Ở nhà Minh, Lệ đang chuẩn bị vào Thiên Địa VR lần thứ 2 sau khi nghỉ ngơi. Sau khi làm quen thế giới mới và tìm kiếm con trai nhưng không thu được tin tức gì, 8 tiếng trôi qua nhanh chóng khiến nàng phải thoát ra. Hiện tại, Lệ đã nạp hết số tiền mình có để tiếp tục đi tìm Hoàng Minh.
“Con thấy mẹ quá đáng lắm luôn rồi á…”
Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía cửa, Lệ đau lòng nhắm chặt mắt, đó là con gái lớn của nàng, chị của Hoàng Minh – Hoàng Yến.
Quay lại nhìn con gái, Lệ khó khăn nói: “Em của con đang ở trong đó, nó đang rất cần người thân…”
“Làm sao mẹ biết nó còn trong đó? Mẹ có thấy nó không?” Hoàng Yến tỏ ra ghanh tị vì cảm thấy mẹ mình thương Hoàng Minh hơn.
Hoàng Yến hơn Minh 1 tuổi nếu tính theo năm, nhưng nếu tính theo tháng thì hơn Minh tới 23 tháng, nàng sinh vào tháng 1/2052, còn Minh sinh tháng 12/2053. Thật ra Hoàng Yến ganh tị cũng chỉ vì nàng chưa tuổi để tự chơi một game 18+ trong hệ thống VR-21. Nàng cần mẹ mình giám hộ để có thể đăng nhập nhưng Lệ chỉ lo vào game Thiên Địa VR nên không giúp được. Chiếc tủ VR được thiết kế cho 1 người trưởng thành sử dụng và có thể làm giám hộ cho một người nữa dưới 18 tuổi, tức là 2 người có thể dùng chung, chơi chung với điều kiện là 1 người trên 18 tuổi, và 1 người dưới 18.
“Hay là con vào chung với mẹ, tìm được em rồi mẹ sẽ giúp con vào game mà con thích!”
Hoàng Yến nghe mẹ nói liền nhăn mặt khó chịu: “Cái game đó toàn đâm chém ghê thấy mồ…”
“Đâu có…con cứ vào rồi sẽ biết, vào một lần là sẽ muốn vào mãi luôn!” Lệ dụ dỗ.
“Mẹ nhớ giữ lời đó… vào mà không tìm thấy là lần tới phải đăng nhập cho con…” Hoàng Yến phụng phịu bước vào chiếc tủ.
Lệ mừng rỡ bước vào theo, chiếc tủ khởi động, Lệ là giám hộ cho con gái.
…
“Aaaa…chết đi đồ quái vật…”
Minh gào to cầm thanh kiếm quơ tứ tung chạy thẳng vào rừng, đằng sau là một con cò khổng lồ cao gần 3 mét đang đuổi theo. Chuyện là Minh đang lênh đênh trên con thuyền nhỏ bơi trở về thì gặp đám Cường thú lúc đầu, nhưng còn chưa biết chạy đường nào thì một bóng đen trên mặt sông lướt về phía hắn. Rồi hai cái chân khổng lồ của con cò đáp lên làm con thuyền chao đảo rồi lật úp vì con thú quá nặng. Kết quả là Minh nhanh chân bơi vào bờ trước khi bị con cua tóm được, nhưng lại bị con cò đuổi theo.
Quá sợ hãi nên Minh quên mất một việc là hắn có thể dùng Khí lực để tăng sức chạy, vì vậy chạy với sức người thường nên con cò là một Cường thú dễ dàng bắt kịp hắn dù nó bị cây rừng cản trở thân mình đồ sộ.
Cọocoo…
Con cò rống lên một tiếng rồi phóng cái mỏ như hai thân cây vào người Minh. Tuy đang cắm đầu về phía trước để nhìn đường chạy nhưng khi nghe thấy tiếng con cò ngay sau lưng, theo phản xạ hắn chém ngược về phía sau. Thanh kiếm chạm vào mỏ con cò làm cả hai cùng bật ra.
Con vật to lớn nhanh chóng đứng dậy nhưng không dám tấn công Minh nữa mà lui lại từ từ. Chờ cho con vật đi khuất, Minh mới thở phào tựa vào gốc gây nghỉ mệt.
“Tại sao…”
Nhìn vào thanh kiếm hỏi vu vơ một câu, Minh khó hiểu khi một thanh kiếm rỉ sét sứt mẻ lại có thể chém đứt tay gã VR kia, nhưng lại không chém được con cò có thực lực yếu hơn nhiều. Bật Mắt Thần để kiểm tra không tin nhưng chỉ hiện lên hai từ ‘Nanh Gió’ càng làm Minh khó hiểu, nhớ tới lúc ở trong hang động, gã kia không hút được thanh kiếm này, có nghĩa là nó không phải kim loại hoặc bản thân nó có thể kháng lại món bảo vật nam châm kia. Minh liền dùng ý nghĩ thúc động Mắt Thần.
“Chất liệu của cây kiếm?”
Mắt Thần chỉ hiện lên một từ cụt lõn: ‘Răng’
“Tên của thanh kiếm này là gì?”
‘Nanh Gió’
“Vậy đó là răng của con gì?”
‘Rồng’
“Vãi…” Minh bất ngờ thốt lên, gì chứ hắn đang cần tiền, răng rồng có thể đem bán được.“Vậy thanh kiếm này có giá bao nhiêu?”
…
Minh mừng thầm dù Mắt Thần không hiện giá, hắn nghĩ trong bụng sẽ đem về Thiên Địa Hội định giá rồi bán kiếm tiền.
“Vậy…so với cửa hàng vật phẩm của Thiên Địa hội thì thanh kiếm này ở cấp mấy?”
‘Cực Phẩm’
“VÃI…”
Minh nhìn hai từ vừa hiện ra mà hoa cả mắt, hắn vừa lượm được một Cực Phẩm. Ngồi một lúc mới hoàn hồn mà vẫn còn nghi ngờ độ chính xác của Mắt Thần, nhưng nghĩ lại thì Minh thấy đúng, người muốn giấu thanh kiếm này đã chọn một cách giấu không thể kĩ hơn đó là vất lay lắt trong hang động, người người đi qua mà không hề nhận ra, còn thanh kiếm mà bọn người VR kia tìm được trong tảng đá chỉ là để đánh lừa thiên hạ.
“Tên nghe chuối vãi… Nanh Gió nghĩa là Phong Nha, mà mình lấy được trong động Phong Nha, bản thân thanh kiếm cũng là răng nên gọi nó là Phong Nha đi…”
Minh nói thầm, ngay lập tức Mắt Thần hiển thị dòng chữ ‘Phong Nha Cực Kiếm’ làm Minh sướng rên.
“Đấy, tên như vậy mới chất’s chứ… Haha!”
Minh sung sướng tìm đường quay lại để khoe với lão Quân 21 về chiến lợi phẩm đầu tiên của mình.
…
Cùng lúc đó, tại một trụ sở bí mật của nhóm người đã đưa Minh vào Thiên Địa VR…
“Một đám vô dụng… chỉ có một thằng nhóc mà tìm không ra. Cả cái đám người bên ngoài nữa, báo cáo sai địa điểm mà còn lớn tiếng… Thật là bực mà…!”
Một gã nổi cáu sau khi thuộc hạ nói rằng không tìm thấy người, hắn là kẻ cầm đầu đám thuộc hạ đó. Bọn chúng đã chờ sẵn tại địa điểm mà chiếc máy VR nhái của bọn chợ đen đưa người ta tới để bắt họ làm nô lệ, nhưng hôm qua bị thiếu mất một người, chính là Minh nên bọn chúng phải chia nhau ra đi tìm.
“Thú vị đấy… ta cũng đang rảnh…đưa hình của tên đó đây…”
Giọng nói ngọt ngào vang lên, gã đang nổi cáu liền lễ phép lấy tấm hình của Minh ra đưa bằng hai tay cho người phụ nữ cực kì xinh đẹp.
…
Động Phong Nha…
Sau khi trao đổi chiêu thức, Thiên Long và Hoàng Anh cùng rời đi. Chỉ huy tóc hồng lấy ra một bảo vật trông như một chiếc máy tính bảng, trên đó đang hiển thị hình ảnh Minh vừa chém đứt bàn tay của gã VR với dòng chữ đang nhấp nháy: ‘VR không xác định’.
“Hừm…hay cho một kẻ vào đây bằng cửa hậu…”
Thiên Long để lại một câu rồi rời đi. Hắn là người thực thi luật lệ của Thiên Địa Hội, là người giám sát game thủ và cũng là người truy bắt những kẻ vào thế giới này bằng đường trợ đen.
Hoàng Anh đi được một đoạn thì dừng lại, trước mặt xuất hiện một nhóm người, tất cả đều kính cẩn cúi chào hắn, một tên tiến lại gần báo cáo:
“Thiếu chủ… thuộc hạ đã đuổi theo và tìm tới địa điểm ẩn náu của nhóm người Hà thành kia… Có bắt gọn không hay là cho chúng đi?”
“Cứ để bọn chúng đi, âm thầm theo dõi tìm địa điểm khác của bọn chúng…” Hoàng Anh trả lời nhưng mắt chăm chú nhìn vào vết xước hình nhát chém trên mỏ của con cò vừa chạy ra khỏi rừng.