Chương 125: Điểm binh ra trận

Sau khi hoàng thượng và An Định Phong rời khỏi, Thanh Dao vẻ mặt ngưng trọng bước tới bước lui trong chính sảnh, đi mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, lo âu này rất hiếm thấy. Mạc Sầu từ bên ngoài tiến vào nhìn thấy thế kỳ quái mở miệng: “Chủ tử, xảy ra chuyện gì vậy?”

Mạc Sầu không hiểu chuyện gì, suy nghĩ sâu xa, chợt nhớ tới việc ban ngày của nữ nhân Tây Môn Tân Nguyệt kia, không lẽ là vì hoàng thượng sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt? Chuyện này cũng chỉ là nghe Tây Môn Tân Nguyệt tự miệng nói ra, nghe thế nào cũng không giống thật, ai cũng biết, hoàng thượng thích nương nương nhiều đến mức nào, làm sao lại để ý nữ nhân kia được chứ?

“Nương nương, lời của Tây Môn Tân Nguyệt chưa chắc là thật, người đừng phiền lòng.”

Thanh Dao xoay người, liếc mắt nhìn sang, con ngươi rất lạnh, hù đến Mạc Sầu nhảy dựng.

“Ngươi xem ta là loại người sẽ buồn chán vì những việc như thế này sao?”

Thanh Dao nhợt nhạt lên tiếng, hoàng thượng sủng hạnh Tây Môn Tân Nguyệt thì quan hệ gì tới nàng, bây giờ giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ hợp tác, mặc dù có chút khó chịu. Nhưng chỉ cần mọi chuyện chấm dứt nàng sẽ rời đi, hà tất lại để ý nhiều chuyện quá làm gì. Bây giờ nàng phiền muộn là vì một chuyện khác.

“Hoàng thượng hạ chỉ, muốn ta nắm giữ ấn soái bắc chinh. An Định Phong làm tiên phong.”

“Vậy không phải rất tốt sao?” Mạc Sầu nở nụ cười, chủ tử làm nhiều việc như vậy, chính là vì muốn xuất binh đánh Đan Phượng quốc, hiện tại tâm nguyện thành đạt, tại sao lại còn mất hứng, tâm tình lại buồn bực như vậy?

“Nhưng mà hoàng thượng lại hạ lệnh để Ngân Hiên làm phó tiên phong.”

Thanh Dao nói xong những lời này, Mạc Sầu nửa ngày cũng không kịp phản ứng, ai cơ? Ngân Hiên? Ngân Hiên không phải là hoàng thượng sao? Mạc Sầu há to mồm, một câu cũng không nói nên lời, cuối cùng khẩn trương mở miệng: “Như vậy sao được? Hoàng thượng sao có thể trở thành phó tiên phong được? Trong cung phải làm sao bây giờ? Nếu để người ngoài biết hoàng thượng một mình xuất cung, nhất định sẽ xảy ra phiền phức.”

“Đúng vậy. Ta chính là đang đau đầu nghĩ biện pháp thuyết phục hắn ở lại trong cung.”

Thanh Dao nói xong, vươn tay vuốt nhẹ mi tâm, quanh thân băng hàn.

Mạc Sầu cũng không nói gì nữa, trong lòng cũng bất an y hệt, nhìn chủ tử đi tới đi lui. Nếu hoàng thượng thân chinh thì lần này vị trí đại nguyên soái nên do hoàng thượng nắm giữ, giao cho nương nương là ý gì?

Lúc này tâm Mạc Sầu nhói một cái, rất đau, điều này chỉ nói rõ hoàng thượng rất yêu nương nương, sợ nương nương gặp nguy hiểm, cho nên mới muốn ở cạnh nàng, bởi vì các nàng lần này đánh là Đan Phượng quốc.

Đan Phượng quốc nằm về phía tây bắc của Huyền Nguyệt, đất đai trù phú, nhân khẩu rất đông, hơn nữa mấy năm nay Đan Phượng nữ hoàng không ngừng thao luyện, thực lực của các nàng đã vững mạnh lên không ít, so với Huyền Nguyệt cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa Đan Phượng quốc hoàng phu nương nương là người hiểu được cổ thuật, âm hiểm độc ác, mấy cái này thì hoàng thượng cũng biết.

Vì thế hắn mới kiên trì dùng một thân phận khác ở cạnh bên mình nương nương.

Chỉ là, phải thương yêu tới mức nào mới có thể làm được như vậy, yên lặng trấn giữ ở bên người, không cầu hồi đáp, chỉ nguyện ý ở cùng nàng, tựa hồ là toàn tâm toàn ý.

“Hoàng thượng là sợ nương nương gặp nguy hiểm.”

Trong chính sảnh, tiếng nói của Mạc Sầu vừa dứt, Thanh Dao giật mình, sau đó lồng ngực có hơi đau, nàng một mực suy nghĩ Mộ Dung Lưu Tôn vì sao lại ẩn thân trong binh mã, nghĩ tới mười mấy lí do, lại để lọt mất nguyên nhân này. Hắn là vì nàng, mới có thể liều lĩnh lấy thân phạm mạo hiểm.

Nếu nghĩ như vậy, giang sơn trong mắt hắn không bằng một tiểu nữ tử là nàng sao.

Thanh Dao càng nghĩ càng đau đầu, chỗ nào cũng đau, cuối cùng phiền não không nói nên lời, chỉ mong là mình suy nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ là muốn thống nhất thất quốc chứ không phải vì lo nghĩ cho nàng, muốn ở cạnh nàng như Mạc Sầu nói.

“Quên đi. Đêm đã khuya, chúng ta đi nghỉ.”

“Dạ, chủ tử.” Mạc Sầu tiến đến gần, đỡ Thanh Dao rồi cùng nhau đi ra ngoài. Thân ảnh hai người dần biến mất.

Hoàng cung, Lưu Ly điện.

Hoàng thượng đối mặt Nam An vương, vẻ mặt ngày càng sáng sủa, có thể nhìn thấy tâm tình của hắn vô cùng tốt, đôi mi dài hẹp phe phẩy, đôi mắt sáng như bàn ngọc toát ra linh quang, khóe môi câu ra nụ cười sáng lạn.

Nam An vương không biết đã xảy ra chuyện gì khiến hoàng huynh cao hứng như thế.

“Thần đệ tham kiến hoàng huynh.”

“Đứng lên, ngồi xuống một bên đi.” Thanh âm của hoàng thượng không giấu nổi sung sướng, cặp mắt hơi uốn lượn, mang theo mị lực vô hạn. Nam An vương đứng dậy, ngồi qua một bên, giương mắt nhìn hoàng thượng. Hắn cũng đã thu liễm một ít tâm thần, phất tay bảo A Cửu: “Đi xuống hết đi. Trẫm có một ít chuyện muốn thương lượng cùng Nam An vương.”

“Dạ, hoàng thượng.” A Cửu cười tủm tỉm dẫn người lui ra ngoài. Hắn không hiểu vì sao hoàng thượng lại cao hứng như thế, nhưng mà chỉ cần chủ tử cao hứng, hắn cũng sẽ vui vẻ.

“Lưu Chiêu, trẫm đã phong Thanh Dao làm Bắc chinh Đại nguyên soái, nàng rất nhanh sẽ Nguyệt Nha quan ở biên thùy Huyền Nguyệt, thao luyện mười vạn binh mã, bắc phạt Đan Phượng quốc.”

Tiếng nói hoàng thượng vừa dứt, Nam An vương khẽ cau mày, con ngươi có chút kinh hoàng, hắn không đồng ý nên trầm giọng mở miệng nói: “Hoàng thượng, mười vạn binh mã thảo phạt Đan Phượng quốc, việc này chỉ sợ khó có thể chu toàn.”

Đan Phượng quốc kia cùng với Thanh La quốc và Huyền Nguyệt quốc bọn họ thành lập thế chân vạc, ba nước này là cường quốc trong bảy nước. Thống nhất bảy nước thì không có gì đáng nói, nhưng mà hoàng hậu lại lĩnh mười vạn binh mã tiến công Đan Phượng quốc, đây lại không phải là việc nhỏ, nếu làm không tốt thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Tuy rằng Hoàng Viên quốc đã quy hàng, nhưng đó lại là ý kiến của Thẩm Ngọc, đến cuối cùng hắn ta nói thật hay nuốt lời, ai cũng không biết.

“Trẫm biết chuyến đi này nguy hiểm, vì thế trẫm chuẩn bị ở bên cạnh nàng, cùng nàng vào sinh ra tử.”

Huyền đế một lời rơi xuống, sắc mặt Nam An vương cành âm trầm, con ngươi lóe ra mũi nhọn, hoàng huynh không phải lại muốn…?

Lập tức đứng dậy, trầm giọng mở miệng: “Hoàng huynh, việc này trăm triệu lần không thể. Nếu thật sự cần người bắc chinh cùng hoàng hậu, xin cho thần đệ đi. Thần đệ nguyện vì hoàng huynh ra sức gánh vác.”

Chuyến đi này hung hiểm vô cùng, nếu hoàng thượng gặp nạn, Huyền Nguyệt quốc phải làm thế nào đây? Bây giờ không giống với trước kia, Nam An vương thà chết cũng không để hoàng thượng xuất chinh.

Con ngươi thâm thúy của Mộ Dung Lưu Tôn xẹt ngang qua mặt Nam An vương, hắn biết đệ đệ lo lắng an nguy của mình, nhưng để Thanh Dao một mình lên đường, nói sao hắn cũng không yên lòng.

Nếu để Nam An vương đi theo, tựa hồ cũng không giúp được bao nhiêu. Chỉ có hắn, đệ tử của Xích Hà lão nhân ở Thiên Sơn, dù là mưu lược hay công phu đều hơn người, điểm này thì không ai bì được.

Chuyến bắc phạt này, Đan Phượng quốc kia có một Hoa Văn Bác quỷ kế đa đoan, hơn nữa tên kia còn am hiểu các loại cổ thuật. Người bình thường không phải là đối thủ của Hoa Văn Bác, vì thế hắn mới không yên lòng để Dao nhi đi một mình. Vô luận như thế nào hắn cũng phải ở bên cạnh nàng, nếu không thể diệt Đan Phượng, dù cho hắn và nàng chấm dứt cuộc đời tại sa trường, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn. Mà Huyền Nguyệt quốc giao lại cho Nam An vương xử lý, hắn cũng yên tâm.

“Lưu Chiêu, không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết. Nếu thật sự hung hiểm, trẫm càng không có lý do gì đẩy ngươi đi. Hơn nữa ngươi cho rằng giữa trẫm và ngươi, phần thắng của ai lớn hơn?”

Thanh âm của Huyền đế vừa rơi xuống, Nam An vương không nói thêm gì nữa, dù là võ công hay tâm kế, hắn đều không bằng hoàng huynh.

Hắn biết chuyến này rất phiêu lưu, mà trong thâm tâm hắn lại không muốn Thanh Dao có bất cứ sai sót nào, vì thế cuối cùng trầm mặc không nói, chỉ còn lo lắng.

“Vậy chuyện trong cung lại muốn thần đệ…?”

Mỗi lần bắt hắn thế thân, hắn đều phải giả bệnh, việc này sớm muộn cũng lộ ra, lúc đó lại không dễ thu thập.

“Ừ, trận chiến này thắng, trẫm sẽ lập tức trở về.”

Huyền đế trầm giọng mở miệng, Nam An vương không nói gì nữa, bởi vì hai nam nhân đều có tư tâm, hi vọng lần này Thanh Dao bắc chinh không xảy ra chuyện gì.

Nam An vương nói thầm trong bụng, bản vương mỗi ngày sẽ cầu khẩn cho hai người, chỉ mong trận chiến này đánh một trận là thắng…

Chương 126.2

Tuy rằng Nam An vương đã đồng ý chuyện hoàng thượng và Thanh Dao cùng nhau bắc chinh, nhưng bản thân Thanh Dao lại kiên quyết phản đối.

Trong Biệt uyển của hoàng gia, bầu không khí trong chính sảnh rất lạnh, hai thủ hạ Mạc Sầu và Băng Tiêu vội lui ra ngoài, thực sự chịu không nổi hàn khí ở đó.

Ánh mắt của hoàng hậu bao phủ sương gió tuyết mưa, ánh nhìn như băng, lạnh tới thấu xương.

“Hoàng thượng, ta không đồng ý cùng ngươi đi đánh Đan Phượng quốc.”

Huyền đế lại không bị hàn khí của nàng làm cho hoảng sợ, đối với cách làm người của nàng, hắn hiểu rất rõ, thật ra nàng là người tốt, tâm tính mềm nhẹ như bông. Vốn không có lạnh lùng như vậy, chẳng qua nàng không muốn hắn có một chút xíu không an toàn nào. Mà hắn, cũng nghĩ tương tự như thế, chẳng qua chưa nói ra mà thôi.

“Trẫm đã quyết định, Dao nhi.”

Ngữ khí của hắn kiên trì, khí phách tự nhiên tỏa ra, không cho người ta chống cự.

Đồng tử Thanh Dao lóe lên, sâu như biển: “Hoàng thượng, tại sao phải khổ như vậy chứ? Lần này bắc phạt Đan Phượng, hung hiểm không gì sánh được, hoàng thượng là thân thể ngàn vàng, nếu xảy ra nửa điểm sai lầm, không phải Thanh Dao sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?”

Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ e Huyền Nguyệt sẽ rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nam An vương không đủ sức đảm đương đại sự, hắn làm vương gia thanh nhàn thì rất tốt, nhưng làm hoàng đế thì sẽ không đấu nổi với Văn Ngọc và Trưởng Tôn Trúc âm hiểm giả hồ đồ, còn tên tiểu nhân Thượng Quan Hạo kia nữa. Trong bảy nước, chỗ nào cũng có đại nhân vật, Nam An vương căn bản không phải đối thủ của bọn họ, thế nhưng Huyền đế thì khác, hắn là một hoàng đế cực kỳ khôn khéo.

Hơn nữa, vừa nghĩ đến việc hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng nàng lại cực kỳ khổ sở. Sự khó chịu lúc Vô Tình chết đi đã phải nếm qua một lần, nàng không muốn nó lại xuất hiện lần thứ hai.

Hắn tuy rằng là cửu ngũ chí tôn một nước, nhưng đã hai lần cứu nàng thoát khỏi tay tử thần, nàng cũng không phải động vật lãnh huyết vô tình, làm sao mà không cảm động chứ. Vì thế lần này nàng kiên quyết không cho hắn theo quân bắc chinh.

“Hoàng thượng, ta không đồng ý.”

Thanh âm kiên trì, lạnh như băng. Huyền đế sắc mặt tối sầm lại, một hồi sau mới chậm rãi mở miệng: “Dao nhi, trẫm không yên lòng ngươi, chỉ có trẫm cùng ngươi xuất chinh, bằng không, đình chỉ bắc phạt.”

“Ngươi bỏ cả mộng tưởng thống nhất bảy nước sao?” Thanh Dao mở to mắt khó tin, nam nhân này không phải vẫn ôm mộng đó sao? Sao lại có thể đình chỉ chứ, thật đúng khiến nàng có chỗ tin không nổi. Bất quá nhìn thần tình chăm chú nghiêm túc của hắn, không có chỗ nào giống đang vui đùa, nàng quát nhẹ: “Ngươi điên rồi!”

“Đúng, trẫm điên rồi. Chỉ biết nếu lần này Dao nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trẫm sẽ triệt để phát điên.”

Thanh âm của hắn khàn khàn, Thanh Dao run lên, không nói nên lời. Gương mặt lãnh trầm căm tức nhìn nam tử cao to trước mặt, trước ngực phập phồng, tâm tình kích động, rất lâu mới hô hấp bình thường trở lại. Nàng cảm kích hắn mang nàng và giang sơn đặt nặng ngang nhau, hắn hoàn toàn không phải muốn lợi dụng nàng. Nhưng bây giờ không phải là lúc bàn chuyện nhi nữ thường tình, một trận chiến này, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được cuối cùng ngôi vị cao nhất sẽ vào tay ai. Nhưng mà chỉ cần nàng còn một hơi thở, nàng nhất định phải đánh.Đây không chỉ là vì muốn báo thù, mà còn là tính cách của nàng.

“Được, vậy chúng ta kề vai chiến đấu. Chỉ mong kỳ khai đắc thắng.”

Thanh Dao đột nhiên nở nụ cười, trong con ngươi sâu thẳm, một gánh nặng dường như đã buông xuống, cả người thần thanh khí sảng.

Không ai có thể nói trận chiến này sẽ bại, nếu muốn bảo toàn nàng và hắn, chỉ có thể thắng, mà nàng tất sẽ mang hết toàn lực ra làm, dù không phải vì bản thân cũng sẽ vì Vô Tình, vì hắn mà chiến đấu.

“Được.” Mộ Dung Lưu Tôn rất cao hứng, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt, trong con ngươi ánh sáng lại lập lòe.

Trong chính sảnh một mảnh gió xuân ấm áp, căng thẳng đã giải trừ. Mạc Sầu, Băng Tiêu còn có Tiểu Ngư nhi từ bên ngoài đi tới.

“Nương, ta cũng muốn đi.”

Tiểu Ngư nhi lên tiếng trước, chuyến này nàng nhất định phải đi theo, lúc trước nghe lời của phụ hoàng và nương, chuyến đi này rõ ràng là cực kỳ hung hiểm, nếu không cho nàng đi theo, nàng sẽ không yên tâm.

“Tiểu Ngư nhi, không được.”

Hai người trăm miệng một lời lên tiếng. Mộ Dung Lưu Tôn và Thanh Dao nói xong liếc mắt nhìn nhau một cái, xem ra có đôi khi bọn họ đúng là rất ăn ý, điển hình như chuyện này của Tiểu Ngư nhi.

Tiểu Ngư nhi vừa nghe hai người nói, sắc mặt đã trở nên khó coi, gương mặt phấn nộn nho nhỏ đỏ ửng, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ, đôi mắt to chớp chớp, lông mi dài run rẩy, trong đó ẩn chứa cả một lớp sương mù, điềm đạm đáng yêu cắn môi, tựa hồ như vừa bị khi dễ.

Huyền đế nhìn nữ nhi như vậy tự nhiên thấy có chút đáng thương, vội vươn tay kéo nàng qua: “Tiểu Ngư nhi, chuyến này vạn phần hung hiểm, ngươi vẫn nên ở lại Biệt uyển đi.”

“Phụ hoàng, uổng công ta thích người như vậy, người lại không mang ta theo, ta muốn ở cạnh bên người của nương và phụ hoàng. Chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện nhỏ đó của Tiểu Ngư nhi cũng không thể thỏa mãn sao? Tiểu Ngư nhi thật đáng thương a.”

Tiểu nha đầu này đang bày ra bộ dáng vờ vịt, ba phần thật bảy phần giả, lọt vào trong mắt người khác lại cực kỳ có hiệu quả. Huyền đế nhìn hình dạng đáng thương của nữ nhi, có chút không đành lòng, ngẩng đầu nhìn Dao nhi.

“Hay là…”

Thanh Dao giơ tay, sắc mặt âm u, cắn răng mở miệng: “Mộc Tiểu Ngư, ngươi có phải chưa suy nghĩ không, lần này không phải là du sơn ngoạn thủy, là chiến tranh. Đến lúc đó phụ hoàng ngươi và ta sẽ rất bận rộn, không ai chiếu cố ngươi được.”

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, nước mắt của Tiểu Ngư nhi đã rơi xuống, là khóc thật, không hiểu vì sao, vừa nghe đến hung hiểm, nàng lại càng muốn đi cùng bọn họ.

Băng Tiêu vẫn đứng lặng im bên cạnh chậm rãi mở miệng:

“Nương nương, nếu người tin năng lực của Băng Tiêu hãy giao công chúa cho nô tỳ chiếu cố, nô tì sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”

Băng Tiêu vừa nói xong, Tiểu Ngư nhi lập tức quay đầu cảm kích:

“Cám ơn Băng Tiêu tỷ tỷ.”

“Công chúa?” Băng Tiêu có chút không tự nhiên, nàng là công chúa, là chủ tử, làm sao có thể gọi mình là tỷ tỷ chứ, bất quá thấy mọi người không ai chú ý cũng thôi, họ cùng nhìn về phía Thanh Dao. Thanh Dao ngẩng đầu lên quét mắt một vòng, cuối cùng ánh nhìn rơi vào Tiểu Ngư nhi, đứa nhỏ này vành mi hồng hồng, bình thường cũng không thấy nàng ta kiên trì như vậy, xem ra nàng ta thật sự quan tâm an nguy của nàng, cuối cùng không nói được lời nào, chỉ đành cho phép.

“Được rồi, ngươi phải an phận một chút, mặc khác mang theo cả con chó săn và tiểu hồ ly kia.”

Hai động vật này đã chung đụng cùng nàng lâu ngày, sẽ không dễ dàng cho phép người khác tới gần.

“Cám ơn nương, cám ơn phụ hoàng.”

Tiểu Ngư nhi lập tức phát ra một tiếng hoan hô, nhảy nhót không ngớt, ánh mắt hồng hồng thương tâm lúc trước, giờ đã thay đổi 180 độ.

Thanh Dao lắc đầu, bày ra vẻ mặt không có biện pháp: “Ngươi a, nên nhanh lên một chút, bắt tay thu xếp mọi chuyện đi. Việc chính không thể dừng lại, giao cho tiểu Đào, để nàng ta tiếp tục công việc.”

“Dạ, nương.” Tiểu Ngư nhi rất nhanh li khai, Băng Tiêu cũng theo nàng ra ngoài, Mạc Sầu cũng lui ra.

Chính sảnh, Thanh Dao quay đầu nhìn Huyền đế, hắn cũng đang nhìn nàng, cặp mắt xếch tuấn mỹ kia cùng với đôi mắt của Tiểu Ngư nhi là một khuôn mà ra.

Năm ngày sau, đoàn người thu thập xong tất cả những thứ cần thiết, đi đến Nguyệt Nha quan ở biên cương Huyền Nguyệt và Hoàng Viên quốc, người đi trước, binh khí theo sau, bởi vì còn phải thao luyện mười vạn binh mã, vẫn chưa tới thời điểm tấn công Đan Phượng quốc.

Hai chiếc xe ngựa, trên xe phía trước là Thanh Dao và Huyền đế đã dịch dung, Ngân Hiên. Trên xe phía sau là Tiểu Ngư nhi, Băng Tiêu và Mạc Sầu, còn có cả Mao Tuyết Cầu và con sói tiểu Bạch, bên cạnh còn có mười mấy thủ hạ cưỡi ngựa, đều là thủ hạ của Mộ Dung Lưu Tôn. Một đội nhân mã thẳng tiến Nguyệt Nha quan. Dọc đường đi rất an ổn, trong thời buổi thái bình thịnh thế cũng rất ít có thảo khấu.

Mười dặm trước cổng Nguyệt Nha quan , An Định Phong dẫn mấy vị phó tướng thủ hạ ra nghênh đón, vừa nhìn thấy hai chiếc xe ngựa, hắn đã gọn gàng xoay người xuống ngựa, cung kính mở miệng: “Thần An Định Phong dẫn phó tướng thủ hạ cung nghênh phượng giá của hoàng hậu nương nương.”

Trong xe ngựa, Thanh Dao quét mắt liếc Ngân Hiên bên cạnh một cái, từ giờ trở đi, hắn chỉ có thể là nhân vật thần bí không có phẩm hàm.

Ngân Hiên đưa tay lên, bàn tay thon dài cầm tay nàng siết nhẹ, ý bảo nàng cứ theo lẽ thường mà làm.

Thanh âm lành lạnh của Thanh Dao chậm rãi vang lên: “Làm phiền An tướng quân.”

“Thỉnh theo chúng thần vào doanh trại Nguyệt Nha quan.” An Định Phong ôm quyền mở miệng, Thanh Dao đạm bạc trả lời: “Đi thôi.”

“Dạ, hoàng hậu nương nương.” An Định Phong lên ngựa đi trước dẫn đường, mấy người phó tướng theo sau, trên khuôn mặt mỗi người đều rất hiếu kỳ, bọn họ là thân tín của An Định Phong, tuy rằng chủ tử rất kính nể đương triều hoàng hậu nương nương, nhưng bọn họ còn chưa tận mắt thấy năng lực của hoàng hậu, tổng cảm thấy có chút khó chấp nhận, một nữ nhân giỏi giang thì có thể giỏi tới mức nào?

Chủ tướng của bọn họ lại kính nể một nữ nhân như vậy, còn theo lời điều ra mười vạn binh mã, tùy nàng xử lí.

Đối với chuyện bắc chinh lần này, rất nhiều người không dám gật bừa. Nếu để họ đánh Hoàng Viên quốc, họ rất có tự tin, nhưng bảo bọn họ đánh Đan Phượng quốc, mọi người thật sự không dám đảm bảo chút nào.

Đan Phượng kia là một cường quốc, so với Huyền Nguyệt cũng không kém bao nhiêu, dù bọn họ dốc toàn bộ lực lượng cũng chưa chắc thắng. Nhưng bây giờ nghe nói hoàng hậu nương nương chỉ cần mười vạn tinh binh đã muốn tấn công Đan Phượng, từ Nguyệt Nha quan đi qua Hoàng Viên quốc, tới bên kia ranh giới Hoàng Viên quốc, Trần Đường quan, đây chính là một tòa thành trì rất khó công phá.

Nghe nói trấn thủ Trần Đường quan là năm viên dũng tướng, mặc dù là nữ tử nhưng lại không hề thua nam nhi. Hoàng hậu phải làm sao mới hạ được Trần Đường quan?

Đối với điểm này, người không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ đều có điểm không tin, bất quá thánh thượng có chỉ, binh tướng bọn họ chỉ có thể chấp hành.

Hiện tại, hoàng hậu cuối cùng cũng lộ diện, bọn họ thật sự rất tò mò, nàng rốt cuộc là loại người gì?

Đoàn người ra roi thúc ngựa, rất nhanh đã vào đến Nguyệt Nha quan.

Thanh Dao ngồi bên trong xe ngựa vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước cửa Nguyệt Nha quan, đề phòng nghiêm ngặt, trên thành, số người rất đông, trước cửa lớn, binh lính mang trường thương tuần tra qua lại, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm túc chăm chú. Những bách tính qua lại trước cửa thành, tất cả đều cẩn thận từng li từng tí, một chút tiếng vọng động lớn cũng không dám.

Thanh Dao buông rèm, quay đầu nhìn Ngân Hiên bên cạnh: “An Định Phong trị quân rất nghiêm, xem ra chúng ta không cần phải phí quá nhiều sức cũng có thể thao luyện tốt mười vạn tinh binh, bởi vì tố chất bọn họ vốn đã tốt sẵn rồi.”

“Ừ, tốt nhất là như vậy.”

Ngân Hiên lười nhác gật đầu, giờ phút này hắn khôi phục vẻ yêu nghiệt lúc trước, hai gò má trên khuôn mặt tinh xảo bừng sáng, nhìn hắn một hồi, Thanh Dao bỗng nhiên tò mò.

“Thuật dịch dung của ngươi thật là lợi hại, hai gò mà tựa như da thịt thật, nhìn không ra chút vết tích dịch dung nào.”

Thanh Dao nói xong, Ngân Hiên nở nụ cười, gương mặt càng lộ vẻ thần bí khó lường, đưa tay vuốt lọn tóc đen như mực rủ xuống nửa bên mặt, hắn nhướng mày một chút:

“Nếu thật tỉ mỉ cẩn thận vẫn có thể nhìn ra được. Lúc không dịch dung, ngũ quan của con người rất tự nhiên, sau khi dịch dung, cho dù thủ thuật tốt tới đâu thì khi cười vẫn bị lộ. Biểu tình trên mặt sẽ không tự nhiên mà có chut` hơi cứng nhắc, có đôi khi cho rằng người ta không thích cười, nhưng thật ra chính là sợ lộ ra sơ hở.”

Chương 126.3

Ngân Hiên tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao thở ra một hơi, thì ra là có chuyện như vậy a. Trước đây nàng còn cho rằng hắn rất tàn khốc, nhưng mà sự thật là hắn vốn cũng không thích cười.

Bên ngoài xe ngựa rất yên tĩnh, đây là địa giới quan trọng, quan phủ rất ít ủng hộ bách tính cư trú tại địa phương như thế này. Bởi vì nếu hai nước khởi xướng chiến tranh, những nơi này mới chính là xui xẻo nhất, ngoài trừ những binh tướng bắt buộc của một ít gia quyến, thì chỉ có một vài bách tính sinh trưởng ở đây không muốn rời đi.

Trên đường, thỉnh thoảng có binh lính tuần tra đi qua, vũ trang tương đối đầy đủ. Bách tính thì ít lắm, thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy mấy người, cũng đều vội vội vàng vàng, dừng lại mua chút ít vật dụng liền rời đi.

Xe ngựa đi thẳng một đường về phía trước, theo sau An Định Phong, đi thẳng đến binh doanh của Nguyệt Nha quan.

Hai bên đường trước binh doanh, trong phạm vi bố phòng, không cho phép người ngoài tới gần nửa bước, hai bên con đường dài binh tướng tầng tầng lớp lớp chia nhau gác. An Định Phong và các phó tướng xuống ngựa, những binh lính kia nhìn thấy chủ tướng lập tức cung kính hành lễ:

“Tham kiến An tướng quân, Lục tướng quân, Trương tướng quân, Hoàng tướng quân.”

An Định Phong gật đầu, dẫn Lục, Trương, Hoàng ba vị phó tướng, trầm ổn tiêu sái đến trước xe ngựa, cung kính mở miệng:

“Thỉnh hoàng hậu nương nương dời giá đến binh doanh.”

Binh doanh này là trọng địa, trước giờ không có nữ nhân, lần này hoàng hậu lại ngự giá thân chinh tới, có thể khiến toàn bộ binh sĩ sôi động, đồng loạt nhìn sang, chăm chú thật kĩ, tất cả đều muốn xem thử hoàng hậu nương nương đa mưu túc trí vẫn thường nghe đồn có phong phạm như thế nào.

Thanh Dao còn chưa xuống ngựa, thì Mạc Sầu và Băng Tiêu đã xuống trước, cộng thêm tất cả thủ hạ xung quanh, tất cả đều ghìm cương xoay ngựa, đi tới trước chiếc xe thứ nhất. Mạc Sầu tiến lên một bước, vén rèm, cung kính mở miệng: “Chủ tử, mời xuống xe.”

“Ừ.” Rèm gấm nhấc lên, gió nhè nhẹ thổi, ánh sáng mặt trời vàng chói mắt chiếu lên tấm rèm.

Trong ánh thái dương, một thân ảnh mảnh khảnh nhanh nhẹn vui vẻ bước ra, giống như cây cỏ mùa xuân, được nước mưa tưới mát, đội đất chui lên.

Đám binh lính kiễng chân nhìn, còn có mấy phó tướng sau lưng An Định Phong đang mở to hai mắt, hoàng hậu nương nương một thân thanh tao lịch sự, quanh thân hàn khí lãnh trầm, còn có mùi hương như có như không của hoa lan, trong không khí phập phồng còn quyện cả một chút hương mai.

Quần áo thêu hoa, uốn lượn thướt tha, tóc đen như mây, buông thả sau ót, tùy ý tự nhiên, trên đầu ngoại trừ một cây bạch ngọc trâm thì không còn thứ gì khác. Trên mặt phủ một lớp lụa mỏng phất phơ trong gió, lộ ra vẻ thần bí.

Dù có che mặt vẫn lộ ra vẻ chói lọi, nữ tử như vậy khiến nam nhân dời mắt không đi. Nhưng mà cũng không đủ để đánh tan hoài nghi thật sâu, nàng lại muốn phượng giá bắc chinh, là Đại nguyên soái nắm giữ toàn bộ binh mã Huyền Nguyệt quốc, ngay cả nam tử cũng chưa có được quang vinh đặc thù bực này. Thật khiến người ta nghĩ mãi không ra, vô phương lý giải, vì sao thánh thượng lại để một nữ tử phượng giá thân chinh.

Thanh Dao từ từ xuống xe, Ngân Hiên theo sát phía sau cũng chậm rãi bước xuống, một thân khí phách không sót chút gì. An Định Phong vừa nhìn thấy thì ngẩn ra. Nam tử yêu mị này chính là phó tiên phong Ngân Hiên sao, dũng tướng đệ nhất thủ hạ của hoàng hậu?

An Định Phong đã nghe hoàng thượng ca tụng hắn như vậy, nam nhân này nhìn qua cũng không phải người dễ chọc, có tàn nhẫn của báo, có trấn định của sư tử, có kiêu ngạo của hổ. Hoàng hậu quả nhiên không tầm thường, một thủ hạ bên cạnh đã lợi hại đến như vậy.

An Định Phong dẫn thuộc hạ tiến lên một bước, quỳ nghênh đón.

“Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương.”

Ngoài binh doanh, đám binh lính đang kiễng chân, thấy chủ tử quỳ xuống, bọn họ cũng không thể không quỳ.

Binh doanh đông nghịt, quỳ thành một đoàn, Thanh Dao đi tới, vươn tay đỡ An Định Phong, thanh âm nhàn nhạt lạnh lạnh khẽ vang lên.

“An tướng quân bình thân, trong quân doanh không cần chú trọng loại nghi lễ này.”

“Tạ ơn hoàng hậu.” mọi người đứng dậy. An Định Phong đi trước, vung tay mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, thỉnh.”

Thanh Dao khẽ gật đầu, cùng An Định Phong kẻ trước người sau đi vào quân doanh.

Trên đường, chỉ thấy đoàn người của nàng, nam nữ đều có, nam tuấn dật, nữ xinh đẹp, thập phần bắt mắt. Bất quá, tới lúc mọi người nhìn thấy Tiểu Ngư nhi, không khỏi ồ lên. Làm sao lại mang cả tiểu hài tử đến, còn có một con sói và một con hồ ly trắng thuần.

Đợi đoàn người các nàng đi qua, những binh lính kia nhịn không được tiến đến cẩn thận nghị luận.

“Sao mà lại mang theo cả tiểu hài tử? Nơi này là trọng địa binh doanh a.”

“Nghe nói hoàng hậu nương nương muốn phượng giá thân chinh. An tướng quân đã từ các doanh trại khác điều đến mười vạn binh mã, nghe nói hoàng hậu sẽ đích thân ra trận, thao luyện bọn họ.”

“Hoàng hậu có khả năng sao?” Người binh lính kia không lên tiếng nữa, nhưng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, hoàng hậu nhỏ nhắn mềm mại như vậy, làm cho người ta vô phương tín nhiệm.

Nàng có thể rất thông minh, có ý tưởng, nhưng hiện tại đối mặt mười vạn binh mã được không? Chưa kể đến mai sau Đan Phượng quốc sẽ không chỉ có mười vạn, hai mươi vạn, thậm chí nhiều hơn.

Doanh trại, trong đại sảnh mênh mông, ghế ngồi ở giữa là vị trí của người cầm đầu, bình thường là chỗ An tướng quân ngồi, hai hàng ghế hai bên là của các phó tướng. Đây là trọng địa, bình thường mọi người ở đây thương lượng quân cơ đại sự, bốn phía canh phòng cực nghiêm, binh sĩ đông đảo, không có lệnh, người bình thường không thể vào được.

Ngày nào còn có hoàng hậu ở đây, An Định Phong tự nhiên không dám ngồi ghế chủ vị.

Ý chỉ của hoàng thượng, hoàng hậu nương nương là Đại nguyên soái, hắn chẳng qua chỉ là tướng tiên phong dưới trướng nàng, bởi vậy vị trí cao nhất đương nhiên là để hoàng hậu ngồi.

“Nương nương, mời.”

An Định Phong cung kính mở miệng, thủ hạ Lục, Trương, Hoàng ba người đều ngẩn ra, sắc mặt có chút u uẩn. Tuy rằng tướng quân tin phục hoàng hậu nương nương, nhưng mà bọn họ còn chưa thấy qua thực lực của nàng, vì thế rất khó chấp nhận, một nữ tử nhỏ nhắn mềm mại như vậy lại có thể thống suất tam quân.

Thanh Dao cũng không để ý tới sắc mặt của bọn họ, chỉ gật đầu một cái, xoay người ngồi ở vị trí chủ tọa, An Định Phong ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, Ngân Hiên ngồi ở ghế đầu tiên bên phải, mọi người đều theo địa vị mà ngồi xuống. Tiểu Ngư nhi, Mạc Sầu, Băng Tiêu đều đứng sau lưng nàng.

Bầu không khí trong đại sảnh tràn ngập áp lực.

An Định Phong ngẩng đầu quét mắt liếc qua chỗ trống bên người Lục Chiến Vân trầm giọng mở miệng: “Người đâu?”

“Lập tức tới ngay.”

Lục Chiến Vân mặc dù bất mãn với hoàng hậu, nhưng đối với An Định Phong lại rất cung kính, vội đứng lên đáp lời.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, một binh sĩ từ ngoài chạy vào, rất nhanh mở miệng: “Bẩm An tướng quân, phó tướng và tham tướng các doanh đều tới.”

“Được, để bọn họ vào.”

An Định Phong vừa mở miệng, binh sĩ kia lui ra ngoài, mấy đạo thân ảnh rất nhanh liền theo vào, mọi người ngẩng đầu lên quét mắt một vòng, thần sắc đều có chút không ổn, thậm chí có người nhìn thấy Thanh Dao ở vị trí đầu não mà An tướng quân lại ngồi ở dưới thì ánh mắt đã lưu chuyển, ẩn chứa tức giận, chỉ là ngại thân phận Thanh Dao mà chưa phát tác ngay, chỉ để trong bụng.

Chiến tranh là chuyện của nam nhân, nữ nhân này nên về nhà ôm con, chạy tới đây làm gì. Thật không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào, cứ thế mà hồ đồ theo nữ nhân này. Hơn nữa đây là binh doanh trọng địa mà lại mang theo tiểu hài tử, quá đáng hơn, còn có cả súc vật.

“Tham kiến An tướng quân.”

Các phó tướng đồng thanh hô, An Định Phong phất phất tay, đứng lên, dẫn kiến các vị phó tướng: “Vị này là hoàng hậu nương nương của Huyền Nguyệt.”

“Chúng thần tham kiến hoàng hậu nương nương.” Thanh âm hữu khí vô lực, đối với chuyện đánh Đan Phượng quốc lần này, chư tướng đều không có một chút hứng thú nào. Bởi vì mười vạn binh mã đi đánh một đại quốc, bọn họ không biết có bao nhiêu cái mạng, hiện tại người cầm đầu lại là một nữ nhân. Nếu thật sự phải đánh cũng nên là An tướng quân thống lĩnh, nếu không bọn họ thật là vô phương tín nhiệm.

Thanh Dao bình tĩnh suy ngẫm, càng nghĩ càng không yên lòng, trạng thái hữu khí vô lực, hết sức lơ đễnh, muốn chuyển biến cách nhìn của mấy người này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Kế tiếp e là nàng phải va chạm với bọn họ, khóe môi khẽ nhếch, phủ một tầng máu tanh.

“Ngồi xuống đi.”

Người trong phòng khách đồng loạt phân làm hai hàng ngồi xuống, tổng binh, phó tướng, tham tướng các của các doanh, nhân số đông đảo, liếc mắt nhìn lại một lần, khoảng hơn hai mươi người, ngoại trừ An Định Phong, không ai tin tưởng năng lực của nàng.

Thanh Dao cũng không để ý những người đó, đem ánh nhìn chuyển qua An Định Phong, chậm rãi mở miệng: “An tướng quân, mười vạn binh mã điều đến chưa?”

“Dạ, nương nương, đã điều động đủ.”

An Định Phong đứng lên đáp lời, quay đầu nhìn đám phó tướng phía sau: “Thủ hạ Lục Chiến Vân hai vạn, thủ hạ Trương Chiểu Trạch ba vạn, thủ hạ Hoàng Mộc Dương ba vạn, thủ hạ của ta hai vạn, tổng cộng vừa đủ mười vạn. Toàn bộ giao cho nương nương điều hành.”

Chương 126.4

Lục, Trương, Hoàng ba người theo lời đứng lên, chính là ba người lúc nãy theo An Định Phong ra thành nghênh đón các nàng. Những người này đều là người do An Định Phong tự mình dạy dỗ, đều là thanh niên trai tráng, tuổi trẻ khí thịnh, đối với chuyện hoàng hậu nắm giữ ấn soái, rất không vừa ý, vẻ mặt rất tẻ nhạt. Mà những phó tướng không được nhắc tới, trong con ngươi lại tỏa ra ánh sáng, có nét cười trên nỗi đau của người khác, đều nhìn thẳng về phía hoàng hậu.

Thanh Dao không biểu thị thái độ gì, cũng không mở miệng tranh cãi như người ta tưởng tượng, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ngày mai mười vạn binh mã tập hợp ở trường diễn tập.”

Nói xong quay đầu nhìn An Định Phong: “Lui xuống trước đi. Hôm nay ta hơi mệt, nghỉ ngơi một chút, ngày mai bắt đầu chỉnh đốn, nếu như không hợp mắt, ta cũng sẽ không nói bất cứ loại tình cảm gì.”

Lời nói này lộ ra vẻ thị huyết quỷ dị, rất nhiều người bị dọa nhảy dựng, chăm chú nhìn sang, thấy vẻ mặt hoàng hậu vẫn ôn hòa như cũ, những người đó thở ra một hơi, coi tất cả chỉ như lời nói đùa lơ đễnh.

Nghĩ đến lý do hoàng hậu bảo tan họp, rất nhiều người bất mãn trong lòng, cũng chỉ là ngồi mấy ngày xe ngựa thôi mà. Lại mệt đến như vậy, xem ra đúng là đàn bà, người như vậy có thể mang binh đánh giặc sao?

Sau đó, đoàn người của Thanh Dao được an trí ở một tiểu viện riêng biệt, phong cảnh trong viện không tệ, có được mấy gian phòng. Mọi người chia nhau ra ở. Thanh Dao và Mạc Sầu một gian, Tiểu Ngư nhi và Băng Tiêu một gian ngay sát phòng Thanh Dao. Ngân Hiên và thủ hạ của hắn ở hơi xa các nàng một chút.

Lúc này, trong phòng khách nho nhỏ truyền đến tiếng thét phẫn nộ chói tai. Tiểu Ngư nhi đang không kìm được tức giận, dậm chân: “Nương, những kẻ kia quá khinh người, ngươi có nhìn thấy không? Một bộ dạng coi thường nữ nhân, bọn họ lợi hại lắm sao, dám coi thường người khác, nương, lúc đó nếu không phải hết sức nhịn xuống, ta thật muốn nhảy ra mắng bọn họ một hồi. Bọn họ là đồ vong ân phụ nghĩa, không có nữ nhân, bọn họ từ đâu mà ra? Là từ đá nứt ra hay từ trên trời rớt xuống? Bây giờ lại đi coi thường nữ nhân, hơn nữa bọn họ biết ngươi là ai không? Là một tham mưu trưởng, không phải mèo chó bậy bạ mà!”

Tiểu Ngư nhi thật sự bị chọc tức, ngay cả thân phận kiếp trước của Thanh Dao cũng nói ra. Một lời vừa ra khỏi miệng, làm hại Mạc Sầu và Băng Tiêu muốn nổ tung đầu óc, ‘tham mưu trưởng’ là cái gì vậy trời?

Thanh Dao lạnh lẽo thản nhiên, trên mặt như có điều suy nghĩ, căn bản không để ý đến Tiểu Ngư nhi.

Phản ứng của những người này nàng đã sớm dự liệu được, cho tới nay đều là nam giới ra chiến trường, hiện tại nàng lại mạo muội xuất hiện, làm rối loạn thế giới của bọn họ, người ta có thể không phản ứng sao? Nhưng mà nàng không giận những người đó, lúc này vẫn nên định ra phương án, mau chóng bắt đầu thao luyện, động tĩnh của các nàng ở đây, chỉ sợ rất nhanh sẽ truyền đến tai những quốc gia khác, những người đó cũng không phải là ngốc, không có khả năng không đề phòng.

Vì thế phải càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.

Thanh Dao đang nghĩ ngợi, thì từ ngoài phòng khách đi vào một người, là Ngân Hiên, vừa nhìn thấy hắn, Thanh Dao liền phất tay bảo Tiểu Ngư nhi và Băng Tiêu lui xuống.

“Các ngươi đi xuống trước đi. Ta có chuyện muốn nói cùng Ngân Hiên.”

“Dạ, nương nương.” Mọi người lui xuống, Băng Tiêu đi sau cùng liếc nhìn hoàng thượng một cái, không biết chủ tử có quen bị người ta ‘lơ’ như vậy không, một người luôn cao cao tại thượng đi đến nơi này lại bị hạ thấp đến như vậy. Nếu những người đó biết được người đứng trước mặt là hoàng thượng, e là sẽ sợ tới tè ra quần.

Trong phòng khách chỉ còn có Ngân Hiên và Thanh Dao hai người.

“Ta còn đang định cho người đi gọi ngươi.” Thanh Dao lên tiếng, vẫy vẫy tay gọi Ngân Hiên lại gần, hai người ngồi chung một bàn.

“Việc gì?”

Trong lời nói của Ngân Hiên có ẩn chứa tức giận, vừa nghĩ tới chuyện những người đó không để Thanh Dao vào mắt, liền muốn nổi trận lôi đình. Thật ngu ngốc, có mắt như mù, đừng nói chi tới bọn họ, ngay cả Huyền đế hắn còn phải kính nể nàng, bằng không thì làm sao có thể để nàng nắm giữ soái ấn? Hắn cũng đâu phải thứ ngây ngô gì, mang mười vạn binh mã ra đùa.

“Ta muốn thương lượng với ngươi một chút về chuyện huấn luyện binh mã ngày mai.”

“Ngươi nói đi.” Ngân Hiên nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, biết nàng nhất định đã có kế hoạch rồi, cũng muốn nghe xem thử nàng làm sao chuẩn bị, hắn tin năng lực của An Định Phong, nhưng mà Thanh Dao còn muốn làm đám binh mã đó cường tráng thêm một ít, chính là chuyện tốt, hắn hà tất phải ngăn cản.

“Huấn luyện ngày mai, ta muốn điều ra một ít người trong mười vạn binh mã, ít nhất phải một nghìn người, tập trung huấn luyện khả năng bơi lội cho họ, nghe lệnh thuyên chuyển.”

Ngân Hiên nhíu mày, con ngươi lóe ra hứng thú, nàng không phải là muốn…?

“Ngươi đang nghĩ tới người của Vạn Hạc quốc rất có khả năng thừa dịp chúng ta mang quân chinh phạt Đan Phượng quốc, sẽ cùng Nguyệt Nhưỡng quốc hợp tác, xâm phạm biên cương chúng ta, đúng không?”

Phía Bắc Huyền Nguyệt quốc chính là Nguyệt Nhưỡng quốc, mà Vạn Hạc quốc lại ở phía tây Nguyệt Nhưỡng quốc, ngay gần Đan Phượng quốc, nếu như Huyền Nguyệt mượn đường Hoàng Viên quốc đánh Đan Phượng, thì Thượng Quan Hạo kia nhất định cũng sẽ động thủ học theo, mượn đường Nguyệt Nhưỡng quốc mà đi, tấn công Huyền Nguyệt.

“Hoàng thượng cũng nghĩ đến rồi.” Trong con ngươi Thanh Dao hiện lên pháo hoa, đáy lòng không khỏi kính nể hoàng thượng vài phần. Nàng vừa mở miệng, thì hắn đã nghĩ tới từ lâu rồi, có thể nói hai người bọn họ trí lực tương đương, nếu bắt tay liên thủ nhất định có thể đánh bại Đan Phượng quốc.

“Ừ, ta đã sớm phái người giữ nghiêm biên cương phía bắc, không cho Thượng Quan Hạo đưa người qua sông.”

Biên quan phía Bắc của Huyền Nguyệt có một con sông Hoàng Hà, rộng mấy trăm trượng, nhìn không thấy bờ bên kia, ngoại trừ ngồi thuyền, căn bản không có khả năng qua được, bởi vậy Thanh Dao mới nghĩ tới chuyện huấn luyện một đội thủy binh, chỉ cần những người này ẩn xuống dưới nước, thuyền có nhiều hơn cũng chỉ có thể chịu trận phản công, Thượng Quan Hạo kia đừng hòng thành công.

“Như vậy mặc dù tốt, nhưng có phương pháp ít tốn sức hơn, huấn luyện một nghìn tay bơi lội, lẻn vào trong nước, chỉ cần thuyền bọn họ tới gần thì lặn xuống đáy thuyền mà đục lỗ, như vậy bọn họ muốn tiến cũng không tiến được nữa, rơi xuống nước sẽ không phải là đối thủ của chúng ta, như vậy khỏi phải điều động binh lực đối phó họ, tức là sẽ bớt việc. Vào mùa đông, nước đóng băng, bọn họ nhất định sẽ đi theo mặt băng mà đến, chúng ta chỉ cần một nghìn cung tiễn thủ bắn chết địch nhân là đủ. Loại tên phát nổ này, chỉ cần bắn ra một phát sẽ không chỉ giết chết một người, có đôi khi còn nổ tung lên, sát thương hai ba mạng, như vậy Thượng Quan Hạo còn dám qua đây sao?”

Thanh Dao con ngươi u ám, đáy lòng Ngân Hiên lại thở dài. Nữ nhân này thật sự lợi hại.

“Làm theo lời Dao nhi đi.”

“Ừ.” Thanh Dao gật đầu, ngáp một cái, nàng đúng là có hơi mệt: “Hoàng thượng, đi nghỉ một chút đi. Mai gặp.”

“Ừ, ngươi cũng nghỉ đi.” Trong con mắt Ngân Hiên toàn là sủng nịch, khẽ gật đầu, ý bảo nàng đi nghỉ, còn mình thì theo nàng ra ngoài, bên ngoài vang lên thanh âm của Mạc Sầu: “Chủ tử có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

“Ừ, về phòng ngủ một chút đi.”

Cước bộ hai người xa dần thì hai người thủ hạ cũng từ ngoài cửa đi vào, cung kính nhìn Ngân Hiên: “Chủ tử, người có muốn nghỉ ngơi không?”

“Ừ, về thôi.” Ngân Hiên lười nhác đứng dậy, thần thái hệt như một con mèo lười. Kỳ thực có nhiều lúc hắn nguyện ý làm một người trong giang hồ, một hiệp khách, như vậy có thể khoái lạc tự tại hơn.

Chương 126.5

Hôm nay, hắn vốn đang lo lắng Dao nhi bất mãn, muốn tới trấn an nàng, không ngờ là hắn đã suy nghĩ nhiều, nha đầu kia rất thoải mái, còn an bài chu đáo chặt chẽ như vậy, một mặt chuẩn bị tiến công Đan Phượng, mặt kia còn lo đến việc khống chế địch nhân ám toán. Nghĩ đến quan điểm độc đáo mới mẻ của nàng, Ngân Hiên trên mặt lộ ra tiếu ý, tâm tình rõ ràng rất vui vẻ.

Giữa trưa ngày thứ hai, bởi vì đang đầu hè, mặt trời cực kỳ nóng bỏng, soi sáng khôi giáp mọi người. Phía sau Nguyệt Nha quan có một vùng núi bằng phẳng, đây là nơi các tướng sĩ thường xuyên luyện tập. Lúc này cát bụi tung bay, Thanh Dao một thân giáp bạc dẫn vài người phi ngựa tới, phía sau bụi bay mịt mù, theo sát nàng là Băng Tiêu và Mạc Sầu, còn có Tiểu Ngư nhi, nàng ta mang vẻ mặt hưng phấn ngồi trước Băng Tiêu, quét mắt nhìn xung quanh.

Trên vùng núi trống trải, mười vạn binh mã đã đến phân nửa, có người ngồi trên lưng ngựa, lôi kéo dây cương, đánh con ngựa một quyền làm nó hí lên những tiếng kêu ồn ã.

Chim chóc trong rừng bị chấn động bay tán loạn.Một ít binh mã khác thì lại ngồi ở bìa rừng, thỉnh thoảng trêu đùa. Trong đó còn nghe được mấy thanh âm như đang châm chọc việc nữ nhi ra chiến trường.

Thanh Dao ngẩng cao đầu, thần thái cuồng vọng bễ nghễ, nhìn thái độ lười nhác của những người này, cũng không tức giận, gương mặt ẩn sau tấm lụa mỏng không nhìn rõ, chỉ thấy một đôi mắt băng giá chợt lóe lên rồi biến mất, khóe môi khẽ nhếch, tay nhấc lên một cái, lấy hoàng vĩ cầm ở sau lưng ra.

Hiện tại, đàn của nàng và hồn của nàng đều đã hòa vào làm một.

Mạc Sầu và Băng Tiêu nhìn động tĩnh của chủ tử, sớm đã buông bỏ tâm tình, nhu hòa nhìn nàng.

Gió nhẹ thổi qua tấm khăn che mặt, phiêu dật ôn nhu, hoàng vĩ cầm kia tùy ý đặt trên lưng ngựa, ngón tay ngà ngọc khẽ rung lên, một chuỗi âm phù dễ nghe vang ra, như núi cao nước sâu, đám người ngựa nhốn nháo khi nãy thoáng cái đã an tĩnh trở lại.

Bất kể là binh lính đang làm gì cũng đều bị hấp dẫn, quay lại nhìn nàng.

Đàn nghe như nước, du dương êm tai, đưa người vào núi xanh mây trắng, mưa thuận gió hòa.Đột nhiên tiếng đàn cất cao, đâm thẳng lên chín tầng trời, như vạn mã cuồn cuộn, chói tai vô cùng, đi vào trong tim người nghe, tất cả đều cảm thấy hoảng hốt, bất an, người người đều đổ mồ hôi lạnh, hít thở không thông, lúc này đã bắt đầu có binh sĩ ngã từ trên ngựa xuống, lăn lộn trên mặt đất, càng lúc càng có nhiều người vật vã.

Trong nhất thời, giữa rừng núi, thiên địa biến sắc, mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Xa xa, tiếng vó ngựa vang tới như sóng triều, bụi bặm mù sương, căn bản không thấy rõ bóng người, một người cầm đầu đi tới bằng tốc độ nhanh nhất, dẫn theo hai vạn binh mã, cao giọng kêu: “Nương nương, xin bỏ qua cho bọn họ một lần.”

Tiếng của An Định Phong như sét nổ giữa trời quang truyền vào trong tai đám binh sĩ, bọn họ gắng gượng quỳ cả xuống, cầu khẩn:

“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng.”

Thanh Dao xoay người thu đàn lại. Non xanh nước biếc, thiên địa một mảnh ôn hòa, ánh mặt trời nóng rát, xuyên thấu cành lá, chiếu lên thân mỗi người, chỉ thấy đám binh sĩ kia, vẻ mặt chật vật khổ sở, tóc bết mồ hôi, y phục dính đầy bụi bặm.

Thanh Dao lập tức quét mắt qua, quanh thân sát khí, trong ánh mặt trời bao phủ, những người đó rốt cuộc đã lĩnh giáo sự lợi hại của nữ nhân này.

Nàng là có chuẩn bị mà đến, trong nháy mắt dắt bọn họ đã dạo một vòng quanh cửa sinh tử. Nếu không phải bọn họ còn chỗ hữu dụng, e là mạng đã sớm không còn.

Nghĩ đến đây, mọi người đều kinh tâm động phách, không dám xem thường hoàng hậu nương nương này nữa, Mộc Thanh Dao lạnh lùng đảo qua, thanh âm trầm mị vang lên: “Lục Chiến Vân.”

Lục Chiến Vân không dám chần chờ, lập tức mở miệng: “Có thuộc hạ.”

“Dẫn đám người của ngươi đến bãi đất trống phía tây quỳ hai canh giờ.”

“Cái gì?” Bên dưới có rất nhiều người kêu lên, nhưng mà vừa nghĩ đến sự tàn nhẫn ban nãy của nữ nhân này, lập tức ngậm miệng không nói, ngay cả phó tướng Lục Chiến Vân cũng không dám nhiều lời, cung kính lĩnh mệnh: “Dạ, nương nương.”

Lục Chiến Vân đứng dậy, dẫn đám người của hắn qua một bên, một đám người đông nghịt quỳ ở bìa rừng.

Thanh Dao xử trí Lục Chiến Vân xong, ngẩng đầu nhìn lướt qua, ở đây ngoại trừ đại tướng quân An Định Phong cùng hai vạn binh mã dưới tay, tựa hồ còn thiếu một đám người, kiểm lại một lần, phát hiện thiếu người của Hoàng Mộc Dương, sắc mặt trở nên âm ngao, xem ra nam nhân này thật kiêu ngạo. Hôm nay nếu nàng không xử trí hắn, nàng không phải Mộc Thanh Dao.

Giữa núi rừng, một điểm tiếng vang cũng không có, yên tĩnh không tiếng động, mọi người không dám nhiều lời, vừa trải qua một vòng sinh tử, làm gì còn ai có gan dám làm loạn.

Lần thứ hai có tiếng vó ngựa vang lên từ đằng xa, Hoàng Mộc Dương dẫn lính của hắn đến, chỉ là hắn đã đến chậm, nếu đây là trên đường hành quân, chậm trễ như vậy đã có thể luận tội tử hình.

Hoàng Mộc Dương dẫn đầu gương mẫu chạy tới chỉ thấy mọi người có mặt đều yên tĩnh, phó tướng Lục Chiến Vân dẫn một đám người quỳ ở xa. Hoàng Mộc Dương kỳ quái nhíu mày, tối hôm qua bọn họ đã thương nghị xong xuôi, nhất định phải thị uy với hoàng hậu nương nương, làm cho nàng biết khó mà lui, cho dù có muốn thống nhất bảy nước thì cũng là chuyện của nam nhân, hơn nữa vị trí người cầm đầu bọn hắn chỉ có thể là An tướng quân, làm sao có thể để một nữ nhân nắm giữ ấn soái chứ, chỉ là bây giờ đang xảy ra tình huống gì vậy?

Hoàng Mộc Dương trừng mắt nhìn, còn chưa kịp mở miệng.

Mã tiên (là cái roi ngựa ấy) trong tay Thanh Dao vung lên như giao long hiện thân, mang theo sát khí sắc bén, Hoàng Mộc Dương còn chưa kịp phản ứng, mã tiên kia đã quấn lấy hắn. Cổ tay Mộc Thanh Dao rung lên, Hoàng Mộc Dương cả người đã bị ném xuống ngựa, Thanh Dao xoay mình trầm giọng:

“Bắt.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, Mạc Sầu và Băng Tiêu thân mình khẽ động, hai thanh bảo kiếm mang theo hàn khí, gác trên cổ Hoàng Mộc Dương. Hắn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, kinh hãi mở miệng:

“Nương nương, đây là ý gì?”

“Có ý gì?” Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, tư thế cuồng ngạo bễ nghễ, đông lạnh Hoàng Mộc Dương, thanh âm lạnh như băng vang lên.

“Hoàng Mộc Dương, một phó tướng nho nhỏ lại dám cuồng vọng như vậy. Tâm tư nho nhỏ của ngươi cho là bản soái không biết sao. Hôm nay trói ngươi lại, ngày mai sẽ có người thay thế vị trí của ngươi trở thành thủ hạ trung thành tận tâm của bản soái, ngươi tin hay không?”