Chương 106: Tâm Động Sao

Hai người đắm chìm trong cơn gió êm dịu buổi sáng, nhẹ nhàng mà nhỏ giọng nói lời tinh tế, làm cho người qua lại hai bên đường thỉnh thoảng lước qua bên cạnh, kinh ngạc không ngớt.

Một trấn nhỏ như vậy , lúc nào mà có thể nhìn thấy nam nữ xuất sắc như thế, nên dù bước thật xa rồi, họ vẫn còn quay đầu lại nhìn.

Thanh Dao tuy rằng không hiểu chính mình đối Vô Tình chân thực cảm giác gì, thế nhưng nghe được Vô Tình nói mình là người nhà của hắn, không khỏi cao hứng, cười càng phát ra chói mắt, nhìn xa xa thanh sơn lục thủy, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.

"Ta có chút nhớ vô tình cốc, cũng nhớ Tiểu Ngư nhi."

Thật là kỳ quái, rõ ràng Tiểu Ngư nhi là Kiều Nam, nhưng bây giờ phần lớn thời gian, nàng đã quên Tiểu Ngư nhi có một thân phận khác, chỉ nhớ nàng là nữ nhi của mình, khi nhìn không thấy nàng, sẽ có cảm giác nhớ thương.

Bất quá Tiểu Ngư nhi hẳn là rất nhanh sẽ biết nói, cũng sẽ bước đi, nàng cùng hài tử khác không giống nhau, bởi vì trên người suy nghĩ, vì thế chính tích cực học tập nói chuyện, còn học tập bước đi.

"Chờ việc này kết thúc chúng ta trở về."

Vô Tình vươn tay tự nhiên nắm tay nàng, một trận cảm giác ấm áp từ bên tai theo đầu ngón tay chảy qua, tay hắn nhẵn nhụi nõn nà, rõ ràng là tay nam tử, nhưng chỉ so với nữ tử còn mềm mại hơn, còn mang theo hơi nóng, mâu quang của Thanh Dao nhìn chằm chằm bàn tay kia, một đôi tay rất xinh đẹp, thon dài, trắng noãn, thực sự là một đôi tay để đánh đàn , mười ngón dài nhỏđến đầu ngón tay, tinh tế tròn trịa, toàn bộ bàn tay đẹp cực kỳ.

Vô Tình lúc đầu vốn vô ý, cho rằng Thanh Dao nhớ Tiểu Ngư nhi, đơn thuần muốn an ủi nàng, ai biết vừa chạm vào, quanh thân sản sinh ra một loại cảm giác tê dại, cảm giác này rất kỳ quái, rất xa lạ, hắn không khỏi hiếu kỳ, lại nắm chặt một chút, tay Thanh Dao rất mềm a, giống như một miếng bông vải.

Hắn cho tới bây giờ còn không có sờ qua tay nữ tử , thì ra mềm nhẵn như vậy, hai người cứ nắm như thế, lại quên buông ra, đều tự nhìn chằm chằm tay của đối phương nhìn, nhìn hơn nửa ngày.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu từ đàng xa đã chạy tới, cầm trong một túi bánh bao, còn cùng người ta xin một ít nước, thấy chủ tử cùng Vô Tình công tử vẫn không nói chuyện, cũng không chú ý tới bọn họ đang cùng nắm tay nhau, không khỏi cao giọng kêu lên.

"Tiểu thư, công tử, ăn bánh bao."

Hai người cả kinh, vội vàng buông lỏng tay ra, Mạc Sầu lúc này mới phát hiện đầu mối, lập tức nở nụ cười, đau đầu, nàng có phải phá hư chuyện tốt của bọn họ hay không .

"Chủ tử, xin lỗi a, các ngươi tiếp tục."

Nói xong muốn dẫn Mạc Ưu ly khai, Thanh Dao không khỏi có ngượng ngùng, vừa buồn cười, ngẩng đầu lãnh trừng nàng liếc mắt một cái: "Chỉ biết nói nhiều, còn không lấy tới, chúng ta đói bụng."

Mạc Sầu nghiêm túc nhìn Vô Tình công tử một cái, hắn hiện tại, tựa hồ so với lúc các nàng mới gặp gỡ đã ôn hoà nhiều lắm, khi đó, căn bản chỉ là một người thanh sạch, hiện tại lại ôn nhuận rất nhiều, sẽ không tận lực cùng người khác giữ một khoảng cách, nhất là đối đãi với chủ tử, người có mắt cũng nhìn ra được, công tử cực thích tiểu thư, chỉ là không biết tiểu thư có ý kiến gì.

Mạc Sầu nhìn lướt qua tiểu thư đang tiếp nhận bánh bao, nàng chưa quên, chủ tử có một thân phận khác, nàng là hoàng hậu nương nương của Huyền Nguyệt.

Tuy rằng nàng hưu phu, thế nhưng ở trong lịch sử chưa từng có chuyện như vậy, nào có nữ tử hưu phu đâu, hơn nữa hoàng thượng cũng không có hạ chỉ phế nàng, nàng vẫn là Huyền Nguyệt hoàng hậu như cũ .

Như vậy Vô Tình công tử phải làm sao bây giờ đâu?

Mạc Sầu vừa đau lòng cái này, lại đau lòng cái kia, chán nản không nghĩ nữa, nên cầm lấy hai bánh bao, đi qua ngồi một bên ăn.

Mạc Ưu cũng cầm hai bánh bao theo phía sau nàng ngồi xuống, vừa ăn vừa nhìn Mạc Sầu, Mạc Sầu kỳ quái nhíu mày: "Làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?"

Mạc Ưu lặng lẽ lắc đầu, trãi qua hơn một năm bôn ba, Mạc Ưu đã mười lăm tuổi, lúc này hắnso với một năm trước, hoàn toàn đã thay đổi thành một người khác, thân hình cao lớn, căn bản là một thiếu niên tuấn mỹ, bất quá ở trong mắt Mạc Sầu, hắn vẫn là một tiểu hài tử xấu xa, đây là chuyện làm cho Mạc Ưu phiền muộn.

Hắn chẳng biết lúc nào, từ từ đã nhìn chăm chú vào nàng, quan tâm nàng.

Tuy rằng nàng cũng quan tâm hắn, cũng nhìn chăm chú vào hắn.

Thế nhưng cách nhìn của hai người khác nhau trời vực.

Hắn nhìn Mạc Sầu như một nữ nhân, mà Mạc Sầu chỉ xem hắn là đệ đệ như nhau.

Hắn muốn trở thành một người nam nhân, mà không phải một đệ đệ.

Thế nhưng Mạc Sầu so với hắn lớn hơn năm tuổi, nếu như hắn không mở miệng, chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ tới phương diện kia, Mạc Ưu nghĩ đến đây một, ánh mắt đột ngột sáng tỏ hẳn lên, khóe môi câu ra giải pháp, ho khan một tiếng, mở miệng: "Mạc Sầu, ngươi cảm thấy ta thế nào?"

Mạc Sầu nghe xong vấn đề kỳ quái này, không có suy nghĩ nhiều, ngẩng đầu đánh giá liếc mắt Mạc Ưu một cái, cười tủm tỉm gật đầu: "Trưởng thành tuyệt đối là một tên nhóc xấu xa, không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ thương tâm."

Nàng một lời vô tâm, Mạc Ưu sắc mặt lập tức thay đổi, tiếng nói âm u tăng lên, lạnh giọng: "Ta ở trong lòng của ngươi chỉ là hình tượng này, ta là hạng người như vậy sao?"

Hắn đột nhiên đứng lên, hù Mạc Sầu nhảy dựng, cũng kinh động bên Thanh Dao cùng Vô Tình ở bên kia, kỳ quái mở miệng: "Làm sao vậy?"

Mạc Ưu tâm tình phiền muộn hẳn, nên rất nhanh tiêu sái qua một bên, sinh hờn dỗi, mà không biết đến tình trạng của Mạc Sầu, nàng không vui giận dữ trừng hắn liếc một cái, quay đầu lại nhìn phía chủ tử.

"Không biết hắn mắc cái chứng gì, ta chỉ bất quá khen hắn một câu thôi, nói hắn lớn lên sẽ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chọc rất nhiều nữ nhân thương tâm, tự nhiên nóng giận với ta, thực sự là càng lớn càng không có biện pháp hiểu nỗi."

Mạc Sầu dùng sức cắn một chút bánh bao trong tay , hung hăng phát tiết bất mãn của chính mình.

Một bên Thanh Dao cùng Vô Tình ngẩng đầu lên nhìn Mạc Ưu phía xa xa, đang tựa ở một gốc cây cây liễu lớn, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, tựa hồ cả người rất tịch mịch.

Vô tình đối với tình hình biết rất ít, thế nhưng Thanh Dao là người thông tuệ, hơn nữa cũng từng thích qua người khác, biết cái loại tâm tính này rõ ràng thích nhưng không được tự nhiên, lập tức há to mồm, hơn nửa ngày lên tiếng không được.

Nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Mạc Ưu lại thích Mạc Sầu, bởi vì bọn họ kém đến mấy tuổi.

Mạc Ưu thiếu chút nữa mười lăm tuổi, mà Mạc Sầu thiếu chút nữa đã có thể hai mươi tuổi, hai người kém nhau năm tuổi, nếu đây là ở hiện đại, cũng rất ít thấy rồi, chớ nói chi là cổ đại, hay Mạc Ưu chỉ là thiếu niên ôm ấp tình cảm nông nỗi, rồi có một ngày sẽ chuyển biến khác, hắn còn nhỏ như vậy, nếu Mạc Sầu không biết, cũng rất tốt, như vậy ở chung trái lại sẽ tự nhiên hơn, một ngày nào đó hắn hiểu ra, Mạc Sầu cũng sẽ không bị đau khổ.

Hoặc khi Mạc Ưu trưởng thành, nhận rõ tâm ý của mình, đến lúc đó nếu hắn vẫn kiên trì, mà Mạc Sầu cũng thích hắn, nàng cũng không phải phản đối, bọn họ ở cùng một chỗ, người chân chính yêu nhau , thì chẳng phân biệt tuổi tác, gia thế.

"Mạc Ưu làm sao vậy?"

Vô tình không hiểu hỏi, Thanh Dao cười lắc đầu: "Tiểu hài tử giận dỗi, chúng ta không để ý tới hắn, một hồi thì tốt rồi."

"Ừ " Vô Tình không nói lời nào, đem nước đưa cho Thanh Dao, bây giờ là lúc hắn vui sướng nhất, hắn muốn quý trọng mỗi một thời gian.

Thanh Phong rất nhanh trở lại, hơn nữa cũng làm thỏa đáng, ở mặt đông của thị trấn nhỏ mua một tòa tứ hợp tiểu viện, bởi vì gia đình kia muốn đi đến thôn trấn lớn, hơn nữa Thanh Phong ra giá tiền rất cao, nên gia đình đó lập tức không cần bàn bạc thêm, đồ vật bên trong, cái gì cũng không mang đi, tất cả đã chuẩn bị sẳng, giảm đi cho bọn họ không ít phiền phức.

Vài người đi theo sau Thanh Phong, đi vào tứ hợp viện đang bao phủ bởi nắng sớm.

Tiểu viện ở giữa, có một cây bạch quả cao to, trên cây nở ra rất nhiều đoá hoa nhỏ màu trắng, ánh dương quang xuyên thấu qua cành lá, thưa thớt rơi xuống, hoa cây bạch quả toả hương khắp nơi.

Trong khoản sân nho nhỏ, ở góc tường có trồng một bồn hoa, ngoài ra còn có một chút chuối tây, thật thú vị vô cùng.

Ở đây hoàn toàn là một ngôi nhà, một ngôi nhà nho nhỏ.

Vô tình cùng Thanh Phong ở tại phòng hướng nam, Thanh Dao ở tại dãy phòng phía tây, phân bố thỏa đáng, mọi người trở về phòng, bởi vì mệt mỏi một đêm, liền tắm rửa một chút, rồi ngủ một hồi.

Cửa tiểu viện có một cái khoá, nên mọi người hoàn toàn cùng người khác ngăn cách, dù cho Trưởng Tôn Trúc cùng Trưởng Tôn Dận lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không nghĩ đến, mấy người các nàng lại bình yên tự đắc sống ở đây.

Mọi người vừa cảm giác ngủ thẳng thì tỉnh dậy, sau khi đứng lên trời đã tối rồi, bụng cũng thật đói, cuối cùng phát hiện một việc.

Trong đám người này, không ai biết nấu ăn, mặc dù là Mạc Sầu, cho tới bây giờ cũng chưa làm qua cơm, chuyện này đã làm khó mọi người, cuối cùng mọi người đồng loạt nhìn Thanh Dao.

"Được rồi, ta làm đi, nếu như ta không muốn làm, thì có thể mua chút thức ăn chín trở về, nếu như ta nghĩ làm, liền để ta làm đi, " giải quyết dứt khoát.

Thanh Dao thật có chút dở khóc dở cười, đây có phải gọi là tự làm bậy không thể sống hay không, nếu như hiện tại ở tại khách sạn, đâu cần nàng động thủ nấu cơm, hiện tại ngược lại, nàng phải tự đi nấu cơm, tuy rằng nàng làm cơm ăn thật ngon, bởi vì hưởng thụ mỹ thực cũng một chuyện thú vị trong cuộc đời. Thế nhưng ăn cơm mà chính mình phải động thủ, cũng không phải là chuyện tốt.

Bằng sau này nàng dạy Mạc Sầu làm chút thức ăn giản đơn cũng được, Thanh Dao chủ ý đã quyết định, liền hỏi Mạc Sầu, rồi tiến đến trù phòng nấu một ít cháo cho mọi người, kết hợp với ít điểm tâm, một hồi liền xong.

Sau bữa cơm chiều, Mạc Sầu dẫn Mạc Ưu, còn có Thanh Phong tự động biến mất, chỉ để lại Thanh Dao cùng Vô Tình ở trong viện dưới tàng cây cây bạch quả, ngắm trăng nói chuyện phiếm.

Hai thanh ghế nằm, một người chiếm cứ một cái, chính giữa đặt một bàn trà, có điểm tâm cùng trà.

Gió mát phơ phất thổi đến, mùa hè bất tri bất giác đã trôi qua, rất nhanh sẽ đến mùa thu, hoa cây bạch quả sắp tàn.

Ánh trăng như nước giống soi rõ ở trong sân, Vô Tình híp lại ánh mắt đẹp, nhìn cây bạch quả có gió thổi qua, hoa khẽ lay động rồi rơi xuống, tựa như mùa hạ nổi lên mưa cánh hoa, Thanh Dao nhìn đây hết thảy, làm nàng nhớ tới Trung thu năm ngoái, nhưng là bây giờ chính mình lại ở xa ngoài ngàn dậm.

Không khỏi có điểm tưởng niệm thừa tướng phụ thân, còn có Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, không biết hai nữ nhân kia thế nào?

Chương 107.2

"Nghĩ gì thế?"

Vô tình lâu không có nghe tiếng của Thanh Dao, liền quay đầu nhìn sang, nhẹ giọng hỏi.

Chỉ thấy nữ nhân luôn luôn quạnh quẽ, lúc này trên mặt ngoại trừ bao phủ một tầng ánh trăng rạng rỡ, còn có một chút tưởng niệm, tựa hồ đang suy nghĩ nhớ đến người quan trọng nào đó, vừa nghĩ tới người mà lúc này nàng suy nghĩ , đáy lòng không khỏi cứng lại, ngay cả hít thở cũng khó khăn,hắn không khỏi cười rộ lên tự giễu.

Hắn dường như trở nên càng ngày càng có lòng tham.

Vô tình, ông trời đã hậu đãi ngươi, cho ngươi gặp phải một người như thế, cho ngươi trong lúc lãnh tâm lãnh tình, còn cảm giác thích một người, bao nhiêu đó đã đủ.

Nhưng bất kể hắn làm sao trấn an chính mình, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Nguyên lai thích một người, sẽ có cảm giác rất bá đạo, chỉ muốn trong lòng nàng chỉ nhớ kỹ bản thân mình thôi.

Trong lòng Vô tình rối rắm, Thanh Dao cũng không biết, nàng vẫn đang chìm đắm ở suy nghĩ của mình, đang tính toán, chờ tất cả đều kết thúc, sẽ len lén trở về Huyền Nguyệt thăm thừa tướng phụ thân, tiện thể nhìn xem tình trạng của Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, quyết định xong, liền thấy hài lòng hơn, quay người dùng ta đấm nhẹ đầu, đôi mắt đen loé ra ánh sáng yếu ớt.

"Vô tình, ta nhớ nhà, nhớ phụ thân, còn có thân nhân."

Vô tình sửng sốt, lập tức hiểu ra, vừa nàng đang nhờ người nhà sao? Vừa hiểu không phải như mình suy nghĩ, trong lòng trở nên thật cao hứng, những cảm giác không thoải mái cũng tiêu tán mất, khóe môi câu dẫn ra tiếu ý, nụ cười này, làm cho Mộc Thanh Dao ở đối diện nhìn ngây người.

Nàng chưa từng nhìn thấy Vô Tình cười quá, lúc hắn không cười, đã đẹp đến nhân thần căm phẫn, hiện tại hắn cười.

Đừng nói nam tử, ngay chính nữ tử cũng thất hồn, ánh mắt của hắn như một đầm hồ trong suốt đầy ánh sáng, thật giống như có đèn chiếu sáng trên mặt hồ, dập dờn rực rỡ và minh khiết, da thịt dưới ánh trăng không chỉ trong suốt, hơn nữa trắng noãn mịn màng, môi đỏ au đẹp mê người, lúc này hắn khẽ nghiêng thân thể, trên đầu tóc đen như mây trút xuống dưới, cả người thật giống như một khối bánh ga-tô mê người, làm người ta ăn rất vui vẻ... (TT: sao mà trong suy nghĩ của tỷ Vô tình ko phải là búp bê thì cũng là bánh ga tô O_O)

"Vô tình, có ai nói với ngươi hay không, khi ngươi cười lên thật là đẹp mắt."

Thanh Dao âm thầm suy đoán, rốt cuộc là dạng cha mẹ gì, có thể sinh ra nam tử mỹ đến bực này, nhưng vì cái gì đến cuối cùng lại nhẫn tâm ném đi đứa bé đáng được chiều chuộng như vậy, nghĩ đến đây lòng nàng liền hung hăng nhói đau, hắn nhiều năm như vậy nhất định rất khó khăn để trãi qua.

Phán đoán xong, thanh âm nhu nhuận của Thanh Dao bỗng nhiên vang lên: "Vô tình, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, ta nhất định sẽ trở lại vài thập niên trước, nếu như khi đó gặp phải ngươi, ta nhất định phải dùng hết năng lực của mình để cho ngươi cuộc sống hạnh phúc."

Thanh Dao nói xong, làm cho Vô Tình chấn động, cả người giống như bị hóa đá.

Cứ như vậy lẳng lặng nhìn lẫn nhau, chính giữa chỉ cách một bàn trà, ngay cả hô hấp đều có thể nghe rõ ràng.

Trong con ngươi đen nhánh của hai người đều có mặt của đối phương rất rõ ràng.

Vô tình trong bóng đêm chậm rãi bao phủ một tầng sương, một lần nữa nhìn thấy không rõ đáy lòng của hắn, nhưng thanh âm từ tính vang lên, đã không còn lành lạnh như trước.

"Thanh Dao, cám ơn ngươi, ông trời đã cho ta lúc này gặp được ngươi, ta đã rất vui vẻ, từ ta gặp được ngươi ta đã biết rất nhiều chuyện mà trước đây không biết , nguyên lai trên đời không phải chỉ có lạnh lùng, cũng không phải chỉ có vô tình, còn có rất nhiều cảm thụ khác, có biết giờ khắc này ta rất là vui vẻ không."

Giờ khắc này, hắn không bao giờ là nam nhân lãnh huyết vô tình nữa, mà là một nam nhân đơn thuần không có một chút tạp niệm .

Bộ dạng này của hắn, làm Thanh Dao đau lòng.

Đúng vậy, là đau lòng, tuy rằng cũng không hiểu rõ lắm tim của mình, thế nhưng nàng đau lòng vì Vô Tình, chỉ cần nghĩ tới những tội nghiệt mà hắn phải chịu, tâm liền cảm thấy đau đớn, nếu như có thể, nàng thật muốn lựa chọn thay hắn gánh chịu đau khổ này.

Cuối cùng có một ngày, nàng muốn đích thân tìm được người bỏ rơi hắn, hỏi bọn hắn sao nhẫn tâm đối đãi với cốt nhục của chính mình như thế?

Hắn tốt như vậy, đơn thuần như vậy, tại sao muốn bỏ rơi hắn.

"Thanh Dao, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, trên đời này chỉ có ngươi, chỉ có ngươi, mới là người làm cho ta vui vẻ như vậy, sẽ không bao giờ có người thứ hai làm được."

Vô tình nồng đậm nói, vẫn dừng lại ở Thanh Dao bên tai, tha cho vang lên.

Lúc này nghe lời của hắn, nàng rất vui vẻ, so với bất cứ lúc nào thì cũng hài lòng hơn, bởi vì nàng là người hy vọng hắn hạnh phúc nhất, chỉ cần mình có thể làm cho hắn hạnh phúc, thì cái gì nàng đều nguyện ý làm, mặc dù trên đời tất cả mọi người nói hắn lãnh huyết vô tình, nói hắn thị máu thành ma, thế nhưng ở đáy lòng của nàng, hắn hiện tại là một nam nhân tốt.

Hắn sẽ cười, sẽ hài lòng, thế nhưng đây là đều chỉ nàng mới có thể làm cho hắn.

Vì thế sau này nàng sẽ vẫn làm cho hắn vui vẻ, làm cho hắn quên mất những thống khổ trước đây.

"Vô tình, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, ta dẫn ngươi đi gặp phụ thân ta được không? Hắn là người rất tốt, còn có hai tỷ tỷ của ta, các nàng nhất định sẽ rất hân hạnh được biết ngươi."

Thanh Dao bỗng nhiên hưng trí, ngước mắt hỏi ý kiến vô tình.

Vô tình cười một chút, đêm nay hắn thực sự thật sự quá cao hứng, một đêm vui vẻ nhất trong cuộc đời hơn hai mươi năm của hắn.

"Được

Người nhà của nàng chính là người nhà của hắn, có thể dưỡng dục ra Thanh Dao thông tuệ động lòng người như vậy, hắn thật đúng là muốn gặp mặt bọn họ?

Hai người nằm ở trên ghế, trong lòng đều có chút dâng trào, nói chuyện rất tự nhiên, ngữ khí so với trước đây thân thiết hơn rất nhiều.

"Vô tình, ta sau này vẫn ở vô tình cốc, ngươi có thể đuổi ta đi hay không."

"Sẽ không."

"Vậy nếu như ta vẫn gây với ngươi thì sao? Ngươi cũng sẽ không đuổi ta đi chứ?"

"Sẽ không."

"Vậy nếu có một ngày ta chọc giận ngươi giận dữ, ngươi cũng sẽ không đuổi ta đi?"

"Ta vĩnh viễn sẽ không giận dữ với ngươi."

"Vậy nếu như ta thực sự chọc ngươi nổi điên thì sao?" Thanh Dao rất quấn quýt cái đề tài này, vẫn truy vấn mãi, nàng muốn biết nếu có một ngày mình thực sự chọc hắn nổi điên, hắn có thể đem nàng đuổi ra cốc hay không .

"Chọc ta nổi điên a, " Vô Tình cười rộ lên, ánh mắt sáng như sao, ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm: "Vậy ta liền đem ngươi nhốt ở trong cốc, cả đời không cho phép đi ra."

"A, " Thanh Dao kêu sợ hãi,, sau đó nở nụ cười, rồi hai người cùng cười, cảm giác này không giống đối với người thân cho lắm.

"Vô tình, trong cốc quá tịch mịch, ta muốn mang một ít tiểu khất cái trở về."

Lần này Vô Tình nhướng mài, có chút ngạc nhiên: "Mang những tên trở về làm gì, chơi đùa với Tiểu Ngư nhi sao?"

Thanh Dao khóe môi nhất câu, nghiền ngẫm cười, tên kia mà muốn tiểu khất cái chơi cùng sao, chỉ cần nàng ta có thể nói, chỉ sợ đến lúc đó sẽ doạ cả một đống người, Thanh Dao nhớ tới hình ảnh kia là tức cười, bất quá bây giờ thảo luận chính là chuyện tiểu khất cái.

Chương 107.3

"Vô tình, kỳ thực ta vẫn muốn cùng ngươi nói một việc, ta nghĩ mang một ít tiểu khất cái không nhà trở về, rồi chậm rãi bồi dưỡng bọn họ, sau đó lợi dụng bọn họ thành lập một tổ chức có cơ cấu, bảy nước sau này sẽ loạn lạc, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, người sáng suốt muốn tồn tại trong thời loạn thế, khả năng rất nhỏ, nếu muốn bình an, tất nhiên phải có một cổ thế lực riêng, làm cho người ta không thể đụng chạm, như vậy mới có được sự bình yên thực sự."

Đây chính là bài học bằng máu, nếu như lúc đầu nàng có thế lực, căn bản sẽ không cần tiến cung, đơn giản vì mình không thế lực, nên phải tiến cung, cuối cùng phải dẫn Tiểu Ngư nhi xuất cung mà đi.

Vô Tình sửng sốt một chút, không nghĩ tới Thanh Dao lại nhìn xa như vậy, kỳ thực nàng nói không sai, trong loạn thế, bằng vào một thân võ học, không có chút thực lực nào, xác thực không thể được, bởi vậy hắn cũng không phản đối.

"Tốt, vô tình cốc sau này sẽ là nhà của ngươi, ngươi muốn làm cái gì, làm gì, cũng không có vấn đề, không cần hỏi ta."

"Cám ơn ngươi, " Thanh Dao lập tức nở nụ cười, gần đây nàng một mực quấn quýt mấy vấn đề này, sợ Vô Tình không đồng ý, tuy rằng lúc trước hắn chứa chấp nàng, là vì nàng mặt dày mày dạn ở lại trong cốc, bây giờ còn muốn mang người khác vào cốc, nhưng cũng may hắn đã đồng ý.

"Thật sự là quá tốt."

Thanh Dao nhịn không được từ trên ghế nằm nhảy xuống, ở trong sân nhẹ nhàng nhảy múa, rồi ngoái đầu nở nụ cười nhìn lại, giống như là một tinh linh đang vui vẻ .

Vô tình chỉ cần lẳng lặng nhìn nàng, cũng thấy rất vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đã trở về, Thanh Phong cũng theo phía sau bọn họ đi đến, ba người vừa trở lại, liền cảm nhận được không khí trong tiểu viện nồng đậm vui vẻ, xem ra hai người ở chung rất tốt.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng vui lây, chỉ có Thanh Phong con ngươi có chút lóe sáng, cuối cùng lặng lẽ không nói gì tiêu sái đến bên người vô tình.

"Công tử, cũng đã rất khuya, nghỉ ngơi đi."

"Ừ, vô tình, sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai gặp lại " Thanh Dao vẫy tay, Vô Tình gật đầu mỉm cười, ngồi ở xe lăn bị Thanh Phong đẩy vào trong phòng, mãi cho đến lúc vào gian phòng, Thanh Phong cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt có chút âm u.

Vô tình vẫn không nhúc nhích nhìn hắn: "Thanh Phong, làm sao vậy?"

"Công tử đã quên chuyện của mình? Thanh Phong khổ sở trong lòng."

"Được rồi, Thanh Phong đừng mất hứng, khuya hôm nay ta thật vui vẻ, đây là đêm ta vui vẻ nhất trong hai mươi mấy năm qua, chẳng lẽ ngươi không cao hứng thay ta sao?"

Thanh Phong nhìn công tử như vậy, cảm thụ được hắn vui sướng, đúng vậy, hắn biết công tử vẫn rất cô đơn, nhưng cũng không giống như người ngoài đồn đãi lãnh huyết vô tình như vậy, thế nhưng công tử có chuyện cần làm, hắn chỉ cần làm chuyện nên làm, thì sẽ được cùng Mộc cô nương ở chung một chỗ, cũng không có cái gì là không đúng.

"Công tử, ngươi đã quên chuyện nên làm, chỉ cần làm xong những chuyện kia, thì chuyện gì cũng không có xảy ra, công tử có thể chân chính cùng Mộc cô nương ở chung một chỗ, như vậy không phải rất tốt sao."

"Ngươi cho là việc đó tốt đẹp để làm sao?" Vô tình sắc mặt chậm rãi có chút lãnh, mài nhướng lên, đôi mắt âm u như nước biển đêm, thỉnh thoảng từng ngọn sóng cuộn trào mãnh liệt: "Ta rất ghét hắn, ngươi biết không? Thanh Phong, ta ghét hắn, vì thế ta không muốn làm, ta tình nguyện như thế?"

Lời kế tiếp hắn còn chưa nói hết, Thanh Phong đã kêu to lên: "Công tử, người điên rồi, người là thật điên rồi, trước đây người không có nghĩ như vậy, bởi vì không muốn rời đi Mộc cô nương, bởi vì nàng, nên người mới như vậy, ta đi tìm nàng."

Thanh Phong rống xong, chuẩn bị đi ra ngoài, Vô Tình sắc mặt đột nhiên lạnh lùng tàn bạo lại, âm ngoan mở miệng: "Ngươi dám, chỉ cần bước đi một bước, ta sẽ đích thân giết ngươi, ngươi nên biết, ta đã nói thì chưa từng có gì làm không được."

Mặc dù đau lòng, nhưng chỉ cần hắn dám cãi lời, hắn có thể giết Thanh Phong, hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào phá hư hạnh phúc của hắn.

Thanh Phong thân thể cứng đờ, hắn chưa bao giờ hoài nghi lời nói của công tử, xem ra công tử thực sự không quan tâm, đành xoay người lại, trong mắt của hắn toàn sương mù lóng lánh, hắn đau lòng công tử.

"Công tử?"

"Thanh Phong, ngươi biết ta nhiều năm như vậy chưa từng có lúc nào vui vẻ, chúng ta hãy ở chỗ này một khoản thời gian, đừng nói đến chuyện không vui được không?"

Hắn ngước mắt nhìn, đáy mắt như đứa nhỏ ngây thơ, còn có chút khẩn cầu, lòng Thanh Phong đau xót, thế nhưng cái gì hắn cũng đều không làm được, chỉ có thể chậm rãi gật đầu: "Được, công tử."

Nói xong cũng không lên tiếng nữa, yên tĩnh hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi.

Mà sau khi chủ tử trên giường đã ngủ, hắn lặng im ở phía trước cửa sổ, vẫn nhìn vầng trăng bên ngoài, chẳng lẽ hắn thực sự nguyện ý nhìn chủ tử mắc thêm lỗi lầm nữa sao?

Nếu như? đôi mắt Thanh Phong lóe lên ánh sáng, lạnh lẽo một mảnh...

Ngày thứ hai, Thanh Dao phân công Mạc Ưu đi ra ngoài tìm người, thôn trấn không lớn, chỉ sợ không nhiều tên khất cái như vậy, bất quá có thể tìm được bao nhiêu người hay bấy nhiêu.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thập phần kinh ngạc, Mạc Sầu nhịn không được mở miệng: "Tiểu thư, ngươi tìm nhiều tên khất như vậy làm cái gì?"

Thanh Dao nâng mi nhìn liếc mắt Mạc Sầu cùng Mạc Ưu một cái, tâm tình có chút trầm trọng, mài ngưng tụ thành sắc thu, quanh thân lãnh ý.

"Mạc Sầu, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới sao? Việc gặp phải Thượng Quan Hạo ở Thanh La quốc đại biểu cho ý nghĩa gì sao, bọn họ rất có thể sẽ động thủ ăn tươi Trưởng Tôn Trúc, tuy rằng Trưởng Tôn Trúc không nhất định bị bọn họ giết, thế nhưng chứng tỏ, thiên hạ sắp loạn, mà ở trong loạn thế , ngươi cho là ai còn có thể có bình yên cho chính mình đây? Vì thế chúng ta phải nhanh một chút bồi dưỡng cho chính mình một cổ thế lực, chí ít đến lúc đó sẽ không bị người ta xem như thịt cá."

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu trên mặt bao phủ hàn ý.

Chủ tử nói không sai, thiên hạ chỉ sợ rất nhanh sẽ loạn, đoàn người bọn họ, tuy rằng chỉ cầu một mảnh yên lặng, thế nhưng ai biết sau này sẽ có tình huống gì phát sinh, chẳng may đến lúc đó có việc đổ trên thân, một điểm năng lực cũng không có, chỉ sợ sẽ giống như trước đây mặc cho người làm thịt.

"Chủ tử, ta đã biết."

Mạc Ưu lĩnh mệnh, rất nhanh lắc mình lui ra ngoài.

Mạc Sầu đã có chút khó hiểu: "Chủ tử, chúng ta đem người mang về vô tình cốc, công tử đồng ý không?"

"Hôm qua buổi tối ta đã nói với hắn, hắn đồng ý, " Thanh Dao ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, cười tươi như hoa, mặt mày đều là vui vẻ, nghĩ đến hôm qua khi chính mình hỏi vô tình, không khỏi cười rộ lên.

Mạc Sầu ở một bên, trên dưới quét mắt nhìn chủ tử.

Đáy lòng thầm nghĩ, chủ tử không biết có phát hiện hay không, chỉ cần nhắc tới công tử, tâm tình của nàng tựa hồ vô cùng tốt, một điểm cảnh vác cũng không có, cả người đều thoải mái.

"Tiểu thư, ngươi thích công tử sao?"

Mạc Sầu nhịn không được hỏi, Thanh Dao nụ cười liền dừng lại cùng hình ảnh ở trên mặt, hơn nửa ngày mới không phục hồi tinh thần lại, chậm rãi thở dài: "Ta không biết."

Lúc này, ngoài cửa đứng thẳng một người, chính là thị đồng Thanh Phong của Vô Tình, hắn vốn qua đây gọi nàng đến ăn sáng, chủ tử sáng sớm ở trù phòng bận rộn nửa ngày, rõ ràng cái gì cũng không biết, còn cố gắng phải làm đồ ăn sáng cho nàng, không nghĩ tới hắn lại nghe được nữ nhân nói trong phòng ra những lời này.

Nàng không biết, công tử là người có bậc nào tôn quý , vì nàng làm bao nhiêu chuyện, nếu là nữ nhân khác, đã sớm mừng rỡ như điên, mà nàng dĩ nhiên không biết, Thanh Phong càng nghĩ càng tức giận, cả khuôn mặt đấy lo lắng khó hiểu, xấu xí đến cực điểm...

Chương 107.4

Mà trong phòng, Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng không biết bên ngoài xảy ra biến hóa.

Thanh Dao một bên xử lý tóc, một bên yên lặng suy tư, có lẽ là đã bị thương tổn nhiều, nên bản thân không thể hoàn toàn tin nam nhân, mặc dù là Huyền đế, nàng cũng không có hoàn toàn buông ra tính đa nghi, hiện tại lại gặp phải Vô Tình, có một số việc nói thì dễ, làm rất khó, vì đáy lòng còn tồn tại bóng ma rất rõ ràng .

Tuy rằng nàng lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là không có chuyện sợ hãi, đối những chuyện tình cảm, nàng vẫn đang sợ hãi, thậm chí chống cự, thật giống như khi có tình cảm với nam nhân, là nàng liền chống cự.

"Mạc Sầu, ta rất hồ đồ, không biết cảm tình như thế nào rốt cuộc mới là yêu? Nói chung Vô Tình làm cho lòng ta thấy đau xót, có đôi khi nhìn hắn cô đơn sầu khổ vậy, ngươi biết không? Ta hận không thể thời gian làm thời gian quay ngược lại, trở về lúc hắn còn bé, như vậy ta có thể trấn an hắn, làm cho hắn có được ngày tháng vui vẻ một chút, tốt đẹp một chút."

"Chủ tử, ngươi là thích công tử."

Mạc Sầu mở miệng khẳng định, nếu như tâm tình vậy còn không gọi là thích, thì rốt cuộc cái gì mới là thích đây?

Gian phòng rơi vào vắng vẻ, ngoài cửa có một nam tửáo trắng như tuyết , ngồi ngay ngắn ở xe lăn.

Gương mặt hắn tinh xảo tươi đẹp như hoa, đang tràn đầy cảm động, đôi mắt đen sáng như sao, lóe ra ánh sáng rực rỡ nhất.

Ông trời a, hắn cảm thấy tim đập thật là nhanh, mặc dù thời gian vào giờ khắc này nó có đình chỉ, hắn cũng không chút nào oán hận, cái gì cũng đều không quan trọng.

Cả đời này của hắn cuối cùng cũng có đến được một lần biết được, ít nhất còn một người thật lòng lo lắng cho hắn.

Buổi tối hôm qua, hắn chính tai nghe nàng nói ra những lời này với mình, tuy rằng hạnh phúc, nhưng hắn vẫn cho là nàng đang an ủi hắn, nhưng bây giờ nghe nàng và người khác nói, thậm chí cả Mạc Sầu cũng nói nàng thích hắn, hắn tất nhiên vui vẻ hạnh phúc như được bay lên trời, hiện tại hắn thật muốn la to, mà không còn có thể bảo trì quạnh quẽ được nữa.

Nhưng hắn cũng không dám thực sự hô lớn, bởi vì nếu người ở bên trong nghe được, còn nghĩ là hắn cố ý nghe trộm.

Vô Tình nhẹ chân nhẹ tay thối lui đến trong viện, ngẩng đầu nhìn cây bạch quả ở giữa viện, chắc nó đã mấy chục tuổi, vẻ mặt thích thành mở miệng.

Cây bạch quả à, cây bạch quả, ngươi có biết ta hiện tại cao hứng biết bao nhiêu không? Trong lòng của nàng có ta, ta không cầu nàng yêu ta, chỉ cần có một góc nhỏ nhoi cho ta thì tốt rồi, chỉ cần nghĩ đến đây thôi, mặc dù hiện tại có bắt ta chết, ta cũng rất vui vẻ, bởi vì nếu ta chết, trên đời này còn có một người đau lòng ta, nàng sẽ nhớ tới ta, ta cuối cùng cũng không có cô đơn đến và ra đi trên đời này.

Ánh nắng rạng rỡ của bình minh, hắn ngưỡng mặt, da thịt trong suốt nhẵn nhụi như một khối ngọc, đồng thời ánh mắt khẽ nhắm lại, một giọt nước mắt nhẹ nhàng mà không tiếng động rơi xuống, đây là giọt lệ mừng rỡ, nếu có người thấy một màn như vậy, nhất định sẽ hoài nghi hắn thật là Vô Tình làm cho người ta sợ hãi sao?

Thế nhưng hắn cái gì cũng không cần biết, là người chung quy có lúc sẽ vì cảm tình mà kích động.

Thanh Dao cùng Mạc Sầu lúc đi ra, hắn đã có thể khống chế rất tốt tâm tình, chỉ là trên mặt ức chế không được vui sướng, hai mắt che một tầng sương mù.

"Ngươi dậy thật sớm a?"

Thanh Dao nhìn ánh mắt của hắn không giống trước đây, tựa hồ rất vui vẻ, chẳng lẽ hắn nghe được lời nói của nàng, bất quá điều này cũng không có gì, buổi tối hôm qua nàng đã nói, hơn nữa đó là lời nói chân thực từ đáy lòng nàng, nếu như có thể, nàng thật hy vọng có thể trở lại khi hắn còn bé, làm cho hắn có được hạnh phúc một chút, chí ít không cần đau khổ giống như bây giờ.

"Đúng vậy, ta hôm nay còn nấu một ít cháo gạo trắng, bất quá không được ngon cho lắm."

Hắn vừa mở miệng, Thanh Dao liền mở to mắt, khó có thể tin, hắn thật là Vô Tình sao? Cái kẻ giết người không chớp mắt thị máu vô tình, hắn hiện tại, tựa hồ rất vui vẻ, không ngờ hắn lại cười, nói cũng nhiều, nhưng chuyện quan trọng nhất là hôm nay hắn nấu cơm

"Tốt, mặc kệ có ngon hay không, ta nhất định phải nếm thử, ai bảo đây là vô tình làm đâu?"

Thanh Dao vừa mở miệng, Vô Tình tâm tình càng tốt hơn.

Mạc Sầu ở một bên cũng dùng sức gật đầu: "Tốt, chúng ta nhất định đem ăn sạch sẽ."

Bất quá hai người rất nhanh liền hối hận, bởi vì đây mà kiêu là cháo sao? Có thể ăn người chết đó, không ăn có được hay không, cái này có thể kêu là hồ được, đen đen dính dính, nhưng lại mang theo một vị đắng nghét, hai người ăn vài miếng, liền có chút thực khó nuốt xuống, mà một bên Vô Tình thần sắc nhàn nhạt, vẻ mặt áy náy mở miệng.

"Nếu không, đừng ăn."

Thanh Dao cùng Mạc Sầu lập tức thở dài một hơi, nhưng ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đáy mắt hắn có vẻ cô đơn, Thanh Dao lòng khẽ động, lập tức bày ra bộ dạng thấy chết không sờn, cao giọng mở miệng: "Ăn, chúng ta bình thường ít nhất ăn một chén, cháo này mặc dù có chút đắng, nhưng cũng không khó khăn như vậy, ăn, ai bảo đây là Vô Tình làm đâu, thiên hạ này có thể ăn được cháo của vô tình tự mình nếu, đại khái chỉ có hai người chúng ta thôi."

"Vậy cũng được."

Một bên, Vô Tình sớm phụ họa, thần tình không tự chủ khôi phục vẻ bá đạo, mang theo một cỗ bễ nghễ, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ đích thân nấu cháo cho người khác, chỉ có nàng mới làm hắn có loại xung động này...

Lời này của hắn đã triệt để đem hai nữ nhân đánh vào cửa tử, cuối cùng hai người kiên trì đem một chén cháo đen thùi uống xong, đồng thời phát thề vĩnh viễn không cho hắn tiến vào phòng bếp.

Sau khi ăn sáng, Mạc Sầu đem đồ vật thu dọn xuống, trong phòng khách, Thanh Dao cùng Vô Tình ngồi nói chuyện phiếm.

Lúc này, Thanh Phong từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy Thanh Dao, con ngươi liền u chìm xuống, nhớ tới lúc nãy nghe được lời nói của nàng, quanh thân lạnh buốt.

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, lần này xuất cốc, không biết vì sao, nàng cảm giác được Thanh Phong tựa hồ rất ghét nàng, hiện tại cảm giác này càng mạnh, mình làm chuyện gì chọc tới tiểu tử này rồi.

"Công tử, ngươi không phải có chuyện phải làm sao?"

Thanh Phong lên tiếng nhắc nhở Vô Tình, trên khuôn mặt tuyệt sắc của vô tình một mảnh xơ xác tiêu điều, quanh thân tức giận, thật lâu mới lên tiếng: "Đi thôi."

Nhưng khi quay đầu lại nhìn phía Thanh Dao, sắc mặt đã đẹp đi nhiều lắm, ánh mắt thanh minh mở miệng: "Ta đi ra ngoài làm việc."

"Được, đi thôi." Thanh Dao đứng dậy đem bọn họ tiễn tới cửa, nhìn bọn họ ra khỏi tiểu viện, bên môi không tự chủ câu ra cười, mình lúc này cùng Vô Tình bộ dạng thật ra thật có điểm giống một đôi tiểu phu thê bình thường, ngày bình tĩnh nhưng an hoà, chỉ là vì sao có loại bất an bao phủ trong lòng.

Thanh Phong sẽ không vô duyên vô cớ đáng ghét nàng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm cho hắn không vui?

Thanh Dao nghiêm túc nghĩ, nỗ lực nghĩ, cũng tìm không được nguyên nhân do đâu, Mạc Sầu đi tới, kỳ quái mở miệng: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

"Không có việc gì." lắc lắc đầu, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, cái chỗ này rất yên lặng, không biết Vô Tình đi làm chuyện gì, bất quá nếu hắn không nói cho nàng, nàng đương nhiên cũng không hảo truy vấn, mỗi người đều có chuyện của mình.

Thanh Phong đẩy Vô Tình ra khỏi tứ hợp viện, dọc theo đường đi trầm mặc không nói, thật lâu mới nghe được thanh âm Vô Tình vang lên.

"Thanh Phong, ngươi tốt nhất đừng làm cho ta sinh khí, ngươi biết cái gì là cấm kỵ của ta."

"Công tử?" Thanh Phong kêu một tiếng, đáy lòng có một loại xung động, muốn nói cho công tử, hắn vì nữ nhân kia nỗ lực nhiều hơn nữa, cũng vô ích, nữ nhân kia căn bản là người lãnh huyết vô tình, hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng lại không biết tâm ý của mình đối công tử , hôm nay lời của nàng, quá làm cho hắn tức giận.

"Cái gì cũng không cần nói, ta làm việc có nguyên tắc của ta."

Vô tình lạnh lùng cảnh cáo, trầm giọng mở miệng: "Bọn họ hiện tại ở nơi nào?"

"Ngay ở phía trước." Thanh Phong không dám nói thêm cái gì, người khác không biết, hắn biết công tử thị huyết lạnh lùng, những gì thế nhân xưng hô, cũng không phải hoàn toàn là giả.

Hắn, trong mắt thế nhân là người tàn bạo, duy độc đối với nữ nhân kia là tốt, nếu như đem chuyện này nói cho nữ nhân kia, nàng có thể khuyên hắn hay không ?

Thanh Phong tính toán, thế nhưng lập tức nghĩ đến nàng căn bản không thích công tử nhà bọn họ, làm sao lại giúp đỡ công tử đây?

Hoa viên, vắng vẻ không tiếng động, cuối hè, trời còn rất nóng bức, Thanh Dao nằm trên ghế ở dưới tàng cây bạch quả, thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, nàng mở mắt nhìn sang, đúng là Thanh Phong đã trở về, thế nhưng không nhìn thấy Vô Tình, kỳ quái nhíu mài một chút.

Vô Tình không trở về, vừa lúc hỏi Thanh Phong một chút mình tại sao đắc tội với hắn.

Nghĩ đến liền làm, Thanh Dao xoay mình mở mắt ra, nhìn Thanh Phong, người này khuôn mặt đen kịt, đáy mắt một mảnh âm u.

"Thanh Phong ngươi tại sao trở về?"

Thanh Dao mím môi một cái, nếu hắn lãnh, nàng cũng không xem trong để bảy khuôn mặt tươi cười, bất quá vẫn thật tò mò, vì sao hắn trước sau khác biệt to lớn như thế.

"Là công tử cho ta trở về, hắn có việc đi ra ngoài một chút, bảo ta mang cho ngươi một lá thư."

Hắn nói xong đưa qua một phong thơ, Thanh Dao lơ đễnh nhận lấy, chầm chập mở ra, thế nhưng mặt trên căn bản một chữ cũng không có, nàng vô cùng kinh ngạc nhíu mày.

"Thanh Phong, đây là có chuyện gì?"

Thanh Phong sắc mặt đột nhiên lãnh, âm ngoan mở miệng: "Ta chán ghét ngươi, chán ghét các ngươi xông vào vô tình cốc, các ngươi sẽ hại chết công tử, vì thế ta không thể lưu ngươi."

"Hại hắn? Vì sao?" Thanh Dao không hiểu ra sao, đến cuối cùng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, ngón tay không khỏi run rẩy, lá thư rung rinh rơi xuống trên mặt đất, hai tròng mắt mở thật to, vẻ mặt khó có thể tin, nàng rốt cuộc làm cái gì, mà Thanh Phong lại muốn nàng chết.

"Ta làm chuyện gì, để ngươi hận ta như vậy."

Thanh Dao nói xong, chỉ cảm thấy ngực một trận đau đớn, cúi đầu nhìn tay của mình, ngón tay một mảnh tím hồng, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc, đầu bắt đầu mê muội,, sắc mặt tái nhợt như giấy, mồ hôi hột tuôn ra không ngừng, thân thể nhịn không được co quắp té xuống.

Lúc này Mạc Sầu từ buồng trong đi ra, vừa nhìn thấy bộ dạng thống khổ của chủ tử , trong tay bưng một chén trà ngân nhĩ, bốp một tiếng lật úp trên mặt đất, như điên xông lại, hét rầm lêm.

"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"

Chương 107.5

Nói xong liền đưa tay ôm lấy Thanh Dao, lập tức nhìn thấy nàng sắc mặt tái nhợt, lúc này còn bap phủ một tầng màu đen, năm ngón tay một mảnh đỏ đậm.

Tiểu thư quả nhiên trúng độc, đang tốt lành làm sao lại trúng độc, Mạc Sầu khủng hoảng thoáng cái oà khóc lên, giồng như giờ khắc này trời sắp sụp xuống.

"Tiểu thư, tiểu thư."

"Đừng khóc, " Thanh Dao đứt quãng mở miệng, khóe môi cười khổ, nàng nằm mơ cũng không có nghĩ tới Thanh Phong sẽ hại của nàng, hắn và nàng rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì chứ, nàng cố sức ngước mắt nhìn sang: "Vì sao, Thanh Phong, ta làm sao lại hại hắn?"

Thanh Phong dưới chân lảo đảo một chút, nhìn hình dạng thống khổ của nàng, hắn cũng không hơn gì, lúc này hình ảnh vui vẻ ở trong cốc, đều tràn vào trong đầu hắn, nhưng nếu có sự tồn tại của nàng, công tử nhất định sẽ gặp chuyện không may...

"Bởi vì sự tồn tại của ngươi, sẽ hại công tử, công tử sẽ không toàn mạng."

Hắn lạnh lùng mở miệng, cũng không hối hận vì mình làm như vậy, nếu như nàng chết đi, hắn sẽ huỷ mệnh chết theo nàng, vậy thì công tử sẽ không có việc gì.

Mạc Sầu vừa nghe bọn hắn đối thoại, liền biết là Thanh Phong hạ độc hại chủ tử, nàng như điên hét lên: "Thanh Phong, ngươi bị bệnh thần kinh sao, chủ tử chúng ta cùng ngươi có thâm cừu đại hận gì, tại sao lại muốn hại nàng, vì sao?"

Lúc này Thanh Dao ý thức có chút mơ hồ, dùng sức trợn to hai mắt, nhìn Mạc Sầu, nhẹ giọng mở miệng.

"Mạc Sầu, đừng khóc, ta chết, ngươi cùng Mạc Ưu mang theo Tiểu Ngư nhi rời khỏi vô tình cốc đi, nói cho Tiểu Ngư nhi biết, ta tha thứ cho nàng."

Một khắc cuối cùng này, nàng bỗng nhiên thật muốn nhìn thấy Tiểu Ngư nhi, để nói cho nàng ấy biết, mình đã sớm tha thứ cho nàng ta, nếu nàng ta thật tình sống lại từ trong bụng của nàng, sau này nàng ta sẽ là con gái của nàng...

"Tiểu thư, tiểu thư? Người sẽ không có việc gì, " Mạc Sầu nói xong, ngẩng đầu mệnh lệnh Thanh Phong: "Lập tức đem giải dược giao ra đây, nhanh lên một chút, bằng không công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Không có giải dược, công tử trách ta cũng không có biện pháp, " Thanh Phong vẻ mặt thấy chết không sờn, nếu hắn đã làm như vậy, hẳn đã có lòng cầu chết.

Mạc Sầu ôm chặt chủ tử, trên mặt nàng tái nhợt, ánh mắt đóng chặt, không còn có một chút phản ứng.

Thanh Phong không lấy ra giải dược, thì phải làm sao bây giờ? Mạc Sầu rất nhanh ôm lấy nàng, hương ra bên ngoài phóng đi, nàng luống cuống cả lên, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiểu thư sẽ không có việc gì, tiểu thư không có việc gì.

Bên ngoài tiểu viện, Mạc Ưu vừa lúc dẫn vài người trở về, rất xa nhìn thấy Mạc Sầu ôm chặt chủ tử, lệ rơi đầy mặt đứng ở trước cửa, điên cuồng kêu to, lập tức sắc mặt đại biến, nhanh chóng xông lại, khẩn trương rống lên: "Mạc Sầu, đã xảy ra chuyện gì?"

"Chủ tử bị người ta hạ độc, làm sao bây giờ? Có ai có thể cứu nàng đây, Mao Tuyết Cầu lại không ở chỗ này, hơn nữa căn bản không biết là máu nó có thể giải độc của chủ tử hay không , nếu trở về vô tình cốc, nó giải không được, chủ tử hẳn phải chết chắc."

Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, bên cạnh một đạo thanh âm lạnh lùng như nước vang lên: "Buông nàng."

Mạc Sầu ngước mắt nhìn, thì ra là Ngân Hiên, lúc này nhìn thấy Ngân Hiên, nghĩ đến năng lực bí hiểm của hắn, Mạc Sầu nước mắt chảy càng nhiều, đem chủ tử thả trên mặt đất, lòng nóng như lửa đốt cầu khẩn.

"Công tử, van cầu ngươi cứu chủ tử nhà ta đi, cầu van ngươi."

Ngân Hiên đưa tay lên bắt mạch cho Thanh Dao, rất nhanh u đồng sâu ám, nhanh chóng từ trên người lấy ra một đan hoàn, nâng thân hình Thanh Dao dậy, tựa ở trong ngực của mình, vận lực đem đan hoàn đưa vào trong miệng của nàng, chậm rãi, đau lòng mở miệng.

"Được rồi, nàng tạm thời không có trở ngại, hiện tại phải nhanh một chút tìm được tử linh thảo, chỉ có tử linh thảo mới có thể cứu nàng một mạng."

Ngân Hiên tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu tựa như bắt được cây cỏ cứu mạng, nắm chặt Ngân Hiên: "Đi, chúng ta lập tức tìm tử linh thảo, ngươi nhất định phải cứu tiểu thư nhà chúng ta?"

"Được, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cứu nàng."

Thanh âm của Ngân Hiên lại vang lên, rồi quay đầu phân phó thủ hạ phía sau : "Lập tức đem xe ngựa kéo qua đây."

"Dạ " thuộc hạ lên tiếng trả lời rồi đi.

Mà hắn thì đưa tay lên đem Thanh Dao ôm vào trong ngực, nàng bởi vì vừa ăn xong đan hoàn, lúc này nhìn qua khá nhiều, tuy nhiên hắc khí trên mặt vẫn chưa hết.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đứng lên, Mạc Ưu phẫn nộ nhìn nàng: "Ngươi không phải ở cùng chủ tử sao? Là ai hạ độc nàng."

"Là Thanh Phong, không biết vì sao hắn lại hạ độc tiểu thư, chúng ta đâu nghĩ đến chuyện như vậy? Hắn tựa hồ rất hận tiểu thư."

Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Mạc Ưu giống như phát điên vọt vào, đối với Thanh Phong đứng ở góc viện cho một trận quyền đấm cước đá, mà Thanh Phong vẫn không nhúc nhích một chút nào, cuối cùng Mạc Ưu đánh mệt mỏi, lôi kéo hắn dùng sức gầm rú: "Nhanh, đem giải dược giao ra đây, lập tức, bằng không tiểu thư sẽ không toàn mạng."

"Không có giải dược."

Thanh Phong diện vô biểu tình mở miệng, vì công tử, dù chết hắn cũng sẽ không giao ra giải dược, hơn nữa trên người hắn căn bản không có giải dược.

"Ngươi?"

Mạc Ưu lại muốn đánh tiếp, ngoài cửa Mạc Sầu đã sớm kêu lên: "Mạc Ưu đi thôi, hắn nếu đã hạ độc, làm sao lại đem giải dược cho chúng ta, ngươi chớ trì hoãn thời gian, đến lúc đó tiểu thư thực sự sẽ không toàn mạng."

Mạc Ưu vừa nghe xong, giận trừng mắt Thanh Phong một cái, lạnh lùng lên tiếng: "Sau này chúng ta không còn là bằng hữu nữa."

Nói xong xoay người sải bước rời đi.

Chỉ thấy xa xa, thân ảnh cao lớn của Ngân Hiên đang ôm chặt Thanh Dao, trực tiếp nhảy lên xe ngựa.

Còn lại vài người toàn bộ phi thân lên ngựa, đoàn người cấp tốc ly khai trấn nhỏ.

Bên ngoài xe ngựa, thủ hạ Ngân Hiên cung kính mở miệng: "Chủ tử, bây giờ đi đâu ?"

"Đi Linh Sơn, nhất định phải trong một ngày đi tới đó." Ngân hiên ra lệnh một tiếng, thủ hạ vung mã tiên lên, xe ngựa nhanh chóng chạy đi.

Linh sơn cùng Thiên Sơn đều nổi danh, vẫn là những ngọn núi cao nhất trên đại lục này, ngọn núi cao thì trên đó sẽ có rất nhiều các loại cỏ linh chi dược thảo , để giải bách độc.

Độc này là tằm độc, đem tằm ngâm ở trong nọc độc của nó, cuối cùng đem phơi nắng, nghiền nát thành bụi phấn, vô sắc vô vị, chỉ cần dính vào một chút, là trúng độc.

Trên xe ngựa, Ngân Hiên ôm chặt Thanh Dao, lồng ngực đều co thắc vì đau lòng, bàn tay to thon dài nhẹ vuốt lên gò má trên mặt của nàng, chậm rãi từng chữ mở miệng: "Hôm nay ta vốn muốn lần cuối cùng nhìn ngươi một cái, biết ngươi sống được tốt, ta sẽ rời đi, ai biết ngươi lại trúng độc, hình dạng này của ngươi, làm cho ta sao có thể an tâm rời đi đây? Người nam nhân kia thật có thể cho ngươi hạnh phúc sao? Đây là điều ngươi muốn sao?"

Chương 107.6

Hắn nói xong, nghĩ đến nếu như mình trở lại chậm một lúc nữa, thì nàng đã mất mạng, khi nghĩ đến đây một trận khủng hoảng hủy thiên diệt địa bao phủ cả người hắn, một lần nữa không chịu nổi nên dùng sức ôm lấy nàng, nguyên lai chỉ cần nàng bình an, vui vẻ, chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn...

"Ta là người mà ngươi ghét nhất, vì thế không dám để cho ngươi thấy được mặt ta, như vậy mới có thể len lén đến bên cạnh ngươi, chỉ vì muốn biết ngươi sống có vui vẻ không, Dao nhi, ngươi ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, chỉ cần ngươi không có việc gì, muốn ta làm cái gì, ta đều cam nguyện, sau này ta không bao giờ chọc ngươi nữa, ngươi nhất định phải vui vẻ sống, ta tuyệt đối sẽ không để cho ông trời làm khó dễ ngươi."

Hắn nói xong, đôi mắt đen bao phủ một làn sương mù thật dày, trên khuôn mặt tà mị kia, đoá thiên diệp hải đường tựa hồ càng đỏ, yêu mỵ như được vẻ bằng máu...

"Ta sẽ không để cho ngươi có việc, ngươi yên tâm đi."

Đoàn người hướng đến linh sơn mà đi...

Trong sân nhỏ tứ hợp viện, Thanh Phong vẫn đờ đẫn ngây ngốc đứng đó, lúc này một người xuất hiện ở ngoài cửa, sắc mặt âm u xấu xí, quanh thân sát khí thị huyết, chậm rãi đẩy xe tiến đến, cuối cùng đứng ở trước mặt Thanh Phong, trầm giọng mở miệng.

"Nói đi, vì sao, ngươi bỏ thuốc làm ta hôn mê?"

Thanh âm của hắn rất lạnh, thật giống như từ địa ngục nhô ra, hắn thực sự là không nghĩ tới, Thanh Phong cũng dám bỏ thuốc hắn, là hắn vô cùng tự tin, hay là tên kia lá gan quá lớn.

Thanh Phong chậm rãi một chữ một hồi mở miệng: "Là thuộc hạ đáng chết, chỉ cầu được chết."

Nói xong ùm một tiếng quỳ xuống, thẳng lưng quỳ gối trước mặt Vô Tình, Vô Tình lạnh lùng giận dữ trừng mắt với hắn, giương lên tay, nội lực mạnh bắn ra tựa như một cái lưới lớn, phô thiên cái địa bao phủ xuống, thẳng tắp đem Thanh Phong bao lại, sau đó hung hăng đánh văng ra, đụng vào trên vách tường tứ hợp viện, rơi xuống đến trên mặt đất, khóe môi tràn ra một ít máu, nhưng cố gắng tự chống đứng lên, cũng không có ngã nhào trên đất...

Lúc này, Vô Tình phát hiện bên trong tiểu viện có gì đó khác lạ, bên ngoài xảy ra động tĩnh lớn như vậy , Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng không có đi ra, sự bất an trong nháy mắt bao phủ lên người của hắn.

"Bọn họ đâu?"

Thanh Phong nở nụ cười một chút, chậm rãi mở miệng: "Ta nói công tử đã đi, không muốn lại thấy bọn họ nữa, vì thế bọn họ đi rồi."

"Cái gì?"

Trên gương mặt tuyệt sắc của Vô tình , lúc này bao phủ một tầng sương, con ngươi thịnh nộ, môi nhếch lên, sát khí tràn ngập, không chỉ quanh thân, mà toàn bộ tiểu viện đều bao phủ một cỗ thị huyết, run rẩy theo trong miệng của hắn phát ra một tiếng kêu nhỏ, nội lực phô thiên cái địa xa xa cuồn cuộn tới, hai cái tay vung lên, giữa không trung nổ ra một tiếng như sấm, hoa của cây bạch quả, bay tán loạn như mưa rơi xuống, phiêu du lay động bao phủ lấy hắn...

Thanh Phong vẫn không nhúc nhích, Vô Tình giận dữ không thôi, liền chuyển động xe đẩy chuẩn bị rời đi, khóe mắt không khỏi vô ý lướt đến một phong thư màu trắng, bàn tay khẽ động, tờ giấy kia liền rơi ở trên tay hắn, chỉ liếc mắt qua một cái, mặt của hắn vặn vẹo dữ tợn hẳn lên.

Không còn dấu hiệu gì xuất trần của ngày xưa nữa, thanh âm như bị tắc nghẹn.

"Tàm độc?"