Nhìn 3 thân hình tuyệt mỹ đang ôm nhau ngủ ngon lành sau màn hoan lạc mệt mỏi, Minh mỉm cười đắc ý vì đã thỏa mãn cả bốn người. Hiệp cuối cùng diễn ra trên chính chiếc giường này, còn hiện giờ Xuân Phước và Hảo Hảo nằm nghiêng ôm nhau ngủ, nơi giữa hai chân các nàng vẫn còn chảy ra thứ nước trắng đục trong khi Diệp Vy nằm úp bên cạnh, khe mông nàng cũng dính đầy tinh dịch của hắn.
Còn Minh? Hắn đang ngồi xếp bằng phía cuối giường, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt vận công, chợt Minh trợn tròn mắt ngạc nhiên khi vừa vận khí. Nguyên Khí của hắn đang lóe lên không phải 3 mà là 4 màu, 4 ấn kí đang tỏa sáng trên bề mặt viên ngọc. Biết rằng xoạc là cách để tiến cấp bí pháp này nhưng Minh cũng thực sự kinh ngạc khi tiến 2 cấp cùng 1 lúc ngoài tưởng tượng của hắn.
Đưa Nguyên Khí ra lòng bàn tay, Minh thúc động Mắt Thần nhìn vào ấn kí màu vàng.
‘Dục Tâm Nhi. Thuộc tính thụ động: Tăng gấp đôi tốc độ hồi phục khí lực.’
Minh chau mày nghĩ thầm: “Nhi là thể loại gì nhỉ? Nhi…nhỏ…ấu…là ấu dâm à?”
“Là Hảo Hảo…đúng rồi, ẻm mới 13…há há!” Minh vỗ đùi cái bẹp đắc ý, hắn biết mỗi tầng của Dục Tâm là một thể loại làm tình nhưng lại không biết loại nào sẽ giúp hắn lên tầng.
Nhe răng cười nhìn qua ấn kí màu lam đang tỏa sáng…
‘Dục Tâm Đa. Thuộc tính chủ động: Tuyệt kĩ Phá Khí.’
“Đa…? Đa là..nhiều…là some à? Vãi cả lão Quân đặt tên nghe như kẹt!” Minh khịt mũi khinh bỉ.(Tên do thằng tác giả chim ngắn viết đại ra nhưng nghe khắm quá nên đổ thừa @@)
“Còn cái…Phá Khí…Đù…thơm!” Sung sướng cười toe toét, đúng thứ hắn đang cần.
Căn phòng trở nên yên lặng và chìm dần vào màn đêm khi Minh ngưng cười để tập trung khám phá năng lực mới.
Sài Thành, Thiên Long đứng trong góc khuất trên sân thượng của một tòa nhà, trầm tư nhìn về hai chữ Lan Mách đang tỏa sáng trên tầng 5 của tòa nhà đối diện, tòa nhà cao nhất Sài thành vừa được khánh thành. Tòa nhà này cũng là vấn đế nóng nhất của Thiên Địa hội hiện tại vì nơi đây hoàn toàn do các băng nhóm và cá nhân xây nên, thu hút một lượng lớn người chơi. Lan Mách đáp ứng đầy đủ mọi nhu cầu từ giải trí đến lịch luyện, buf sức mạnh và đặc biệt là một trung tâm thương mại chất lượng không kém Trung Sơn của Thiên Địa hội. Và điều làm Thiên Long lo lắng chính là bọn hắn không thể kiểm soát được bên trong tòa nhà, không thể nắm bắt được thông tin về những gì diễn ra trong đó.
Một nhóm Linh thú bay ngang làm Thiên Long thoát khỏi dòng suy tư, hắn chăm chú dõi theo. Nhóm thú hạ cánh xuống trước sảnh Lan Mách thu hút mọi ánh nhìn vì kẻ dẫn đầu là nhân vật được truyền tai nhiều nhất vài ngày qua, Phố chủ Phố Tây, kẻ đang cưỡi một con rồng rất lớn với đôi mắt màu lục sáng rực.
“Đó là…Thánh Long…”
“Nghe nói hắn đi tìm bảo bối tử thần, bị trúng một lời nguyền rồi mất tích từ đó…”
“Ta cũng có nghe qua, lời nguyền khiến hắn không thể thoát game nên ai cũng nghĩ rằng hắn đã…chết hoặc không còn tồn tại trong thế giới này…”
“Nhưng nhìn con thú chiến kia thì không thể lẫn vào đâu được…”
“Quả thật Phố chủ đã trở về…thiên địa VR sắp có sóng to gió lớn rồi…”
Những lời bàn tán của đám đông không ngừng vì một trong những kẻ VR mạnh nhất đang hiện diện trước mắt. Chỉ nhìn qua thú cưỡi là con rồng cấp Thánh hùng mạnh cũng đủ để chứng minh phố chủ kia là thật.
Từ tầng 4 của Lan Mách, một nhóm 3 người xinh đẹp ngồi quanh chiếc bàn tròn nằm ở một vị trí khuất nhưng vẫn có thể quan sát toàn cảnh phía trước sảnh.
“Đi đâu cũng gặp cái đám này…” Tuyết Hoa nheo mắt nhìn nhóm Phố Tây phía dưới rồi nàng nói tiếp: “Nếu không muốn có thêm rắc rối một cách vô lý thì ta khuyên hai người tốt nhất nên tránh xa bọn chúng…”
Ngồi bên cạnh là hai mẹ con Hoàng Yến và Lệ, khẽ gật đầu đồng ý. Sau một thời gian rối loạn vì đã quan hệ với thằng em trai của mình, tuy rằng quan hệ trong game nhưng Hoàng Yến vẫn gặp phải một chút vấn đề về tân lý nên quyết định tạm thời không vào game, chờ tới lúc nàng đủ 18 tuổi thì tạo một nhân vật mới có thể hoạt động độc lập. Và tất nhiên, nàng vẫn chọn hình dạng nhân vật tương tự thế giới bên ngoài với vẻ đẹp thuần túy mà không cần dùng đến chức năng ‘phẩu thuật hoàn mỹ’ của game.
Tuyết Hoa mỉm cười phá tan không khí trầm lặng: “Nhưng ở đây thì không cần lo lắng quá, vì tòa nhà này cũng có một luật bất khả xâm phạm tương tự ở Thiên Địa hội, áp dụng cho tất cả những ai đặt chân vào, đó là ‘nghiêm cấm gây hấn, gây chiến dưới mọi hình thức’.”
“Nếu lỡ…oánh nhau thì hình phạt là gì?” Hoàng Yến thắc mắc.
“Tống cổ ra khỏi đây và cấm trở lại vĩnh viễn…” Tuyết Hoa đáp.
Lệ chỉ tay, hướng vào gã to cao trùm áo kín người và hỏi: “Vậy…nếu kẻ gây chiến là hắn thì sao?”
“Kể cả hắn cũng không ngoại lệ…”
“Nhưng…ai có đủ khả năng để…tống cổ và cấm hắn trở lại đây?” Hoàng Yến hỏi tiếp.
Tuyết Hoa mỉm cười: “À…các người có biết vì sao tòa nhà này có tên Lan Mách không?”
Lệ và Hoàng Yến cùng lắc đầu, nàng nói tiếp: “Vì thế lực đóng góp nhiều nhất để xây dựng tòa nhà này chính là Bách Hoa…”
“Lan là Dạ Lan của Bách Hoa phái…thì ra là vậy…” Lệ gật gù.
Hoàng Yến hỏi: “Vậy còn chữ Mách…?”
“Là tên của một người bí ẩn khác, cũng là VR, rất ít khi xuất hiện nhưng mỗi lần xuất hiện đều là những sự kiện chấn động.”
“Ngươi là người của Bách Hoa phái, Bách Hoa phái lón mạnh như vậy hèn chi ngươi không sợ ả Thiên Nga kia…” Lệ nói.
Tuyết Hoa mỉm cười: “Hihi, ta vẫn sợ đám người đó mà… Mà mới nhắc là tới liền, nhìn kìa…”
Lệ và Hoàng Yến nhìn theo hướng Tuyết Hoa chỉ, trong đám đông vây quanh trước sảnh có một người mang chiếc mũ trùm kín đầu cố tình che đi mái tóc, nhưng đã gặp qua nên Lệ và Tuyết Hoa dễ dàng nhận ra ngay đó là cô nàng đỏng đảnh Thiên Nga.
“Để xem ả tạo phốt gì nữa… Mình đi thôi…!” Tuyết Hoa đứng lên.
“Đi đâu?” Hoàng Yến thắc mắc.
“Đi kiếm cho hai người món đồ hóa trang…vì chọn nhân vật có hình dáng tương tự thế giới bên ngoài sẽ đem tới rắc rồi cho mình đó…nhiều kẻ ức chế trong đây sẽ tìm đối thủ ở thế giới ngoài kia để trả thù.” Tuyết Hoa đáp lại rồi kéo Lệ và Hoàng Yến đi. Ngay khi cả ba người cất bước thì bên dưới lại xôn xao…
Nhóm người Phố Tây đã tiến vào tòa nhà. Đám đông chưa kịp thở phào vì một kẻ cực mạnh xuất hiện thì lại giất thót vì một kẻ khác cũng nổi danh không kém hiện thân. Gọi là hiện thân vì kẻ này…chui lên từ mặt đất. Một vòng sáng xuất hiện, sau đó là một đám rễ cây trồi lên đem theo gã. Gã bước thẳng vào trong không một chú do dự, đám rễ cây cũng chui xuống đất, vòng sáng cũng biến mất. Nếu Tuyết Hoa còn nán lại quan sát thì nàng sẽ nhận ra ngay đó chính là kẻ địch chung của nàng lẫn Phương Chi, chính là gã thanh niên đã xuất hiện lúc Minh, Hoàng Yến và Phương Chi vừa thoát khỏi giam cầm của Lê Thương, gã đã lấy đi cây linh mộc cổ thụ sau đó ngăn cản Hoàng Yến và Phương Chi thoát game.
Từ xa, Thiên Long vỗ trán cái bép tỏ vẻ chán nản khi thấy Thiên Nga đang mon men đi theo đám người Phố Tây.
“Con nhỏ này, lại đi gây chuyện…”
Trời hừng sáng, trong khu rừng tĩnh lặng của Đà Lạt, sự tĩnh lặng khi màn đêm dần nhường lại chỗ cho bình minh, đột nhiên một âm thanh vang dội đánh thức cả khu rừng, tiếng gió, tiếng cây cối sụp đổ và tiếng cười sảng khoái…
Minh cười toét miệng, thở hổn hển nhìn đường kiếm mà mình vừa tạo ra, một kiếm thổi tung một loạt cây rừng dù hắn đã có ý hướng đường kiếm lên trời...
“Khà khà, cuối cùng…cuối cùng cũng làm được…!”
Sau lưng, Diệp Vy lên tiếng: “Khác hẳn với lần trước…”
“Là ta có ý chém vào không trung chứ không thì cũng quét sạch một khoảng rừng như lần trước rồi…” Minh lý giải, hắn đã nhờ Diệp Vy ra đây giúp mình luyện tập.
Diệp Vy lắc đầu: “Ý ta không phải uy lực của đường kiếm, mà là khí chất của ngươi khi dùng chiêu đó… Lần trước…ngươi rất…hoang dại, cứ như…một con thú đúng nghĩa…”
Bị nói giống thú nhưng Minh không hề tỏ ra tức giận mà còn gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, vì lần trước ta dùng mảnh Long Nguyên làm nguồn lực tạo ra đường kiếm, còn lần này ta dùng Khí lực của bản thân…”
“Vậy là…khi mảnh Long Nguyên kết hợp với thanh kiếm thì ngươi sẽ bị mất kiểm soát…” Diêp Vy từ từ ngồi xuống, nàng khẽ nhăn mặt khi bờ mông căng tròn chạm vào mặt ghế vì cửa sau của nàng vẫn còn ê ẩm sau một ngày cuồng nhiệt với Minh.
“Đúng vậy…nhưng lần trước ta mơ hồ nhận ra bản thân, nhận ra xung quanh, nhưng cái ham muốn chém giết cực mạnh thôi thúc ta phải vung kiếm… Còn lần đầu tiên thì ta mất kiểm soát hoàn toàn…”
Diêp Vy suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ta nghĩ, việc kiểm soát bản thân khi dùng chiêu thức đó liên quan tới ý chí, khi dùng khí lực của ngươi thì không sao, nhưng khi dùng khí từ mảnh Long Nguyên thì ý chí của Long thần trong thanh kiếm vùng dậy xâm chiếm bản thân ngươi… Vì vậy, lịch luyện để tăng cường ý chí sẽ giúp ngươi có thể sử dụng được thanh kiếm mà không bị mất kiểm soát như thế…Nhưng ta đoán, nếu ngươi cố sử dụng sức mạnh đó trong lúc suy yếu thì rất có thể ngươi sẽ bị sát ý của thanh kiếm xâm chiếm ngươi hoàn toàn, lúc đó ngươi sẽ không thể lấy lại ý thức…”
Diệp Vy là một người thông minh nên những gì nàng nói ra đều hợp lý, Minh chỉ biết gật gù tán thành.
“Nhưng…ngươi dùng chiêu đó bằng cách nào?” Diệp vy tò mò, Tôn Vinh là một kẻ mạnh thực sự, nàng rất tò mò làm cách nào mà hắn có thể hạ Tôn Vinh chỉ với một đường kiếm.
Minh đáp: “Trận chiến lần trước, ta nhận ra phong thuộc tính trong cơ thể, từ đó phát hiện ra một điều mà khi bình thường không thấy. Đó là ta có thể thấy được gió của bản thân và gió của đối phương…”
“Gió của đối phương?” Diệp Vy nhíu mày.
Minh gật đầu, “Lúc Tôn Vinh lao đến, ta đập mảnh Long Nguyên vào Phong Nha và chờ cận chiến với gã, nhưng trong khoảnh khắc đó ta nhận ra gió của bản thân và gió của đối phương chạm nhau sinh ra một hiện tượng kì dị, ta liền chém vào chỗ đó và kết quả là…một kiếm quét sạch cả khu rừng…”
“Hiện tượng kì dị?” Diệp Vy hỏi.
“Rất khó tả, nhưng thứ ta cảm nhận rõ nhất chính là nơi giao nhau đó rung lên khá mạnh…có thể là do Xung phong…”
Minh đáp rồi giơ nắm đấm lên, vận Khí, một quả cầu trắng mờ hiện ra bao quanh nắm đấm của hắn. Hắn có thể điều khiển Xung phong như vậy là nhờ tuyệt kĩ Phá Khí mới có được.
“Xung phong…!” Diệp Vy đưa tay chạm vào quả cầu, nàng vội rụt tay về vì cảm nhận được sự rung chấn dữ dội.
“Không ngờ…thật không ngờ ngươi có thể tạo ra Xung phong bằng Khí lực…”
Diệp Vy nói tiếp: “Nhưng ta thấy, ngươi cũng không kiểm soát được sức mạnh của đường kiếm đó…đúng không?”
“Đúng vậy…ta không thể điều khiển được… Vì vậy nếu có đồng đội phía sau kẻ địch thì cũng bị đường kiếm quét qua…” Minh đáp.
Cả hai im lặng một lúc theo đuổi suy nghĩ riêng, rồi Diệp Vy lên tiếng trước: “Ta nghĩ ngươi nên đến mộ Cửu Long, có thể sẽ giúp ngươi sử dụng được thanh kiếm dễ dàng hơn…”
“Mộ Cửu Long?” Minh hỏi lại.
“Phải…ngươi chưa từng nghe qua?”
Diệp Vy hỏi rồi nhận được cái gật đầu của Minh, nàng nói tiếp: “Cửu Long là nhóm mạnh nhất thế giới này hơn 50 năm trước, gồm 9 Thánh Long hùng mạnh lần lượt là Long Khánh, Long Thành, Long Bình, Long Hải, Long Biên, Long Xuyên, Long Mỹ, Long Điền, Long Hồ. Cùng với Thần long Long An là sinh vật mạnh nhất khiến loài rồng trở thành loài bá chủ thế giới. Nhưng sau trận siêu đại chiến, loài rồng diệt vong, cả Thần long cũng phải bỏ mạng nên nhóm Cửu Long cũng không tránh khỏi thảm cảnh. Đồng bằng sông Cửu Long chính là nơi họ bại trận, nhưng mộ thì nằm ở nơi khác…”
“Nghe đồn, sau chừng đó năm vẫn chưa có ai có thể vào mộ Cửu Long, không phải vì nơi đó có sức mạnh ghê gớm bảo vệ, mà là bất kì ai tới đó đều…tự dưng quay đầu trở về…”
Minh trợn mắt: “Tự quay về…?”
“Đúng vậy, ta nghĩ nơi đó có một lời nguyền khiến người ta nhụt chí…”
Nghe đến đây, Minh đã hiểu, hắn nắm chặt tay đầy kiên định: “Ta sẽ đến đó…”
Nhìn ánh mắt của Minh, Diệp Vy tinh ý nhận ra trong hắn còn có chuyện gì khác khiến hắn hắn quyết tâm như vậy, nàng hỏi: “Ngươi muốn…cứu ai sao?”
“Cứu? Sao nàng biết?” Minh bất ngờ rồi nói tiếp: “Nhưng không chỉ cứu một người, mà ta còn nhiều người phải bảo vệ…” Hắn tiến tới nắm tay Diệp vy trìu mến.
“Xí…tự lo cho ngươi đi…!” Diệp Vy rút tay lại.
“Nhắc mới nhớ, ta muốn hỏi nàng một chuyện, nàng có biết một người, à không, một con bé tầm 16 tuổi có mái tóc màu hồng, rất giỏi phép thuật…?”
Thấy Diệp Vy tròn mắt nhìn mình, Minh xoa đầu: “À…ta từng gặp qua nhưng chỉ biết có vậy?”
“Tóc màu hồng thì có nhiều người nhưng theo như lời ngươi tả thì bà ta chính là giáo chủ Tàn Nguyệt giáo – Hồng Nguyệt!” Diệp Vy trả lời.
“Bà ta?” Minh ngơ ngác hỏi.
“Phải, gọi là bà ta vì ta biết 50 năm trước cũng có một…con nhỏ 16 tuổi tóc hồng xuất hiện trong trận siêu đại chiến.”
Minh hít một hơi thật sâu, 50 năm thì người ta sẽ mạnh thêm cơ nào, giờ hắn mới hiểu tại sao ba của Gia Linh không chịu nói, “nhưng như vậy là quá mất niềm tin” hắn nghĩ thầm.
Cả hai lại rơi vào im lặng…bình minh ló dạng…