái tử, thái tử giận dữ, chuyện tước quyền quản lý cung vụ của Âu Dương Tuệ Như lâu dài là rất có khả năng.

Ngày sau, Dục Khánh cung tự nhiên thành thiên hạ của nàng, đợi sau này Âu Dương Tuệ Như lấy về cung vụ, quyền lợi sớm bị nàng đoạt mất, Âu Dương Tuệ Như cũng chỉ có thể làm chính phi có danh không có quyền mà thôi.

Không nghĩ tới, Âu Dương Tuệ Như chẳng những không ngốc, còn cười khanh khách hỏi nàng như thế nào không mang sổ sách theo, phản ứng ngoài dự đoán của mọi người này làm cho Ngô thị nhất thời không biết làm thế nào, sững sờ tại chỗ.

Gặp Ngô thị giật mình ngốc lăng, Âu Dương Tuệ Như ngồi dựa vào lưng ghế, ung dung chờ nàng hoàn hồn.

Tần ma ma không kiên nhẫn tốt như nàng, gặp chủ tử xử trí vô cùng thích đáng, quyền lợi mất đi mắt thấy có thể lấy về tay mình, liền có chút nóng vội, nhịn không được mở miệng thúc giục, “Thái tử phi hỏi, sườn phi sao không trả lời?”

Ngô thị bị tiếng gọi của Tần ma ma đánh thức, tròng mắt vừa chuyển, vội vàng đáp lời, “Khởi bẩm thái tử phi, tỳ thiếp nghe nói thân thể thái tử phi đã tốt hơn, vội vã tới thăm, đi vội vàng liền quên sổ sách cùng chìa khóa ở phòng ngủ. Không bằng, ngày mai tỳ thiếp lại mang theo sổ sách đến đây đi?”

Hiện tại đem việc này kéo dài, buổi tối đợi khi thái tử đi điện mình nghỉ ngơi, nàng nói bóng nói gió, quyền lực quản lý cung vụ tuyệt không rơi vào tay Âu Dương Tuệ Như, người mà thái tử chán ghét nhất.

Muốn ‘tha tự bí quyết’ (có lẽ ý là kéo dài sự việc để xử lý theo ý mình ^^) ? Ngại quá, không thể như ý của ngươi! Mạng nhỏ của tỷ tràn ngập nguy cơ, Dục Khánh cung này, vẫn là tỷ nắm giữ ở trong tay mình thì an tâm hơn!

Âu Dương Tuệ Như quyết định đánh chủ ý với Dục Khánh cung, tự nhiên không để đối phương dễ dàng đi như vậy, nâng tay ngăn lại Ngô thị đang muốn hành lễ cáo lui, ôn thanh nói: “Không vội, ngươi đã thành tâm giao tiếp, vậy kêu một cung nữ về tẩm điện lấy cũng được.” Nói xong, nàng chỉ một nhất đẳng cung nữ (cung nữ hầu kề cận nhất với chủ tử, địa vị đứng đầu trong cung nữ) phía sau Ngô thị nói: “Ngươi, giúp sườn phi về lấy sổ sách lại đây.”

Cung nữ kia bị khí tức ung dung cao quý trên người Âu Dương Tuệ Như áp bách, phản xạ tính quỳ xuống đồng ý, đứng dậy sau mới ý thức được không đúng, do dự nhìn về phía Ngô thị.

Ngô thị trong lòng sốt ruột, không tự giác tiến lên từng bước nói: “Sổ sách là vật trọng yếu, tỳ thiếp ngày thường đều cẩn thận, các nàng không biết chỗ, không bằng tự tỳ thiếp về lấy đi?” Nay, chỉ có thể nhanh chóng thoát ra điện này, đi tìm thái tử giúp đỡ.

“Các nàng không biết chỗ, ngươi nói cho các nàng là được. Ngay cả lấy đồ đều phải tự mình sườn phi đi, vậy các nàng dùng để làm gì?” Âu Dương Tuệ Như tựa tiếu phi tiếu hỏi lại, sau đó chỉ vào cung nữ kia lớn tiếng quát, “Như thế nào còn đứng đây? Còn không mau đi?”

Cung nữ bị giọng điệu đột nhiên chuyển biến nghiêm khắc của nàng dọa hoảng sợ, thân mình run lên, vội vàng sợ hãi lui xuống nhanh chóng, ngay cả ánh mắt Ngô thị cũng quên nhìn.

“A… Ngô thị, ngươi còn nói cung nữ không biết chỗ, xem nàng như vậy cũng không phải là biết rất rõ sao? Không hỏi một tiếng liền đi.” Âu Dương Tuệ Như tựa tiếu phi tiếu liếc Ngô thị một cái, thẳng đến Ngô thị mặt đỏ tai hồng, trong lòng bối rối.

Thái tử đại hôn ba tháng, nàng khi đối mặt thái tử phi khi nhìn như tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng âm thầm vẫn chiếm hết ưu thế, chưa từng bị ép buộc chật vật như vậy? Tư vị này, khó chịu đến cực điểm!

Ngô thị đang nghẹn khuất, không nghĩ tới Âu Dương Tuệ Như còn không buông tha nàng, nói với nàng: “Cung nữ kia đi lại còn phí chút thời gian, ngươi lại đây hầu hạ bản cung dùng bữa đi.”

Hạ mệnh lệnh xong, nàng tự cầm lấy đũa, chuẩn bị ăn cơm.

Hầu hạ chính phi vốn là công việc hàng ngày của sườn phi, Âu Dương Tuệ Như trước kia không thích Ngô thị đi lại trước mắt nàng, trước có quyền lợi như vậy cũng không biết dùng, không công tiện nghi Ngô thị. Nay bên trong thay đổi, Âu Dương Thanh đời trước là thế hệ nhà giàu thứ hai được nuông chiều từ bé, trưởng thành lại trà trộn trong giới nghệ thuật người ăn thịt người, chiêu lấy thế áp người này nàng sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh (ý là luyện đến cảnh giới cao, vô cùng thuần thục), gặp Ngô thị chĩa mũi nhọn vào nàng, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Ngô thị tuy rằng trong lòng cực không tình nguyện, nhưng thân là kẻ dưới, thanh danh ôn nhu nhàn thục tốt đẹp của nàng cũng không cho phép nàng ngỗ nghịch chính phi, chỉ phải tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh Âu Dương Tuệ Như, chia thức ăn cho nàng.

Âu Dương Tuệ Như không bỏ qua gì, bất luận Ngô thị gắp cho nàng cái gì, nàng đều ăn qua một ít, tinh tế thưởng thức, tư thái cực kỳ tao nhã, biểu tình thích ý.

Đến lúc sổ sách được mang tới, nàng cũng không có ý dừng bữa ăn, chỉ tùy ý vẫy tay, làm cho cung nữ kia đứng chờ ở một bên, chính mình tiếp tục chậm rãi dùng cơm, một bữa cơm kéo dài suốt một canh giờ (là hai tiếng bên mình), mới tạm thời buông đũa.

Súc miệng ba lượt, nâng tay, tao nhã dùng khăn lau khóe miệng, lại dựa vào lưng ghế nghỉ tạm thời gian một chén trà nhỏ (hình như là 15 phút), Âu Dương Tuệ Như lúc này mới nhìn về bên cạnh, Ngô thị đứng nãy giờ, chân như nhũn ra, “Được rồi, sổ sách đều mang tới, chúng ta đem cung vụ chuyển giao một chút đi.”

Thủ đoạn mềm dẻo giết người không thấy máu, Ngô thị lần đầu ở trước mặt Âu Dương Tuệ Như ăn mệt lớn như vậy, trong lòng lo sợ, nghi hoặc lại oán hận, nhưng vì không muốn mắt mặt trước người khác, chỉ phải cứng rắn chống không cho thân hình lay động, hoạt động gian nan,bủn rủn mang sổ sách tới, hai tay cầm đưa cho thía tử phi kiểm tra thực hư.

Ngô thị quản lý cung vụ chỉ ngắn ngủn mấy ngày, lại có Tần ma ma trung thành và tận tâm ở một bên nhìn, khi chuyển tiếp cũng không xuất hiện vấn đề gì lớn.

Âu Dương Tuệ Như kiếp trước giỏi giang, trong tay quản lý vài công ty cùng một quỹ hội, sổ sách này đó nàng chỉ cần xem qua, trong lòng rất nhanh liền hiểu.

Cảm thấy đã đem Ngô thị ép buộc đủ, lưu lại cũng không có gì lợi ích gì, Âu Dương Tuệ Như khẽ nâng tay, cho phép Ngô thị mệt mỏi cả về thể xác lẫn linh hồn rời đi.

Thoáng nhìn ánh mắt oán hận không cam lòng của Ngô thị trước khi rời đi, Âu Dương Tuệ Như cầm một quyển sổ sách trong tay, nhún vai không sao cả: ngươi lại oán hận cũng vô dụng, Dục Khánh cung này là cứ điểm chiến lược của tỷ, tuyệt không thể để ngươi chiếm!

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Dục Khánh cung là chỗ đặt chân trường kỳ của Âu Dương Tuệ Như sau này, vì khởi đầu an toàn, môn hộ nhất định phải vững chãi. Bởi vậy, đêm đó, nàng lại mang sổ sách ra, nhìn kỹ một lần từ đầu đến cuối tất cả các khoản, có chỗ không rõ xem kỹ lại, kêu Tần ma ma giảng lại cho nàng.

Tuy vấn đề của nàng, có chỗ thực dễ hiểu, có chỗ hơi phức tạp, nhưng Âu Dương Tuệ Như trước kia là con nối dòng còn sống duy nhất của Thừa tướng, được nuông chiều từ bé đến lớn, hoàn toàn không hiểu sự vụ, lại mới cùng thái tử tân hôn chưa đến ba tháng, đối với cung vụ khá mới lạ, bởi vậy, Tần ma ma không nghi ngờ nàng, cực dụng tâm giảng giải, đối với việc càng ngày càng biết tiến thủ của thái tử phi cảm thấy đau lòng, lại cảm thấy vui mừng.

Hai người đối với sổ sách, một cái chuyên tâm giảng giải, một cái còn thật sự lắng nghe, một bên có Tiểu Vũ thỉnh thoảng cầm đèn mài mực, không khí trong phòng ấm áp hài hòa.

Nhưng không khí ấm áp hài hòa này duy trì không đến hai khắc (1 khắc=12 phút), liền bị Hoàn Nhan Cảnh bất ngờ đến đánh vỡ.

Hắn nhíu mi, mặt đen đứng ở trước cửa, không đợi Âu Dương Tuệ Như phản ứng, vừa vào liền lớn tiếng chất vấn: “Nghe Thanh Hà (tên Ngô thị) nói ngươi lấy đi sổ sách Dục Khánh cung? Ngươi vết thương cũ chưa lành, lại là người mới, cung vụ Dục Khánh cung, ngươi muốn nắm giữ cũng phải nhìn xem mình có năng lực kia hay không!”

Không thể trách Hoàn Nhan Cảnh hổn hển như thế, trước kia Âu Dương Tuệ Như vừa chấp chưởng Dục Khánh cung hai tháng, liền đem Dục Khánh cung làm cho chướng khí mù mịt, nếu không phải nàng đột nhiên bị thương, từ Ngô thị tiếp quản cung vụ, sau chỉnh đốn mấy ngày, không biết Dục Khánh cung còn muốn loạn thành cái gì nữa. Tóm lại một câu, Âu Dương Tuệ Như trước kia không hổ là nữ nhân vật hy sinh đứng đầu kịch bản, tính tình lạn không nói, còn không có đầu óc, chính là một khúc gỗ mục bỏ đi.

Nhưng Âu Dương Tuệ Như trước kia không phải là Âu Dương Tuệ Như bây giờ, hai chữ “gỗ mục” này, tuyệt đối không dính dáng gì đến nàng.

Thấy thái tử không hỏi nguyên do, vừa đến liền hùng hổ, khí thế bức người, nàng thoáng chốc cũng nổi tính tình, đem sổ sách ‘ba’ một tiếng khép lại, để thành một chồng, trước mặt thái tử bỏ vào hòm gỗ tử đàn của mình khóa lại, quang minh chính đại làm của riêng, sau đó mới không nhanh không chậm hướng thái tử chân thành cúi đầu, nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi thái tử, Dục Khánh cung này, ai là nữ chủ nhân?”

Thái tử bị một loạt động tác khiêu khích của nàng làm cho tức giận xanh cả mặt, lại bị vấn đề nàng đột nhiên hỏi làm cho giật mình, sau một lúc lâu mới không tình nguyện trả lời: “Tự nhiên là thái tử phi.”

“Kia quyền chưởng quản Dục Khánh cung, ấn cung quy nên cho ai quản lý?” Âu Dương Tuệ Như hỏi lại.

“Thái tử phi quản lý, chính là, thái tử phi có năng lực kia sao?” Thái tử cười lạnh.

Âu Dương Tuệ Như cũng thản nhiên cười theo, “Nô tì có năng lực kia hay không, thái tử để nô tì quản thêm một thời gian liền biết. Nếu đến lúc đó thái tử không hài lòng, nô tì tự đi thỉnh Thái Hậu lão nhân gia xem xét quyết định, đến lúc đó, lão nhân gia ngài nói cho ai quản, liền cho người đấy quản.”

Phụ thân Âu Dương Tuệ Như đã vài lần cứu tính mạng Thái Hậu cùng Thế Tông hoàng đế, Thế Tông tự giữ thân phận, mặc kệ việc nhà thái tử, nhưng Thái Hậu lại quản. Thái Hậu là một trong những ngọn núi lớn nhất trong cung đình để dựa vào của Âu Dương Tuệ Như tại đây, chuyện này, nàng sớm biết được từ kịch bản. Nâng ra Thái Hậu, mặc kệ thái tử đến lúc đó hài lòng hay không hài lòng, quyền chưởng quản cung vụ tuyệt đối không rơi vào tay người ngoài.

Thái tử hiển nhiên cũng biết hàm nghĩa trong câu nói của Âu Dương Tuệ Như, lần thứ hai bị nữ nhân này làm cho nghẹn á khẩu không trả lời được, hắn thế này mới ý thức được sự khác thường của Âu Dương Tuệ Như.

Âm thầm đem Âu Dương Tuệ Như đánh giá một phen, thái tử trong lòng có chút kinh diễm. Nhưng, đẹp thì thế nào, với hắn mà nói cũng không bằng một cọng tóc của Lưu Văn Thanh, huống chi bề ngoài xinh đẹp bên trong lại là tính tình thô khiến cho người ta khó có thể chịu được.

Này chắc không phải là Âu Dương Tuệ Như vì muốn hấp dẫn sự chú ý của mình, cố ý đùa giỡn thủ đoạn đi? Lạt mềm buộc chặt?

Nghĩ đến đây, thái tử khinh thường cười lạnh một tiếng, “Hừ! Được, cung vụ liền tạm thời giao cho ngươi quản lý. Nếu ngươi lại đem Dục Khánh cung làm cho chướng khí mù mịt, cô nhất định đem tình hình thực tế thượng bẩm phụ hoàng, đến lúc đó, hoàng tổ mẫu ra mặt cũng không bảo vệ được ngươi!”

Thái tử nói xong, phất tay áo rời đi, rất nhanh đi đến cạnh cửa lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lớn tiếng nói: “Chuyện ngươi vì Giang Ánh Nguyệt cùng cô náo loạn ngã bị thương, cô đã che miệng cả Dục Khánh Cung, chỉ nói ngươi bị nhiễm phong hàn, cần nghỉ ngơi. Đến lúc đó, lúc ngươi đi thỉnh an hoàng tổ mẫu đừng có nói lỡ, nếu không, bị người hữu tâm nghe được truyền đến tai phụ hoàng, hoài nghi cô mơ ước nữ nhân của ngài, ngươi cùng cô đều không tốt đẹp gì, biết không?”

“Nô tì biết, điện hạ đi thong thả.” Ước gì hắn đi nhanh, Âu Dương Tuệ Như vội vàng đồng ý, quỳ gối cung đưa hắn rời đi.

Thái tử hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không ngờ tiêu sái.

Theo dõi bóng dáng đi xa của hắn, Âu Dương Tuệ Như trong lòng có chút sở ngộ (chỗ này mình không biết thay bằng từ gì thì hợp lý nên để nguyên, ý là chị ấy mới phát hiện hiện ra): xem ra, Thế Tông Hoàn Nhan Bất Phá nhất định là hoàng đế cực kỳ lợi hại, lòng nghi ngờ rất nặng, hắn đối với hoàng cung này có quyền thống trị tuyệt đối, bằng không, Hoàn Nhan Cảnh ở trong cung cũng không cần cẩn thận như thế, sợ đi sai, bước nhầm từng bước. Chính là, mở mang bờ cõi, xưng bá Trung Nguyên, khai quốc đế vương lợi hại như vậy vì sao sẽ bị một nữ nhân đùa giỡn trong tay, còn thiếu chút nữa là mất giang sơn? Thật khiến cho người ta khó hiểu!

Quả nhiên là cái thế giới đen tối bị đại thần kịch tình bao phủ! Như thế xem ra, mình có thể đấu lại Giang Ánh Nguyệt hay không vẫn là chưa biết được.

Nghĩ đến đây, tâm tình Âu Dương Tuệ Như trầm trọng lên.

Nhưng tâm trí nàng luôn kiên định, rất nhanh liền vứt bỏ loại cảm xúc hoài nghi này, đón nhận ánh mắt thương tiếc của Tần ma ma cùng Tiểu Vũ, xua tay ý không sao cả nói: “Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy. Cảm thấy ta đáng thương sao? Không cần đáng thương ta như vậy, ngày sau ta chỉ để ý đến quyền thế cùng lợi ích, cái khác đều không nghĩ, các ngươi cũng nên sớm thấy rõ mới được.”

Hai người này trong kịch bản là tâm phúc của thái tử phi, đối với thái tử phi luôn trung thành và tận tâm, ngày sau là trợ thủ đắc lực của nàng. Bây giờ, Âu Dương Tuệ Như tuỳ thời phải tẩy não hai người, bằng không, hai người này không hiểu, ngày ngày giựt giây nàng đi cung đấu tranh sủng, nàng cũng phiền chết.

Tần ma ma cùng Tiểu Vũ bị một phen ngôn luận khám phá hồng trần của nàng nói đến trong lòng chua xót, muốn rơi lệ. Định bụng như thế nào an ủi nàng, lại cảm thấy loại ý tưởng này có chỗ không đúng, nếu muốn ở trong cung sống tốt, sủng ái của nam nhân là không đáng tin, chỉ có dựa vào quyền thế, vì vậy đều đau lòng yên lặng gật đầu, đối với thái tử lãnh khốc vô tình càng thêm chướng mắt.