Chương 45: Thiên Hạ Vô Địch [luận Anh Hùng] - Chương 45: Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử

- Ban đầu ta trúng phải một đóa hoa của ngươi, cũng không hoàn toàn nhìn ra được.

Đường Phi Ngư thở dài nói:

- Cho đến khi ngươi dùng kỹ xảo khiến Diễm Thần thương của Phương tiểu hầu gia đâm vào Phương cự hiệp, lại dùng khuỷu tay thúc vào ngực Phương đại hiệp, ta mới nhìn rõ đây là chiêu thức đặc biệt của Hoa quyền nổi danh giang hồ, xem như đã kiến thức rồi.

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.

Trong võ lâm, thông thường khi nói một người sử dụng “hoa quyền tú thoái” (khoa chân múa tay), hàm ý gần như là châm biếm võ công của đối phương kém cỏi, chỉ có bề ngoài. Nhưng nếu thật sự sử dụng “hoa quyền tú thoái” thành một loại thần công đại pháp, vậy thì người võ lâm lại nghe tên biến sắc. Bởi vì người hiểu được quyết pháp “Hoa Quyền Tú Thoái”, chính là người lĩnh hội được bộ võ công này. Người này và bộ võ công này đều danh chấn thiên hạ. Người sáng tạo ra võ công này luôn ghét ác như thù, mà bộ võ công này mộ khi xuất hiện, cũng không mấy người có thể phá được, ngăn được, chống đỡ được. Bình thường những hán tử giang hồ đều không dám gọi thẳng tên người này, chỉ gọi y là “Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử”.

Sở dĩ gọi là “Mão Kim Đao”, là vì y họ Lưu.

Sở dĩ tên là “Thanh Kiến Tử”, là vì tên của y là “Tịnh Tử”.

Nói cách khác, mấy chữ “Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử” này là tách tên họ “Lưu Tịnh Tử” của y ra, không cho gọi thẳng.

Người trong võ lâm sợ y, ngoại trừ do võ công của y cao, còn vì y từng ở dưới trướng Tiểu Phạm Lão Tử (Phạm Trọng Yêm), nhiều lần lập được chiến công, cũng không phải là lục lâm hảo hán bình thường trên giang hồ tranh quyền đoạt lợi, nói đánh nói giết.

Nghe nói dáng vẻ của y rất đẹp, giống như công tử hào hoa phú quý. Lúc vừa đầu quân, Xung Sư Đạo còn vì vậy mà từ chối thu nhận, nói y ẻo lả chỉ biết khoa chân múa tay. Nhưng y lại nghiến răng thật sự sáng tạo ra một bộ tuyệt thế võ công “Hoa Quyền Tú Thoái”, dùng nhẹ đấu nặng, ba chiêu hai thức, lấy nhu chế cương, chẳng những khó gặp đối thủ trong quân, ngay cả Tiểu Phạm Lão Tử nghe tin cũng thử công phu của y, khen ngợi tài năng, không tiếc đích thân tới mời y gia nhập dưới trướng, còn đề bạt lên làm phó tướng.

Mọi người tôn trọng người này, không chỉ vì y có thể đánh, có thể sáng tạo, có thể lập quân công, mà còn vì y có một vị huynh trưởng rất có danh vọng.

Lưu Độc Phong, “Bổ Thần”.

Mặc dù Lưu Độc Phong đã chết (chi tiết cụ thể xin đọc Tứ Đại Danh Bổ Nghịch Thủy Hàn), nhưng thanh danh của y vẫn không đổ. Mà Lưu Tịnh Tử là vị tiểu đệ đệ nhỏ nhất cũng được cưng chiều nhất của y.

Không ngờ hôm nay, võ công mà Cao Tiểu Thượng sử dụng lại là loại tuyệt học bất truyền này, “Hoa Quyền Tú Thoái”.

Không phải Cao Tiểu Thượng vẫn luôn làm môn hạ của Phương cự hiệp sao? Hắn làm sao học được “Hoa Quyền Tú Thoái” này?

Hắn làm thế nào quen biết Lưu Tịnh Tử? Hắn và Lưu Tịnh Tử rốt cuộc có quan hệ gì?

Phương cự hiệp có biết chuyện này không? Phương Ứng Khán thì sao?

“Cao Tiểu Thượng” rốt cuộc là ai? Hắn có phải là “Tiểu Cao” không? Hay cái tên “Tiểu Cao” này cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi?

Cao Tiểu Thượng lại chỉ nói:

- Nhãn lực tốt.

Đường Phi Ngư nghiêng tai, giống như cũng đang lắng nghe tiếng kêu gào thê lương dưới sườn dốc, một lúc sau mới nói:

- Xem ra, muốn tranh hùng kinh sư, cầm đầu võ lâm, các hạ là một nhân vật không thể xem thường.

Phương Ứng Khán đúng lúc thêm một câu:

- Huống hồ, hôm nay hắn còn đả thương ngươi.

Nhậm Oán lại bồi thêm một câu:

- Hơn nữa, hôm nay hắn đã tự tay giết chết sư phụ môn chủ Phương cự hiệp của mình.

Hai câu này, hàm ý rất rõ ràng.

Đây là núi sâu, dốc đứng.

Phương cự hiệp đã chết.

Nơi này đều là người của Phương Ứng Khán.

Chỉ cần giết chết Cao Tiểu Thượng, mọi người tự nhiên sẽ cho là Cao Tiểu Thượng mưu hại Phương cự hiệp, còn Phương tiểu hầu gia thì hợp sức với Đường tam thiếu gia báo thù cho Phương cự hiệp, giết chết “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng.

Chỉ cần Đường Phi Ngư đồng ý, gần như có thể lập tức động thủ.

Cao Tiểu Thượng có lợi hại, cũng không đánh lại Phương Ứng Khán, Mễ Thương Khung cộng thêm Đường tam thiếu gia liên thủ.

Nhưng nếu Đường Phi Ngư liên hợp với Cao Tiểu Thượng, tình hình lại không được lạc quan.

Sau khi giết chết Phương cự hiệp, Phương tiểu hầu gia giống như lại cố ý xúi giục một trận giết chóc khác, một âm mưu khác.

Đường Phi Ngư lại đột nhiên cười.

Trong nụ cười này có sự chế nhạo không nói ra ngoài.

Hắn nói:

- Khi đó người phóng ám khí vào ta không chỉ có Cao Giao Long, hai trợ thủ đắc lực của ngươi cũng hạ sát thủ với ta như vậy, không phải sao?

Phương Ứng Khán cười nói:

- Đó là vì kịch phải diễn cho giống, phải diễn y như thật, cha mới sẽ không ngờ đến hắn.

Cặp mắt sắc bén của Đường tam thiếu gia sáng lên:

- Lỡ may bọn họ đắc thủ, giết chết ta cũng là một công đôi việc, đúng không?

Phương Ứng Khán mỉm cười nói:

- Nhưng các hạ vẫn không tổn hại chút nào, chỉ bị thương bởi đóa hoa nhỏ của Cao sư huynh.

Hai mắt Đường Phi Ngư càng sáng ngời, càng sắc bén:

- Nếu bây giờ chúng ta hợp sức giết Tiểu Gia Cát, người tiếp theo nằm xuống trên sườn núi này sẽ là ta, đúng không?

Hắn cười lớn, dáng vẻ rất tự đắc, lại nói:

- Tiểu hầu gia muốn trong một ngày diệt trừ ba đại địch, chẳng phải là quá ảo tưởng thành công, được như ý nguyện rồi.

Phương Ứng Khán nghe vậy cũng cười rạng rỡ:

- Tam thiếu gia quá lời rồi. Cao Tiểu Thượng là sư ca của ta, vừa rồi chúng ta còn cùng nhau đồng tâm hiệp lực giết chết nghĩa phụ, sao có thể hai lòng được? Bây giờ chúng ta nên liên hợp lại, tay nắm tay nỗ lực gây dựng một phen sự nghiệp, sao có thể vào lúc này nơi này lại nội chiến đấu đá nhau.

Đường Phi Ngư nghe vậy chỉ cười hà hà, tiếng cười giống như một thanh đao lạnh.

Cao Tiểu Thượng nghe đến đây cũng cười lên, giống như một con chó ưu tư, trong nụ cười có vẻ ưu sầu nhiều hơn vui vẻ.

Mễ Thương Khung cũng cười, nụ cười của hắn trong gió lạnh giống như những tiếng ho khẽ.

Lôi Mị không cười.

Vừa rồi nàng còn khóc.

Lúc cự hiệp rơi xuống sườn dốc, nơi mắt trái của nàng cũng có một giọt lệ đồng thời chảy xuống.

Không ai biết nàng từng khóc, không ai phát hiện ra.

Ngoại trừ Mễ Hữu Kiều.