Chương 5: Mộc Phủ Tam Đóa Hoa

Trong mộc phủ này, mẫu tử Mộc Thanh Hương thường xuyên bị phòng lớn khi dễ, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, vì thế Mộc Thanh Dao thường ngày cũng không cùng nàng thân cận, tuy rằng vị nhị tỷ này tựa hồ rất quan tâm nàng, nhưng Mộc Thanh Dao không cần quan tâm như vậy.

Mộc Thanh Hương giọng điệu ân cần vừa mới nói xong, một bên Mộc Thanh Châu khinh thường quét nàng, liếc mắt một cái hừ lạnh.

"Nàng có thể có chuyện gì? Ta chỉ hiếu kỳ, Nam An vương cũng quá không bản lĩnh, một đấm đi xuống vốn nghĩ rằng sẽ đem nàng đánh chết, ai ngờ lại một chút việc cũng không có."

Mộc Thanh Châu độc ác mở miệng, đã quên Mộc Thanh Dao không giống như trước, hơn nữa nàng quen thói kiêu ngạo, đâu nghĩ đến tam muội đã không còn như trước đây.

Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên tia cười nhàn nhạt, rất lạnh, Mai Tâm vẫn đang nhìn nàng, nên cảm thấy sởn tóc gáy da đầu tê dại, bộ dạng của tiểu thư lúc này thật dọa người a, ngay cả Thanh Hương cũng cảm thấy, nên đưa tay ra kéo đại tỷ một cái.

"Đại tỷ, tam muội không có việc gì, chúng ta trở về đi."

"Muốn chết sao, ngươi kéo ta làm gì, có phải ngứa da hay không?" Mộc Thanh Châu tức giận trừng hướng Nhị muội, Mộc Thanh Hương cuống quít buông tay ra, bất đắc dĩ nghĩ đến, nếu như thật phát sinh chuyện gì, cũng không liên quan đến nàng a, nàng là muốn giúp tỷ nha, ai biết đại tỷ không cảm kích.

Mộc Thanh Dao đánh giá Mộc Thanh Châu, vóc người cao đẹp, đường cong lả lướt, trước sau lồi lõm, hôm nay mặc một bộ y phục màu đỏ hồng tơ lụa, bên hông buộc một sợi dây lụa màu xanh lam, thắt thành một cái nơ bướm, cả người xinh đẹp nóng bỏng, là một mỹ nữ gợi cảm, bất quá bộ dáng lộ ra là người huyên náo ầm ĩ, làm cho dung nhan mỹ lệ của nàng mất đi một ít, hơn nữa lòng dạ sắc bén, có thể nói chính là xà hạt mỹ nhân.

Mộc Thanh Dao thu hồi tầm mắt, liếc mắt một cái gương mặt Mai Tâm, nơi đó còn rõ ràng có dấu ngón tay, nàng cau mày một chút, tùy ý mở miệng.

"Mai Tâm, trên mặt ngươi xảy ra chuyện gì?"

Mai Tâm vừa nghe tiểu thư nói, vội vàng vươn tay che mặt: "Tiểu thư, không có việc gì."

Nàng đã bị khi dễ quen rồi, đại tiểu thư không dám đánh tiểu thư, liền khi dễ nha đầu các nàng, bình thường đã thành thói quen, tiểu thư cũng là mắt nhắm mắt mở, không biết hôm nay sao tiểu thư lại nhắc tới?

Mộc Thanh Châu vừa nghe đến Mộc Thanh Dao hỏi tới, cũng không sợ hãi, đắc ý mở miệng: "Nha đầu này không biết lớn nhỏ, bị nha đầu của ta giáo huấn."

"Nha đầu của ngươi là nha đầu, nha đầu của ta cũng là nha đầu, vì sao nha đầu của ngươi có thể giáo huấn nha đầu của ta?" Mộc Thanh Dao nói nhiều khẩu lệnh như nhau, Mộc Thanh Châu đầu óc thiếu chút nữa bị nàng làm hôn mê, thật lâu mới trở về chỗ cũ đây là có ý gì, tam muội là trách nha đầu của mình đánh nha đầu của nàng, thật cũng ly kỳ, nàng lúc nào mà lưu ý đến việc này? Ngoại trừ mỹ nam có thể khiến cho nàng hứng thú, vẫn còn có chuyện khác khiến cho nàng hứng thú sao, kỳ quái, Mộc Thanh Châu cười rộ lên.

"Tam muội đây là trách tỷ tỷ sao?" Thầm cắn răng, nhìn thấy nha đầu kia tuyệt sắc như vậy, nàng liền đố kị đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé rách gương mặt lạnh của nàng ta, bất quá võ công tam muội rất lợi hại, nếu không nể mặt mũi của mẹ nàng, chỉ sợ nàng ta đã sớm đánh nàng một trận, còn có thể chịu đựng nàng sao? Bất quá chính vì cái này, nên nàng mới không sợ.

"Mai Tâm, ai đánh ngươi, đánh trở lại."

Mộc Thanh Dao vừa thu lại đôi chân thon dài, ngồi dậy, lười biếng tùy ý lấy tay chải vuốt sợi tóc, bộ dáng kia mềm mại dịu dàng giống như nước, nhưng chỉ có lời nói ra thì lợi hại như đao kiếm, trong phòng ngủ mọi người mở to hai mắt, liếc mắt nhìn nhau một cái, hoài nghi nghe lầm, Mai Tâm sợ đến ùm một tiếng quỳ xuống đất.

Không nghĩ tới tiểu thư lại vì nàng xuất đầu, nàng thực sự quá cảm động, tiểu thư còn bảo vệ nàng, trước đây nàng bao nhiêu lần hi vọng tiểu thư xuất đầu bảo hộ nàng một lần, không nghĩ tới tiểu thư thực sự che chở nàng, thế nhưng nàng không thể đánh trở lại, như vậy tiểu thư sẽ gặp phiền toái, tiểu thư có tâm ý này, nàng liền thỏa mãn, từ nay về sau, lên núi đao xuống biển lửa, nàng Mai Tâm đều đuổi theo bên người tiểu thư.

"Tiểu thư, thôi bỏ đi, Mai Tâm không đau."

Mộc Thanh Dao ngẩng đầu, con ngươi lóe sáng không mang theo một tí cảm tình nào, bình tĩnh nhìn Mai Tâm, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi có đau hay không, chuyện đó không liên quan tới ta? Nhưng nếu là nha đầu của ta, thì không thể để cho người ta khi dễ, bằng không, không xứng làm nha đầu của ta."

Mộc Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, Mai Tâm sửng sốt, tiểu thư lời này có ý gì? Nàng có chút không hiểu, bất quá cuối cùng nghe lọt được một câu, thân là nha đầu tiểu thư không thể bị người khi dễ, nều để bị người khi dễ, tiểu thư sẽ không cần nàng, là ý tứ này sao? Vừa nghĩ tới tiểu thư không cần nàng, Mai Tâm đã bị luống cuống, vụt đứng lên, vọt tới ngoài cửa phòng, bắt được nha đầu Bảo Tranh của đại tiểu thư, tát một bạt tay, Bảo Tranh bị đánh thì sửng sốt, từ nhỏ đến lớn ở trong phủ chỉ có nàng đánh người, cho tới bây giờ còn không có bị người đánh qua, hiện nay bị Mai Tâm đánh một bạt tay, thì ngây ngẩn cả người,sau đó thì phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy trong viện rất nhiều nha đầu nhìn nàng, vẻ mặt xem kịch vui.

Bảo Tranh lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người, che mặt ở hành lang phía sau khóc lên.

"Tiểu thư, Bảo Tranh không muốn sống, Bảo Tranh không muốn sống."

Trong phòng ngủ, Mộc Thanh Châu phục hồi tinh thần lại, bộ dáng ăn thịt người, trừng mắt nhìn Mai Tâm đang đi vào trong phòng, thân thể nhảy vọt tới, chuẩn bị bạt tay Mai Tâm, nha đầu kia lại dám đánh nha đầu của nàng, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, nàng ta không muốn ở trong phủ nữa sao, nhìn xem nàng thế nào thu thập tiện nhân này.

"Mai Tâm, nha đầu chết tiệt kia, ta chưa nhéo rách mặt của ngươi, lại dám đánh Bảo Tranh, nàng là thiếp thân nha đầu của ta, bình thường ta cũng không nỡ đánh nàng, ngươi dĩ nhiên xuống tay độc ác."

Mai Tâm có chút sợ hãi, giật mình lúng túng, hướng bên cạnh né tránh.

Mắt thấy tay Mộc Thanh Châu sẽ nhéo đến mặt Mai Tâm, mâu quang Mộc Thanh Hương nhìn phía tam muội, chỉ thấy Mộc Thanh Dao đang chơi đùa một cành linh trâm, một điểm động tác cũng không có, nhưng ngay khi tay Mộc Thanh Châu muốn chạm đến mặt của Mai Tâm, ánh mắt Mộc Thanh Dao dường như liếc lên phía trên đầu, vung tay một cái, cây trâm tua cờ cấp tốc bay vụt đi ra ngoài, lướt qua gương mặt Mộc Thanh Châu, thẳng tắp cắm vào cây cột bên cửa sổ, gió thổi qua, phát ra âm hưởng leng keng.

Nhìn lại Mộc Thanh Châu, gương mặt toàn bộ không có chút máu, ngơ ngác nhìn xuống mặt đất, một loạn tóc nhỏ, rung rinh tới lui rơi xuống mặt đất, vừa rồi chỉ cần lệch đi một chút, mạng nhỏ của nàng sẽ không còn, Mộc Thanh Dao thực sự hướng nàng hạ thủ.

Mộc Thanh Châu hậu tri hậu giác sợ, ủy khuất đến cực điểm, nước mắt đã lưng tròng, lạnh trừng hướng Mộc Thanh Dao, nhưng cũng không dám nói thêm một câu, nữ nhân này là ai, thật đáng sợ a, một điểm cũng không giống tam muội, tam muội là một háo sắc nữ, lúc nào lại ác liệt như vậy, Mộc Thanh Châu rất nhanh xông ra, rất xa nghe được tiếng thét chói tai của nàng .

"Mộc Thanh Dao, ngươi chờ đó cho ta, ta tìm nương tới thu thập ngươi."

Trong phòng, Mộc Thanh Hương con ngươi sáng rực kính nể lại ước ao nhìn Mộc Thanh Dao: "Tam muội thật là lợi hại a, không giống tỷ tỷ, một tí bản lĩnh cũng không có."

"Ta mệt mỏi, " Mộc Thanh Dao nghiêng người nằm lên ghế ngà voi, nhắm mắt lại, hoàn toàn không nhìn tới Mộc Thanh Hương, kiếp trước đã dạy nàng phải nhớ kỹ trong lòng, tuyệt không dễ dàng tin người khác, đối với người khác nhân từ, là đối với mình tàn nhẫn, nếu như không phải tự mình kết giao bằng hữu với Kiều Nam, thì nàng sẽ chết sao?

Mộc Thanh Hương yếu ớt thở dài một tiếng, tam muội vẫn là như vậy không muốn nhìn thấy nàng, đứng lên đi ra ngoài, Mai Tâm đem nàng tiễn đi.

"Nhị tiểu thư đi hảo."

"Uh, chiếu cố tốt tiểu thư nhà các ngươi, " thanh âm ôn nhu của Mộc Thanh Hương truyền vào, may mắn của nàng giống như tỳ vận, thế nhưng trên đời này mọi chuyện rất khó nói, biểu hiện bên ngoài không nói lên cái gì.

"Dạ, nhị tiểu thư, " Mai Tâm lên tiếng trả lời, đưa mắt nhìn thân ảnh nhị tiểu thư rời đi, xoay người lại bước vào phòng ngủ, nhìn thấy tiểu thư ngủ ở trên trường kỷ, vội cầm tấm chăn mỏng đắp lên cho nàng, Mộc Thanh Dao hơi mệt một chút, nhàn nhạt phân phó: "Mai Tâm, đừng để cho người khác quấy rầy ta."

"Dạ, tiểu thư, " Mai Tâm lên tiếng trả lời, nghĩ đến lúc nãy tiểu thư trợ giúp bản thân, trong lòng thật cao hứng, mặc dù tiểu thư nói chuyện rất lạnh, thế nhưng tâm địa cũng tốt, ngước mắt nhìn về phía linh trâm trên cửa sổ, tiểu thư thật là lợi hại a, vì vậy nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, khép chặt cửa, ở hành lang coi chừng.