Chương 31: Thiên Hạ Vô Địch [luận Anh Hùng] - Chương 31: Phá Thần

Người thành công có điểm gì giống nhau?

Đáp án rất có thể chính là bản thân vấn đề, người thành công nhất định có thành tựu.

Nếu như vấn đề trở thành “người thành công có đặc tính và ưu điểm chung nào” thì sao?

Đáp án có lẽ là, phương thức thành công có rất nhiều, tính cách dẫn đến thành công cũng rất phức tạp, nhưng đại khái những người thành công đều có một đặc điểm chung.

Đó là thông minh.

Thông minh có rất nhiều loại.

Nhạy bén là một loại thông minh, nhanh nhẹn cũng là một loại thông minh, nghe một hiểu mười là thông minh, tự kiểm điểm mình càng là thông minh, khả năng lĩnh ngộ cao dĩ nhiên là thông minh, người tài nhưng vẻ ngoài đần độn cũng là một loại thông minh.

Thông minh nhiều nghĩa và phức tạp, có nhiều hình thức, là hình đa diện. Người thông minh thật sự còn giỏi về hóa trang, thậm chí giả vờ thành đần độn ngu ngốc.

Người thật sự thông minh tuyệt đỉnh thường khiến mọi người không phát giác được sự thông minh của hắn, còn tưởng rằng hắn là kẻ ngu dốt đần độn.

Tổng kết một câu, nguyên nhân thành công có rất nhiều, nhưng người thành công đa số đều thông minh, hơn nữa bất kể bề ngoài của hắn có thông minh hay không.

Nhất là ở những nơi cạnh tranh kịch liệt, nếu muốn được xã hội chấp nhận, người thành công nhất định phải cực kỳ thông minh.

Thông minh không giống như xảo trá, người chính trực, liêm khiết, cương nghị, trung thực vẫn có thể rất thông minh. Thông minh dễ biến thành gian trá, nhưng không hề ảnh hưởng đến nhân phẩm cao thấp của một người.

Có thể nói thông minh là điều kiện tiên quyết của thành công.

Trong võ lâm hiện nay cũng như vậy.

Phương cự hiệp chắc chắn là một người thành công, cho dù là võ công, danh tiếng, địa vị hay sức ảnh hưởng đều như vậy.

Cho nên Phương cự hiệp tuyệt đối là một người thông minh.

Y luôn rất thông minh.

Y chính nghĩa, cũng cực kỳ thông minh.

Thông minh không tổn hại gì đến sự chính trực, lỗi lạc và tình nghĩa như trời của một người.

Vì Phương cự hiệp là một người thông minh, cho nên phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, hơn nữa còn chính xác. Nhất là lúc gặp phải nguy cơ và đối địch, phản ứng nhanh nhẹn và chính xác thường là chìa khóa sống chết, mấu chốt thành bại.

Tình hình hiện giờ của y rất không tốt.

Thứ nhất, y bất ngờ bị tập kích.

Chẳng những Hắc Quang Thượng Nhân ra tay với y, ngay cả Mễ Thương Khung cũng tấn công y.

Thứ hai, y nhớ nhung thê tử đã mất, chợt nhìn thấy Vãn Y, đang lúc tình cảm xao động, tâm tình ngơ ngẩn, tình hoài dằn vặt.

Vãn Y rốt cuộc còn sống hay chết? Thê tử nhìn thấy rốt cuộc là thật hay giả?

Thứ ba, y còn đang đứng trên núi cao, hoàng hôn nặng trĩu, sương mù dày đặc.

Mà y lại mắc chứng sợ độ cao khó chữa trị được.

Thứ tư, y đã trúng độc.

Nhang đèn vừa đốt, độc lực đã công vào ngũ tạng, lúc y phải giác thì đối phương đã ra tay.

Đó là thứ cực độc, là Toán Tử Thảo của Thục Trung Đường môn.

Thứ năm, y cũng trúng phải thuốc mê.

Thuốc mê đến từ khăn thơm. Khăn thơm vốn nằm trong vạt áo nơi ngực y, đó là khăn tay của thê tử đã mất, không biết từ lúc nào đã bị tẩm thuốc mê.

Mê hương này không màu không vị, khiến người trúng phải không phát giác ra, chỉ khi động thủ vận công mới phát tác, đó là Văn Hương Hạ Mã của Hạ Tam Lạm.

Thứ sáu, y bất ngờ bị ám toán, chuyện này còn không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là bọn họ còn không bỏ qua Phương Ứng Khán.

Đường tam thiếu gia không phải hạ thủ với y, mà là hạ độc thủ với Tiểu Khán. Cho nên Phương cự hiệp không chỉ phải ứng phó với nguy cơ của mình, còn phải ra tay cứu giúp con nuôi Phương Ứng Khán.

Đường Phi Ngư xuất thủ chắc chắn còn nguy hiểm hơn so với “Triều Thiên Nhất Côn” của Mễ Thương Khung và “Hắc Quang đại pháp” của Chiêm Biệt Dã. Trong hoàn cảnh đặc thù này, đi cứu người khác còn khó hơn là tự cứu mình.

Nhưng Phương cự hiệp là một người thông minh.

Cho dù trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, chẳng hạn như gặp nạn, gặp khó, y vẫn là một người thông minh.

Y giống như một vị thần thủ hộ trong võ lâm.

Trên thực tế, thế hệ trẻ trong võ lâm cũng xem y như thần.

Y là Phương cự hiệp, người đã trở thành võ thần trên giang hồ.

Ngay cả trong hoàn cảnh nguy ngập này, độc lực, mê hương, mai phục, ám toán, địa không lợi, nhân không hòa, tâm đã loạn, thần đã vỡ, y vẫn không mất đi chiến chí của mình.

Y vẫn tỉnh táo suy nghĩ, với năng lực của Phương Ứng Khán nhất định có thể ngăn cản kẻ địch tập kích, chỉ cần trước đó hắn có phòng bị.

Y bất ngờ bị ám toán, lúc đầu còn đề phòng Phương Ứng Khán có chân tham dự hay xúi giục, nhưng Đường Phi Ngư lại đột nhiên quay sang tấn công Tiểu Khán, y biết Tiểu Khán cũng là người bị hại.

Trời chiều sắp tàn, hoàng hôn khép lại, sương mù bao quanh Phương Ứng Khán dường như cũng rất dày và tím. Hai mắt Phương Ứng Khán đột nhiên đỏ thẫm, sắc mặt tím bầm. Chẳng lẽ sương mù kia có độc?

Phương cự hiệp đột nhiên nhớ đến, Lão Tự Hiệu Ôn gia từng đặc biệt chế tạo một loại khí độc danh chấn giang hồ, khiến người ta nghe tên biến sắc, đó là Ngũ Lý Vụ.

Loại “sương độc” này không khác gì với “sương mù” bình thường, nhưng một khi hít vào phổi, dính vào da thịt, trong vòng năm dặm thân thể mềm ra, công lực tan rã, mặc người ức hiếp.

Chẳng lẽ Tiểu Khán đã trúng phải “sương độc”?