Mọi loài sinh vật trong thế giới này đều có khả năng luyện Khí. Khí là sức mạnh tinh thuần giúp tăng cường năng lực của cơ thể và có thể chuyển hoá thành nhiều dạng sức mạnh khác như lửa, nước hay sắt thép.
Tuy là thời loạn lạc nhưng luật pháp vẫn được duy trì một cách mong manh để đảm bảo hoà bình giữa các chủng tộc và các thế lực với nhau. Vùng kiểm soát của các thế lực cũng được tái dựng và xây mới nên người dân cuộc sống của người dân nơi này ổn định.
…
Đứng giữa hang động dường như còn nguyên vẹn không bị tàn phá, Minh say sưa chiêm ngắm vì khi còn ở thế giới bên ngoài hắn chỉ vùi đầu vào máy chơi game chứ không quan tâm gì thứ khác. Bảo vệ đoàn chia nhau tản ra canh chừng, còn nhóm Như Bảo và những người khác tìm chỗ cắm trại.
“Vãi cả kiếm…”
Một gã bảo vệ lên tiếng khi thấy thanh kiếm cũ kĩ sứt mẻ bị kẹt giữa hai tảng đá, gã khinh thường tung chân đá vào cán kiếm làm nó rung lên bần bật và lắc lư liên hồi.
“Haha…chắc là kiếm của người mở đường tìm thấy hang động này đầu tiên…”
Một gã lên tiếng làm đám đông cười theo, vì hiện tại vũ khí có thể dùng để chiến đấu đều là bảo vật được chế tạo kĩ càng, bằng mắt thường có thể phân biệt được, còn thanh kiếm kia chỉ như một con dao thái rau bình thường.
Nhưng đột nhiên…
“Aaaa….” Một người bảo vệ bay ngược vào trong với tiếng la kinh hãi, khẩu súng văng ra xa.
Như Bảo và những người còn lại đều vào thế chiến đấu, tất cả đều chĩa súng ra phía cửa hang. Người bảo vệ vừa bị hạ một cách nhanh chóng tới mức không kịp xả đạn chứng tỏ kẻ địch rất nguy hiểm.
Minh cũng hoảng loạn nhưng nhanh chóng bình tĩnh, hắn dùng Mắt Thần để quét nhưng không có hồi đáp, vì hạn chế của Mắt Thần là chỉ đọc được thông tin khi nhìn thấy đối tượng, mà hiện tại ngay cả người mạnh nhất nhóm là Như Bảo cũng không phát hiện ra đối phương.
Dù gì thì cũng là một game thủ giỏi, nghĩa là người có phản xạ và phán đoán tình huống tốt, Minh liền quay ra phía sau cùng lúc với Như Bảo. Cả hai trợn mắt bất ngờ vì có ba người đứng sau lưng từ lúc nào không hay.
“SAU LƯNG…!” Như Bảo lập tức báo động rồi vận toàn lực bảo vệ cơ thể và đẩy Minh ra xa, biết điều nên hắn cũng nhanh chóng nấp vào một góc.
Ba người kia trông khá trẻ, mặc những bộ giáp đắt tiền vẫn đứng tại chỗ, không thủ cũng không tấn công.
“Các người…là VR?” Như Bảo lên tiếng, nàng dễ dàng nhận ra vì vòng đeo tay của bọn chúng, đó là vòng hỗ trợ khẩn cấp được phát cho người chơi sau khi họ khai báo danh tính với Thiên Địa Hội ở Sài Thành, chỉ những người chơi đến từ Thiên Địa Corp mới có thứ này.
VR là tên gọi chung của những người dùng máy VR-21 để vào thế giới Thiên Địa VR, tên này do những người ‘bản địa’ gọi. Tuy là ảo nhưng đây vẫn là một thế giới, sinh vật trong thế giới này vẫn có cảm giác và cảm xúc thực sự. Những người dùng máy VR-21 gọi đây là thế giới ảo, nhưng chính bản thân họ cũng là ảo ở trong thế giới này, vì thế người ta gọi những người đó là VR. Lợi dụng vào tiền bạc để vô tư buff sức mạnh và tính năng ‘bất diệt’, nghĩa là nếu chết ở đây thì sẽ thoát ra và có thể chơi lại từ đầu nên những người VR trở thành một trong những mối đe doạ lớn nhất cho cả thế giới này. Khi hỏi về người VR, người ta miêu tả trong 2 từ: man rợ và dâm tặc.
“Rồi sao?”
Một gã nói với vẻ mặt khinh thường và rút kiếm chém một đường theo chiều ngang. Minh hoảng hốt khi Mắt Thần đo được uy lực của đường kiếm mạnh tới mức 22, đường kiếm lướt đi thật nhanh, Như Bảo và người của nàng nhanh chân né được, lập tức giương súng đáp trả. Nhưng khi nòng súng còn chưa hướng vào mục tiêu thì gã VR đứng giữa giơ tay lên, bàn tay hắn mang một găng tay trông như làm từ kim loại, gã nắm bàn tay đó lại rồi giật mạnh về đằng sau. Tưởng chừng vô hại nhưng găng tay đó là một bảo vật có tác dụng như nam châm, hắn giật lấy mọi khẩu súng của nhóm Như Bảo và ném qua một bên trông rất dễ dàng. Chính hắn lúc nãy đã giật khẩu súng của người bảo vệ từ phía sau khiến khẩu súng đập vào ngực người bảo vệ và bay ngược ra sau, trông như bị đánh tứ hướng cửa hang.
“Tất cả lùi lại!” Như Bảo ra lệnh cho đồng đội, nàng biết đối phương rất mạnh.
“Các người dám tự ý gây chiến, vi phạm thoả thuận giữa…”
Còn chưa nói hết câu, Như Bảo liền bị gã còn lại lao tới tung một đấm, hắn là kẻ mạnh nhất và biết nàng cũng không phải hạng thường nên tung đấm thăm dò. Tả lâu nhưng sự việc diễn ra rất nhanh chỉ trong vài giây.
Minh run cầp cập, Mắt Thần cho hắn biết cú đấm của gã mạnh 40, còn Như Bảo không tránh kịp nên phải tung chưởng đỡ đòn, bàn tay nhỏ bé chạm nắm đấm to lớn, va chạm mạnh mẽ khiến cả hai dội ngược lại mấy bước, âm thanh va chạm vang vọng khắp hang động.
Hà thành hơn người ở chỗ có vũ khí quân đội còn lại sau ‘tận thế’, kết hợp với khả năng tu luyện nên có sức mạnh đủ để bá chủ một vùng. Nhưng đó là tính trên một cuộc chiến lớn, khi mà những vũ khí hạng nặng như pháo và lên lửa phát huy tác dụng, còn những trận chiến nhỏ lẻ như hiện tại thì súng đạn cá nhân khó làm nên chiến thắng trước đối thủ có tốc độ nhanh hơn.
Sau cú đấm, gã biết nàng đã dùng toàn lực, còn gã chưa dùng hết lực nên cả ba cùng cười rồi xông về phía Như Bảo. Minh núp một chỗ không dám nhìn, đánh đấm bình thường hắn đã sợ rồi mà giờ một cú đấm mạnh gấp vài chục lần như kia thì có cho tiền hắn cũng không dám ngó mặt lên.
“Đánh…” Như Bảo ra hiệu và lấy ra một con dao găm thường thấy của quân đội, nhưng đó là một bảo vật có giá trị hơn nhiều lần. Nàng cũng xông lên tấn công, những người còn lại cũng dàn đội hình bao vây 3 gã thanh niên.
Quản lý của nhóm Như Bảo là người mạnh thứ 2 trong nhóm, hắn cầm một cây baton cố tách thanh niên cầm kiếm ra xa. Trong khi những học viên còn lại đánh tay không với gã mang bao tay nam châm.Tiếng la hét, tiếng va chạm, tiếng dao kiếm và súng đạn dâng cao rồi thưa dần… Cuối cùng Minh nghe ‘hự’ một tiếng trong góc hang, hắn quay lại thì không ai khác đó chính là Như Bảo. Nhóm của nàng quá yếu so với kẻ địch nên lần lượt bị hạ, bản thân nàng còn cầm cự được cho tới khi 3 đánh 1.