Chương 1: Phong Bất Giác (1)

[Chào mừng bạn đã sử dụng sản phẩm của công ty chúng tôi]

[Bắt đầu quét, xin đợi một lát]

[Quét hình hoàn tất.

Số Chứng Minh Nhân Dân: SH13*313.

Họ tên: Phong Bất Giác

Thiết bị kết nối: Cabin cá nhân NL2055

Kiểm tra kết nối phần cứng: Ổn định... Không có thiết bị khác can thiệp vào.

Kiểm tra tình trạng thân thể: Bình thường

Chương trình kết nối thần kinh sẵn sàng.

Mời bạn lựa chọn hình thức đăng nhập]

[Bạn chọn hình thức "Không phải giấc ngủ".

Đang điều chỉnh...

Đã điều chỉnh xong, xin xác nhận vào trò chơi hoặc trở về mục trước]

[Chương trình bắt đầu chạy, sau 10 giây nữa sẽ tiến vào trò chơi...]

Sau khi đếm ngược xong, Phong Bất Giác nhanh chóng bước vào bên trong thế giới trò chơi.

Nơi hắn đang đứng rất giống thang máy, nhưng bên cạnh cửa lại không có nút điều khiển nào. Trên vách tường bên tay phải là một màn hình cảm ứng 32 inch.

Đối diện với cửa là một mặt kính lớn, có thể phản chiếu hình ảnh của người chợ từ đầu đến chân.

Phong Bất Giác nhìn ảnh của mình trong gương. Bây giờ hắn đã là một nhân vật 3D pixel CG sắc nét, mặc một chiếc áo sơ mi dài màu đen và quần dài, không có gì là đặc biệt.

Vẻ ngoài của nhân vật trong trò chơi gần như y đúc tướng mạo ngoài đời: chưa tới 1m8, tóc tai lộn xộn, những đường cong trên khuôn mặt khiến hắn trông có vẻ hơi nhu nhược.

Dưới sự hỗ trợ kĩ thuật của quang não đời thứ tư, trò chơi kết nối với thần kinh có thể khiến cho người chơi cảm nhận được trò chơi bằng cả ngũ giác.

Chỉ có điều không gian của trò chơi vẫn như trước, giới hạn ở hình ảnh CG, cho nên không có cách nào tạo cho người chơi cảm giác chân thật như quay phim hoặc chụp ảnh.

[Chào mừng bạn đã vào không gian đăng nhập của trò chơi, bên dưới là tất cả trò chơi cung cấp bởi công ty Mộng, mời lựa chọn để đăng nhập]

Âm thanh thông báo lại một lần nữa vang lên từ hệ thống, trên màn hình cảm ứng xuất hiện một ô biểu tượng để chọn.

Phong Bất Giác nghĩ thầm, tay nhấn vào một trò chơi duy nhất ở trên màn hình: Thiên Đường Kinh Khủng.

"Tổng cộng chỉ có một cái, vậy mà lại tạo ra cả một cái không gian đăng nhập như vậy... Công ty đang ám chỉ rằng sau này sẽ còn tạo ra thêm nhiều trò chơi khác hay sao..."

[Độ tuổi của người chơi phải từ mười sáu tuổi trở lên. Công ty chúng tôi khuyến cáo người có vấn đề về tim mạch, bệnh tâm thần hoặc có tiền sử các bệnh tương tự không nên tham gia trò chơi]

Không chỉ biểu hiện ở trên màn hình, giọng nói của hệ thống còn nhấn mạnh lại thêm một lần nữa. Sau đó trên màn hình xuất hiện ba ô biểu tượng. Một cái là "Xác nhận đăng nhập", cái khác là "Hủy bỏ", ở bên cạnh còn có một dòng liên kết cực bắt mắt: "Điều khoản miễn trách nhiệm".

"Bệnh về tâm thần à..." Phong Bất Giác tự nhủ: "Xem thử một chút cũng không sao."

Sau khi chọn mục thứ ba, trên màn hình lập tức bắn ra chằng chịt chữ và điều khoản. Từ thanh cuộn ở bên phải, có thể thấy toàn bộ điều khoản miễn trách nhiệm này rất là dài.

Người bình thường lúc bắt đầu trò chơi mà thấy cái đống này, mười người thì hết tám người là trực tiếp tắt đi, hoặc chỉ nhìn sơ một lượt, liền kéo đến dòng cuối, ấn đồng ý.

Nhưng Phong Bất Giác lại không bình thường...

Hắn năm nay 24 tuổi, là một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám. Sở thích là khi người khác hỏi hắn làm nghề gì, hắn sẽ chẳng biết xấu hổ mà tự xưng mình là "Nghệ thuật gia" hoặc là "Đại văn hào", nhưng điều này không quan trọng. Đầu tiên phải nói một chút tới chỗ khác người của hắn.

Đầu tiên, mục đích ban đầu của hắn để chơi trò chơi này là "chữa bệnh". Đương nhiên bệnh này không phải là bệnh nghiện internet mà là một căn bệnh thật sự.

Khoảng hai tháng trước, Phong Bất Giác đột nhiên nhận ra cơ thể của mình có gì đó không bình thường. Sau ba ngày, hắn rốt cục cũng đã xác định được một điều: mình đã mất đi cảm giác "sợ hãi".

Bất kể âm thanh hình ảnh có kinh khủng bao nhiêu thì cũng không thể kích thích được hắn. Hắn xem phim và đọc tiểu thuyết kịnh dị bất kể ngày đêm, thậm chí còn kết hợp với sức tưởng tượng của bản thân, cố gắng dọa chính mình nhưng vẫn là vô ích.

Dường như có một cái cánh cửa trong đầu hắn đã bị khép lại. Hắn biết rất rõ yếu tố nào là kinh dị, cũng nhận ra chỗ đáng sợ của từng bộ phim, nhưng hắn vẫn không cảm thấy sợ hãi.

Vì vậy, hắn đã tới một bệnh viện gần khu hắn sống để kiểm tra. Không đi thì thôi, vừa đi thì liền thấy vấn đề lớn. Kiểm tra cho thấy có một khối bóng mờ giống như là một hạnh nhân xuất hiển bên trong đại não của hắn, có khả năng là một khối u.

Sau đó, Phong Bất Giác đi thêm ba, bốn cái bệnh viện lớn số một số hai cả nước nữa, vậy mà không có bệnh viện nào có thể chẩn đoán chính xác, còn phương pháp trị liệu thì có đủ loại. Qua vô số lần xét nghiệm, sau khi gặp 'n' vị danh y, sau 'n lần chẩn đoán, Phong Bất Giác về cơ bản đã hiểu một điều, căn bệnh này có lẽ... có thể ghi vào sử sách được rồi.

Với tư cách là một người bệnh, hắn cần xem xét hai điều: Thứ nhất, tên căn bệnh này của hắn nên đưa cho vị bác sĩ nào sáng chế. Thứ hai, sau khi chết có nên cống hiến đại não cho thí nghiệm y học hay không, coi như là làm một chút cống hiến cho lĩnh vực khoa học nước nhà.

Hai tháng trôi qua, bóng mờ trong não bộ của Phong Bất Giác không có bất kỳ biến chuyển gì, không có chuyển biến xấu, cũng không có thu nhỏ lại hoặc biến mất. Các phương diện khác của cơ thể hắn hoàn toàn bình thường, vẫn rất khỏe mạnh. Sau khi cân nhắc được một thời gian, hắn dứt khoát từ chối trị liệu, trực tiếp xuất viện.