Chương 10: Kỹ Viện

Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

"Mọi chuyện hiện giờ đang êm đẹp, công việc tông môn cũng đã giải quyết xong. Ta muốn đi ngao du thiên hạ một chuyến, lúc ta không có mặt có việc gì cần giải quyết cứ hỏi Nguyệt Tuyết là được rồi. Nàng bảo sao thì các ngươi cứ làm vậy."

Long Thiên mặc hắc sắc y phục, tay cầm tay nải, đầu đã cạo trọc, hắn là đang muốn giả làm sư đi khám phá thế giới này. Long Thiên từ khi đến thế giới này vẫn chưa một lần đi ra ngoài, hiện tại mọi thứ đã đâu vào đấy, chính là thời điểm tốt nhất để hắn đi chơi. Long Thiên chào tạm biệt chuẩn bị rời đi thì đại trưởng lão Trần Sơn cưỡi ngựa vội vã đến cản lại

"Tông chủ khoan đi đã!"

"Có chuyện gì vậy?" - Long Thiên hỏi

"Bá Long Tông hiện giờ dù sao cũng đã thăng cấp lên Đệ Bát Tông, đây chính là thời điểm cần tuyển thêm đồ đệ gia nhập." - Trần Sơn nói

"Quy định tham gia khảo hạch lần này sẽ là: dưới mười hai tuổi phải là Luyện Thể Trung Kỳ, dưới mười năm tuổi phải là Luyện Khí Tiền Kỳ. Ai không đủ điều kiện không cho tham gia. Nếu trong quá trình có xảy ra sự cố gì cứ tìm tông chủ đại phu nhân hỏi ý kiến, nàng bảo sao thì cứ làm theo." - Long Thiên nói

Nguyệt Tuyết là người được Long Thiên tin tưởng nhất tại Bá Long Tông hiện tại, nàng chính là tài sắc vẹn toàn vô cùng hoàn hảo. Lăng Uyên Uyên thì chỉ được nhan sắc, về tài năng chỉ giỏi cầm kỳ thi họa nhưng những cái như cầm kỳ thi họa không giúp ích được nhiều trong việc cai quản tông môn.

Long Thiên trước khi đi còn quay lại nháy mắt với Nguyệt Tuyết

"Nếu như nàng làm tốt, khi ta quay về sẽ thưởng cho nàng!"

"Ai mà thèm!" - nàng đỏ mặt giận dỗi nói

Thanh Long thành rộng lớn vô cùng, muốn đi từ đầu thành đến cuối thành phải mất ít nhất nửa tháng đi xe ngựa. Thanh Long thành lúc nào cũng đông đúc nhộn nhịp, từ sáng cho tới đêm khuya không lúc nào không có người ra vào thành. Sở dĩ Thanh Long thành đông đúc như vậy là vì đây là một tòa thành gần biển, có rất nhiều thương nhân từ những nơi xa xôi đến để buôn bán. Thanh Long thành có thể coi là viên ngọc quý của đế quốc.

Long Thiên đang đi trên phố liền thấy có một cái kỹ viện rất lớn, bên ngoài có ba bốn nữ nhân ăn mặc gợi cảm đứng mời khách, Long Thiên cười gian một cái rồi liền đi vào. Thấy Long Thiên lại gần, ba thiếu nữ xinh đẹp chạy tới khoác chân khoác vai tươi cười nói

"Tiểu thiếu gia, hôm nay vui vẻ với chúng em nhé?"

"Thiếu gia có muốn chơi đùa với em không?"

"Thiếu gia nhìn thật là soái a!"

..............................................

Long Thiên vốn không để vào tai những lời mời gọi của mấy thiếu nữ này, hắn lớn tiếng nói nói với tú bà

"Ngươi mau kêu hoa khôi chỗ các ngươi tới phục vụ bổn đại gia ta đi."

"Thiếu gia à, nếu là hoa khôi của chỗ chúng tôi thì giá cả............. " - Tú bà này thấy Long Thiên ăn mặc bình dân liền lưỡng lự

Long Thiên thấy vậy liền hiểu ý, hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra mười linh thạch thượng phẩm đưa cho tên tú bà kia rồi hỏi

"Như vậy có đủ không?"

"Dạ đủ! Mời thiếu gia đi lối này!" - tú bà vẻ mặt hớn hở

Linh thạch có kích cỡ chỉ to bằng ngón tay cái, có hình thon dài, hơi nhọn một chút. Linh thạch hạ phẩm có màu trắng, trung phẩm có màu hồng, thượng phẩm có màu đỏ. Chỉ cần mười viên linh thạch thượng phẩm là có thể ngủ cùng hoa khôi của một kỹ viện ba ngày ba đêm, đây chính là giá trị của linh thạch thượng phẩm. Bình thường người ta tiêu xài linh thạch thượng phẩm là cân nhắc kỹ lưỡng, không có tiêu xài phung phí như hắn.

Long Thiên đi theo tú bà dẫn đường leo lên bảy tầng lầu, cuối cùng đứng trước một căn phòng lớn. Nô tài gõ cửa ba cái thông báo

"Hồng Duyên à, ngươi có khách!"

"Ta biết rồi!" - một giọng nói ngọt ngào từ trong phòng vọng ra

Tú bà mở cửa cho Long Thiên, Long Thiên vừa bước vào tú bà bên ngoài đã đóng cửa lại. Trước mặt Long Thiên lúc này là một thiếu nữ tầm tuổi của hắn, nàng mặc trên người một bộ y phục màu đỏ vô cùng khiêu gợi. Mỹ nhân tóc đen dài để xõa, mắt phượng mày ngài, mũi dọc dừa, môi đỏ mọng, da thịt trắng hồng, song phong trước ngực đầy đặn, đôi mắt phượng long lanh như nước, khoát lên một vẻ đầy mị lực.

Long Thiên chính là bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê mẩn, hắn nuốt nước bọt, dục vọng tăng cao hơn bao giờ hết. Mặc dù bản thân đã rất muốn đem nàng ra làm thịt thế nhưng hắn lại nảy ra ý định muốn trêu chọc nàng một chút.

"Ta tên là Hồng Duyên, đây là lần đầu ta tiếp khách mong ngươi đừng chê cười" - nàng khẽ đỏ mặt.

"Lần đầu tiếp khách? Không lẽ nàng ta còn nguyên tem mác?", Long Thiên nghe được lại càng thêm kích thích. Hắn tiến đến lại gần rồi ôm nàng vào lòng, tay phải nâng cằm nàng lên bắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy mị hoặc của hắn. Long Thiên thấy nàng đỏ mặt xấu hổ liền cảm thấy đáng yêu vô cùng, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng.

Hồng Duyên xấu hổ hai tay túm chặt lấy áo hắn, đây cũng chính là nụ hôn đầu của nàng. Nàng xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng rồi cha nàng bị người ta hại cho tan cửa nát nhà, không có tiền cha nàng đem nàng bán cho kỹ viện đến giờ cũng đã được một năm. May mắn cho nàng vì nàng sở hữu nhan sắc khuynh nước khuynh thành, nàng vừa mới vào đã trở thành hoa khôi rồi được đưa đến Thanh Long thành.

Mười cái linh thạch thượng phẩm không phải ai cũng sẵn sàng bỏ ra để hoan lạc cùng với mỹ nhân nên dù bị chuyển tới đây được một năm nhưng nàng chưa từng phải tiếp khách. Hồng Duyên nếu đem so sánh với Uyên Uyên hay Nguyệt Tuyết còn muốn xinh đẹp hơn mấy phần. Nàng là được chuyển từ một tòa thành xa xôi đến, hàng ngày luôn ở trong kỹ viện nên ít người biết đến.

Long Thiên hôm nay gặp nàng, cái gì cũng là người đầu tiên cướp đi. Hắn trong lòng đã sớm nghĩ đến chuyện chuộc nàng ra khỏi kỹ viện, đem nàng trở thành một phần trong cái hậu cung của hắn thế nhưng giá cả để chuộc một hoa khôi không phải rẻ. Long Thiên sau một buổi sáng cùng Hồng Duyên vui vẻ liền cảm thấy mình đang ở trên thiên đường. Hơn mười năm ở trái đất cùng các mỹ nhân lớn nhỏ lên giường, tuyệt đối không một ai khiến hắn cảm thấy tuyệt như lúc này. Long Thiên cái gì đã muốn có liền nhất định phải có bằng được, hắn viết một bức thư rồi sai người chuyển cho Hàn Phong.

Bá Long Tông, phòng tài vụ, Hàn Phong tay cầm bức thư của Long Thiên không khỏi thở dài một tiếng. Thư này của Long Thiên chính là muốn Hàn Phong mang tới một vạn viên linh thạch thượng phẩm để chuộc Hồng Duyên ra khỏi kỹ viện. Một vạn linh thạch thượng phẩm chính là trị giá có thể mua được ba tòa thành, vậy mà hắn đem đi chuộc một nữ nhân.

Bá Long Tông hiện tại trong ngân khố chỉ còn vừa vặn một vạn linh thạch thượng phẩm, còn lại là mấy trăm viên linh thạch trung phẩm. Bất quá Long Thiên là chủ nhân của hắn, nếu không phải thì có chết hắn cũng không xuất ra một vạn linh thạch này cho Long Thiên.

Một vạn linh thạch thượng phẩm, chỉ có Đệ Thất Tông trong ngân khố mới có nhiều như vậy. Hàn Phong xem ra có là siêu cấp thần tài mà đi theo Long Thiên cũng không thể kịp kiếm ra số tiền mà Long Thiên tiêu. Hàn Phong từ nhẫn không gian lấy ra một vạn linh thạch thượng phẩm đưa cho tú bà, tú bà mặt mày hớn hở đưa cho Hàn Phong giấy trả tự do cho Hồng Duyên. Hàn Phong kiểm tra kỹ càng rồi thu vào nhẫn không gian, quay người rời khỏi

Hồng Duyên hai mắt mở ra, da thịt va chạm khiến nàng không khỏi đỏ mặt. Long Thiên siết chặt vòng tay, lười biếng nói

"Nằm im thêm một chút đi"

Hồng Duyên không nói gì chỉ đỏ mặt, hôm nay nàng cái gì cũng là lần đầu tiên, ban đầu nàng còn rất sợ nhưng hắn lại rất nhẹ nhàng khiến nàng thoải mái vô cùng. Hồng Duyên cảm ứng bên dưới có biến, biến này là do hắn mà ra. Nàng hai mắt nhắm lại, tưởng rằng hắn sẽ lại đè nàng ra ai ngờ hắn vẫn cứ nằm im

"Hãy kể cho ta về nàng, ta muốn biết thêm về nàng" - Long Thiên giọng nói dịu dàng

Hồng Duyên nghe vậy liền rung động, từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ nàng là quan tâm đến nàng, nay hắn lại dịu dàng nói muốn hiểu thêm về nàng há chẳng phải hắn cũng quan tâm đến nàng sao. Nàng kể lại tóm tắt mọi chuyện

"Ta đến từ Huyền Vũ thành, nơi đó cách nơi đây như thể đầu đế quốc đến cuối đế quốc vậy. Cha ta là một thương nhân có tiếng, ta sinh ra đã sống trong cảnh giàu có, không phải lo nghĩ cái gì. Cho đến một ngày cha ta làm ăn thua lỗ, ông đã nợ người ta một khoản nợ lớn. Cha ta đã bán tất cả, bán nhà, bán đồ tổ tiên để lại, bán luôn cả ta. Ta sau khi bị bán vào kỹ viện liền được chuyển đến chi nhánh ở Thanh Long thành để tiếp khách. May thay ta trời sinh ra không được cái gì, chỉ được nhan sắc xinh đẹp nên trở thành hoa khôi của kỹ viện. Thanh Long thành nơi đây, không một kẻ nào dám bỏ ra mười viên linh thạch thượng phẩm, người duy nhất dám bỏ ra số tiền lớn như vậy chính là ngươi."

"Hồng Duyên, nàng có muốn cùng ta chu du thiên hạ một chuyến không?" - Long Thiên khẽ cười

"Làm sao mà được. Ta đã bị bán cho nơi này, trừ khi ngươi chuộc ta ra ngoài." - nàng buồn bã

"Nàng đoán đúng rồi đấy! Nhanh tắm rửa thay quần áo, chúng ta đi thôi!"

Long Thiên đứng dậy mặc quần áo mặc cho ánh mắt ngỡ ngàng của Hồng Duyên. Nàng không thể tin được những gì mình vừa nghe, có người bỏ ra một vạn linh thạch thượng phẩm để chuộc nàng? Hồng Duyên như muốn xác thực lại

"Chàng nói thật chứ?"

"Đương nhiên là thật rồi! Nàng còn không mau đi theo ta, coi chừng bị bọn họ cho người đuổi ra khỏi đây đấy!" - Long Thiên cười

Hồng Duyên mừng đến phát khóc, nàng hai tay ôm mặt khóc nức nở khiến Long Thiên lúng túng vô cùng. Hắn đi đến xoa đầu nàng, hắn cười

"Haha....nàng cứ như vậy sẽ có ai tưởng ta bắt nạt nàng đấy"

Hồng Duyên ôm chầm lấy Long Thiên, nước mắt không ngừng chảy ra, đây chính là những giọt nước mắt của hạnh phúc

"Cảm ơn chàng! Đời này ta không biết có thể làm gì để đền ơn chàng!"

"Có một chuyện" - Long Thiên mặt đối mặt với nàng

"Chuyện ta có thể làm được cho chàng?" - nàng hỏi

"Đó là yêu ta, và để ta chăm sóc nàng!" - hắn cười

Hồng Duyên nghe được lời này, tim đập "thịch" một cái như thể tim nàng vừa lỡ mất một nhịp. Long Thiên giúp nàng lau nước mắt

"Được rồi mà, đừng khóc nữa!" hắn cười

Hồng Duyên mặc một bộ hồng sắc y phục kín đáo, kim sa che mặt, cùng Long Thiên đi xuống phố. Dòng người qua lại đông đúc, Long Thiên nắm lấy tay Hồng Duyên để nàng khỏi lạc. Hồng Duyên đối với hành động này của hắn tim nàng cứ đập thình thịch

"Ngươi có nghe cái gì chưa? Nghe nói Bá Long Tông tuần sau sẽ tiến hành khảo sát nhập môn đấy."

Hai thiếu niên trò chuyện. Hồng Duyên đang đi bỗng nhiên dừng lại, Long Thiên thấy vậy quay lại hỏi

"Có chuyện gì vậy?"

"Ta...ta .......thực ra ta có một tâm nguyện, không biết chàng có thể đáp ứng hay không." - nàng lắp bắp nói

"Tâm nguyện gì?" - Long Thiên có chút ngạc nhiên

"Ta từ nhỏ đã muốn trở thành một võ giả tu tiên" - nàng đỏ mặt

"Ừm???"

"Ta biết là ta đã đòi hỏi quá nhiều nhưng chàng có thể cho phép ta tham gia khảo hạch thu nhận đệ tử của Bá Long Tông không?" - nàng hỏi

"Nàng thật sự muốn thế sao?"

Long Thiên đối với yêu cầu này cảm thấy không vui, hắn vừa mới rời khỏi Bá Long Tông còn chưa được một ngày chẳng lẽ lại quay về. Nếu bây giờ hắn quay về không chỉ đơn giản là coi như kết thúc chuyến chu du của hắn mà còn phải đối mặt với hai con hổ cái khi dẫn Hồng Duyên trở về.

Lăng Uyên Uyên từ sau đêm tân hôn đã thực sự có hứng thú với nam nhân, nói chính xác hơn là có hứng thú với mình Long Thiên. Không chỉ có hứng thú mà phải nói là vô cùng hứng thú, đêm nào cũng hành hạ hắn, vắt kiệt sức của hắn. Long Thiên từ sau hôn lễ với Uyên Uyên cũng không có chia lịch ra giống như vua chúa, mỗi ngày ghé một chỗ mà hắn đêm nào cũng phục vụ cả hai luôn một thể.

Nguyệt Tuyết đối với chuyện giường chiếu sức chịu đứng khá kém, căn bản không thể khiến hắn thăng hoa được. Từ khi có thê Lăng Uyên Uyên thì phải nói là đêm nào hắn cũng xuống địa ngục chứ không phải thăng hoa nữa. Cứ cái đà bị Uyên Uyên vắt kiệt sức thế này, hắn sớm muộn cũng lao lực mà tạch sớm.

Long Thiên hiện tại muốn Hồng Duyên trở thành vợ ba thì hắn phải chia lịch ra thật, hắn không có cái bản lãnh một đêm phục vụ ba người. Long Thiên mặc dù không muốn nhưng hắn lại không muốn làm Hồng Duyên buồn, cuộc đời nàng đã trải qua lắm bất hạnh, không thể một cái tâm nguyện cỏn con này hắn không giúp nàng thực hiện.

"Xét xem thái độ của nàng đêm nay thế nào, ta sẽ suy nghĩ xem có nên tới Bá Long Tông cùng nàng không" - hắn cười

Hồng Duyên biết Long Thiên nói xét thái độ của nàng là xét cái gì, nàng đỏ mặt gật gật đầu.