Chương 108: Kẻ Trộm Tham Hoa

Trong phòng Mạc Ưu, lúc này có một nhóm người, cầm đầu chính là một người nữ hài tử tướng mạo mềm mại đáng yêu, nhìn qua nhiều nhất cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc một thân la quần tú hoa tay áo mềm mại, bên hông sử dụng một mảnh lụa buộc lại thành một cái nơ bướm, mày rậm mắt to, hai tròng mắt đen như mực giống như hai quả nho, miễn bàn có bao nhiêu là sáng, nó hoàn toàn tương xứng với cái mũi cao, đôi môi có độ dày vừa phải, nữ tử này chính là một giai nhân vui vẻ, bất quá trên mặt giai nhân lúc này đang chảy xuống hai dòng nước mắt, thương tâm không dứt nhìn Mạc Ưu, một đôi tay tuyết trắng mềm mại, cứ như vậy túm chặt lấy tay áo to của hắn, gỡ cũng không buông.

"Biểu ca, ngươi biết không? Biết bao lâu đã không gặp ngươi rồi, Song nhi không có một ngày sống tốt, ta vẫn không ngừng cho người tìm ngươi, thật vất vả mới tìm được ngươi, ngươi theo ta trở về đi thôi, mặc dù cô cô đã mất, nhưng mà ngươi còn có ta, chúng ta chính là thân nhân của ngươi."

Y Song nhi càng nói càng thương tâm, nước mắt bắt đầu tràn lan.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu đi vào, cau mày lại một chút , ho khan một tiếng, Mạc Ưu lập tức bỏ tay của Y Song nhi ra, cung kính mở miệng: "Chủ tử?"

Thanh Dao đi tới một bên ngồi xuống, thản nhiên mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Mạc Ưu đang đứng ở một bên, còn chưa kịp mở miệng, Y Song nhi nhìn biểu ca mà mình thích nhất, đối với nử tử trước mắt tất cung tất kính, lập tức tức giận dữ gào lên: "To gan, ngươi là ai. Dám để cho Thất hoàng tử làm thuộc hạ, ngươi có mấy đầu để trảm hả."

Y Song nhi tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu lập tức quăng một cái bạt tai qua.

Thanh âm tàn nhẫn vang lên: "chủ tử của chúng ta là để cho ngươi dạy hả? Ngươi là ai."

Y Song Nhi cùng lắm chỉ là một tiểu thư điêu ngoa của gia đình lớn, có bao giờ gặp phải những chuyện này, hơn nữa một cái tát kia của Mạc Sầu ra tay không nhẹ, đánh đến đầu nàng ong ong vang lên, nhất thời phản ứng không kịp, mà Mạc Ưu đứng ở một bên trong mắt chợt lóe lê sầu lo rồi biến mất, nhưng rất nhanh không thấy, yên tĩnh đứng ở bên cạnh.

Khi Y Song Nhi kịp phản ứng, thì thấy Mạc Ưu không có giúp đỡ nàng, vừa tức vừa giận, nước mắt ào ào như mưa rơi xuống, một bên khóc một bên kêu lên: "Biểu ca, các nàng đánh ta, ngươi cũng không chịu giúp ta."

Hạ Nhân mà Y song nhi mang đến , tất cả đều căm tức nhìn Mạc Sầu, giận mà không dám nói gì.

Những hạ nhân kia cũng không phải sợ Mạc Sầu, phải biết rằng Y gia là triều đình đại quan của Hoàng Viên quốc, làm sao sợ lại sợ những kẻ không biết từ nơi nào nhô ra này, thế nhưng trước mặt có thất hoàng tử, bọn họ nào dám hành động tuỳ tiện, bởi vậy chỉ có thể dùng ánh mắt trừng chết Mạc Sầu cùng Thanh Dao.

Trong phòng bầu không khí cứng ngắc, Thanh Dao coi như không có thấy, sắc mặt nhàn nhạt, quay đầu nhìn phía Mạc Ưu.

"Nàng thật là biểu muội của ngươi sao?"

"Bẩm báo chủ tử, không phải, ta không nhận ra nữ nhân này." Mạc Ưu thẳng thắn mở miệng, mặc kệ trước đây như thế nào, khi chủ tử cứu trở về hoàng cung, hắn đã không còn là mình trước kia, nếu như nàng không cứu hắn, hắn cũng không có ngày hôm nay.

Thanh Dao nghe xong Mạc Ưu nói, đôi mắt thẳng hướng nhìn sang.

Y Song Nhi bị lệ khí của nàng hù sợ, che mặt không dám la lối nữa, chỉ nhỏ giọng khóc nức nở, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Mạc Ưu.

"Ngươi cũng đã nghe được, hắn nói không nhận ra ngươi, hơn nữa hắn chỉ là một thủ hạ của ta, nếu ngươi muốn tìm biểu ca, thì đến nơi khác mà tìm đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng đến chúng ta, bằng không ta sẽ không khách khí, nếu như còn không đi, không phải chỉ là một cái tát thôi."

Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, đáy lòng của Y Song Nhi run rẩy sợ hãi, rút lui một bước, đứng ở bên người Mạc Ưu, vẻ mặt tội nghiệp vươn tay ra lôi kéo hắn: "Biểu ca, nữ nhân này thật hung dữ a, chúng ta trở về đi, Song Nhi sợ hãi, phụ thân một mực ở trong nhà chờ ngươi."

Đáng tiếc vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng cũng không có đả động Mạc Ưu, Mạc Ưu vẻ mặt lãnh ý, dùng sức bỏ tay nàng ra, phiền chán mở miệng.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải biểu ca của ngươi, cũng chưa từng gặp qua ngươi, ta chỉ là một hạ nhân, tên gọi Mạc Ưu, ngươi cũng thấy đấy, đây là chủ tử chúng ta."

Mạc Ưu nói xong, Y Song Nhi cắn môi nhi, vẻ mặt đau khổ, trên gương mặt xinh đẹp một nửa bên bị sưng lợi hại, cũng có thể nhìn ra Mạc Sầu xuống tay khá độc ác, Mạc Sầu luôn luôn không làm khó những tiểu nha đầu này, thế nhưng lúc này nàng ta có vẻ rất xung động, chẳng lẽ? Thanh Dao khóe môi mím chặt, chẳng lẽ nàng trong lúc vô ý, đã đem Mạc Ưu trở thành vật sở hữu của chính mình. Vì vậy khi thấy tiểu nữ nhân này, nàng có cảm giác nguy cơ...

"Được rồi, vị cô nương này đi thôi, ở lại cũng không có ý gì."

Thanh Dao lạnh lùng lên tiếng, Y Song Nhi nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia, cuối cùng giậm chân một cái, cắn răng kêu lên: "Ta đi tìm phụ thân, ta cũng không tin ngươi không phải biểu ca."

Nàng nói xong liền dẫn một đám hạ nhân xông ra ngoài, trong phòng, Thanh Dao vẫn không nhúc nhích nhìn Mạc Ưu, cuối cùng trầm giọng mở miệng: "Mạc Sầu, ngươi đi ra ngoài trước, ta có việc hỏi Mạc Ưu."

"Tiểu thư?" Mạc Sầu há mồm định nói, cuối cùng khi nhìn thấy sắc mặt băng lãnh của chủ tử, liền chậm rãi lui xuống, canh giữ ở ngoài cửa.

Ngoài cửa, đang đứng thẳng một người khá, chính là Ngân Hiên, hắn cũng không vội đi vào, chỉ lẳng lặng đứng ở trong hành lang chờ.

Mạc Sầu lặng lẽ đánh giá hắn, nam tử tên Ngân Hiên này thực sự rất thần bí, hơn nữa diện mạo tuấn mỹ đến quỷ dị, ánh mắt vĩnh viễn làm cho người ta nhìn không thấu, sâu thẳm tựa như đại dương mênh mông, quanh thân cuồng vọng khí phách, xa xa gần gần đều có thể thấy hắn là một nhân vật lợi hại, thế nhưng hắn vì sao phải đối tốt như vậy với tiểu thư?

Bên trong gian phòng, an tĩnh đã lâu, một điểm âm hưởng cũng không có.

Mạc Ưu không chịu nổi nên lên tiếng: "Chủ tử?"

"Nói đi, ta nghe đây, ta tin Y Song Nhi kia sẽ không nhận lầm người."

Thanh Dao chậm rãi mở miệng, ngữ khí nghiêm nghị nghiêm túc, không cho bất luận kẻ nào phản bác, Mạc Ưu đã biết chủ tử ít nhiều, nên lập tức không nói cái gì nữa, vô cùng trầm trọng từ từ mở miệng.

"Ta vốn tên gọi Thẩm Ngọc, là thất hoàng tử của Hoàng Viên quốc, nương ta gọi là Y Mạn Ngọc, là Thục phi của một trong tứ phi, nương ta là đệ nhất tài nữ của Hoàng Viên quốc , rất được hoàng thượng sủng ái, về sau thì sinh ra ta, ai ngờ nương sau khi sinh hạ ta không lâu, liền ở một cuộc đấu tranh của hậu cung phi tần mà bị mưu hại chết, bởi vì phụ hoàng sủng ái nàng, đây là chuyện mà hoàng thất khó chấp nhận, bởi vì nương ta bất hạnh mà chết, phụ hoàng cảm thấy ta thua thiệt, vì thế trong các hoàng tử và công chúa, đối với ta thật là tốt, nhưng điều này cũng đồng dạng ta bị người khác xa lánh, thậm chí cuối cùng những người đó đã bắt tay hãm hại ta."

Mạc Ưu nói đến đây, liền dừng lại, ánh mắt một mảnh sương mù, mặt cúi thấp, nhớ tới mẫu thân ôn nhu động lòng người như vậy, trong lòng liền giống như có tảng đá lớn đè nặng không thở nổi, nếu như nương không có tiến cung vào hoàng thất, thì sẽ không có kết quả như ngày hôm nay, mà lúc ban đầu nương không hề muốn tiến cung, mà do người của Y gia bắt ép nàng đưa vào cung, vì thế hắn hận người Y gia, vì vậy mới không muốn nhìn nhận bọn họ.

Hắn đối với bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi, ở trong hoàng thất , thân tình không hề tồn tại.

"Nguyên lai ngươi tên là Thẩm Ngọc, như vậy bây giờ ngươi có tính toán gì không?"

Nếu đã biết hắn là hoàng tử, thân phận tôn quý như vậy, nàng sao có thể giữ hắn ở bên người đâu? Tuy rằng trong lòng có chút không muốn, bởi vì đã chung sống một năm, cảm tình tự nhiên có.

"Mặc kệ ngươi có tính toán gì, ta đều sẽ đồng ý, ngươi làm thủ hạ của ta là tự nguyện, hiện tại cũng có thể tự nguyện rời đi."

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Ưu ùm một tiếng quỳ xuống đất.

Hắn lúc trước nói muốn đi theo chủ tử, thì sẽ bất ly bất khí, bởi vì nàng mặc dù là chủ tử, nhưng so với những người gọi là thân tình trong hoàng thất kia càng nặng hơn.

"Tiểu thư, không có người sẽ không có Mạc Ưu hiện tại, hoặc là ta đã sớm chết, vì thế Thẩm Ngọc đã chết, ta chỉ là Mạc Ưu, sẽ không bao giờ còn là người đó nữa."

Mạc Ưu thật ra là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là một hoàng tử, sao có thể đi theo nàng đây? Thanh Dao nhướng mài một chút, đáy mắt chợt lóe lên sắc bén.

"Mạc Ưu, nếu như ngươi ở lại, thì vẫn chỉ là một thủ hạ bình thường như cũ , ta sẽ không bởi vì ngươi là hoàng tử, mà đối với ngươi có vài phần kính trọng, hoặc là xem ngươi như thượng khách, điểm này ngươi cần phải hiểu rõ."

Nàng sẽ không làm được việc đem hắn xem như thượng khách, vì thế đi theo nàng, cũng đừng hối hận.

Chương 109.2

"Tạ tiểu thư, Mạc Ưu vẫn là Mạc Ưu, bây giờ hay trước đây đều giống nhau, trên đời này không có Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc đã chết."

Mạc Ưu mở miệng như đinh đóng cột, không chút nào do dự, đúng là lúc ban đầu hắn có chút không quen, nhưng hiện tại hắn rất hưởng thụ cuộc sống như thế, đơn điệu mà bình thường, một điểm lục đục với nhau cũng không có, trước đây khi ngủ hắn cũng đều nằm ác mộng, mơ thấy người khác tới hại hắn, hiện tại hắn làm sao có thể trở lại nữa.

"Tốt, vậy lưu lại đi, " Thanh Dao đưa tay nâng hắn đứng dậy, nếu hắn đã muốn ở lại thì ở lại đi, Y Song Nhi đã nhận ra hắn là biểu ca của nàng, chuyến đi này bọn họ không thể ở lạkhách sạn được nữa.

"Cám ơn chủ tử."

Mạc Ưu thở dài một hơi, thật sợ hãi chủ tử không cần hắn nữa, nếu quả thật như vậy, hắn cũng không biết phải đi đâu, nói chung hoàng cung kia, hắn chắc sẽ không trở về, về phần người của Y gia, hắn càng không muốn để ý, bởi vì bọn họ bất quá xem hắn là công cụ mà thôi, hắn cũng không phải là Y Song Nhi, thật lòng tin cha nàng là người nhân nghĩa.

"Được rồi, đem Mạc Sầu gọi vào đi."

"Dạ " Mạc Ưu kéo cửa ra, Mạc Sầu đang đứng thẳng ngoài cửa, còn có Ngân Hiên nữa.

Thanh Dao nhìn ra, thấy vẻ mặt Ngân Hiên như đã hiểu rõ, liền biết hắn đã nghe được bên trong phòng nói chuyện, liền cười mở miệng: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ừ, lúc đầu quá ồn, nên ta đến xem xảy ra chuyện gì?"

Ngân Hiên xong nói đi tới, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu theo phía sau hắn đi vào, rồi đóng kỹ cửa phòng.

Thanh Dao sắc mặt ngưng trọng, quanh thân lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: "Hiện tại đã xuất hiện phiền toái, chỉ sợ nơi này không thể ở được, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ra thành, mà Y Song Nhi khi trở về nhất định sẽ bẩm báo lại, Y gia chỉ sợ rất nhanh sẽ tới, chỉ cần Y gia khẽ động, thì người trong hoàng thất liền sẽ biết Mạc Ưu kỳ thực không có chết."

"Ừ, bằng không để ta an bài một chỗ, tin rằng không ai có thể tìm tới."

Ngân Hiên trầm ổn cuồng ngạo mở miệng, Thanh Dao sửng sốt một chút, nói thật ra, khi nhớ tới chuyện Xuân Phong Lâu lần trước, nàng đến bây giờ còn cảm thấy có lỗi với hắn, hơn nữa hắn đã cứu nàng, nhân tình nợ càng lúc càng lớn.

"Chuyện này sợ không tốt lắm, ngươi có nơi ở tốt nào, ngàn vạn lần đừng liên lụy đến người khác nữa."

Thanh Dao lên tiếng, Ngân Hiên nở nụ cười, nụ cười kia ôn nhuận tựa như ôn tuyền.

"Ngươi đừng lo lắng, đi thôi, nếu như trì hoãn nữa, chỉ sợ người ra sẽ tới."

Đúng là như thế thực, Thanh Dao cũng bất chấp quy củ, lập tức trầm giọng mở miệng: "Được, đi thôi."

Ngân Hiên vượt lên đầu đi ra ngoài, Thanh Dao theo phía sau hắn, Mạc Ưu đem mười mấy tiểu khất cái dẫn đi, đoàn người vừa đi ra ngoài, bước thẳng xuống dưới lầu, ở dưới lầu chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ, sắc mặt khẽ sửng sốt, ánh mắt có chút lóe sáng, thủ hạ Ngân Hiên liền đi tới, đem tiền thanh toán xong đoàn người ra khỏi khách sạn.

Chưởng quỹ đến khi đoàn người trước cửa lên xe ngựa hết, chậm rãi ly khai, hắn lập tức ngoắc bảo điếm tiểu nhị qua đây, nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Điếm tiểu nhị mở to hai mắt, kinh hoảng mở miệng: "Làm cái gì vậy, những người đó vừa nhìn cũng không phải người dễ chọc."

"Ngươi sợ cái gì, đây không phải là chủ ý của ta, là của Y đại tiểu thư phân phó, ngươi không nghe, đến lúc đó cũng đừng nghĩ yên ổn."

Chưởng quỹ một lời vừa xong, điếm tiểu nhị không dám nhiều lời nữa, lập tức lắc mình đi ra ngoài, mang theo ngựa, bám đuôi đoàn người phía trước, xem bọn hắn đến ở nơi nào.

Phía trước...

Bên trong xe ngựa Ngân Hiên cùng Thanh Dao lập tức biết có người theo dõi bọn họ, xe ngựa chạy giữa đường phố, Ngân Hiên trầm ổn lạnh lùng dứt khoát mở miệng: "Người đâu."

Thuộc hạ hắn lập tức thúc ngựa chạy lên, tới gần xe ngựa cung kính mở miệng: "Gia."

"Phía sau có người theo dõi, ngươi cẩn thận một chút, diệt trừ hắn." giọng nói lạnh lùng thị máu, không mang theo một chút tình cảm.

Tên thuộc hạ không dám nhiều lời, cung kính lĩnh mệnh, chậm rãi dung nhập vào dòng người, đợi đến khi xe ngựa chạy rất xa, liền thấy phía sau có người cưỡi ngựa bám theo, thì ra là điếm tiểu nhị của khách sạn kia, lập tức sắc mặt tối sầm lại, một cục đá bắn ra ngoài, điếm tiểu nhị đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên ngã lộn nhào rơi xuống đất, thật lâu cũng không động đậy chút nào, người trên phố thoáng cái vây xem, rất nhanh liền nghe được có người nói chuyện.

"Chết như thế nào vậy, thật là dọa người."

"Đúng vậy, đang yên lành thế chết như thế nào."

Tên thuộc hạ kia lôi kéo dây cương cùng tiến về phía trước xe ngựa, đoàn người tách khỏi đường phố lớn quẹo qua ngõ nhỏ đi khỏi đó thật xa, mới tới một chỗ yên tĩnh.

Cả con đường không người không nhà cửa, yên tĩnh không tiếng động, mặc dù không có hạ nhân, thế nhưng trong trạch viện lại không nhiễm một hạt bụi, rõ ràng cho thấy có người thường xuyên quét tước, hoàn cảnh thanh u, thật rất thích hợp cho vài người các nàng ở lại, bất quá nơi này là nơi nào đây?

Thanh Dao kỳ quái đánh giá một phen, giả sơn đá vụn, tiểu kiều nước chảy, thực sự là một ngôi nhà tinh xảo.

"Ngân Hiên, ở đây là nơi nào?"

"Chỗ ta ở, bình thường không có người qua đây, ngươi cứ an tâm ở đây đi." Ngân hiên trầm ổn nội liễm lên tiếng, Thanh Dao gật đầu, nếu hắn đã nói như thế, vậy nhất định sẽ không có chuyện gì?

Quay đầu phân phó Mạc Ưu đem mười mấy tiểu khất cái dàn xếp tốt, tuy rằng chỉ có mười mấy người, nhưng dầu gì cũng có để bồi dưỡng, sau này mười mấy người kia đều do Mạc Ưu phụ trách, từ giờ trở đi, ở trong viện này, mỗi ngày luyện tập, nàng sẽ mau chóng sắp xếp một phần kế hoạch biểu đưa ra cho bọn hắn, sau này chỉ cần Mạc Sầu chiếu cố nàng là được.

Tất cả mọi việc an bài thỏa đáng, Mạc Ưu lĩnh người đi xuống.

Mạc Sầu hầu hạ nàng đi vào một tòa viện bên cạnh, sát vách đó là chủ viện của Ngân Hiên, mà Mạc Ưu cùng những tiểu khất cái ở trong hậu viện, như vậy có thể cho bọn họ an tâm tập võ.

Đoàn người an định xong, quả nhiên không ai tìm tới nơi này.

Không ngoài Thanh Dao dự đoán, bên ngoài thực sự là long trời lỡ đất, Hoàng Viên quốc đế đô, Ly kinh, còn một chút nữa là bị lật lên trời, từ mặt đường đến tửu lâu trà tứ, còn cả thanh lâu sở quán, phàm là cửa hàng, ai cũng bị người ta lục soát một phen, trong chuyện này một đám là người trong hoàng thất, một khác là người của Y phủ , hai đám người đều muốn tìm Mạc Ưu.

Bởi vậy toàn bộ Ly kinh, lòng người bàng hoàng, căn bản không biết xảy ra chuyện gì? Quan phủ bỗng nhiên náo động như vậy.

Trận lục soát này so với tội phạm quan trọng của triều đình không kém là bao nhiêu, thế nhưng gần nhất cũng không có ai nghe nói có án tử lớn nào.

Thanh Dao phân phó thủ hạ một người cũng không cho phép đi ra ngoài, bao gồm mấy tiểu khất cái ở bên trong, bởi vì Y Song Nhi đã gặp qua những người bọn họ, nếu không may bị chú ý nhận ra, thì đúng là chọc phải phiền toái lớn.

Nàng không muốn làm cho Ngân Hiên có thêm bất luận phiền phức gì, bất quá từ khi bọn họ vào ở viện này.

Ngân hiên liền như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không cần biết vội gì, khi buổi tốitrở lại, hắn cũng sẽ cùng Thanh Dao chơi cờ, nói chuyện, nhưng cũng không nói hắn đi ra ngoài làm chuyện gì, Thanh Dao cũng không hỏi, như vậy tự nhiên đơn giản ở chung cũng rất tốt.

Chương 109.3

Trong nháy mắt, ngày lại qua cũng đã nửa tháng.

Ly kinh lục soát cuối cùng cũng khôi phục lại một ít bình thường, không còn dữ dội như trước, mà Thanh Dao cùng Mạc Sầu ở yên một chỗ cũng sắp mốc meo, Mạc Ưu thì còn khá hơn một chút, bởi tốt xấu gì hắn cũng có việc để làm.

Thanh Dao đã lập ra một kế hoạch tập luyện cho bọn hắn, bảo hắn cứ dựa theo kế hoạch kia huấn luyện cho đám tiểu khất cái này.

Mạc Ưu trước tiên là đổi tên cho bọn hắn, sau đó mới cùng bọn hắn giải thích trách nhiệm trong tương lai, và sẽ trở thành hạng người gì, những tiểu khất cái này, bởi vì không có cha mẹ, bình thường ngay cả ấm no cũng khó khăn để duy trì, hiện tại thoáng cái ăn no không lo, đáy lòng thật cao hứng, mỗi người đều học tập rất nghiêm túc.

Nhưng mà kế hoạch của chủ tử lập ra quả thật rất nghiêm khắc, Mạc Sầu nhìn thấy cũng líu lưỡi.

Tỷ như dưới ánh mặt trời ngồi chồm hổm trung bình tấn một canh giờ, mang theo một vật nặng năm kí, mỗi ngày ở phía sau viện chạy nửa canh giờ, còn tăng thêm sức nặng của vật mang theo nữa, mỗi ngày còn không ngừng tập hít đất.

Đừng nói tiểu hài tử, ngay cả người lớn như nàng, chỉ sợ cũng làm không được, nhưng may mắn là những hài tử kia đều kiên trì để hoàn thành, khi quá mệt thì té ngã xong lại nhanh chóng bò dậy, không quá nửa tháng, liền nhìn thấy hiệu quả, những hài tử đó lúc trước yếu đuối, thở hồng hộc, mà bây giờ lại rất mạnh mẽ tráng kiện, khi lấy vật nặng mang vác trên người xuống, chạy, đặc biệt nhanh, thân thể nhẹ như yến.

Nửa tháng sau, lần thứ hai tăng thêm sức nặng luyện tập trong chương trình học, không chỉ làm xong kế hoạch tập luyện, còn phải mỗi ngày theo Mạc Ưu luyện một giờ võ công.

"Tiểu thư, cứ tiếp tục luyện như vậy , không ngoài một năm, bọn người kia đã có thể dùng."

Mạc Sầu cảm thán, chủ tử không biết lấy ra kế hoạch luyện tập này, nếu như dùng nó để huấn luyện võ tướng trên sa trường, chỉ sợ đội quân đó sẽ đều là người rất lợi hại.

"Ta chuẩn bị dùng hai năm để huấn luyện bọn họ, đem một vài tên lớn hơn đưa đi ra ngoài, mà một ít kẻ nhỏ hơn sẽ giữ lại làm dự bị, tiếp tục huấn luyện, nói chung trước mắt cứ như vậy đi."

Thanh Dao một bên uống trà chiều, một bên nói chuyện, đột nhiên suy nghĩ: "Mạc Sầu, không bằng chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi, cứ ở mãi chỗ này quá buồn, ra ngoài xem tình huống như thế nào, nếu như không có đại sự gì, ta muốn mau chóng rời khỏi đây, nếu như bị người ta phát hiện chúng ta trốn ở chỗ này, e là lại liên lụy đến Ngân Hiên ."

"Dạ "

Mạc Sầu gật đầu, nhưng các nàng cứ như vậy đi ra ngoài nếu như đụng phải nữ nhân Y Song Nhi kia thì làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới nữ nhân kia, Mạc Sầu không khỏi phiền chán, thật không biết nữ nhân kia động chọc gì tới nàng, bất quá nàng ta chỉ có cá tính tùy tiện cũng không có đắc tội gì với nàng cả.

"Chúng ta dịch dung đi ra ngoài đi."

"Ừ" Thanh Dao tán thành gật đầu, hai người đi vào gian phòng, một lúc sau đi ra, thì có hai gương mặt vàng như nến, tựa như một nam tử đang sinh bệnh , hơn nữa còn là cái loại bệnh trạng quanh năm lưu luyến nơi yên hoa, hình dạng này của bọn họ mặc dù có đứng ở trước mặt nữ nhân y song nhi kia, chỉ sợ nàng ta cũng sẽ chán ghét đi vòng qua, càng miễn bàn là sẽ nhận ra các nàng.

"Đi thôi "

Thanh Dao dẫn người đi ra ngoài, đường phố nơi các nàng ở yên lặng không người, không biết có phải là bởi vì quanh đây đều là tài sản riêng của hoàng thân đại quan hay không, mà chuyện lục soát lại không đã động đến nơi này, như vậy Ngân Hiên làm thế nào mà có được mảnh đất này, chỉ sợ là đã ra phải ra một cái giá trên trời để mua.

Bởi vì nguyên nhân lục soát lần này không rõ, nên toàn bộ Hoàng Viên quốc lòng người bàng hoàng một chút, nhưng nữa tháng trôi qua, cuối cùng cũng an tĩnh một ít, trong tửu lâu trà tứ tân khách chật ních, người người ở đây bàn tán chuyện lạ này.

Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng ẩn thân ở trong trà lâu, nghe những trà khách này say sưa nghị luận.

Có người nói, có thích khách xông vào hoàng cung, ám sát hoàng đế, vì thế quan phủ mới sẽ ra mặt lục soát.

Có người nói, là bởi vì hoàng cung đã đánh mất vật quý trọng gì đó. mọi người đều thần thần bí bí, nghe như có bí mật gì rất hay vậy, Thanh Dao mím môi nhẹ nhấp một chút trà nhìn ra bên ngoài, trên đường phố vừa tới một chiếc xe ngựa hào hoa, lúc này từ trên xe ngựa bước xuống một nữ tử mặc hoa phục, dẫn hai nha đầu màithanh mắt đẹp, đi vào trà lâu.

Nữ nhân này đúng là Y Song Nhi, nàng tới làm cái gì?

Nửa tháng không gặp, tiểu nha đầu này tựa hồ gầy không ít, cằm so với trước kia nhọn hơn, chẳng lẽ là vì tình mà khổ sở.

Thanh Dao ánh mắt lóe lên một cái, tiểu nha đầu cổ đại thật là trưởng thành sớm, ở hiện đại cở tuổi nàng ta, nàng còn thích dính ở trong lòng tổ mẫu kia?

Nghĩ đến kiếp trước, lòng của nàng đau xót, người khác nàng không lo lắng, duy nhất chỉ lo lắng cho ngoại tổ mẫu, bà là người duy nhất trên đời hiểu rõ mình, không biết bà hiện tại thế nào, ngoại tổ mẫu mất đi Trần nhi, không biết có bao nhiêu đau đớn a.

Thanh Dao lâm vào trầm tư, ánh mắt ở trên mặt nước trà nóng trong chén mờ mịt không rõ.

Mà y song nhi lúc này đã đi vào trà lâu, trong trà lâu khách nhân vừa nhìn thấy người đi tới, thoáng cái tất cả đều lặng lẽ không nói, mà Y đại tiểu thư cũng không phải là người bình thường, chọc phải nàng ta, chỉ sợ không có ngày lành.

Y Song Nhi ngước gương mặt thanh tú lên con ngươi quét mắt quanh mình một vòng, không thấy được người mà mình nghĩ, trên mặt nổi lên thất vọng, nhưng cũng không nói gì, điếm tiểu nhị của trà lâu rất nhanh đã chạy tới.

"Y tiểu thư, mời theo tiểu nhân lên lầu hai nhã giữa đi."

"Cứ ở dưới này đi, " Y Song Nhi không biết trúng gió gì, hoặc là quá mệt mỏi, nên lười lên lầu giữa hai nhã, cho nên liền tại phòng khách uống trà, bất quá tiếng nói của nàng vừa dứt, liền có trà khách đứng lên.

Bọn họ là nhân vật nhỏ không thể chọc vào người quyền thế lúc này còn không đi thì chờ đến bao giờ? Một, hai, rất nhiều người lục tục đi ra ngoài, điếm tiểu nhị không dám phát ra một lời nào, đem Y Song Nhi mời đến vị trí ở giữa có phạm vi nhìn tốt nhất để ngồi xuống, rồi vội vàng dâng lên loại trà tốt nhất trong quán.

Phòng khách, đến cuối cùng, chỉ còn lại có Y Song Nhi cùng hai nha đầu, còn có Thanh Dao cùng Mạc Sầu.

Mỗi người tự uống trà của mình, Thanh Dao cùng Mạc Sầu đã ra ngoài một lúc lâu, trà cũng uống rồi, tin tức cũng nghe rồi, liền đứng dậy chuẩn bị trở về, ai ngờ khi các nàng mới vừa đi tới bên cạnh Y Song Nhi, liền nghe nữ nhân kia tàn bạo mở miệng: "Đứng lại."

Thanh Dao ngẩn ra, chẳng lẽ Y Song Nhi nhận ra các nàng sao, nên vẫn không nhúc nhích đứng lại, quay đầu nhìn Y Song Nhi.

Chỉ thấy nữ nhân này vẻ mặt tàn ác, nổi giận đùng đùng giận dữ trừng mắt các nàng, lạnh lùng mở miệng: "Bản tiểu thư là cọp sao? Vì sao bản tiểu thư vừa vào, các ngươi tất cả đều đi hết."

Thanh Dao ngây ra một lúc, nguyên lai không phải nhận ra các nàng, mà là đại tiểu thư này tâm tình khó chịu, nàng ta phải nên hỏi một chút chính mình, vì sao nàng vừa đi vào, người ta liền bỏ đi hết, hỏi nàng làm gì, liền mở miệng nói: "Tại hạ uống no, chẳng lẽ còn ngồi ở chỗ này không đi?"

Thanh Dao thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo, cũng không có như người bình thường sợ hãi nàng ta, bất quá tiếng nói nàng vừa dứt, hai nha đầu phía sau y song nhi đã không vui, sắc mặt trầm xuống, phát ra tiếng quát.

"To gan, các ngươi không biết trước mắt là ai sao? Mà dám ăn nói như thế."

Chương 109.4

Mạc Sầu ở phía sau Thanh Dao vừa nhìn thấy Y Song Nhi, sớm đã cảm thấy khó chịu, lúc này vừa nghe nha đầu kia nói, liền thay mặt phát tác, nói chuyện như vậy thì làm sao, nàng còn dám đánh cả nàng ta mà, nàng ta nếu còn dám chọc các nàng, có tin là nàng đánh cho chảy máu mũi hay không.

Thanh Dao cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của Mạc Sầu, rất sợ nàng nhất thời xung động làm ra chuyện không tốt, bại lộ thân phận của các nàng, tuy rằng các nàng sẽ không có chuyện gì, thế nhưng rước lấy phiền phức cho Mạc Ưu, hiện tại thành viên trong hoàng thất vốn đang tìm hắn, dù cho hắn lợi hại hơn, chỉ sợ tính mạng cũng khó giữ.

"Không biết tiểu thư muốn làm gì?"

"Ngồi xuống uống trà với ta." Y Song Nhi mang vẻ mặt đương nhiên nói, Mạc Sầu giận dữ trừng nàng, bên cạnh Thanh Dao vươn tay vỗ vỗ đầu vai của Mạc Sầu, ý bảo nàng ta an tâm một chút chớ nóng, Thanh Dao cười hì hì mở miệng: "Tại hạ tòng mệnh là được "

Nàng sảng khoái đáp ứng như vậy, khiến cho Y Song Nhi có chút kinh ngạc, cau mài nhìn sang, chỉ thấy nam nhân này lớn lên dung mạo bình thường, sắc mặt vàng như nến, lúc này một đôi tròng mắt tham lam nhìn chằm chằm trên mặt của nàng, tiện thể còn ngồi xuống bên cạnh, Y Song Nhi vẫn là nữ tử khuê các, mặc dù vô tri, nhưng cũng biết nam tử trước mắt không có hảo ý, lập tức sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng rống giận.

"Cút."

Thanh Dao đứng lên, còn cố ý mang bộ dạng đã cố làm hết sức: "Tiểu thư không phải kêu tại hạ bồi sao?"

Tiểu nha đầu phía sau Y Song Nhi, lạnh lùng vung lên nắm tay: "Tiểu thư kêu ngươi lập tức cút, không nghe thấy sao?"

"Nghe được, nghe được, " Thanh Dao hoảng sợ mở miệng. Dẫn Mạc Sầu quay lại đi, lúc này vẻ mặt lạnh lùng, không nhanh không chậm đi ra khỏi trà lâu, trên đường cái, Mạc Sầu mang gương mặt thối, không cam lòng mở miệng: "Chủ tử, vừa rồi nên đánh cho nàng ta hoa rơi nước chảy, chúng ta mà sợ các nàng sao" nói xong ngửa đầu nhìn giữa không trung, vẻ mặt khinh thường.

Thanh Dao quay đầu nhìn nha đầu kia, nét mặt như có điều suy nghĩ, Mạc Sầu thấy vậy trong lòng hoảng hốt.

"Chủ tử, làm sao vậy?"

"Nếu ngươi làm vậy, tuy rằng nhất thời anh hùng, nhưng ngươi có biết sẽ làm cho Mạc Ưu rước lấy chuyện phiền phức gì không? Chỉ cần hắn vừa hiện thân, chỉ sợ người núp trong bóng tối sẽ ra tay, đến lúc đó hắn còn có thể toàn thân trở ra sao? Mà điểm trọng yếu nhất, ngươi biết mình hiện tại tâm tính gì không? Ngươi luôn luôn trầm ổn nội liễm, vì sao lại dễ dàng đối với Y Song Nhi phẫn nộ như vậy, đây là ý nghĩa gì, ngươi thực sự lý giải được sao?"

Thanh Dao nói xong, quay lại đầu đi trở về, cũng không có nhìn tới mặt Mạc Sầu nữa.

Mạc Sầu thoáng cái cứng người lại, khuôn mặt chấn động, chủ tử không nói, nàng đúng là cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghĩ lại thực sự rất lạ, vì sao nàng ghét Y Song Nhi vậy? Hình như khi nàng ta bắt đầu lôi kéo Mạc Ưu, bắt đầu từ khi nào thì nàng đã đem Mạc Ưu trở thành vật sở hữu của chính mình rồi, phát hiện kinh người này, làm cho nàng một câu nói cũng nói không nên lời, cả người ngây ngốc, phải biết rằng Mạc Ưu chỉ là một đứa bé, nàng lại đối với một đứa bé động tâm tư, trời ạ, ông trời có thể trừng phạt nàng hay không, vì cái loại suy nghĩ không thuần khiết này.

Hai người kẻ trước người trở về viện của Ngân Hiên.

Sau khi trên đường trở về, Mạc Sầu liền không lộ diện nữa, chỉ trốn ở trong phòng xét lại mình, ngay cả bữa tối cũng không đi ra ăn, Mạc Ưu không khỏi lo lắng.

"Nàng sinh bệnh sao?"

Chuyện này rất hiếm thấy nha, Mạc Sầu rất ít khi sinh bệnh, nàng ấy không cho phép chính mình sinh bệnh, vì thế bình thường đối với vấn đề này rất là chú ý, không nghĩ tới lần này nàng ấy lại sinh bệnh.

Thanh Dao không nhanh không chậm mở miệng: "Đúng vậy, nàng bị bệnh."

Sau đó ở trong lòng bỏ thêm một câu, chỉ sợ bệnh không nhẹ, bằng không cũng sẽ không cứ muốn đánh Y Song Nhi hoài, hiện tại xem ra nàng cùng Mạc Ưu đã thật sự tình chàng ý thiếp, chỉ là Mạc Sầu sẽ không dễ dàng buông ra khúc mắc trong lòng mà tiếp nhận Mạc Ưu, bởi vì rốt cuộc là nam nhân so với chính mình nhỏ năm tuổi .

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Ưu đã sớm không thấy bóng dáng, Thanh Dao khí định thần nhàn uống trà, tối đa chỉ một khắc đồng hồ Mạc Ưu sẽ trở về, bởi vì thời gian Mạc Sầu này làm sao mà gặp hắn đây?

Quả nhiên không ngoài sở liệu, một khắc đồng hồ sau, Mạc Ưu đã đi tới, rất nhanh mở miệng.

"Chủ tử, nàng thế nào? Ta gọi nửa ngày cũng không để ý ta."

"Quên đi, ngươi mệt mỏi một ngày, đi nghỉ ngơi đi, nàng ấy không có chuyện gì."

Thanh Dao phất phất tay, Mạc Ưu vẻ mặt lo lắng, nhưng cuối cùng cũng lui ra ngoài, Thanh Dao đứng dậy đi tới hành lang nhìn mặt trăng trên bầu trời, tuy rằng vẫn không có tròn, nhưng tốt xấu gì cũng được nửa vòng tròn, ánh sáng rực rỡ như nước chiếu vào trong đình viện, nước chảy dưới cầu như phủ lên một tấm lụa mỏng màu bạc, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, không khỏi nhớ tới Vô Tình.

Ngươi có khỏe không? Vô tình, ta thật lo lắng cho ngươi trãi qua cuộc sống không tốt, ngươi nhất định phải sống tốt, ta không sao, mọi chuyện đều tốt.

Trong lúc ngửa đầu nhìn trời, dưới hành lang vang lên tiếng bước chân, thân ảnh to lớn cao ngất đã đi tới, tựa như một cơn gió quét qua.

Người đến là Ngân Hiên, một thân hắc sắc trường bào, thắt lưng bó buộc một đai lưng màu vàng nạm ngọc, màu đen mang theo một cổ khí phách, bao vây lấy thân thể tráng kiện của hắn, tóc đen như mây, tùy ý rối tung trên vai, quanh thân nồng đậm một màu đen, nhưng gương mặt thì trắng trẻo nhẵn nhụi, đoá hải đường tuyệt đẹp được màu đen phụ trợ càng yêu mị hương diễm, cả người không chỉ phóng đãng tôn quý, còn mang theo vẻ thần bí khó lường, làm cho người ta có dụng vọng muốn tìm tòi đến cùng.

"Làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?"

Ngân Hiên thanh âm như nước vang lên, ở trong bóng đêm tiếng vọng kéo dài, ánh mắt phát sáng, bình tĩnh nhìn nàng.

Thanh Dao thở dài: "Không biết hắn có khoẻ hay không? Ngươi không biết đâu, lúc nhỏ hắn đã đau khổ và bất hạnh, hắn cũng không giống như người ngoài truyền tụng là kẻ thị máu vô tình, kỳ thực hắn mới là người khát vọng thân tình nhất."

Ngân hiên lẳng lặng nghe nàng nói về nam nhân khác, chỉ cảm thấy đáy lòng rất trống rỗng, rất đau, trong mắt của nàng chỉ thấy người nam nhân kia, nhưng lại không thấy được, kỳ thực hắn cũng trãi qua cuộc sống không tốt, cũng khát vọng thân tình như vậy.

Giờ phút này, tựa hồ có một loại không khí ùn ùn kéo đến bao phủ lấy hắn, làm hắn hít thở không thông, làm cho hắn muốn chạy trốn khỏi đây ngay, nhưng mà một chút khí lực cũng không có.

Thật vất vả mới trấn định tâm thần lại, chậm rãi mở miệng: "Nếu nhớ hắn hãy đi tìm hắn đi, nói không chừng lúc này hắn cũng muốn gặp ngươi?"

Lúc Ngân Hiên nói ra những lời này, có cảm giác trong miệng của mình rất đắng, cay đắng như ngậm hoàng liện, toàn bộ đầy rẫy ở trong miệng của hắn.

Nhưng có những chuyện, đã không thuộc về hắn, ngước mắt lên nhìn nàng.

Thanh Dao vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, nhìn nam tử bên cạnh, thật lâu mới chậm rãi mở miệng: "Ngân Hiên, cám ơn ngươi, chỉ cần cùng ngươi nói chuyện một chút, trong lòng ta thả lỏng nhiều lắm, đợi thêm mấy ngày nữa, ta chuẩn bị rời khỏi Ly kinh, đi đến Phượng Phần thành, giết Trưởng Tôn Dận, sau đó trở về vô tình cốc xem hắn, mặc kệ thế nào, ít nhất ta phải xác định hắn không có việc gì, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm."

Thanh Dao nói xong, Ngân Hiên gật đầu, hai người giống như đã định, năm ngày sau ra khỏi thành, bởi vì đoàn người con số quá lớn, sẽ làm người khác chú ý, nên quyết định từng nhóm ra khỏi thành, mà bây giờ Ly kinh đã không còn kiểm soát chắt giống như nửa tháng trước, vì thế sẽ không có gì trở ngại, nhưng vẫn phải cẩn thận mới tốt.

Chương 109.5

Năm ngày sau, lúc trời vừa sáng sớm, từng nhóm liền ra khỏi thành, vì thế tất cả những người mà Y Song Nhi đã gặp qua đều dịch dung ra khỏi thành.

Nhóm đầu tiên chính là Mạc Ưu, mang theo mấy tên tiểu khất cái đi ra ngoài, cửa nàng là quan trọng nhất, nên Thanh Dao đã đem Mạc Ưu hóa trang thành một nữ nhân, cái này cũng không phải là lần đầu tiên, Mạc Ưu đã tự nhiên hơn trước nhiều lắm, sau khi mặc nữ trang Mạc Ưu đứng ở trước mặt đám tiểu khất cái, những tên khất cái này ai cũng không nhận ra hắn, Thanh Dao cũng không nói cho bọn hắn biết, chỉ phân phó Mạc Ưu đi ra ngoài trước.

Ngân Hiên rất sợ ở cửa thành sẽ phát sinh ra chuyện lớn, bởi vậy đã kiến nghị đưa Mạc Ưu ra khỏi thành, như thế không còn gì tốt hơn, Thanh Dao liền đồng ý.

Đoàn người bọn họ lúc ra khỏi thành, Thanh Dao cùng Mạc Sầu hai người đều rất khẩn trương, cho đến khi thấy Ngân Hiên trở về, mới thở dài một hơi, nhóm thứ hai chính là Thanh Dao cùng Mạc Sầu hai người, lúc này các nàng hóa thành nam tử mặc trang phục lần trước trên đường đi dạo phố, cũng mang theo mấy người tiểu khất cái ngồi xe ngựa đi ra ngoài.

Ngân Hiên muốn cùng nàng, Thanh Dao cự tuyệt, nếu như hắn liên tiếp xuất hiện, trái lại khiến cho người khác hoài nghi, hơn nữa điểm ấy việc nhỏ, nàng vẫn có năng lực ứng phó.

Đoàn người ngồi không ở trên xe ngựa, hướng ngoài cửa thành mà đi, đánh xe chính là thủ hạ của Ngân Hiên, võ công vô cùng lợi hại, rất nhanh đã đánh xe ngựa đến trước cửa thành, tiếp nhận kiểm tra, cũng không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra.

Bởi vì sự tình đã qua hai mươi mấy ngày, mọi người cũng đều mệt mỏi, không còn khẩn trương như mấy ngày hôm trước vậy.

Thanh Dao bọn họ ra sau khi ra khỏi thành không lâu sau thì Ngân Hiên cũng ra thành.

Vốn mọi người còn có chút lo lắng lúc ra khỏi thành sẽ xảy ra chuyện, không ngờ cuối cùng chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, chuyện gì cũng không xảy ra.

Ra khỏi thành họ hội hợp cùng nhau, Thanh Dao phân công nhiệm vụ, Mạc Ưu mang theo những tiểu khất cái trở về ở tiểu viện tứ hợp lúc trước tiếp tục luyện công, mà nàng cùng Mạc Sầu còn có Ngân Hiên sẽ đi đến Phượng Phần thành, Thanh Dao vốn muốn cùng Ngân Hiên chia tay, nhưng nhìn nam nhân này mang vẻ mặt cố chấp, thần tình không cho thương lượng , vì thế nàng tự động không nói, dù sao nói cũng phí lời thôi.

Hai chiếc xe ngựa cho Mạc Ưu mang theo nhiều tiểu khất cái trở về tứ hợp viện, mà đoàn người của Thanh Dao thì cưỡi ngựa đi đến Phượng Phần thành.

Hơn mười ngày sau, đoàn người tới ngoài thành Phượng Phần thành.

Trước cửa thành người đến người đi rất đông đúc, Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhìn nhau liếc mắt một cái, vượt lên đầu vào thành, dù sao các nàng đều dịch dung, cũng không sợ có người nhìn ra các nàng.

Phượng Phần thành, phồn vinh náo nhiệt, mặc dù không còn không khí khẩn trương, nhưng kiểm tra vẫn nghiêm ngặt, đề phòng cẩn thận, bởi vì thái tử hai lần bị thương, ngay cả Dận vương gia cũng bị trọng thương, ở bên bờ sinh tử hết mấy ngày, mới tĩnh lại, nên Thanh La quốc từ trên xuống dưới không dám có chút nào lơi lỏng, hoàng thượng đã lâm triều phẫn nộ, nếu như lại phát sinh chuyện như vậy nữa, thì Binh bộ thượng thư cùng phòng giữ quân, tất cả đều xử tử.

Thánh chỉ vừa ban ra, ai mà không khẩn trương, bởi vậy bộ binh cùng phòng giữ quân kinh thành, đó là hết sức chú ý, ở cửa thành còn dán mấy bức họa của thích khách, Thanh Dao cùng Ngân Hiên tất cả đều được lên bức họa, Thanh Dao dịch dung nên người khác nhận không ra, mà Ngân Hiên thì nói hắn tự có biện pháp vào thành, hắn căn bản không theo cửa thành đi qua.

Kỳ thực ngẫm lại cũng phải, công phu hắn lợi hại như vậy, nơi nào mà không thể vào được, cũng không cần theo cửa thành mà vào.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu chờ người vào thành, chậm chạp trì hoãn một lúc, liền nhìn thấy Ngân Hiên hai tay ôm ngực tựa ở dưới một cây đại thụ, quỷ mị tà cuồng không ngớt.

Đợi đến khi xe ngựa chạy qua, hắn nhúng người một cái, nhẹ nhàng lắc mình vào thùng xe, đoàn người không mục đích ở trên đường cái đi dạo.

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn về phía Ngân Hiên, một nửa bên tóc dài đã che đi ngũ quan xinh xắn của hắn, chỉ để cho một nửa kia lộ ra, mà bên lộ ra, hoàn mỹ không tỳ vết, thiên diệp hải đường đỏ xanh như vẽ, càng toát ra vài phần xinh đẹp, con ngươi là yếu ớt âm thầm dậy sóng, lúc Thanh Dao quan sát, hắn đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm từ tính tựa như nước chảy qua, mơ hồ bay ra hương thơm nồng như rượu.

"Ta có biệt một người bạn tốt, chúng ta đi đến chỗ hắn dàn xếp một chút, có chuyện gì sau rồi hãy nói."

Ngân Hiên vừa mở miệng, Thanh Dao liền đồng ý, mặc dù mọi người đều đã dịch dung, nhưng nếu lộ ra dấu vết, nhất định sẽ tự tìm phiền toái, đến lúc đó báo thù cũng báo không được.

Thủ hạ đánh xe theo chỉ thị của Ngân Hiên hướng về phía chỗ tối xa nhất của đường phố Phượng Phần thành chạy đi.

Dòng người náo nhiệt càng ngày càng ít, bốn phía phòng ốc cũng đều là một ít tiểu viện bình thường, xe ngựa vẫn cứ đi về phía đông, thẳng đến khi dừng lại.

Sắc trời đã tối sầm, Mạc Sầu đi xuống gõ cửa, lập tức có người qua mở cửa, là một hán tử hơn ba mươi tuổi, Mạc Sầu nói rõ ý đồ đến, hắn liền theo sau Mạc Sầu đi tới, vừa nhìn thấy thân ảnh của Ngân Hiên, lập tức cung kính cẩn thận mở miệng.

"Ngươi đã tới, mau vào đi."

Nói xong nhìn xung quanh một chút, hắn sinh sống bên trong Phượng Phần thành, làm thế nào không biết bức họa thích khách được dán trong đó có Ngân Hiên.

"Ừ", Ngân Hiên gật đầu, xuống xe, vươn tay nắm Thanh Dao cùng nhau bước xuống, những người khác theo sát phía sau đi vào tiểu viện.

Hán tử hơn ba mươi tuổi kia đi tới đem ngựa kéo vào hậu viện.

Thanh Dao cùng Ngân Hiên đánh giá trong viện, tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn rất bình thường, nhưng bên trong thì rất lớn, viện đông đảo, trang trí đủ thứ, Thanh Dao quan sát xong, hán tử kia cũng đã trở về, đứng bên cạnh Ngân Hiên, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Các ngươi mời đi theo ta."

Nói xong đem đoàn người các nàng đưa đến một viện vô cùng sang trọng, trong viện trồng thật nhiều hoa cỏ, thanh nhàn yên tĩnh.

"Các ngươi cứ ở trong tràng viện này đi, nơi này cách phía trước xa một chút, bình thường không có người tới quấy rầy."

Thanh Dao liếc nhìn Ngân Hiên một cái, Ngân Hiên lập tức cười rộ lên, giới thiệu cùng Thanh Dao: "Đây là bằng hữu của ta Vân Hạo Nhiên."

Tuy rằng hắn nói như thế, đồng thời Thanh Dao không nói ra, nàng cũng biết sự tình không có đơn giản như hắn nói vậy, nam tử tên Hạo Nhiên này đối với hắn cung kính lại cẩn thận, rõ ràng cho thấy giống như thủ hạ vậy, bất quá người ta không nói, nàng tất nhiên cũng không tiện hỏi, chỉ mím môi cười.

"Xin chào, gần đây đã quấy rầy."

Nàng vừa nói, liền vang lên thanh âm réo rắt, làm Hạo Nhiên vô cùng kinh ngạc nhíu mày, dùng tay chỉ chỉ Thanh Dao: "Nàng là, nàng là?"

Ngân Hiên ngắt lời của hắn: "Đúng vậy, nàng là bằng hữu của ta, một nữ nhân, vì thế nơi này để cho các nàng ở đi, an bài cho ta một chỗ khác."

Hạo nhiên vốn có cho rằng cả đám đều là nam tử, cho nên mới an bài cho bọn hắn ở cùng một chỗ, không nghĩ tới lại có nữ nhân, hắn kinh ngạc một hồi, rồi gật đầu: "Được, vậy nữ tử ở đây, nam tử ở viện bên cạnh đi, hoàn cảnh cũng rất tốt."

"Được, vậy cứ như thế đi."

Ngân Hiên gật đầu, phất tay phân phó Hạo Nhiên: "Đi chuẩn bị hai bộ nữ trang qua đây."

"Được, ta lập tức phân phó người chuẩn bị " Hạo Nhiên lui xuống, đi ra ngoài vài bước, còn nhịn không được quay đầu nhìn sang, cuối cùng thân ảnh cao to cũng rời đi...

Chương 109.6

Thanh Dao cùng Mạc Sầu đánh giá chung quanh một phen, cuối cùng ngồi xuống.

"Tiểu thư, ngươi nói xem, Hạo Nhiên thật là bằng hữu của Ngân công tử sao? Ta cảm giác không quá giống"

Mạc Sầu lòng hiếu kỳ rất nặng, Thanh Dao chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc nàng một cái: "Ngươi quản nhiều chuyện của người khác như vậy làm gì? Chúng ta có nơi đặt chân là được."

"Đã biết." Mạc Sầu lè lưỡi, bỗng nhớ tới Mạc Ưu, không biết hắn thế nào? Bình thường vẫn ở cùng nhau nên không thấy sao cả, bây giờ bỗng nhiên ly biệt, thậm chí có chút nhớ hắn, nhưng nàng lại không dám nói ra, sẽ bị chủ tử cười nhạo, không ngờ nàng lại thích Mạc Ưu cái tên tiểu hài tử kia.

Hai người đang ngồi nói chuyện, thì ngoài cửa đi tới hai nha hoàn mặc la quần, trong tay đang cầm hai bộ quần áo, cung kính cẩn thận mở miệng.

"Tham kiến tiểu thư, chủ tử lệnh cho chúng ta qua đây hầu hạ tiểu thư ẩm thực và cuộc sống hàng ngày, sau này có chuyện gì, xin phân phó nô tỳ, nô tỳ kêu Tiểu Xảo, nàng là Tiểu Phượng."

Nha hoàn đang nói chuyện vóc người hơi cao, nhìn qua tuổi tác cũng hơi lớn một chút, trầm ổn từ tốn mở miệng, xem ra đều là nha hoàn đã trãi qua nghiêm chỉnh huấn luyện .

"Tốt, các ngươi đem y phục để xuống đi, chuẩn bị cho ta một ít nước, ta muốn tắm rửa."

"Dạ, tiểu thư, " tiểu nha hoàn lên tiếng trả lời.

Thanh Dao vừa mở miệng, hai nha hoàn liền biết vị này chính là chủ tử, lập tức không dám có nửa điểm qua loa, lập tức kẻ trước người sau đi ra ngoài đến dục phòng bên cạnh.

Rất nhanh nước chuẩn bị xong, Tiểu Xảo cùng Tiểu Phượng đi đến: "Tiểu thư, nước đã chuẩn bị xong."

Thanh Dao cùng Mạc Sầu đi vào, phân phó các nàng ở ngoài cửa coi chừng.

Trong phòng tắm, trước cửa có bình phong thủy tinh, bên cạnh có rèm lụa mỏng, vòng qua bình phong, liền nhìn thấy một thùng tắm thật to, bên trong lúc này đã đổ đầy nước nóng, còn mang theo hương thơm ngát nhà nhạt, thì ra trong nước đã thả cánh hoa.

Mạc Sầu hầu hạ chủ tử tắm rửa trước, còn mình thì đứng ở một bên.

Liên tiếp đi hơn mười ngày lộ trình, lúc này trải qua nước nóng ngâm, quanh thân lỗ chân lông đều giản ra, thoải mái cực kỳ, buồn ngủ, Thanh Dao nhắm mắt lại, hai tay khoác lên thùng tắm, da thịt trắng nộn óng ánh trong suốt, còn mang theo một ít bọt nước, đặc biệt mê người.

Trong phòng rất yên tĩnh, thế nhưng bên ngoài thì không yên tĩnh như vậy, loáng thoáng truyền đến thanh âm của hai tiểu nha đầu nói chuyện, tuy rằng rất nhẹ, nhưng Mạc Sầu cùng Thanh Dao đều nghe được rất rõ ràng.

"Biết không? Nghe nói kinh thành hiện tại không yên ổn, xuất hiện một hái hoa tặc tóc bạc, quay lại vô tung vô ảnh, quan phủ hiện tại đang gắt gao lùng bắt, vì thế ra bên ngoài vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Một giọng nói khác phát ra tiếng kinh hô, khẩn trương mở miệng: "Hái hoa tặc kia lợi hại như vậy a?"

"Tất nhiên rồi, nghe nói là bạch y tóc bạc, cho tới bây giờ cũng không ai thấy qua khuôn mặt thật của hắn, lúc nửa đêm canh ba thì xông vào phòng của nữ nhân, gây sợ hãi cho nhiều danh môn khuê tú."

"A, vậy hắn thực sự làm chuyện tổn hại lương tâm như vậy, sự thuần khiết của những nữ nhân kia bị hủy, sau này sao mà lập gia đình được nữa."

"Hắn không có hủy đi thuần khiết của những nữ nhân kia , nghe nói hắn xông vào nhìn, sau đó liền đi, chỉ làm cho mấy nữ nhân đó kinh hoảng thôi, một lần bị doạ sợ hãi, đầu óc cũng ngu ngơ luôn, vì thế quan phủ mới hạ lệnh tra rõ."

"Sau này nên cẩn thận một chút đi."

Trong dục phòng, nhiệt khí dày đặc trên gương mặt Thanh Dao có giọt mồ hôi lưu lại, đột nhiên nàng mở mắt ra, con ngươi một mảnh đen kịt, tựa như đao phong sắc bén không thể đỡ, hàn quang loang loáng, nhẹ nhàng mở miệng.

"Xem ra Thanh La muốn vong, tình thế phức tạp bốn bề dậy sóng, ngươi nói xem hái hoa tặc tóc bạc kia có ý gì? Nửa đêm xông vào gian phòng nữ nhân, đem nữ nhân nhà người ta doạ cho chết khiếp, nhưng lại không huỷ đi sự thuần khiết của người ta, điểm này làm cho người khó tin, vậy hắn muốn làm gì?"

Thanh Dao khuôn mặt như có điều suy nghĩ, toàn bộ thân thể mềm yếu vô lực, nâng nâng đầu, chậm rãi mở miệng: "Ta đi ra, y phục đâu?"

Mạc Sầu lập tức hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Tiểu Xảo, áo tắm đâu?"

Tiểu Xảo nhanh nhẹn ở bên ngoài lên tiếng: "Tới ngay" nói xong dẫn Tiểu Phượng đi vào, cung kính cúi đầu dâng áo tắm màu trắng, Mạc Sầu hầu hạ Thanh Dao đứng lên, một bên thay nàng lau nước trên tóc, vừa quay sang nói chuyện cùng Tiểu Xảo và Tiểu Phượng ở bên cạnh.

"Nghe nói kinh thành vừa xuất hiện hái hoa tặc, chuyện này có thật sao?"

Tiểu Xảo ngẩn ra, không ngờ các nàng vừa rồi nói nhỏ giọng như vậy, người ta cũng nghe được, xem ra là một chủ tử lợi hại, nghĩ vậy nên cũng không dám có điều gì giấu giếm, chậm rãi gật đầu.

"Lời đồn này nghe xong cũng thật khó tin, họ nói hái hoa tặc là một yêu quái, tóc bạc, con ngươi đỏ, rất là doạ người, thật nhiều nữ nhân bị sợ đến mê mang, vì thế quan phủ rất xem trọng vụ án này, nên phái ra thật là nhiều người để lục soát, có một lần thiếu chút nữa bắt được hắn, thế nhưng tên hái hoa tặc kia võ công thật là lợi hại, nghe nói hắn giết thật là nhiều người của quan phủ, cuối cùng đào tẩu như trước."

Tiểu Xảo nói xong, ánh mắt Thanh Dao chớp một cái, trong lòng bao phủ bất an, vì sao lại có cảm giác hít thở không thông như vậy đây? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mãi cho đến lúc vào gian phòng, vẫn còn một tia bất an, Mạc Sầu nhìn sắc mặt nàng không tốt lắm, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không biết vì sao, nghe được Tiểu Xảo nói xong, ta liền cảm giác trong lòng bất an, tựa hồ có việc gì đó đã xảy ra vậy."

Mạc Sầu kéo nàng qua, thay đổi cho nàng bộ y phục màu lam mà tiểu nha đầu mang đến, nó mềm mại trơn truột, đều là hàng thượng hạng, kiểu dáng, hình dạng đều thật tốt, ngắn gọn thanh lịch, Thanh Dao vừa mặc vào người, lập tức toả sáng, cả người trong veo như nước, hơn nữa giống như một đóa hoa mềm mại.

Tiểu Xảo cùng Tiểu Phượng đi tới, nhìn thấy mắt cứ đăm đăm nhìn, lúc trước nhìn bọn họ một thân trang phục nam tử, thật sự chỉ là một người bình thường, không nghĩ tới tướng mạo vốn có lại xuất trần kinh diễm như vậy.

Thanh Dao phất phất tay ý bảo Mạc Sầu cũng đi xuống tắm rửa một phen, Mạc Sầu lui xuống, Tiểu Xảo linh lợi bắt đầu rót một chén trà .

Thanh Dao không chút câu nệ liền cùng hai tiểu nha hoàn vừa nói chuyện vừa uống trả.

"Nghe nói Dận vương gia bị thương, hiện tại đã khỏi chưa?"

Hai người nha đầu này tuy rằng thấy Thanh Dao lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp nhưng các nàng vẫn chưa thấy qua bức họa truy nã, bởi vậy vẫn không biết nữ tử trước mắt chính là thích khách mà quan phủ truy bắt, bởi vậy mới lơ đễnh trả lời.

"Bẩm tiểu thư, Dận vương gia thiếu chút nữa thì chết, bất quá phúc lớn mạng lớn, nghe nói là Thượng Quan thái tử của Vạn Hạc quốc, không biết từ đâu tìm tới một danh y chữa trị cho hắn, bằng không xác định chắc chắn mất mạng."

Tiếng nói của Tiểu Xảo vừa dứt, tay bưng trà của Thanh Dao không tự chủ nắm chặt, đáy mắt một mảnh hàn khí, không ngờ tên nam nhân kia quả nhiên không chết.

Thượng Quan Hạo, tên khốn kiếp nhà ngươi, nơi nơi đều cùng ta đối chọi gay gắt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi cứ chờ đi, thù mới nợ cũ, rồi có một ngày ta sẽ cùng ngươi tính toán cho xong.

Thanh Dao nếm một miệng trà, tiếp tục hỏi: "Vậy Thượng Quan thái tử bây giờ còn đang ở kinh thành sao?"

Lúc này, nàng nhất định phải đem Thượng Quan Hạo tính toán vào trong kế hoạch, vì nam nhân này còn lợi hại hơn Trưởng Tôn Dận nữa, bởi vì sư phụ hắn là Thiên Sơn Xích Hà lão nhân, Xích Hà lão nhân cũng không phải là hạng người chỉ được hư danh, vì thế hắn ta nhất định là có chút thực học, bằng không ngày nào đó, hắn cũng không thể nghe được sự ảo diệu trong tiếng đàn của Phượng Vĩ cầm.

"Điều này nô tỳ không biết, chỉ nghe nói Thượng Quan thái tử cùng Dận vương gia tình cảm đặc biệt tốt, chắc là vẫn chưa đi đi."

Thanh Dao khóe môi nhất câu, hai kẻ cấu kết với nhau làm việc xấu làm sao mà không tốt với nhau được, nếu như Thượng Quan Hạo thực sự giúp đỡ Trưởng Tôn Dận, chỉ sợ Trưởng Tôn Trúc chưa chắc là đối thủ của hắn, nếu chỉ bằng vào một mình Trưởng Tôn Dận, hắn căn bản không có khả năng đấu thắng Trưởng Tôn Trúc, xem ra Thanh La quốc thời thế sắp thay đổi, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để cho Trưởng Tôn Dận thực hiện được mưu đồ, hơn nữa nếu hắn thực sự đăng vị làm đế, nhất định là cùng Vạn Hạc quốc liên minh chung tay đánh Huyền Nguyệt.

Nàng tuy rằng không trở về Huyền Nguyệt, nhưng tuyệt đối không cho phép có người đụng đến nó, bởi vì Mộc gia còn ở tại Huyền Nguyệt, vì thế Trưởng Tôn Dận nhất định phải chết, chỉ cần hắn chết, thì Thượng Quan Hạo liền vô kế khả thi.

"Được rồi, các ngươi đi xuống đi, ta muốn nằm nghĩ một chút."

Liên tiếp bôn ba bao nhiêu ngày, quả thực cũng mệt mỏi, Thanh Dao phất phất tay ý bảo hai tiểu nha hoàn đi xuống, gian phòng an tĩnh lại, nàng nằm xuống trên trường kỷ nghỉ ngơi...