Chương 19: Huấn Luyện Đặc Biệt

Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

"Kẻ không có cảnh giới à? Theo như ta được biết thì bọn họ không có khả năng bộc phát linh lực ra bên ngoài nên không có khả năng luyện võ kỹ. Linh lực của bọn họ thay vì bộc phát ra bên ngoài sẽ đặc biệt cường hóa cơ thể của mình, đồng thời tạo ra một cái nhân cách khác nhằm bảo vệ nhân cách chính. Kẻ không có cảnh giới tuy không thể luyện được võ kỹ nhưng bọn họ vẫn có thể tu luyện giống như tu tiên, thực lực cũng nhờ tu luyện mà tăng lên. Kẻ không có cảnh giới, người ta bình thường nghe đến bọn họ không thể tu luyện võ kỹ nên xem thường nhưng thực chất thế gian này kẻ đáng sợ nhất chính là kẻ không có cảnh giới. Long Thiên, con hãy thử tưởng tượng cho dù con đã đột phá Nguyên Thần cảnh giới, khi đối đầu với một kẻ không có cảnh giới thực lực tương đương con thì con chắc chắn không có cơ hội sống sót." - Long Hạo giảng giải cho Long Thiên

Long Thiên đối với việc này chính bản thân mình cũng đã trải nghiệm, nếu là thực lực ngang nhau thì quả thực tốc độ di chuyển cùng uy lực của "Kẻ không có cảnh giới" vượt trội hơn rất nhiều, căn bản bọn họ luôn mạnh hơn người tu tiên. Kẻ không có cảnh giới, bất quá mấy triệu người mới có một người nên Thần Thiên đại lục hiện tại chỉ có hai người.

"Gia gia, người chơi với Tiểu Hoa đi!" - Tiểu Hoa bộ dáng nhõng nhẽo

"Được rồi, gia gia cùng con ra ngoài chơi" - Long Hạo cười xoa đầu Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa thương gia gia nhất!" - Tiểu Hoa hớn hở

Long Thiên hiện tại đã hiểu sơ qua về nguồn gốc sức mạnh của Tiểu Hoa, nhưng hắn muốn nhận Tiểu Hoa làm nghĩa tử không phải là vì thứ sức mạnh bá đạo bên trong nàng mà là hắn muốn nàng có một cuộc sống hạnh phúc, một tương lai tươi sáng.

Long Thiên phân tích một chút, Tiểu Hoa căn bản xưa nay chỉ chiến đấu theo bản năng, nếu cứ như vậy thì sẽ không phát huy được toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn bên trong con bé. Long Thiên đắn đo một hồi liền thở dài.

"Chàng hôm nay sao vậy?" - Nguyệt Tuyết lo lắng hỏi

"Không có gì, chỉ là ta đang nghĩ có nên dạy cho Tiểu Hoa toàn bộ kỹ năng chiến đấu của ta không." - Long Thiên thở dài

"Dạy cho Tiểu Hoa kỹ thuật chiến đấu của chàng? Như vậy chẳng phải rất tốt sao?" -nàng hỏi

"Đúng là như vậy nhưng nó hiện giờ chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, ta thật không muốn đem nó đi khổ luyện" - hắn trả lời

"Vậy chàng hãy thử nghĩ xem, nếu như có một ngày chúng ta không ở bên bảo vệ cho nó, bản năng của nó lại không thể chiến thắng được kẻ địch. Như vậy không phải hậu quả sẽ rất nghiêm trọng sao?"

"Nàng nói đúng. Cái này ta cũng đã từng nghĩ tới, xem ra đúng là không còn cách nào khác"

Long Thiên trên giường ôm Nguyệt Tuyết vào lòng, trong số ba người thì nàng vẫn luôn là người được hắn tin tưởng nhất để hỏi ý kiến. Long Thiên đầu tiên cho người dựng lên một căn nhà gỗ lớn, tiếp đó hắn bố trí hơn một trăm cái bẫy nguy hiểm chết người bên trong, đây cũng chính là cách mà hắn khổ luyện hai năm. Nhìn thấy những lưỡi đao, lưỡi rìu to lớn đung đưa qua lại chuyển động bên trong căn phòng, Tiểu Hoa không khỏi run sợ

"Cha, cha muốn con nhắm mắt vượt qua hết toàn bộ thứ này?"

"Tiểu Hoa, con hãy yên tâm. Ta trước khi bảo con nhắm mắt đi qua chỗ này sẽ dạy cho con những kỹ năng cơ bản trước" - hắn xoa đầu Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa, theo con trong chiến đấu quan trọng nhất là gì nào?" - Long Thiên hỏi

"Con không biết, có lẽ là cảnh giới" - Tiểu Hoa trả lời

"Câu trả lời của con không sai, nhưng nếu là hai người có cảnh giới ngang nhau?" - hắn lại hỏi tiếp

"Võ kỹ ạ" - Tiểu Hoa trả lời

"Cái đó thì còn chưa chắc. Ta sẽ nói cho con biết sức mạnh của con là gì, từ đâu mà có, sử dụng như thế nào sẽ hiệu quả"

Long Thiên đem toàn bộ sự thật nói cho Tiểu Hoa nghe, Tiểu Hoa nhân cách lúc này là nhân cách gốc, là một đứa trẻ ngây thơ nên những điều cha mình nói tất cả đều tin. Cuối cùng Long Thiên nói

"Tiểu Hoa, người mà ta muốn truyền dạy toàn bộ kỹ năng chiến đấu không phải là con mà là người bảo vệ của con. Tiểu Hoa, con có thể cho ta gặp người bảo vệ của con không?"

Tiểu Hoa gật gật đầu, trong nháy mắt ánh mắt ngây thơ liền chuyển thành vô hồn, nhân cách thứ hai của Tiểu Hoa xuất hiện. Nhân cách này vừa mới xuất hiện đã trả lời câu hỏi ban nãy của Long Thiên

"Chính là tốc độ cha à"

"Thật là không phụ lòng ta, vậy thì mọi thứ đơn giản hơn so với dự tính của ta nhiều rồi" - hắn cười

Long Thiên ban đầu còn nghĩ nhân cách thứ hai này của Tiểu Hoa là một nhân cách nguyên thủy giống như dã thú chỉ biết đánh đấm giết người, câu trả lời vừa rồi thật khiến cho hắn hài lòng.

"Vậy trước hết ta sẽ dạy cho con cách cảm nhận trước."

Cảm nhận mọi thứ, sử dụng toàn bộ sáu giác quan của cơ thể con người. Long Thiên từ khi xuyên không đến đây cũng đã đem phương pháp này ra thử vài lần và chợt nhận ra ở thế giới này phương pháp cảm nhận của hắn vô cùng hữu dụng. Khi Long Thiên tập trung cao độ, hắn có thể thấy được những hai sáng trong không khí nhỏ như hạt cát phát ra ánh sáng màu vàng, cái này chính là linh lực trong thiên địa nguyên khí. Khi một người chuyển động, cơ thể sẽ tác động đến những cái hạt nhỏ này giúp hắn xác định được vị trí của đối phương dù cho đối phương có tàng hình. Tiếp đến hắn tập trung cao độ ở mắt nhằm cố gắng bắt kịp chuyển động của đối phương, dựa vào đó phán đoán bước di chuyển tiếp theo.

Khi giao chiến với Tiểu Hoa, Long Thiên cũng dùng phương pháp này để dứt điểm trận chiến, khi đó trên người Tiểu Hoa có máu nên hắn còn có thể dự dụng cả khứu giác. Phương pháp này của Long Thiên trong chiến đấu rất hữu dụng thế nhưng để luyện được nó lại là một điều hết sức khó khăn. Cứ cho là có một ngàn người luyện tập phương pháp này, xác xuất để có duy nhất một người thành công là 0,00001 phần trăm. Long Thiên là trường hợp vô cùng hiếm hoi, hắn thậm chí có cả cái khả năng tránh được đạn ở cự li ngắn.

Long Thiên tại trái đất có thể nói là trường hợp quá đỗi siêu việt, giống như nhân vật trong phim vậy, người thường không thể được như hắn. Nhưng đó là ở trái đất, còn ở nơi đây thì Long Thiên cảm thấy luyện được cái này không mấy khó khăn. Phàm là người tu tiên có cảnh giới cao đều có thể thấy được linh lực trong thiên địa nguyên khí. Cái này tuy rằng ở thế giới tu tiên này không có công dụng bất phàm như ở trái đất nhưng trong chiến đấu nó cũng giúp ích rất nhiều nên Long Thiên vẫn muốn dạy cho Tiểu Hoa.

"Được rồi, từ nay ta sẽ gọi con là Hoa Hoa để phân biệt với Tiểu Hoa. Trước tiên ta sẽ dạy con ngồi thiền"

Để có thể luyện được phương pháp chiến đấu Long Thiên đang muốn dạy cho Hoa Hoa, Hoa Hoa trước tiên phải học được cách tĩnh tâm cảm nhận. Long Thiên hướng dẫn Hoa Hoa ngồi thiền, hắn cũng ngồi thiền cùng Hoa Hoa. Sau hai canh giờ Long Thiên mở mắt ra kiểm tra thì thấy Hoa Hoa vẫn đang trong trạng thái thiền. "Mới lần đầu mà đã ngồi thiền được hai canh giờ, nhân cách này của con bé thật không tệ!", Long Thiên hài lòng

Long Thiên suốt khoảng thời gian hơn một tháng, ngày nào cũng chỉ cho Hoa Hoa ngồi thiền, mỗi ngày thiền khoảng hơn mười tiếng. Hôm nay cũng không có ngoại lệ, Long Thiên ngồi gảy đàn, cái này hắn mới học mấy hôm nhưng hiện tại đã có thể chơi được một đoạn nhạc.

"Chàng chơi đàn thật là kém" - Uyên Uyên lè lưỡi trêu chọc

"Haha....nàng đàn cho ta nghe được không?" - hắn cười

Uyên Uyên ngồi xuống bên cạnh Long Thiên, nàng hai tay đặt lên đàn. Uyên Uyên đang đàn chính là một khúc nói về tình yêu sét đánh, hai người vừa mới gặp nhau liền yêu nhau sâu đậm. Tiếng đàn đem theo tình yêu của nàng chạm đến trái tim Long Thiên, nàng khiến hắn đỏ mặt, nàng khiến trái tim hắn lỡ mất một nhịp.

Uyên Uyên vẻ mặt gian tà liếc nhìn Long Thiên, nào ngờ nàng còn chưa kịp liếc sang đã bị hắn đè ra hôn, hai tay đem nàng ôm chặt vào người. Long Thiên nhéo mũi của Uyên Uyên

"Nàng thật là lưu manh!"

"Ai bảo chàng gần đây không chạm vào ta" - nàng cười

"Cha, mẹ hai! Hai người có phải là nên về phòng không?" - Hoa Hoa tức giận

Long Thiên ngồi dậy ho khan vài tiếng rồi kêu Hoa Hoa tiếp tục đi ngồi thiền, còn hắn hai tay bế Uyên Uyên đến lều. Bá Long Tông hiện tại vẫn chưa xây dựng xong, toàn bộ tông môn đều ở trong những cái lều vải. Long Thiên trong thời gian này ở chung với cả bà vợ, Tiểu Hoa thì ở chung với Long Hạo.

Thời gian cứ thế trôi đi, thấm thoát một năm đã trôi qua, Long Thiên bây giờ đã bước sang tuổi mười bảy. Bá Long Tông toàn bộ công trình đều đã xây dựng gần xong, hiện tại so với trước đây rộng lớn gấp năm lần, kiến trúc đem so với cung điện của hoàng đế cũng chẳng thua kém là bao.

Trên một khu đất trống, Long thiên cho mười đệ tử, mỗi người cầm một cái nỏ tùy ý bắn Hoa Hoa. Nỏ này tuy là thật nhưng mũi tên chỉ là gỗ được vót tròn đầu nên không có khả năng làm bị thương Hoa Hoa, chỉ là làm cho Hoa Hoa bầm tím một chút.

Phần rèn luyện này của Hoa Hoa chính là phản xạ, nhiệm vụ của Hoa Hoa là dựa theo cảm nhận kết hợp phản xạ để cùng lúc phá giải mười mũi tên bắn đến từ mười phía cùng lúc. Hoa Hoa lúc này trên người đã không ít vết bầm tím, Long Thiên không những thấy vậy không những không nương tay mà còn trực tiếp cầm thêm một cái nỏ, như vậy tổng cộng Hoa Hoa phải tránh mười một mũi tên.

Phần luyện tập này đã diễn ra hơn một tháng, ban đầu là một cái nỏ, tiếp theo số lượng cứ thế tăng dần. Long Thiên lớn tiếng nói

"Con quên những gì ta đã dạy rồi sao? Phải thật tập trung, tốc độ phản xạ phải thật nhanh!"

Hoa Hoa nghe vậy lập tức điều tiết lại hơi thở, bản thân tập trung cao độ. "Vút!!!", mười một cái mũi tên từ mười một hướng bay đến. Hoa Hoa cười lạnh, hai tay chống xuống đất xoay người một vòng, hai chân biến hóa đem toàn bộ mười một mũi tên phá giải. Long Thiên hài lòng nói

"Làm tốt lắm! Chúng ta sẽ tiếp tục một tuần rồi sẽ tiến hành đi qua căn phòng tử thần"

Một tuần rốt cuộc đã trôi qua, Hoa Hoa bị Long Thiên dùng vải bịt mắt đứng trước mấy trăm cái bẫy đung đưa qua lại. Long Thiên trước khi rời khỏi nhắc nhở

"Đừng quên những gì ta đã dạy con hơn một năm qua. Ta sẽ đợi con ở cánh cổng kia"

Long Thiên tay chỉ về phía cánh cửa bên kia của căn phòng, hắn đích thân làm mẫu trước đi qua hàng trăm cái bẫy mà không mất một cọng lông. Long Thiên mở cửa đi ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng

"Hy vọng con bé vượt qua được thử thách này!"

"Cha đang nói cái gì cơ?" - Hoa Hoa tinh nghịch đứng ngay sau lưng Long Thiên

Long Thiên một phen giật mình, làm thế nào con bé lại có thể dễ dàng đi qua hàng trăm lưỡi dao sắc nhọn đung đưa qua lại với khoảng thời gian ngắn như vậy. Bản thân hắn năm xưa để qua được căn phòng tử thần này cũng mất tới hơn một canh giờ, vậy mà con bé chỉ trong chớp mắt. Cái này thật khiến con Long Thiên tức chết a, hắn còn nghĩ con bé ít nhất mất hai canh giờ vậy mà nhanh như vậy đã hoàn thành.

"Chả còn cái gì chơi không? Cái vừa rồi chán ngắt!" - Hoa Hoa lè lưỡi tinh nghịch

"Có!"

Long Thiên vừa mới dứt lời liền véo tai Hoa Hoa khiến con bé kêu lên đau đớn

"Cha đang làm cái gì vậy? Tại sao lại véo tai con? - Hoa Hoa tức giận nói

"Tại vì ta thích!" - Long Thiên lè lưỡi

"Phụt!!" - Hồng Duyên từ xa trông thấy hai cha con Long Thiên cãi nhau như trẻ con liền không nhịn được cười

Long Thiên từ trong nhẫn không gian lấy ra con con dao găm màu trắng, hoa văn tuyệt đẹp, đây là một món Bảo Khí có tên Long Nha Dao. Món bảo khí này là làm từ răng của băng long, bản thân có hàn tính cực mạnh.

"Đây là quà của con"

"Đẹp quá! Cám ơn cha!" - Hoa Hoa vui mừng

Từ khi đến đây, không chỉ Tiểu Hoa đã thay đổi mà cả Hoa Hoa cũng đã thay đổi, đôi mắt của Hoa Hoa không còn vô hồn như trước nữa, bản tính cũng không giống như trước đây, có điều so với Tiểu Hoa vẫn là rất đối lập. Tiểu Hoa nhút nhát đáng yêu, Hoa Hoa bạo dạn thích đánh nhau. Nhưng người thay đổi nhiều nhất vẫn chính là Long Thiên, từ khi xuyên việt đến đây hắn đã thay đổi khá nhiều, những vết thương lòng của hắn có lẽ đang dần được chữa khỏi.