Người này đi xuống kiệu, đột nhiên cười một tiếng, thi lễ với Vô Tình, nhường ra một con đường.
Một “con đường” để Vô Tình rất tự nhiên, cũng rất “thuận tiện” (ít nhất đối với một người tàn tật) lên kiệu.
Bộ dáng của người này vốn nóng nảy như lửa, nhưng sau khi cười lại hoàn toàn thay đổi.
Rất ít người có dáng vẻ giống như y, lúc cười và lúc không cười lại phát sinh biến hóa khác biệt như vậy, giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Lúc người này không cười thì rất nóng nảy, nhưng một khi nở nụ cười thì lại trở nên rất ôn hòa, vô cùng ôn hòa, hết sức ôn hòa.
Một loại ôn hòa không thể xem thường.
Vô Tình cũng rất ôn hòa với y.
Y cũng đáp lễ với người này, sau đó mới vào kiệu. Ba đồng tử bảo vệ y, cùng với những nha sai khác đồng loạt rời khỏi đường lớn Hoàng Khố.
Ngay cả Lão Ô ngây người hồi lâu, cũng giậm chân một cái, than thở một tiếng, dứt khoát đi theo sau.
Hắn vốn muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, thà rằng bó tay tựu trói, hoặc là từ nay trở thành kẻ lưu vong, cũng bất chấp tất cả, nhất định phải giết kẻ này.
Nguyên nhân mà hắn muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, đó là Thiên Hạ Đệ Thất đã giết không ít nha sai, bổ khoái. Những sai dịch này đều là tinh anh hảo thủ trong Lục Phiến Môn, nhưng lại vô duyên, vô cớ, vô tội bị kẻ này sát hại, trong đó có mấy người là bạn cũ chí giao của Lão Ô.
Lão Ô là một người thích kết giao bằng hữu, cũng là một người yêu bằng hữu.
Con người của hắn rất chính trực, cho nên những bằng hữu kết giao, nhất là hảo hữu, phần lớn là những người rất hào sảng ngay thẳng.
Tên hung thủ này đã giết nhiều hảo hữu của hắn như vậy, lại khiến Lục Phiến Môn nguyên khí đại thương, tinh nhuệ mất hết, Lão Ô dĩ nhiên không thể tha thứ cho hắn.
Nhưng Lão Ô cũng biết rõ hơn ai khác, một khi áp giải kẻ này về Đại Lý ngục chờ thẩm vấn, e rằng không cần “thẩm” cũng được phán “vô tội phóng thích” rồi.
“Pháp luật” nhất định không trừng trị được tên hung thủ giết người này, bởi vì sau lưng hắn có chỗ dựa.
“Chỗ dựa” vững như Thái Sơn.
Ngược lại, những người trong sạch và có chí khí, có thành tích, thông thường dễ bị phán hình định tội, bởi vì nếu bọn họ “có đất dụng võ” sẽ dễ uy hiếp đến những “chỗ dựa” này, mà bản họ bọn họ lại không có “chỗ dựa”.
Do đó, hắn không muốn để tên hung thủ này ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy thì chỉ có một cách.
Giết chết đối phương trước khi bị bắt giữ vào thiên lao.
Cho dù như vậy là biết pháp vẫn phạm pháp, chấp pháp làm sai pháp, nhưng cũng chỉ đành làm trái cương vị, khiến Vô Tình thất vọng về mình.
Hắn dự định trong một buổi hủy hết danh tiếng mà mình thành lập nhiều năm trong Lục Phiến Môn, thậm chí đã chuẩn bị dây xích vào tù, sống chết không màng.
Hắn chính là người như vậy, trước giờ chấp pháp như núi, nhưng khi phát hiện pháp lý bất minh, hắn sẽ tự mình chấp pháp, lại nguyện gánh vác tất cả hậu quả.
Chỉ tiếc hắn không giết được Thiên Hạ Đệ Thất.
Hắn thấy mấy hảo thủ Ôn môn vẫn không giết được Thiên Hạ Đệ Thất, lại không muốn Vô Tình vì một tên hung thủ tội ác tày trời mà tiếp tục xung đột với Lão Tự Hiệu, cho nên hắn đành phải tự mình động thủ.
Nhưng Vô Tình đã ngăn cản hắn, còn đánh bay đao của hắn.
Không ngờ được là Thiên Hạ Đệ Thất lại ám toán Vô Tình.
Càng không dự liệu được là Vô Tình dường như đã sớm phòng bị, một kích giết chết đối phương.
Hiện giờ Thiên Hạ Đệ Thất đã chết, Lão Ô đã không giết phạm nhân, cũng không tính là phạm pháp.
Nhưng dưới sự quan sát của mọi người, hắn quả thật có “ý đồ” ra tay. Mặc dù “tình hình” không gay gắt giống như thật sự giết phạm nhân, nhưng cũng không thoát khỏi liên quan.
Vô Tình rời đi, hắn cũng đành phải đi theo.
Chỉ có mấy tên cao thủ của Ôn gia không đi.
Bọn họ tụ tập ở lòng đường.
Người khi không cười rất cuồng bạo, khi cười lại rất ôn hòa, lúc này vẫn cười một cách ôn ôn hòa hòa.
Cười rất ôn hòa với Ôn Văn.
Ôn Văn ngẩn ra một lúc, cuối cùng cũng cười.
Vừa cười lên, vẻ sầu muộn của y hoàn toàn tan thành mây khói, khôi phục sự nho nhã lễ độ thường ngày.
- Không ngờ.
- Không ngờ ta sẽ tới?
Người có dáng vẻ nóng nảy nụ cười ôn hòa kia mỉm cười điềm đạm hỏi y.
- Chỉ là không ngờ ngươi lại ở trong kiệu của Vô Tình.
Ôn Văn nói:
- Mọi người đều biết, đó là một chiếc ma kiệu, không được hắn đồng ý, không
ai có thể leo lên được.
- Đúng vậy, nếu như hắn không đồng ý, ta cũng không vào được.
- Cho nên là hắn để ngươi lên?
- Đúng vậy.
- Chuyện xảy ra lúc nào?
- Trước khi Tập Nhân và Độ Nhân xuất hiện động thủ.
Người khi cười lên rất ôn hòa, khi không cười rất nóng nảy, hiện giờ vẫn đang
cười, cho nên giọng điệu rất ôn hòa:
- Khi đó ta đang lặng lẽ theo sau kiệu của hắn, dự định chờ Độ Nhân, Tập Nhân
ra tay, sẽ cùng bọn họ trong ứng ngoài hợp.
Ôn Văn hoàn toàn hiểu được.
Đó vốn là một trong số kế hoạch của bọn họ.
- Ta vốn cũng định trước sau phối hợp với ngươi, chỉ không hiểu vì sao ngươi lại vào trong kiệu của hắn.
Người khi cười rất ôn hoà này đương nhiên chính là Ôn Hòa, cùng với Ôn Văn trên giang hồ được xưng là “Thiên Nhai Hải Giác”.
- Ta vốn ở sau kiệu của hắn muốn ra tay, không ngờ lại được đao đồng của hắn mời lên kiệu.
- Hắn… mời ngươi lên kiệu?
- Đúng. Ban đầu trong lòng ta cũng rất hoài nghi, nhưng vẫn dứt khoát bước lên. Vừa vào hắn liền nói rõ, hắn đã phát hiện được nơi ẩn thân của ngươi, hơn nữa còn biết hai chúng ta rất ít khi không cùng nhau hành động, cho nên mặc dù hắn chưa nhìn thấy ta, cũng có thể đoán được ta ở nơi nào.
- Lúc đó không phải hắn đang nói chuyện với thư đồng, kiếm đồng, đao đồng của hắn sao?
- Đó chỉ là giả vờ. Có điều Vô Tình này quả thật trí năng trời phú, hơn nữa còn có thể phân tâm làm nhiều việc.
- Cho nên, hắn không chỉ phát hiện ra Tiểu Tập và Tiểu Độ, còn giữ chân ngươi, giải quyết Văn Nhân, đồng thời tiết lộ hành tung của ta và đại bá ngươi…
Lần này người lên tiếng là “người trẻ tuổi” bán trứng kia:
- Hắn cố ý muốn chúng ta lên đài, lộ mặt.
- Hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân.
“Lão nhân gia” bán đồ trà kia trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, nói tiếp:
- Hắn muốn có người biết được tâm ý của hắn, cho nên trước tiên nói với
ngươi?
Hai người này là tinh anh trong số cao thủ thế hệ trước của Lão Tự Hiệu Ôn gia, huynh đệ “Thiên Tàn Địa Khuyết” Ôn Nhâm Bình, Ôn Tử Bình.
Hai người này có bối phận rất cao trong Lão Tự Hiệu. Lão Tự Hiệu lại chia thành Tử Tự Hiệu, Hoạt Tự Hiệu, Đại Tự Hiệu và Tiểu Tự Hiệu, mỗi chi nhánh do hai người một chính một phụ quản lý. Nhưng trong tổng bộ của Lão Tự Hiệu vẫn có năm cao thủ nắm quyền, bốn cao thủ quản lý, một cao thủ điều khiển. Mười người này bề ngoài đều khá dễ nhìn, nổi bật, người ta gọi là “Thập Toàn Thập Mỹ” trong Lão Tự Hiệu. Ở sau lưng, những kẻ đối nghịch với Ôn gia lại hận bọn họ thấu xương, ngầm gọi là “Thập Toàn Đại Độc Quả”.
Trong đó, hai người “tổng quản” bốn phương hào kiệt, tám phương sự vụ, chính là huynh đệ Ôn Nhâm Bình, Ôn Tử Bình này.
Thực ra đôi huynh đệ họ Ôn này tuổi tác xấp xỉ nhau, đều đã quá năm mươi. Có điều huynh trưởng “Thiên Tàn Kiếm” Ôn Nhâm Bình từ lúc niên thiếu đã lão luyện thành thục, suy nghĩ quá độ, cho nên tóc trắng đầy đầu, nếp nhăn đầy mặt, vừa qua ba mươi đã bị người ta gọi là “đại bá”, “ông già”, vì thế tinh thần tiều tụy, suốt ngày buồn bực, sầu não không vui. Y có thể nói là đã cống hiến hết thanh xuân và tâm lực của mình cho Lão Tự Hiệu, do đó địa vị cao quý, được người trong môn và trong võ lâm tôn trọng.
Ôn Tử Bình lại hoàn toàn khác biệt.
Y từ nhỏ đã nhiều lần gặp phải gian nan khổ cực. Lão Tự Hiệu truyền đến đời của y, vừa lúc gặp phải các lộ tinh anh, các chi nhanh bên ngoài phân liệt nội chiến, có người trèo lên phía trên, có người chảy ra bên ngoài, có người lại tranh giành quyền vị trong môn, đến nỗi Ôn gia tốt đẹp bị náo loạn đến mức gà chó không yên, phân chia tan rã, thanh thế giảm nhiều. Ôn Tử Bình từng tốn không ít thời gian và tâm lực để bình định những tranh chấp này, nhưng vẫn lửa cháy bốn phương, muốn giữ vững cục diện cũng phải hi sinh không ít.
Thế nhưng y vẫn bảo trì tâm tình phấn khởi, vẫn dùng tâm linh vui vẻ đi đối diện với tất cả khó khăn, thản nhiên và vui sướng tiếp nhận, chịu đựng từng lần ngăn trở và đả kích.
Đúng vậy, tuy y đã tuổi già, nhưng nhìn dáng vẻ vẫn còn trẻ, ít nhất phải trẻ hơn hai mươi tuổi so với tuổi tác thực tế. Thậm chí rất nhiều người quen biết đều cho rằng, y vào mười năm trước còn trẻ hơn hai mươi năm trước, mà bây giờ lại càng trẻ, tinh thần càng phấn chấn hơn so với mười năm trước.
Hai người này gần đây đều có chức vị, một người trong triều, một người ngoài triều, rất ít khi hành tẩu trên giang hồ, nhưng hiện giờ lại đồng loạt xuất hiện ở đường lớn Hoàng Khố.
Tại sao?
Bọn họ đến vì chuyện gì?
Bọn họ đến từ khi nào?
Chẳng lẽ kinh động nhiều cao thủ Lão Tự Hiệu như vậy, chỉ để giết một tên Thiên Hạ Đệ Thất?
Nhưng Ôn Hòa Nhân rất nhanh đã giải thích nghi hoặc của mọi người.
Y thuật lại cuộc nói chuyện với Vô Tình trong kiệu.
- Ta biết lần này có rất nhiều người trong tự hiệu các ngươi đã đến kinh
thành.
Đây là câu nói đầu tiên của Vô Tình sau khi “mời” y lên kiệu.
Chiếc kiệu này mới thật sự là kiệu của Vô Tình, nó được Gia Cát tiên sinh thiết kế, được cao thủ Ban gia và Vô Tình hợp sức chế tạo. Còn chiếc kiệu lúc trước bị đốt cháy tại đường lớn Lam Sam, đương nhiên chỉ là “che đậy”, dùng để dụ kẻ mai phục xuất kích vì tưởng lầm Thích Thiếu Thương ngồi bên trong. Giống như một loại “ám khí” độc nhất vô nhị, thiên hạ không hai do Vô Tình phát ra.
Giống như “cái bóng” mà y đánh ra, mặc dù không có lực sát thương, nhưng có thể khiến kẻ địch tưởng lầm, y sẽ thừa dịp này sát thương kẻ địch của mình.
Kiệu và xe lăn chế tạo phức tạp, cơ quan trùng trùng như vậy, ít nhất có ba chiếc và hai cỗ.
Ôn Hòa còn đang lưu ý kết cấu bên trong chiếc kiệu “danh chấn thiên hạ” này,
Vô Tình đã nói tiếp:
- Các ngươi đương nhiên không chỉ vì muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất.
Lời của y rất dứt khoát, cũng nói rất trực tiếp.
- Cho dù các ngươi muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, cũng không chỉ vì muốn báo thù cho Hứa Thiên Y. Thiên Hạ Đệ Thất dùng Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm giết chết một trong Thập Toàn cao thủ của Lão Tự Hiệu các ngươi, đó là “Thất Sát Nhất Oa Phong, Cửu Tử Nhất Sinh Phong” Ôn Tùy Đình. Hắn vốn là người đầu tiên Lĩnh Nam các ngươi phái đến kinh thành để tổ hợp thế lực của Lão Tự Hiệu, cũng là tiên phong mở đường, kết quả lại chết trong tay Thiên Hạ Đệ Thất. Các ngươi muốn trả thù cho hắn còn nhiều hơn Thiên Y Hữu Phùng.
Ôn Hòa bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ chấn động.
Làm sao những chuyện cực kỳ cơ mật này, Vô Tình lại biết rõ như vậy?
(Hắn làm sao biết được?)
(Cơ mật làm thế nào bị tiết lộ?)
- Chỉ có điều, các ngươi mượn danh nghĩa báo thù cho Hứa Thiên Y, là muốn khiến Lạc Dương Ôn Vãn cảm động, khiến y tưởng rằng các ngươi báo thù cho đồ nhi, dẫn dắt y trở lại kinh thành, dịch chuyển thế lực của Lạc Dương Lão Tự Hiệu vào kinh sư, hoàn thành tâm nguyện xâm chiếm võ lâm vương thành của Lão Tự Hiệu các ngươi. Cho dù có thất bại, cũng có thể kích thích quyết tâm của Ôn Tung Dương vào kinh lấy lại uy danh.
Đến lúc này Ôn Hòa mới có thể nói chuyện.
Y chỉ nói:
- Ngươi làm sao biết?
Vô Tình đáp:
- Bởi vì chức trách trên người, chúng ta vẫn luôn lưu ý đến biến động của các
bang các phái trong võ lâm, cũng luôn để ý đến các loại nhân sự biến đổi trên
giang hồ, càng đặc biệt chú ý đến chiều hướng của Lão Tự Hiệu Ôn gia.
Y mỉm cười nói:
- Không có cách nào. Ôn gia sở hữu đội ngũ dùng độc và thủ pháp dùng độc mạnh
nhất võ lâm hiện nay, chúng ta không thể không đề cao cảnh giác, tăng cường
quan sát.
Lúc này Ôn Hòa mới thở ra một hơi, khẽ nói:
- Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp các ngươi. Vốn tưởng rằng đương quyền chủ
sự trong triều, trong kinh hẳn là đám người Thái Kinh, bây giờ xem ra các
ngươi cũng cây lớn rễ sâu, vây cánh trải rộng, không chỗ nào không có, không
chỗ nào không biết.
Vô Tình nói:
- Không dám. Có điều nếu không biết người biết ta, hệ thống Lục Phiến Môn
chúng ta và mấy vị đồng môn còn có thể lăn lộn trong kinh sao? Còn có thể lật
một chút mây, làm một chút mưa từ trên tay đám người Thái Kinh, Đồng Quán,
Lương Sư Thành sao? Vừa rồi ở trước Tam Hợp lâu, anh ruột Ôn Văn của ngươi đã
nói là không tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Thiên Hạ Đệ Thất, hiện nay lại
mai phục ở con đường phía trước, có lẽ là cao tầng trong trong tự hiệu các
ngươi đã có mệnh lệnh khác. Chỉ có điều, các hạ và Văn huynh đã là đại tướng
trong Lão Tự Hiệu, còn ai có thể sai khiến được các ngươi? Ta thấy, lần này
chắc là cả Thiên Tàn Địa Khuyết cũng tới rồi. Nếu như huynh đệ Ôn Nhâm Bình,
Ôn Tử Bình đã tới, như vậy việc chuyển dời thế lực vào kinh thành nhất định
phải hoàn thành. Ta đoán không sai chứ?
Ôn Hòa mồ hôi chảy ròng ròng, lần này y thật sự không cười nổi.
- Ta phát hiện Ôn Văn huynh muốn cản đường cướp tù, như vậy túc hạ và y luôn
luôn như bóng với người, hình bóng gắn bó, nhất định cũng ở gần đây. Sau khi
để ý, quả nhiên đã phát hiện tung tích hiệp khách, lúc này mới thành tâm mời
mọc, cũng không có mưu mô, quyết không ác ý.
Vô Tình nghiêm mặt nói:
- Có điều, nếu các ngươi muốn cướp tù giết người trên đường, ta thân là nha
sai, không thể không toàn lực ngăn cản.
Ôn Hòa khó khăn lắm mới từ câu này tìm được một yếu điểm để phản kích:
- Đại bổ đầu nếu biết thế lực của Lão Tự Hiệu Ôn gia chúng ta vào kinh đã là
chuyện tất yếu, đương nhiên cũng biết hành động đầu tiên sau khi chúng ta vào
kinh nhất định phải hoàn thành. Ngươi còn muốn dùng sức một người ngăn cản
chúng ta, chẳng phải là đưa tay cản xe, cố ý đối địch với chúng ta?
Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Ta không chỉ có một mình. Ta đại biểu cho vương pháp, cũng đại biểu cho tất
cả sai dịch chấp pháp, ngăn cản các ngươi làm như thế.
Cặp mắt của y như chớp, ánh mắt như đao nhìn thẳng vào Ôn Hòa Nhân, nói từng
chữ từng câu:
- Huống hồ, nếu các ngươi giết chết Thiên Hạ Đệ Thất trên đường, chẳng những
không thể lập uy, hơn nữa còn phá hủy danh tiếng của Lão Tự Hiệu, làm lỡ đại
sự của Ôn gia.
Ôn Hòa nghe vậy kinh ngạc, cười khổ nói:
- Chuyện này… ta thật sự nghe không hiểu.
Vô Tình bình tĩnh đĩnh đạc nói, lúc này bên ngoài vang lên tiếng cười và tiếng nói chuyện ồn ào do một đao ba kiếm đồng cố ý phát ra, cũng bắt đầu có trẻ con đi theo xe tù ném đồ. Đương nhiên đây vẫn chỉ là ném đá dò đường.
- Bản thân Lão Tự Hiệu vốn bất hòa với Thái Kinh, hơn nữa còn có thù xưa. Các ngươi dám vào kinh phát triển, đó là trực tiếp làm việc dưới ý chỉ của thiên tử. Hoàng thượng cũng hi vọng bồi dưỡng một số cao thủ võ lâm trực thuộc ngài. Đám người Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán đều có rất đông nhân vật võ lâm thân mang tuyệt kỹ trợ giúp bọn họ, nếu thánh thượng nghe nói đến, khó tránh khỏi bất an. Có điều Ôn Vãn là thủ lĩnh quần long của các ngươi, bởi vì e ngại uy hiếp của Mễ Thương Khung, Phương Ứng Khán, cho nên vẫn luôn chần chừ không dám vào kinh. Do đó các ngươi muốn trước tiên thể hiện uy danh, mở rộng cục diện, để nhân thủ của Lạc Dương ôn phái và đồng môn của Lĩnh Nam Lão Tự Hiệu không còn đường thất hứa, rút ra.
Vô Tình không hùng hổ dọa người, đề tài cũng không quá sắc bén.
Y chỉ rõ ràng.
Dòng suy nghĩ rõ ràng, lập trường rõ ràng, ngay cả ngọn nguồn cũng rõ ràng sáng tỏ, phân tích tỉ mỉ.
Những lời y nói, cho dù Ôn Hòa không muốn thừa nhận, cũng không dám phủ nhận.
Bởi vì y không hiểu Vô Tình làm cách nào biết rõ như lòng bàn tay về chiều hướng gần đây của Lão Tự Hiệu, nhưng y cũng không thể không đồng ý, phân tích của Vô Tình hầu hết đều không trái với tình hình thực tế.
Cho nên y chỉ có thể vừa kinh ngạc vừa lưu ý.
Lời nói của Vô Tình quả thật đáng để y lưu ý lắng nghe, suy nghĩ kiểm điểm.
- Vì vậy các ngươi cố ý giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, một mặt để đả kích uy danh sát thủ đứng đầu dưới tay Thái Kinh; một mặt khiến Ôn Vãn thiếu các ngươi một ân tình, một khi Lão Tự Hiệu thất bại, y không thể không nhìn vào tình cảm, từ Lạc Dương điều trọng tướng đến chi viện; còn một mặt nữa là lập uy, mở đường cho người của Ôn gia các ngươi.
- Nhưng các ngươi sai rồi.
- Giết chết Thiên Hạ Đệ Thất cũng không thể đả kích Thái Kinh. Hiện giờ Thái Kinh đang muốn trở lại, gióng trống khua chiêng. Đoạn thời gian này hắn giống như tiềm phục trong nước, nhưng thật ra là mưu đồ bí mật, sai đám người Chiêm Biệt Dã thay hắn kêu gọi Phi Phủ đội Dư gia, Nam Dương Chỉnh Cổ môn La gia, Bình An môn Nữ Trần thị thế gia, cùng với phản đồ của Tứ Phân Bán đàn chưa bị sát hại, Thần Thương hội Tôn gia, Hạ Tam Lạm Hà gia, Thái Bình môn Lương gia, Diệu Thủ Ban gia, Thục Trung Đường môn, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, phản tướng của Cảm Tình Dụng Sự bang, nghịch đồ của Kim Tự Chiêu Bài Phương gia, Hắc Diện Thái gia, Hạ Ngũ môn, chưởng môn của Thập đại phái, Thập Lục kiếm phái… chiêu mộ tinh nhuệ trong những môn phái này, thậm chí là đệ nhất cao thủ cống hiến cho hắn. Nghe nói ngay cả trong quý môn cũng có ba đại cao thủ đỉnh cấp là Ôn Tung Hoành, Ôn Nhi Lệ, còn có một người khác bối phận cao hơn, cũng đều bị hắn chiêu mộ… có chuyện này chứ?
Ôn Hòa Nhân không nhịn được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thật sự có chuyện này, nếu không “Đại Lão” của Lão Tự Hiệu Ôn gia cũng sẽ không cảm thấy nguy cơ tứ bề. Ngay cả ba đại cao thủ đỉnh cấp cũng bị Thái Kinh “mua chuộc”, chỉ sợ quyền hành của Lão Tự Hiệu cho dù không bị người khác thao túng, cũng rất nhanh sẽ lập “tự hiệu” khác.
Nhưng Vô Tình làm sao biết được?
Những chuyện này trong nội bộ Lão Tự Hiệu tuyệt đối là cơ mật, ngay cả Ôn Hòa cũng chỉ biết Ôn Nhi Lệ đã nương nhờ Thái Kinh, một người khác hóa ra là Ôn Tung Hoành, đây là lần đầu tiên y nghe được. Xem ra Vô Tình có lẽ cũng đã biết rõ “người thứ ba”. Hóa ra đã có nhiều cao thủ tuyệt thế quy thuận dưới cờ của đám “lục tặc triều đình” Thái Kinh như vậy, không thể nói là không kinh hãi.
Ôn Hòa Nhân đổ mồ hôi lạnh, tuy trong lòng kinh hãi nhưng bề ngoài lại không biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc.
Y hiểu rõ hơn ai khác, chỉ cần mình cười lên sẽ khiến người ta sảng khoái vui tươi, bình dị gần gũi, nhưng một khi “đen miệng đen mặt” thì nhất định sẽ gây cho người ta áp lực cực lớn.
Cho nên khi trong lòng y chấn kinh, càng phải nghiêm túc lạnh lùng.
Vô Tình vẫn cười nói như trước, cử chỉ đúng mực. Nhìn thần thái của y, có lẽ lúc đánh đàn, ngâm thơ, uống trà, tán gẫu cũng như vậy?
Vô Tình ngồi trong chiếc kiệu vốn không rộng rãi, lại hỏi một câu:
- Có lẽ lời đồn không sai chứ? Hả?
Ôn Hòa nói:
- Thịnh đại bổ đầu không hổ là người trong Lục Phiến Môn, tin tức thật nhanh,
bội phục bội phục!
Vô Tình nói:
- Ta chỉ là nhờ chức vụ thuận tiện, nghe lời đồn đại. Có điều, trước mắt Thái
Kinh đang toàn tâm toàn ý muốn kích động Thất tuyệt Kiếm Thần năm đó uy chấn
thiên hạ, hoành hành võ lâm, tái xuất giang hồ cống hiến cho hắn. Còn như
Thiên Hạ Đệ Thất, trong suy nghĩ của đám tiểu nhân bợ đỡ bọn chúng, có lẽ địa
vị xếp hàng đã từ thứ bảy rơi đến hơn một trăm rồi… Lão Tự Hiệu các ngươi xuất
động nhiều cao thủ có mặt mũi như vậy tới giết hắn, chẳng qua chỉ thu được
danh tiếng của kẻ tầm thường gặp may mà thôi.
Ôn Hòa hỏi ngược lại:
- Không giết kẻ này, chẳng lẽ cứ mặc cho hắn ung dung ngoài vòng pháp luật?
Vô Tình nói:
- Cũng không phải. Ta biết cao thủ của Lão Tự Hiệu đã mai phục trước mặt, thế
nhưng giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu?
Ôn hòa hỏi:
- Lời này nghĩa là thế nào?
Vô Tình khẽ mỉm cười nói:
- Thực ra, Thích lâu chủ cũng không đóng kín huyệt đạo của hắn. Với công lực
của Thiên Hạ Đệ Thất, chỉ cần toàn lực vận công, nhất định có thể phá giải
được. Hắn vẫn ngơ ngẩn trong xe tù, chẳng qua là muốn chờ cơ hội…
Ôn Hòa kinh ngạc nói:
- Chờ cơ hội? Cơ hội gì?
Vô Tình nói:
- Chờ cơ hội giết người.
Ôn Hòa càng kinh ngạc:
- Giết người? Giết ai? Hắn biết chúng ta sẽ tới giết hắn sao?
Vô Tình cười một tiếng nói:
- Hắn vốn là chờ thời cơ tốt nhất để giết ta. Có điều nếu các ngươi muốn giết
hắn, hắn cũng nhất định sẽ phản kích.