Chương 43: Thiên Hạ Vô Địch [luận Anh Hùng] - Chương 43: Hai Cục Phân Chuột

Người mà hắn nói dĩ nhiên là “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng.

- Hắn à?

Ánh mắt Đường Phi Ngư xuyên qua mái tóc dài lộn xộn, lạnh lùng âm độc trừng mắt nhìn đối phương:

- Nghe nói huynh đệ bằng hữu của Phương cự hiệp không ai không phải là rường cột võ lâm, tinh anh nước nhà. Ngươi và hắn, hai người thật có thể xem là hai cục phân chuột trong hũ gạo trắng của Kim Tự Chiêu Bài.

- Phân chuột?

Cao Tiểu Thượng nghe vậy, không giận mà lại cười:

- Nếu ta và tiểu hầu gia là hai cục phân chuột, vậy dĩ nhiên là hai cục rất lớn.

- Chẳng những rất lớn.

Đường tam thiếu gia cắn một miếng còn chưa nhả ra:

- Còn rất hôi.

- Hai cục phân chuột mới ra lò chúng ta, dương nhiên là vừa lớn, vừa hôi, vừa nổi bật.

Cặp mắt dưới đôi mày rậm của Cao Tiểu Thượng híp lại thành một đường, lần đầu tiên lộ ra một chút đắc ý:

- Nhưng cho đến giờ, mọi người đều nghĩ rằng Hắc Quang Thượng Nhân bị Thái Kinh sai khiến, cùng với cao thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu ám sát Phương cự hiệp. Cái chết của y chẳng liên quan gì đến ta.

Đường Phi Ngư cười lạnh nói:

- Đây là ngươi dùng tay máu che mắt thiên hạ.

Khóe miệng Cao Tiểu Thượng hơi nhếch lên, đưa mắt liếc nhìn Phương Ứng Khán:

- Đây là hẹn ngầm giữa ta và tiểu công tử. Nếu thật sự truy tìm ngọn nguồn, điều tra được cái chết của cự hiệp là do Thục Trung Đường môn một tay gây nên, e rằng phiến phức trong môn các ngươi sẽ không ít. Các ngươi cũng không muốn kết ân oán này chứ?

- Ta muốn lập đại danh.

Đường Phi Ngư lạnh lùng nói:

- Ta cũng không muốn trở thành đích ngắm của mọi người, như vậy chỉ thành danh ngốc.

- Vậy thì đúng rồi.

Cặp mắt Cao Tiểu Thượng càng híp lại, sóng mắt dập dờn:

- Cho nên ở nơi này giết chết cự hiệp, chúng ta thành đại sự không lưu danh, làm chuyện lớn không cầu công, làm chuyện tốt không lộ diện, ai nói ra thì người đó cũng không dễ chịu, đây cũng là hẹn ngầm giữa ta và tiểu công tử.

- Đúng đúng đúng.

Phương Ứng Khán vỗ tay đồng ý, nhưng lập tức hồn nhiên cười nói:

- Nếu như nói ra, vẫn là Tiểu Gia Cát khó gánh vác hơn ta.

- Hử?

Cao Tiểu Thượng biết Phương Ứng Khán có thâm ý, nhưng nhất thời không rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.

- Nghĩa phụ là một nhân vật danh lừng thiên hạ, một khi bị hãm hại, nhất định người và thần đều giận dữ, kẻ sát hại y sẽ bị võ lâm chính đạo khinh bỉ, người báo thù rất nhiều, không dễ đặt chân trên giang hồ.

Phương Ứng Khán ung dung nói:

- Ta và ngươi không giống nhau. Ta trấn giữ kinh thành, tước vị hầu gia là do hoàng đế phong tặng, chủ lực của Tập đoàn Hữu Kiều nằm ở hoàng thích tần phi, thái giám nội cung, cùng với nhân thủ và cao thủ do ta và Mễ công công tập hợp chiêu mộ, không có quá nhiều liên hệ với đội ngũ trước kia và đệ tử trực hệ của nghĩa phụ. Cho nên lỡ may bọn họ biết được nguyên nhân cái chết của nghĩa phụ, lại có thể làm gì được ta. Nhưng ngươi thì khác… cực kỳ khác biệt.

Cao Tiểu Thượng nghe vậy, lại hơi cúi đầu, giống như còn một chút ý cười. Nếu cẩn thận xem xét, mới biết nụ cười của hắn đã sớm cừng đờ ra.

Nhậm Oán xoa xoa đôi tay nhuốm máu, nhưng không vì đau đớn mà giảm đi khả năng nắm bắt thời cơ, lập tức tiếp lời Phương Ứng Khán:

- Tiểu Thượng ca thì khác. Ngươi vẫn luôn giúp Phương cự hiệp làm việc vặt trong Kim Tự Chiêu Bài. Mà đệ tử trong môn phần lớn là môn sinh của cự hiệp, nếu không thì cũng là đệ tử kính trọng cự hiệp, được y cảm hóa nên tụ hợp cùng nhau. Nếu bọn họ biết là ngươi ra tay giết cự hiệp, ta thấy chẳng những cái chức môn chủ của ngươi không làm được, ngay cả đặt chân cũng là vấn đề, hơn nữa…

Lần này đến phiên Nhậm Lao tiếp lời:

- Đâu chỉ không thể đặt chân, ngay cả sống tiếp cũng là vấn đề.

Cao Tiểu Thượng biến sắc.

Phương Ứng Khán giả vờ quát mắng:

- Nhậm Lao, ngươi nói nhảm nhiều quá! Cao sư huynh hôm nay đã không còn là Tiểu Cao ngày xưa, mà là giao long đương đại sắp lên làm môn chủ. Ngươi nói chuyện với hắn như vậy, không muốn tiếp tục xông pha võ lâm nữa sao. Chúng ta và Tiểu Thượng huynh đã cùng nhau động thủ, có hậu quả gì đương nhiên phải cùng nhau gánh vác, không đến thời khắc sống chết, há lại để cho hắn một mình đối diện với quần hùng vây giết.

- Chuyện ngày hôm nay, kết quả thế nào, mọi người chúng ta đều quá rõ ràng, trong lòng hiểu được.

Nhậm Oán cũng cố ý trả đũa:

- Huống hồ, võ công của Tiểu Thượng huynh sâu không lường được như vậy, còn tinh thông các loại phương pháp ám sát mưu hại. Người ngoài và đồng môn muốn diệt trừ hắn, trong mắt hắn chẳng qua là kiến thức nông cạn, tài năng thấp kém mà thôi.

Nhậm Lao vừa xoa xương sườn bị thương của mình, vừa lẩm bẩm nói:

- Vậy cũng chưa chắc. Trên đời này không có người nào không bị đánh bại, cũng không có người nào không thể giết chết.

Hắn phản bác như vậy, ngay cả Nhậm Oán vốn quen ăn hiếp hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ở trước mặt mọi người cũng không tiện trách mắng hắn.

Nhưng trong hoàng hôn, sắc mặt Cao Tiểu Thượng lại lúc sáng lúc tối.

Chuyện này cũng khó trách, Phương Ứng Khán và Nhậm Lao, Nhậm Oán ba người một hát hai họa, hàm ý rất rõ ràng.

Mặc dù mọi người cùng hợp mưu giết Phương cự hiệp, nhưng Phương Ứng Khán lãnh đạo Tập đoàn Hữu Kiều tại kinh hoa trọng địa xa xôi, môn chúng đệ tử của hắn không dính dáng nhiều đến cự hiệp môn chủ, hơn nữa hắn lại thừa kế chức vị vương hầu, rất được nội thích thái giám ủng hộ, dân chúng bình thường và hảo hán giang hồ thật sự không thể đánh ngã được hắn.

Nhưng Cao Tiểu Thượng thì khác.

Chỉ cần chuyện hắn giết cự hiệp truyền ra, đồng môn của hắn đương nhiên không dám ủng hộ hắn, môn sinh của cự hiệp nhất định sẽ đối phó với hắn, những người trung thành với cự hiệp cũng nhất định sẽ báo thù cho cự hiệp.

Nói cách khác, một khi chuyện chủ mưu hoặc đồng mưu “giết cự hiệp” bị tiết lộ, mặc dù cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Phương Ứng Khán, nhưng đối với Cao Tiểu Thượng thì là ảnh hưởng cực lớn.

Thậm chí là không đất dung thân, có thể chết người.

Cho nên chỉ Phương Ứng Khán có thể uy hiếp Cao Tiểu Thượng, còn Cao Tiểu Thượng lại không thể dùng bí mật này để ép bức Phương tiểu hầu gia.

Do đó Cao Tiểu Thượng không trả lời, sau khi nghe rõ ràng ẩn ý của đám người Phương tiểu hầu gia, sắc mặt hắn cũng không kìm được trở nên ngưng trọng.

Giết Phương cự hiệp, chuyện này chẳng những đã trở thành vết nhơ trong đời hắn, hơn nữa còn trở thành sơ hở chí mạng của hắn, trở thành tội trạng để người khác uy hiếp hắn.