Chương 80: Nhân ngưu tộc

Không sử dụng Khí lực, lại băng rừng nên tốc độ của Minh giảm đi nhiều, và điều gì đến cũng đến.

“Phía sau…” Hồng Nguyệt lên tiếng cảnh báo.

Minh lập tức dừng lại thủ thế, nhưng không thấy kẻ nào đuổi theo nên quay người chạy tiếp, miệng khẽ cười:

“Ta chạy cũng khá nhanh, không thấy kẻ nào phía sau cả…!”

Nhưng vừa dứt câu thì nghe thấy hơi thở dài mang theo tức giận của Hồng Nguyệt, mặc dù nàng vốn đang thở rất yếu. Lần nữa hắn quay lại thì một tia sáng chói lóa từ trên cao bắn xuống rất nhanh. Minh hoảng loạn, hắn không hề phát hiện ra rằng đám VR kia không chạy như hắn mà...bay. Trong khi hắn còn đang lúng túng rút kiếm thì Hồng Nguyệt đã giơ bàn tay trắng hồng lên, và chỉ bằng một cái vẫy tay nhẹ nhàng, tia sáng kia bị một sức mạnh vô hình cản lại và tan biến.

“Ta…”

Minh đã bình tĩnh trở lại, cảm thấy mất mặt không nói nên lời. Bởi vì cơ thể hắn đang kiệt sức khi sử dụng trạng thái Bạch Thử và Viêm Báo quá lâu, tai đã không còn nghe rõ và cơ bắp cũng yếu hẳn.

Lúc này thì một nhóm VR cưỡi thú lao đến, cũng có kẻ bay bằng vật phẩm.

“Cẩn thận kẻ đang cưỡi Đại Bàng lửa…!” Hồng Nguyệt yếu ớt lên tiếng.

Minh nhìn theo, một gã VR bự con ngồi trên lưng một con đại bàng với lớp lông màu đỏ quanh cổ, đặc điểm dễ nhận biết của loài Cường thú mạnh mẽ rất được ưa thích ở Thiên Địa VR. Đám VR bay vòng quanh, gào rú điên loạn và chĩa súng xuống nhắm vào Minh.

“Ngươi có phải người tốt không?” Gã VR ngồi trên Đại Bàng lửa hỏi Minh.

“Ta mặc định sẽ tốt đối với tất cả các cô gái…!” Minh đáp lại, hắn cũng không hề tỏ ra lo lắng khi bị bao vây.

“Vậy giúp ta, đừng chết trước khi gặp Tha Nốt, vì như thế sẽ giúp bọn ta được hưởng trọn phần thưởng bắt sống…!” Gã VR mỉm cười nói.

Minh cảm thấy thích gã VR vui tính này, hắn cũng mỉm cười đáp lại: “Tất nhiên là ta sẽ không chết…!” Kèm theo đó là thanh kiếm to lớn được Minh kích hoạt.

“Đừng để bọn chúng cần chân, chỉ là một lũ VR yếu đuối!” Hồng Nguyệt thì thầm.

Vốn đang định tung ra một chiêu quét sạch bọn này, nhưng hắn cũng chỉ còn đủ sức cho một đường kiếm nên đành ngậm ngùi thu hồi Khí lực, mỉm cười nói với tên VR:

“Vậy thì...bọn mày đuổi theo tao tiếp đi…!”

Minh quay người chạy đi khiến đám VR nháo nhào rượt theo, nhưng nhìn thấy tốc độ của hắn rất chậm nên không khỏi cười vang trời. Đúng là bọn chúng yếu thật, chúng không phải lính của Tha Nốt mà chỉ là những kẻ mới vào game, chưa ‘lên đồ’, truy đuổi theo sự treo thưởng của Tha Nốt.

“Đừng chủ quan, cẩn thận chúng mở đường thoát dưới đất…!”

Giọng của một tên VR nào đó vang lên, gã đang cưỡi đại bàng lửa nghe có lý nên lập tức điều khiển thú cưỡi lao xuống ra đòn…

Vù vù…

Thú cưỡi được dùng làm phương tiện di chuyển, được sử dụng để thể hiện sự sang chảnh của chủ nhân và còn được dùng để hỗ trợ tấn công, thậm chí sức tấn công có thể còn vượt qua chủ nhân, giống như trường hợp của đám VR này.

Theo lệnh, con đại bàng xù lông cổ, lớp lông này bốc lên một ngọn lửa và lan xuống bụng, sau đó ngọn lửa chạy xuống và tụ lại ở hai chân to khỏe của nó. Nó thu cánh và lao xuống dùng đôi vuốt đang bốc cháy tấn công vào sườn Minh với tốc độ rất nhanh, tuy là Cường thú và chiêu thức khá đơn giản nhưng với bộ vuốt cực sắc nhọn và đôi chân khỏe, đại bàng lửa hầu hết chiến thắng trước các Linh thú khác loài và có đôi lần giao chiến với cả Thánh thú.

Vụt vụt…

Tuy đã xuống sức nhưng ở cự ly gần, Minh vẫn cảm nhận được mối nguy và dồn sức tránh né được hai đòn liên tiếp của con thú. Hụt đòn, nó bay lên và đảo cánh chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo. Tranh thủ khoảng trống, một gã GR bay bằng đôi cánh máy liền lao xuống nhằm tón gọn Minh.

“Biến…!” Một tiếng quát lớn, hắn giơ Phong Nha định chém thì phát hiện kẻ này đã đổi hướng tránh xa, kể cả đám đang bay phía trên cũng đồng loạt tản ra rất nhanh.

“Hề hề, bọn ta được dặn là chỉ cần theo dấu và tránh xa thanh kiếm đó...hề hề…!”

Minh cũng không cay cú, hắn biết bọn này có nhanh cỡ mấy cũng không thoát được Xung Kiếm nếu lọt vào tầm sát thương.

“Phải cắt đuôi bọn này…!” Hắn thì thầm như muốn nói cho Hồng Nguyệt nghe.

Nói là làm, Minh lấy ra cây chổi bay...nhét vào giữa hai chân khiến Hồng Nguyệt đang mệt mỏi cũng phải tròn mắt khó hiểu. Nhưng rồi vẫn trong tư thế cõng Hồng Nguyệt trên lưng, cả hai bay vút lên rất nhanh.

“Tại sao đến giờ mới chịu lấy ra?” Hồng Nguyệt thắc mắc.

Minh cười cười đáp lại: “Tại vì nó sẽ không bay được sau vài giây nữa...!” Lượng bột phép thuật mà hắn dùng làm ‘nhiên liệu’ cho cây chổi chỉ còn lại chút ít.

Đám VR điên cuồng đuổi theo, lại thấy Minh lao xuống dưới những tán cây nên bọn chúng cũng quên mất lời cảnh báo mà lao xuống theo. Rồi Minh đáp xuống đất…

“Xung Kiếm!”

Luồng kiếm khí cực mạnh quét tới, tiếng gió rít gào chói tai và những tia sáng lóe lên, con đại bàng lửa bị nghiền nát, những chiếc lông còn đang cháy cuốn theo cơn lốc bay cao lên trời.

Khoảng nửa tiếng sau, Minh lệu khệu bước không vững, há miệng thở hồng hộc nhưng vẫn giữ Hồng Nguyệt trên lưng, trước mặt hắn là thánh địa Mỹ Sơn. Băng theo lối mòn sẽ dẫn vào biệt cảnh Nhân Ngưu hoặc chỉ là...đi ra bên ngoài thánh địa.

“Nàng...nàng sao rồi…?” Trong cơn mệt nói không ra hơi nhưng vẫn trìu mến ngoái đầu hỏi Hồng Nguyệt, nhưng thứ nhận được chỉ là một cơn lạnh sống lưng.

Đôi con ngươi màu hồng lóe lên…

“Ngươi tưởng rằng như vậy là đủ lấy lòng ta? Ngươi vẫn sẽ chết vì chuyện với Minh Nguyệt, ngươi vẫn sẽ chết vì đụng tới thân thể ta, ngươi vẫn sẽ chết vì gọi ta như thế…Không ai được phép!”

Hồng Nguyệt rít lên, sát khí đủ để Minh biết thần chết đang ở trên lưng mình, nhưng vì lý do nào đó mà nàng vẫn chưa ra tay, nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội sống, phải tranh thủ tận dụng khoảng thời gian này. Hắn đành im lặng mà bước tới khoảng trống phía trước…

“Quái…! Hắn kể rằng sẽ có người gác cổng ở đây…!” Minh lầm bầm.

“Ta không biết... hắn mà ngươi nó là ai nhưng... hắn nói đúng rồi đấy!”

Đột nhiên một giọng trầm vang lên phía sau lưng làm Minh giật thót. Một thân hình cao lớn vạm vỡ với hai chiếc sừng cong tròn trên đầu, đôi con ngươi màu lam tỏa sáng.

“Ngươi muốn gì ở đây?” Một giọng khác lại vang lên, Minh quay lại nhìn thì vài chiếc bóng cao lớn kèm theo những đôi mắt màu lam khác cũng đã xuất hiện.

“Ta...ta muốn tị nạn…!” Minh lắp bắp.

“Ở đây không nhận tị nạn…!”

Sau tiếng đáp lại, tất cả những lính canh đồng loạt mờ dần chuẩn bị biến mất. Đây là hiệu ứng khi dịch chuyển từ không gian hiện tại vào biệt cảnh và ngược lại.

“Khoan, đợi đã...ta tên Hoàng Minh...ta có quen với Sửu Thành Niên…!”

Những chiếc bóng kia vẫn biến mất khiến Minh nghiến răng chửi thầm vì lần nữa quê độ trước Hồng Nguyệt. Nhưng còn đang bối rối chưa biết phải làm gì tiếp theo thì những Linh Ngưu kia xuất hiện trở lại, lần này còn có thêm hai thân hình cao lớn khác với một đôi mắt màu lam sáng rực và một đôi mắt màu lục hơi mờ, nghĩa là người này vừa tiến cấp Thánh thú.

Người có đôi mắt màu lam sáng rực kia thu hồi lại ánh mắt và tiến tới cười lớn: “Bạn hiền!”

“Sửu Thanh Niên...ha ha...ta đây…!” Minh mừng rỡ cười lớn bước tới, nhưng hành động của hắn làm những hộ vệ xung quanh lập tức thủ thế chiến đấu, chắn ngang hắn và Sửu Thành Niên.

Một người trong số những hộ vệ lên tiếng: “Xin thứ lỗi, nhưng người phía sau…!”

Lúc này Minh mới nhớ tới Hồng Nguyệt vẫn đang trong bộ đồ ninja bí hiểm.

“Người...người có thể gỡ mặt nạ cho họ kiểm tra được không?” Minh thì thầm.

Lúc này người sở hữu đôi mắt màu lục mới tiến đến, “Vấn đề không phải như vậy, vì bọn ta đã nhận ra khí chất của người này...một người...cực kì nguy hiểm...Hồng Nguyệt giáo chủ…!”

“Nếu không phải có ngươi đi cùng và...giáo chủ đang ở trên lưng ngươi thì bọn ta sẽ không bao giờ hiện thân trước giáo chủ…”

Những hộ vệ vẫn cẩn trọng trong cả lời nói lẫn hành động, không để lỡ lời mà tạo ra hiềm khích với Hồng Nguyệt.

“A...chuyện này…Thực tình, bọn ta đang rất cần một chỗ để ẩn thân và chữa trị...!” Minh lên tiếng.

“Bạn hiền, ngươi có thể được, nhưng người này thì…!” Sửu Thành Niên đáp lại.

“Ta đảm bảo...chỉ cần một chỗ để ẩn thân, người này, Hồng Nguyệt giáo chủ sẽ không làm gì tổn hại các người…!” Minh năn nỉ.

“Chúng ta sẽ không ngại ngần giúp ngươi nhưng… Đây là an nguy cả tộc… Xin ngươi hiểu cho! ”

“Ách...! Bỏ lại...người này ta cũng chết, mà ở lại cũng chết…!” Minh cuống lên, vì hắn dự cảm được một sự nguy hiểm cực lớn đang đến đây.

Hồng Nguyệt vẫn bất động trên lưng Minh, vẫn một bộ đồ đen huyền bí che kín toàn thân, nhưng đôi mắt của nàng dần hé mở, đôi con ngươi màu hồng lại hiện lên tạo một luồng sát khí cực mạnh, khác hẳn dáng vẻ yếu ớt hiện tại.

“Sửu Trung Niên! Ta muốn vào biệt cảnh của ngươi một thời gian, ngươi có từ chối không?”

Giọng nói lãnh lót mà sắc sảo, uy thế rất mạnh, tưởng chừng là nhờ vả nhưng lại là uy hiếp, khiến Sửu Trung Niên phải cố trấn tĩnh để không thay đổi sắc mặt.

“Nếu...giáo chủ đã có lời, thì ta đây sẽ chấp nhận…!” Sửu Trung Niên đáp lại nhưng ánh mắt lại nhìn trằm trằm vào Minh, như muốn nói rằng mọi trách nhiệm sẽ do hắn gánh chịu vì đã đem một cục nợ quá lớn đến.

“Vậy thì...mau mở cổng…Còn lại theo ta…!” Sửu Thành Niên quyết định nhanh chóng sau khi cha hắn đã phải nhượng bộ. Hắn cùng đám thuộc hạ là Linh Ngưu lần theo và xóa dấu vết của Minh, còn Sửu Trung Niên cùng hai Linh Ngưu khác dẫn Minh và Hồng Nguyệt vào biệt cảnh.

Ở một nơi hoang vu chỉ toàn đồi núi, một cánh cổng không gian kì lạ mở ra, một người nữ bước qua, nhìn xung quanh và cất tiếng:

“Thiên An? Biết nơi ta đến để chờ sẵn luôn…?”

Sau câu nói ngọt ngào như mật, một bóng người khác với gương mặt cực kì đẹp trai với mái tóc màu lam đậm hiện ra, khẽ cúi đầu rồi nói:

“Mong người trả lại cho chúng ta ‘Mũi tên băng giá’. Kết giới bảo vệ Thế giới đã yếu đi nhiều từ khi bị mất đi thứ đó…!”

Người nữ liếc đôi mắt cực kì quyến rũ về phía người có mái tóc xanh lam, đôi môi đỏ mọng đáp lại:

“Ta nhìn thấy một tương lại đen tối sắp bao phủ nơi đây, những trận chiến lớn sẽ diễn ra, và...kết giới của ngươi vẫn còn đó…!”

“Người nói thật chứ? Mũi tên băng giá của nữ hoàng nội y Băng Tâm là thứ duy nhất hiện tại có thể ngăn cản nữ hoàng chuyển giới!” Người có mái tóc xanh nghiêm nghị hỏi lại.

“Ngươi nên chuẩn bị để tránh hoặc lao vào những trận chiến đó thì tốt hơn là dành sức lực đi tìm ta để đòi lại mũi tên, bời vì...nếu không phải là ta, thì cũng sẽ có kẻ khác đến lấy đi…!”

Người tóc xanh không hỏi nữa. Mũi tên băng giá, bảo vật được Băng Tâm pháp sư tạo ra để bảo vệ kết giới của Thế giới, nhưng nó cũng luôn là thứ được mọi người, mọi tổ chức truy tìm, và cũng biết đích danh Thiên Địa hội là tổ chức đang cất giấu nhưng chưa ai lấy được, ngoại trừ người đang đứng trước mặt hắn, nữ hoàng thị phi…

“Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?” Một giọng nói khác vang lên phá tan sự tĩnh lặng mà Thiên An và nữ hoàng thị phi đang tạo ra.

Thiên An liền cúi đầu chào mỹ nhân vừa xuất hiện, một nữ nhân có sắc đẹp vẹn toàn với mái tóc màu đỏ rực như ánh hoàng hôn, nhưng đặc điểm nổi bật và quyến rũ nhất vẫn là đôi quả đào cỡ lớn rung rinh sau lớp áo ngắn mỏng tang, trên nó có hai chữ ‘Thiên Nhiên’ màu đỏ tỏa sáng.

Nữ hoàng thị phi không nhìn mà đáp: “Bời vì ta nhìn thấy...Băng Tâm sẽ hồi sinh… Ta cũng không biết cái đám đó sẽ làm gì với Băng Tâm nên tạm thời cất giữ ‘mũi tên’, nhằm cản trở bọn chúng hồi sinh nàng ta thêm được ngày nào tốt ngày đó…!”

Bên trong biệt cảnh Nhân Ngưu tộc…

“Ta xin được nói trước, chúng ta sẽ cử người giỏi nhất để...hỗ trợ cho giáo chủ, nhưng thực sự mà nói, nếu giáo chủ cũng đang...gặp khó khăn trong việc tự chữa trị thì nghĩa là điều đó cũng có thể vượt qua khả năng của chúng ta…!” Sửu Trung Niên cẩn trọng lo xa.

Hồng Nguyệt khó khăn đứng vững sau khi rời khỏi lưng Minh, lạnh lùng và bá đạo đáp lại: “Không cần thiết, tự ta xử lý được, các ngươi chỉ cần...không làm phiền!”

Cùng với đó là đôi chân nhỏ nhắn chệnh choạng bước vào, thấy thế, Minh định đưa tay đỡ nhưng bị nàng gạt ra, hắn quê độ bước theo, nhưng chỉ được một bước thì giật mình đứng lại, bởi Hồng Nguyệt đã dừng lại và đang liếc hắn.

“Ngươi muốn chết ngay bây giờ hay ra ngoài chờ chết?”

“Ách…!” Minh nhảy thót ra ngoài mà không thể nói gì thêm.

Cánh cửa phòng nghỉ được bố trí cho Hồng Nguyệt tự khép lại, Minh mếu máo gượng cười quay lại nhìn Sửu Trung Niên.

“Ta không cố ý đâu...chỉ là gặp tình huống khẩn cấp, mà ta thì chỉ còn nơi này để chạy đến…!”

Sửu Trung Niên xua tay đáp: “Ngươi không cần phải suy nghĩ, vốn dĩ chúng ta và Tàn Nguyệt giáo cũng không có mâu thuẫn, chỉ là đề phòng an nguy cho cả tộc nên trước đây chúng ta sẽ trốn biệt tăm khi có phù thủy tìm tới…”

“Thôi, bỏ đi, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đến nơi nghỉ ngơi…!” Sửu Trung Niên ra hiệu cho Minh đi theo...