Chương 23: Chuyến săn tây sơn 9

Lưu Văn Thanh khó chịu và không cam lòng, Thái tử lại không có chú ý tới, hắn chỉ lo tập trung quan sát Thế Tông ngồi trên cao, thấy trong mắt Thế Tông chan chứa tình cảm vui vẻ, nên càng ngày càng cảm thấy hài lòng với Thái tử phi hiện giờ.

Có Thái tử phi giúp hắn quản lý Dục Khánh cung, quả thật bớt đi cho hắn rất nhiều ưu phiền, dưới tình hình này lại gây được chú ý lớn, lại cho hắn mặt mũi, giúp ích rất nhiều cho hắn. Bất quá, Thái tử phi cũng đã kính rượu, hắn làm phu quân, cũng phải biết điều tỏ vẻ một chút mới được.

Suy nghĩ xong, Thái tử ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh đổi một cái chén lớn, đổ đầy rượu mạnh, cung kính đứng dậy, hai tay giơ ly rượu lên thật cao, hướng về Thế Tông nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng kính người một chén, chúc người khỏe mạnh an khang.”

Thế Tông gật đầu, chỉ chỉ ly rượu mình đã uống sạch, ý bảo tùy tùng rót thêm rượu.

Hết một chén này lại uống tiếp chén khác, tuy rằng hào hứng, nhưng chung quy vẫn thương tổn thân thể. Đợi Thái tử kính rượu xong, không thiếu được mấy người Thành vương, Vệ vương cũng muốn thay nhau lên sân khấu, hơn nữa còn rất nhiều thân vương quận vương kia, cho dù Thế Tông có ngàn chén không say thì cũng không chịu nổi bọn họ thay phiên nhau như vậy.

Đoán được tình huống tiếp theo, Thái Hậu ngồi không yên, vội vàng lên tiếng ngăn cản, giọng điệu ôn hòa: “Chén rượu này Thái tử không cần lại kính. Có câu nói là vợ chồng một thể, Thái tử phi kính, đó cũng chính là Thái tử Kính, có đúng thế không?”

“Đúng vậy.” Mọi người ngồi dưới đều gật đầu phụ họa.

Vợ chồng một thể? Lời này nghe thật chói tai, khiến Thế Tông chau mày, tức ngực khó chịu. Hắn liếc mắt nhìn Thái tử phi đang tỉnh tỉnh mê mê ngồi xem diễn, lại liếc mắt thấy thái tử đang buông ly rượu xuống, môi nhếch lên, vươn tay cầm lấy ly rượu, trầm giọng nói: “Thái tử cũng là có tâm, ly rượu này để trẫm uống hết.”

Dứt lời, Thế Tông nhấc tay ngửa đầu uống một hơi cạn rượu, ngoài mặt biểu tình thâm trầm, trong lòng bực bội, không có hưng trí uống hết mình như vừa mới nãy.

Thế Tông liếc mắt nhìn kỹ Thái tử đang lộ sắc mặt vui mừng, lại liếc mắt mọi người ngồi phía dưới đang rục rịch, làm như tùy ý nói: “Thái tử là trẫm do chọn lựa làm thái tử, rượu này trẫm đương nhiên phải uống, về phần những người khác, cứ tự mình vui vẻ là được rồi.”

Lời vừa nói ra, mấy người Thành vương lập tức buông ly rượu đang muốn giơ lên, trong lòng chua sót khó làm rõ. Nói chung phụ hoàng đối với Thái tử không giống với người khác, giờ đây còn nói mấy lời này, chính là củng cố địa vị Thái tử, đồng thời cũng cho bọn họ một sự cảnh cáo. Nếu bọn họ cũng có người vợ có năng lực như Thái tử phi vậy, lo gì không có cơ hội tỏa sáng trước mặt phụ hoàng? Thái tử thật có phúc!

Thành vương liếc Thành vương phi bên cạnh một cái, lại liếc Thái tử phi như cá gặp nước bên cạnh Thái hậu, đột nhiên cảm nhận một cách sâu sắc ý nghĩa nội hàm câu ‘Cưới vợ nên cưới hiền’.

Mặt mày Thái tử tươi rói ngồi xuống, trong lòng có chút do dự, vừa nãy phụ hoàng mới nói câu một thể kia, tựa như đang bất mãn hắn việc gì đó, là do hắn làm sai chỗ nào sao? Không đúng, nếu có phạm sai lầm gì thì ly rượu này phụ hoàng tuyệt sẽ không uống, càng sẽ không nói lời kia để củng cố địa vị của hắn, nhất định là do hắn quá đa tâm rồi.

Vừa nghĩ như vậy, chớp mắt thái tử liền vứt bỏ nghi ngờ trong lòng, tập trung hưởng lạc.

Yến hội đã đến đỉnh điểm, giữa sân mọi người uống rượu vui vẻ, rất náo nhiệt, những người hầu thấy trên bàn một đống lộn xộn, đa phần chén dĩa trên khay đã trống rỗng, vội vàng thu dọn một lượt, lại chuẩn bị tiếp rượu thịt lên, tục lục mang mấy món hươu nướng, bê thui, heo sữa quay do phòng ăn đã chuẩn bị sang, mặt bàn vốn trống trơn chẳng mấy chốc lại đầy ắp món ăn.

Âu Dương Tuệ Như hoàn toàn không có hứng thú với món heo sữa quay trên bàn mình, chơi trò gì vậy, bộ kiếp trước nàng ăn còn ít à? Nàng hiếm lạ là món thịt hươu nướng thịt hươu nướng đó! Từng đọc truyện 《 Hồng Lâu Mộng 》 liền nhớ mãi không quên món thịt hươu nướng! Than thở trong lòng, nàng chớp chớp đôi mắt nhìn miếng thịt hươu nướng thật to kia ở trên bàn Thế Tông, không nháy không dời mắt.

Sao lại giống con mèo con tham ăn thế? Thế Tông thấy hai mắt Âu Dương Tuệ Như lấp lánh, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, cảm thấy buồn cười, ngón tay bất giác có chút ngứa ngáy, nếu không phải cách chỗ Thái tử phi hơi xa, hắn rất muốn vuốt ve mái tóc dài của Thái tử phi, cảm xúc như tơ lụa kia, làm hắn khó có thể quên được.

“Người đâu, mau mang chân con hươu này đến cho Thái hậu với Thái tử phi.” Thế Tông cắt một góc chân hươu, giọng điệu mang theo ý cười mở miệng.

Giang Ánh Nguyệt nheo mắt, cung kính tiếp nhận cái khay, đang muốn đưa đi, lại bị Thế Tông gọi lại, “Khoan đã, lúc trước Thái tử phi còn săn được một con chim ngói, ngươi đi phòng ăn hỏi thử một chút đã chuẩn bị xong chưa, chuẩn bị xong thì mang luôn qua đó đi.”

Giang Ánh Nguyệt đáp lời, thả chân hươu xuống, đi đến phòng ăn hỏi trước, trong bụng nghĩ thầm: Thế Tông quan tâm tỉ mỉ đến thế này, nghiễm nhiên xem Âu Dương Tuệ Như như máu mủ ruột rà rồi. Con đường tương lai về sau của Âu Dương Tuệ Như càng mở rộng, cứ liên tục phá hỏng chuyện của bọn họ, đã khiến cho hiện nay nàng có chút khó nhịn rồi. Cũng may Hoàng đệ đã phái người đến cạnh Thái tử, giúp nàng dàn xếp thế lực ngầm vào trong cung, sau này Âu Dương Tuệ Như cũng sẽ không giống như hiện tại.

Có mệnh lệnh Hoàng đế từ trước, phòng ăn không dám qua loa, sớm đã xử lý chim ngói thỏa đáng, đang chờ người hầu trình lên. Giang Ánh Nguyệt này vừa đi, chẳng đến nửa nén hương liền trở lại, hai tay cầm một cái khay lớn, cung kính đặt chân hươu và chim ngói trên bàn trước mặt Thái Hậu.

“Thịt hươu với chim ngói?” Thái Hậu nhìn thấy hai món ăn trên bàn liền nở nụ cười, “Có thể được ăn hai món này, toàn là nhờ tài bắn cung rất cao của Thái tử phi chúng ta đó nha! Ai gia thật có lộc ăn.”

Thái Hậu thích, ai mà chẳng nhanh chân nịnh bợ? Quận chúa Hoa Dương không có gì ngoài hậm hực, phẫn uất trong lòng không thôi, còn lại các tần phi và quý nữ đang ngồi đều lên tiếng khen ngợi Thái Tử Phi.

Âu Dương Tuệ Như cố nhịn nước miếng ràn rụa chảy ào ào trong miệng suýt tràn ra, gắp cho Thái Hậu trước, dưới sự gật đầu mỉm cười của Thái Hậu liền tập trung cắn ăn nhai nuốt, cả người hoàn toàn đắm chìm trong thế giới mỹ vị, làm sao còn nghe thấy mọi người khen tặng? Lấy lòng cả nửa ngày cũng không thấy được đáp lại, mọi người cũng rất xấu hổ.

Thế Tông nhìn thấy thế lại cảm thấy tức cười. Tâm tư Thái tử phi trong sáng đơn giản như vậy, lúc nào quan sát xem xét chuyện gì cũng hết sức tập trung, thật sự là quá đáng yêu. Mà xinh đẹp như vậy, dường như lần nào cũng đều có thể chạm đến chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn, làm hắn vui vẻ từ tận đáy lòng.

Xoay mặt, buộc chính mình phài dời mắt khỏi người Thái tử phi, Thế Tông gắp một miếng thịt hươu, cẩn thận nhấm nháp, cảm thấy yến thực năm nay ngon hơn năm rồi phải biết.

Trên yến, người thì mải mê thưởng thức món ngon, hiển nhiên cũng có người tận tình say mê ca múa, cùng lúc với những người hầu tiếp thêm đồ ăn thì một màn ca múa mới lại bắt đầu. Lần này không còn là cấm quân tiến lên làm đào kép biểu diễn nữa mà là các quý nữ đi theo ngẫu hứng lên đài.

Cả nam lẫn nữ người Nữ Chân đều giỏi ca múa, chỉ vài người tùy ý đi lên biểu diễn cũng xem như đạt chuẩn, làm người ta nhìn xem theo kịp. Âu Dương Tuệ Như vừa ăn vừa thưởng thức, cảm thấy ngon miệng đẹp mắt, hưng trí dạt dào. Nàng thật không ngờ, dị thế này vậy mà thông thoáng như thế, làm cho nàng vô cùng yêu thích.

Bỗng nhiên ở dưới đài có quý nữ ồn ào, không lâu sau, một cô gái diện mạo thanh lệ vô song bị đẩy lên đài, trong khoảnh khắc, nàng luống cuống chân tay đứng ngây người làm không khí như có chút ngừng lại, rốt cục nàng nuốt nước bọt bắt đầu cất tiếng hát.

Tiếng hát uyển chuyển du dương như chim hoàng oanh xuất cốc vừa cất ra, nhất thời dưới đài im bặt, đều yên lặng lại nhìn cô gái, trên mặt lộ vẻ trầm mê.

Liết nhìn vẻ mặt mọi người, cô gái giống như tìm được tự tin, khẽ cười nhẹ, lướt một vòng quanh vũ đài rồi dần dần múa, một mình nàng vừa hát vừa múa, biểu diễn cực kỳ đặc sắc, làm cho người ta không thể rời mắt, mọi người xung quanh đều bị nàng hấp dẫn mê say.

Trong rất nhiều người bị hấp dẫn chẳng bao gồm Âu Dương Tuệ Như. Cô gái vừa lên đài, trong lòng nàng liền hơi giật mình, chỉ cảm thấy cô gái này rất quen mặt, lại chẳng nhớ nổi gặp ở chỗ nào. Mãi đến lúc cô gái đó trao đổi ánh mắt cùng với Lưu Văn Thanh, mà Thái Tử lại lộ ra biểu tình si mê, đến lúc này Âu Dương Tuệ Như mới tỉnh ngộ.

Cô gái này, tuy ngũ quan cũng không phải rất giống với Lưu Văn Thanh, nhưng một đôi mắt hoa đào kia, một thân khí chất thanh nhã của nàng, cũng chắng khác mấy Lưu Văn Thanh, hấp dẫn được ánh mắt thái tử quả thật là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, cô gái này lại như quen biết Lưu Văn Thanh, đến tột cùng bọn họ là quan hệ gì? Về mặt này chắc không phải có cái gì đó mờ ám đó chứ? Âu Dương Tuệ Như thu mắt nghĩ thầm.

Cô gái vừa hát vừa múa vòng quanh vũ đài, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi, cũng không biết có phải là do cô gái quá tập trung, dưới chân vừa vấp, liền ngã xuống ngay trước bàn thái tử, thái tử vội vàng đưa tay đỡ lấy, động tác dịu dàng vô cùng, khó giấu sự ưu ái đối với cô gái.

Lập tức cô gái tránh khỏi tay Thái Tử, liền xấu hổ đỏ mặt, ca múa cũng ngừng lại, cúi đầu nói cám ơn, vội vàng chạy xuống đài, khiến cho thái tử lưu luyến nhìn quanh vài lần.

Có võ tướng phóng khoáng lấy việc này trêu ghẹo Thái tử, thái tử chỉ cười nhẹ, không bao biện không phản bác, vẫn giữ thái độ gió thoảng mây trôi, làm vẻ ta đây không thèm để ý, nhưng dục niệm giấu giếm trong mắt kia lại bị mấy người đây nhìn thấu.

Nhìn rõ ánh mắt Thái tử, Lưu Văn Thanh cúi đầu, nhếch môi nhấm một miếng rượu nhạt, bỗng cười nhàn nhạt.

Thoáng nhìn qua Lưu Văn Thanh cười yếu ớt và thái tử mê say, Âu Dương Tuệ Như cũng cúi trầm mặt, mói chung cũng tự hiểu, cô gái này, e là Lưu Văn Thanh cố ý mang tới cho Thái tử.

Tới làm gì? Giảm bớt dục niệm và bức bách của Thái tử đối với hắn đây là thứ nhất, nhân đó xếp người vào trong cung đây là thứ hai, có lẽ trong lòng hắn còn có kế hoạch khác, nhưng ai mà biết được? Tóm lại nữ nhân này là một quân cờ của hắn ta, chắc chắn sẽ có một ngày dùng tới.

Nhìn nữ nhân này, nàng lại liên tưởng đến Ngô thị lúc trước, thế này mới mắt thấy óc hiểu nghĩ ngợi: Ngô thị mười phần thì có tám chín phần cũng là người của nam nhân này! Khó trách Ngô thị đối với cung quyền của Dục Khánh cung lại chấp nhất như vậy.

Vốn trong kịch, Thái tử phi truyền ra căn cứ chính xác hai người đoạn tụ, chớp mắt một cái lại đảo thành mật tín Thái Tử và Thừa tướng cấu kết mưu phản, cũng là bởi vì, người này đã sớm nắm giữ Dục Khánh cung ở trong tay, vu oan giá họa, đổi trắng thay đen, quả thật là chuyện tranh nhau từng phút từng giây một.

Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như thấy lạnh toát cả lưng, xông thẳng lên đầu, làm cả người nàng run rẩy. Hóa ra, nàng sơ sót, kẻ địch cũng đã ẩn núp ở bên người nàng tùy thời mà động, mà nàng lại ngây thơ không nhận ra.

Càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, Âu Dương Tuệ Như nắm chặt hai tay, đối với tình cảnh gian nguy bản thân lại thêm một tầng hiểu biết sâu hơn.

“Thái tử phi, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái à? Không thoải mái thì tranh thủ thời gian về trước đi?” Hoa Dương quận chúa bên cạnh Âu Dương Tuệ Như thấy sắc mặt nàng khó coi, nghĩ là nàng bị một màn vừa nãy kích thích ghen tuông, mở miệng hơi có chút vui sướng trên nỗi đau người khác.

Hoa Dương vừa mở miệng, dẫn tới việc Thái Hậu và Thế Tông cùng nhìn về phía Thái tử phi, trong mắt ẩn chứa lo lắng.

Thái tử phi coi trọng Thái tử đến như vậy sao?! Thế Tông hiểu sai nhíu mày nghĩ thầm trong lòng, bỗng thấy khó chịu một cách không hiểu, nhưng thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại nhịn không được đau lòng, vẫy tay nói: “Nếu Thái tử phi không khoẻ thì trở về trước đi, hôm nay ngươi vất vả rồi, nên nghỉ ngơi sớm.”

Âu Dương Tuệ Như cần gấp một nơi thanh tĩnh để tự suy nghĩ, Thế Tông đề nghị thế, nàng cũng không chối từ, vội vàng đứng dậy cáo lỗi, rời đi trước.

Thế Tông thấy Thái tử lơ đễnh việc Thái tử phi rời đi, chẳng những không đưa tiễn mà vẫn còn tự mình hưởng lạc như cũ, đột nhiên trong lòng dâng lên một đốm lửa giận. Xoa dịu lửa giận, hắn cố nén lại xem cho hết biểu diễn, mâu sắc thâm trầm liếc Thái tử một cái, cũng đi cùng Thái hậu rời khỏi trước.

Không có Thái tử phi thì dạ tiệc thật sự là chán ngắt vô vị, khiến cho hắn không muốn ở lại lâu thêm một chút nào.