Trên đường đi đến căn phòng tiếp theo, Phong Bất Giác phát hiện một việc đáng mừng chính là bên trong thanh sở trường của hắn, mục [Khí giới] đã được mở khóa, lúc này là cấp F. Cũng không biết đây là kết quả của việc ngồi nghịch walkman hay là gấp báo nhưng chỉ cần giải khóa là được rồi. Nếu như phần thưởng qua cửa là kỹ năng hệ [Khí giới] hoặc [Thông dụng] thì chắc có thể trực tiếp học.
Mấy phút sau, hắn cuối cùng cũng tới trước một cánh cửa bị đánh dấu đỏ. Đẩy cửa ra hắn liền tiến vào.
Gian phòng không lớn, sát tường có hai cái TV. Giữa phòng có một cái bàn, trên mặt bàn vậy mà trực tiếp đặt một cái chìa khóa. Góc tường bên tay phải có một đường ống thẳng đứng, thò ra từ mặt đất được khoảng một mét. Phong Bất Giác đi qua xem thử thì thấy đường kính cái ống này có vẻ vừa đủ để nhét một quả bóng tennis vào.
Lần này hắn chưa chạm vào bất cứ cái gì thì cửa phía sau lại tự đóng lại. Cùng lúc đó, một trong hai cái TV sáng lên, trong màn hình xuất hiện hình tượng con rối mặt trắng lúc trước.
"Xin chào, Arthur, chắc đến đây ngươi đã cảm thấy trò chơi này sắp kết thúc rồi. Có lẽ ngươi cho rằng rất nhanh thôi mình sẽ sống sót mà rời khỏi nơi đây. Nhưng xin ngươi hãy tự hỏi bản thân: Liệu ngươi thật sự có tư cách này không? Nhất thời làm việc thiện cùng một chút đau khổ thì có thể làm thay đổi bản tính dối trá của ngươi sao?
Ta và ngươi đều biết rõ, ngươi không thực sự nhận được sự cứu rỗi."
Phong Bất Giác không nói gì, hắn cảm thấy đoạn phim này không giống như mấy cái trước. Cái gọi là "nhất thời việc thiện" và "một chút đau khổ" chính là lựa chọn của hắn lúc thông qua hai gian phòng trước.
Điều này chứng minh có khả năng đoạn thu hình này mới chỉ thu được vài phút, hoặc là... đang phát trực tiếp.
Màn hình TV thứ hai đột nhiên sáng lên, Phong Bất Giác thấy một cảnh tượng khó có thể tin: Vương Thán Chi xuất hiện trên TV .
Trên màn hình, Vương Thán Chi đang đi dọc theo một cái hành lang. Hắn có vẻ đã bị thương, trên người có vết máu, cách di chuyển cũng hơi khác lạ.
"Lăn lộn trong danh lợi một thời gian dài đã khiến ngươi làm quen với rất nhiều kẻ tiểu nhân có thể xưng huynh gọi đệ. Ta tin rằng dù biết ngươi mất tích hoặc đã chết, những người này cũng không thèm quan tâm.
Thế nhưng Arthur... ngươi còn có một bằng hữu, một bằng hữu thật sự."
Con rối nói: "Johnan hiện tại cũng đang tham gia một cái trò chơi, nhưng phía cuối con đường hắn đi là một cái tử lộ. Thứ duy nhất có thể giúp hắn thoát ra, đồng thời cũng là thứ có thể giúp ngươi ly khai nơi này... chính là chiếc chìa khóa ở trên bàn kia.
Ngươi có thể dùng nó để mở ra cánh cửa cuối cùng, cũng có thể ném nó vào trong đường ống ở góc tường, đưa đến chỗ Johnan bên kia.
Chìa khóa chỉ có một cái, nếu như tên hèn giả nhân giả nghĩa Arthur Siegel lựa chọn cái chết, thì Johnan thật thà lương thiện sẽ có thể sống sót.
Sống hay chết, là do ngươi lựa chọn a."
Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào màn hình TV, đứng hình hơn hai phút. Hắn đang tự hỏi chuyện Vương Thán Chi trong TV thứ hai rốt cục là như thế nào. Đây rốt cuộc chỉ là một đoạn phim giả do chính kịch bản của hắn tạo ra hay hắn thật sự đang thấy Vương Thán Chi trong một cái kịch bản hình thức "Sinh tồn một người" khác? Nếu như thật sự là người kia thì hệ thống thực sự quá nhạy bén rồi, vậy mà có thể khiến cho hai cái kịch bản bất đồng của hai người chơi khác nhau tại chỗ này đan xen vào nhau?
Hắn thực sự rất tò mò: "Xem ra muốn biết đáp án thì phải đợi sau khi kết thúc kịch bản mới có thể đi hỏi tiểu Thán. Hiện tại chỉ có thể phỏng đoán, không cách nào nghiệm chứng."
Lúc này Phong Bất Giác không khỏi tán thưởng chỗ cao minh của kịch bản này. Bên trong thiết lập Arthur thực sự không phải là người tốt lành gì. Hai gian phòng lúc trước thực sự chẳng đủ để thay đổi điều gì, chúng chẳng qua chỉ như đệm lót mà thôi.
Căn cứ vào nội dung cốt truyện, lựa chọn cuối cùng mới là mấu chốt. Nếu như Arthur hi sinh Johnan, lựa chọn chạy trốn thì từ nay về sau suốt cuộc đời hắn đều sẽ bị cắn rứt lương tâm, sinh hoạt trong thống khổ. Sự ích kỷ và dối trá của hắn sẽ bị phóng đại tới mức tối đa, tra tấn nội tâm của chính hắn. Cuối cùng Arthur sẽ trở thành một con người điên cuồng với chủ nghĩa vị tha, một nhà từ thiện thực sự, có thế hắn mới có thể không bị dằn vặt lương tâm.
Cái này chính là "cứu rỗi", thông qua thí luyện của trò chơi, con người sẽ hiểu được ý nghĩa cuộc sống và biết trân trọng tính mạng, tận hưởng với phần đời còn lại của mình.
Còn một trường hợp khác chính là Arthur lựa chọn cái chết, để cho người bạn tốt Johnan sống sót. Đó chính là hi sinh thân mình để nhận được cứu rỗi.
Phong Bất Giác nhún vai, đi đến trước bàn, cầm cái chìa khóa lên, nhìn cánh cửa bị khóa cuối cùng kia, tự nhủ: "Nói như vậy, kịch bản của ta cứ thất bại mà chấm dứt a..." Hắn đi đến bên cạnh đường ống, cũng không suy nghĩ nhiều, ném cái chìa khóa vào.
Sau đó, màn hình TV thứ hai bị tắt mất, con rối trong chiếc TV thứ nhất lần nữa mở miệng nói chuyện: "Lựa chọn khiến người khâm phục, Arthur. Đừng sợ hãi, tử vong sẽ khiến cho linh hồn ngươi thăng hoa."
Xem ra trên màn hình này thật đúng là không phải video được thu lại.
"Cánh cửa kia..." Phong Bất Giác quay mặt lại, chỉ hướng cửa nói: "Nếu mở cánh cửa kia thì sẽ dẫn tới tử lộ."
Cổ con rối trong TV rung nhẹ một phát, không trả lời.
"Cách ngươi dùng từ rất đầy hàm ý... cũng rất cẩn thận. Ta xém nữa là bị ngươi gạt."
Phong Bất Giác nói: "Món đồ có thể giúp hắn 'chạy trốn', cũng có thể giúp ta 'ly khai nơi này'." Hắn cười nói: "Nếu như ta đem cái chìa khóa mở cửa, ta ngược lại sẽ chết đúng không?"
Con rối như trước không có trả lời, giữ im lặng.
"Ngươi nói ta 'có thể dùng nó để mở ra cánh cửa cuối cùng' nhưng lại chưa từng nói sau khi mở ra thì có thể sống, ta chỉ mới nghe 'ly khai' mà thôi."
Phong Bất Giác nói: "Mà gợi ý mấu chốt nhất là đoạn 'tên hèn giả nhân giả nghĩa Arthur Siegel lựa chọn cái chết, thì Johnan thật thà lương thiện sẽ có thể sống sót.'
Hắn xòe hai tay ra: "Ta phải nghĩ vài giây mới hiểu được, cái này cũng không hề mâu thuẫn. Bây giờ, Johnan lấy được cái chìa khóa, hắn có thể còn sống, mà 'tên hèn giả nhân giả nghĩa Arthur' đã chết. Ngay lúc đó, hắn vì bằng hữu mà có thể hi sinh bản thân, Arthur Siegel đã hoàn thành tôi luyện, từ một con người 'làm cho người ta khinh', 'linh hồn hắn đã được thăng hoa', ta nói có đúng không?"
Con rối cuối cùng cũng mở miệng: "Rất xuất sắc, ngươi đã tìm ra quy tắc trò chơi, nhưng việc này lại khiến cho ta nghi ngờ kết quả rèn luyện."
"Ngươi chẳng phải chỉ là một tổ số liệu kịch bản do hệ thống tạo ra thôi sao?" Phong Bất Giác nhìn qua, đi về hướng TV: "Chẳng lẽ đối với ngươi, lựa chọn của ta thực sự không đúng với kết quả logic đã tính trước? Thực sự việc lúc ta vượt qua kiểm tra lương tâm vẫn còn xảo trá rất quan trọng ư?"
Hắn ngồi xổm trước ti vi, dùng giọng điệu giống như ở bên trong đoạn ghi âm, hạ thấp âm thanh nói: "Lựa chọn cuối cùng của cái kịch bản này kỳ thật cũng không phải dựa vào sống hay chết mà là chính bản thân ta, ta cần phải vượt qua trò chơi của chính mình.
Nếu như ta nhập vai vào nhân vật, dựa vào tâm tính "Arthur Siegel" thì như trong tiềm thức của ta, cái tên phóng viên hèn hạ kia chắc chắn sẽ ham sống mà vứt bỏ người khác. Nếu dùng cái chìa khóa mở cửa, thì sẽ chết.
Nếu như ta hoàn toàn dùng tâm tính của một "người chơi" đi giải quyết vấn đề, vẫn như trước là dựa vào tiềm thức của ta mà chọn. Đối với người chơi Thiên Đường Kinh Khủng, đây đơn giản chỉ là một cái kịch bản mà thôi. Lựa chọn rất đơn giản, qua cửa hoặc GAMEOVER. Vì vậy, ta cũng sẽ đem chìa khóa mở cửa, cũng sẽ chết.
Chỉ có dựa vào cái nhìn khách quan lên nhân vật chủ quan: 'một người chơi phải toàn tâm đóng vai Arthur Siegel' mới có thể vượt qua tiềm thức của chính họ mà đưa tới quyết định chính xác. Nếu không giải được màn xiếc của ngươi thì ta cũng chọn ném cái chìa khóa vào đường ống, bởi vì đây mới chính là thuyết minh hoàn mỹ nhất đối với kịch bản này.
Mà khi đó, ngươi sẽ cho ta một kết cục kinh hỉ, là như vậy phải không?"
Màn hình TV vậy mà ngay lúc này đột nhiên tối thui, cứ như là cái con rối kia cưỡng ép cắt đứt cuộc trao đổi. Bên tai Phong Bất Giác lập tức vang lên giọng nói thông báo quen thuộc không có bất cứ sắc thái tình cảm nào của hệ thống:
[Bạn đã hoàn thành kịch bản, sau 60 giây tự động truyền tống]