Chương 26: Bong bóng vỡ

Tiếng ồn ào cười nói của trẻ con làm Minh tỉnh dậy, từ từ hé mắt, cảnh đầu tiên hắn thấy là mái nhà bằng lá đơn sơ.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Nhìn sang bên, một ông lão với gương mặt phúc hậu đã ngồi ở đó sẵn. Minh không trả lời mà cũng nhìn lão với ánh mắt không hiểu chuyện gì.

“Chúng tôi tìm thấy cậu ở bìa rừng…”

Lúc này thì hắn mới nhớ lại chuyện trước đó, bất lực trước đám Cường thú nên bản thân mình đã gắn mảnh Long Nguyên vào Phong Nha rồi không nhớ gì nữa, mở mắt ra thì đã ở đây.

“Đây…đây là đâu?”

Minh bừng tỉnh ngồi xộc dậy hỏi gấp, phải nói rằng điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Hoàng Yến là Phương Chi.

“Cậu cứ bình tĩnh, chúng tôi đã tìm kiếm kĩ và chỉ thấy một mình cậu cùng xác của đám thú rừng…”

Ngưng lại vài giây rồi lão nói tiếp: “Đám thú đó…là do cậu làm?”

Thấy Minh lại nhìn mình bằng ánh mắt ‘vô tội’, ông lão nói luôn: “Tôi cũng đoán là không phải cậu làm, vì với sức lực của cậu hiện tại và thanh kiếm này thì không thể…”

Nghe nói tới thanh kiếm thì hắn sửng sốt thêm lần nữa, rồi mừng rỡ khi nhìn thấy Phong Nha đang dựng ở vách nhà.

“Cháu…cháu phải tới chỗ đó…”

Không cần lão trả lời, Minh cầm lấy Phong Nha rồi chạy thẳng ra cửa.

“À…Cảm ơn ông…”

Sựng lại nói một câu rồi hắn lao đi, ông lão lắc đầu ngán ngẫm rồi cũng đuổi theo.

Sững sờ nhìn khoảng rừng lớn bị cắt ngang, cây cối đổ rạp. Minh lặng im nghĩ tới tình hình của hai cô gái. Tuy biết rằng họ không như mình, cho dù có bị gì đi nữa thì họ vẫn còn ở thế giới ngoài kia, nhưng đây là một thế giới đem lại cảm giác, cảm xúc chân thật nhất nên Minh không thể cầm lòng, hắn sợ rằng mình đã gậy ra chuyện này, và có thể chính mình cũng ra tay với Hoàng Yến lẫn Phương Chi.

“Ô, chào cậu…”

Nghe tiếng nói vang lên sau lưng, Minh giật mình quay lại thì thấy ông lão đã đến và đang nói chuyện với một con sóc. Kì lạ ở chỗ đó là lão nói tiếng người còn con sóc chỉ kêu lên rít rít nhưng cả hai đều hiểu được.

“Cậu sóc đây đã chứng kiến mọi việc…các cô gái đi cùng cậu đã biến mất sau khi gây ra chuyện này…”

Thở phào nhẹ nhõm, Minh yên tâm hơn vì có thể chắc chắn rằng hai cô gái của hắn đã trở về an toàn. Nhưng mà…

“Chuyện này là…là do hai người kia làm?”

Minh ngạc nhiên hỏi lại, Hoàng Yến và Phương Chi đã rất yếu, không thể có sức mạnh khủng khiếp cỡ này.

“Là ba người…”

“Ba người?”

Ông lão nheo mày khi thấy hắn thắc mắc nên hỏi lại con sóc đang ngồi trên tay mình. Một người một thú rù rì một lúc thì gương mặt lão có phần trở nên ngưng trọng, nhìn Minh săm soi từ đầu tới chân rồi mới nói.

“Lúc cậu…biến hình, một cô gái khác đã tới đánh ngất cậu rồi lấy thanh kiếm đó…chém một nhát... Hai cô gái đi cùng cậu biến mất sau đó…”

“Một nhát chém mà như thế này…”

“Cậu sóc còn nghe được cô gái đó nói chuyện với thanh kiếm, rằng cậu…không biết xài kiếm, và đường kiếm kia là sức mạnh cơ bản…”

Biết rằng Cực phẩm có uy lực rất mạnh nhưng Minh chưa từng nghĩ tới chỉ một nhát chém mà có thể san bằng một khu rừng với diện tích lớn thế này, mà đó lại còn là sức mạnh cơ bản. Vậy nếu là tuyệt kĩ thì sức mạnh sẽ như thế nào? Minh bồi hồi, hắn có chút mừng rỡ vì nắm trong tay một vũ khí mạnh, nhưng rồi có chút xấu hổ nhục nhã khi không thể phát huy được sức mạnh đó.

“Cậu cùng nhóm với hai cô gái kia?”

Nghe ông lão hỏi, Minh khẽ gật đầu.

“Vậy…cậu cũng là VR?”

Tuy trẻ trâu nhưng Minh vẫn nhận ra được rằng lão có ý khác khi hỏi câu này, không rõ đó là gì nên hắn lưỡng lự suy nghĩ không biết nên gật đầu hay phủ nhận, đúng lúc này có người từ xa gọi lớn. Lão cũng không hỏi nữa và Minh cũng không trả lời, hai người cùng trở về.

Minh ở lại căn nhà lá nghỉ ngơi, còn ông lão theo người kia vào trong làng giải quyết chuyện gì đó, lão là trưởng làng. Nằm nghỉ, Minh dùng Mắt Thần kiểm tra vị trí…

“Ôi đệt…”

Thốt lên một câu, Minh không ngờ rằng cái cây của mụ Lê Thương đã đưa hắn đi hàng trăm cây số, lúc gặp lại Minh Nguyệt và nhóm của Lệ là còn ở gần Đà Nẵng, vậy mà giờ đang ở Qui Nhơn, khu rừng kia là vị trí của cái cây, kết giới đặc biệt của nó cộng với phép thuật của Lê Thương nên dường như không ai có thể tìm thấy, ngay cả chỉ huy của Thiên Địa Hội cũng không tìm được, duy nhất có thanh niên đã nhổ gốc cây, vì gã là một kẻ bí ẩn…

Nghĩ vẫn vơ một lúc thì lim dim ngủ, rồi hắn lại tỉnh dậy vì tiếng ồn ào của trẻ con lần nữa. Bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, là cảnh tưởng mà từ trước tới giờ hắn chỉ thấy ở trong phim hoặc biểu diễn ảo thuật. Những đứa trẻ tầm hơn 10 tuổi đang cố gắng nhấc một cục đất bằng nắm tay lên theo không trung, nhưng là không hề chạm vào mà nhấc lên bằng sức mạnh vô hình, chúng đang luyện phép thuật.

Bất cứ ai cũng có thể luyện phép thuật, nhưng để trở thành một phù thuỷ đúng nghĩa thì cần phải có trí thông minh hơn người.

“Không có điều kiện để đưa bọn nó tới trường nên cứ để chúng tự học vậy…”

Ông lão đã trở về, cùng đứng cạnh Minh nhìn đám trẻ. Hắn không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng hỏi:

“Ông…sao ông có thể nói chuyện với con sóc đó vậy…?”

“Haha…không phải ai cũng biết được điều này đâu, đó là bí mật của ta đó. Ban đầu ta nghĩ cậu quá may mắn khi còn sống trước kẻ mạnh đã phá huỷ khu rừng nên không ngại cho cậu biết, nhưng…”

Lão ngập ngừng, Minh hiểu, chính bản thân hắn cũng không rõ chuyện gì khi đó nhưng chắc chắn là chuyện không tốt.

“Con trai…nghe lời khuyên của ta…đừng để chuyện đó xảy ra nữa…Cậu sóc nói rằng khi đó cậu trở nên điên loạn, tuy không phá hoại bằng cô gái kia nhưng nguy hiểm không kém, đó cũng là do cô gái đó đã khống chế cậu…chứ nếu không…”

Minh lặng người, hắn gật đầu bằng ánh mắt kiên định.

Lão trở về lấy đồ rồi lại đi tiếp, một mình buồn nên ra chơi cùng đám trẻ cho khuây khoả, Minh cũng tập tành học phép thuật theo chúng, dù chỉ là năng lực cơ bản nâng một vật lên nhưng hắn cũng không làm được ngay, cục đất của hắn chỉ nhúc nhích chứ không thể bay lên.

Không làm được nên bị đám nhỏ cười vào mặt nhưng hắn không hề giận giữ, tự ái hay xấu hổ mà ngược lại còn làm trò chọc cười bọn chúng. Bước đầu thì ai cũng thế, dù là thuật chú đơn giản nhất cũng cần phải thông hiểu nó mới sử dụng được.

“Quang ơi…về ăn cơm…” Đang cười nói vui vẻ thì một cô bé xinh xắn tầm 13, 14 tuổi gần đó gọi to.

“Dạ…”

Thằng nhóc lớn nhất đám đáp lại rồi phủi tay chuẩn bị đi về, thấy vậy Minh vội hỏi nó:

“Đó là chị em à?”

“Đúng rồi anh!”

“Tối anh tới nhà em chơi!”

Minh nháy mắt với nó, vừa nói vừa lấy ra một ít bột phép thuật chôm được của Lê Thương, đổ một ít vào chiếc lá gói lại dúi vào tay nó. Thằng nhóc sáng mắt, dù chưa từng được thấy nhưng nó cũng biết đó là bột phép thuật và là loại bột thượng đỉnh, nhanh tay nhận lấy, nháy mắt đáp lại rồi chạy về. Nhìn cô bé ngoay ngoảy bước đi, Minh thầm hỏi không biết thế giới này bao nhiêu tuổi thì đi tù?

Tối đó Minh đòi theo ông lão đi tuần tra, chủ yếu là canh me tới nhà cô bé thì lấy cớ mỏi chân để nghỉ mệt. Nhưng sự việc diễn ra không theo ý hắn, thằng nhóc tinh ranh đòi thêm một ít ‘bột trắng’ mới chịu dẫn Minh vào nhà, nhưng trong nhà lại là một gã thanh niên khác khoảng 18 tuổi mà như lời thằng nhóc nói đó là kẻ đã tán tỉnh chị nó vài tháng nay.

Không vào trong nhà mà chỉ ở ngoài sân chơi cùng thằng nhóc, Minh nghĩ gì đó rồi hỏi: “Quang! Hình như làng mình hay bị quấy rối hả?”

Nghe Minh hỏi, ánh mắt của thằng nhóc 12 tuổi trở nên kiên cường khác hẳn cái mặt non choẹt của nó.

“Đó là lý do em phải mạnh lên, bọn chúng mạnh hơn các hộ vệ…!”

Quả thật thằng nhóc rất khá, so với độ tuổi của nó thì dùng được phép thuật hay Khí lực đều là đáng nể.

“Bọn chúng là ai?”

Thằng nhóc nghiến răng: “Là đám người VR, tuần nào cũng đến đây kiếm chuyện, hôm trước xém chút nữa thì chúng bắt chị Linh đi rồi…bọn chúng rất mạnh nhưng một ngày nào đó em sẽ đập tụi nó nhừ tử…”

Linh là chị gái nó, cũng là cô bé mà Minh đang nhắm tới, nhưng điều thằng nhóc vừa nói khiến hắn đã hiểu vì sao ông lão lại hỏi hắn có phải là VR hay không. Cảm giác như chính mình là tên tội phạm, Minh lặng im không nói gì nữa. Rồi Linh xuất hiện, không hiểu sao Minh thấy cô bé xinh hơn lần đầu gặp.

Vì né đối thủ cạnh tranh nên Minh vẫn cứ ở ngoài sân, nhưng cả buổi mà nói chuyện làm quen cũng không được, cô bé chỉ liếc hắn vài cái rồi lấy cớ trốn trong phòng, thanh niên kia chai mặt cứ ở lại mà không chịu về. Minh chép miệng chán nản, thầm nghĩ ‘để mai tính’ rồi theo ông lão đi tuần.

Các làng nhỏ ở xa đều như thế, đều phải tự thân bảo vệ mình. Những người mạnh nhất làng được chọn làm hộ vệ, cảnh tuần đêm khiến Minh nhớ lại lần trước cũng ở một ngôi làng, hắn đụng độ đám Sát Lang, rồi gặp Minh Nguyệt.

“Không biết lần này có chuyện gì không, có được gặp người đẹp nào nữa không…”

Suy nghĩ vẫn vơ, rồi tiếng ồn ào trong đêm ngắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, chuyện thì có chuyện nhưng người đẹp thì không, chỉ có ‘người quen’ đến.

“Báo động…bọn chúng đến rồi…”

Tiếng loa cảnh báo vang lên, mọi người rời khỏi nhà tụ tập lại thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm sẽ do một hộ vệ dẫn đường trốn vào rừng, trong rừng ban đêm nguy hiểm nhưng bọn VR còn nguy hiểm hơn nhiều, vì thế vào rừng trốn là lựa chọn khả thi nhất, người hộ vệ sẽ bảo vệ nhóm khỏi thú rừng. Tuy vậy họ cũng không dám vào sâu, chỉ ở bìa rừng chờ đến khi đám người VR bỏ đi thì trở về, vì đám này ngại vào rừng tìm người.

Chuyện này diễn ra thường xuyên nên chỉ trong chốc lát mọi người đã di tản xong. Minh cũng theo một nhóm tiến vào bìa rừng, chỉ còn một nhóm hộ vệ ở lại ẩn nấp đề phòng bọn VR tìm vào rừng thì cản lại cho các nhóm kia có thời gian rút vào sâu trong rừng hơn. Dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm cô bé của hắn nhưng không thấy, có lẽ cô bé đã theo nhóm khác.

“Bọn chúng đến rồi…”

Tiếng ai đó thì thầm, họ thấy một nhóm ba bóng trắng băng băng trên con đường chính của làng. Riêng Minh thì khác, hắn có Mắt Thần, Mắt Thần có chế độ nhìn đêm và zoom, hắn có thể thấy rõ mặt của ba kẻ kia, là đám người mà hắn đã gặp trong động Phong Nha, là đám người đã sát hại đồng đội của Như Bảo, là đám người định hãm hại Như Bảo của hắn.

“Không ổn rồi…chết tiệt…”Hộ vệ lầm bầm.

“Chuyện gì vậy ạ?” Minh thì thầm hỏi lại.

“Bọn chúng đang đến gần cái hố rác…ở đó có người…!”

Là một cặp vợ chồng, cô vợ mang bầu sắp sinh nên không thể chạy nhanh được, họ đành trốn tạm dưới đó, gọi là hố rác nhưng rác chỉ là nguỵ trang.

“Khakha…trốn à?”

Tiếng cười lớn vang lên, tất cả cùng nhìn về khoảng đất trống, nơi có đống rác lớn.

“Thả vợ tao ra…”

Bốp…

Tiếng người đàn ông gào lên rồi im bặt, người chồng lao lên khi cô vợ bị một gã túm cổ lôi lên, tay còn lại của gã bị đứt một nửa đánh bay ông chồng ra xa, không rõ sống chết.

“Trốn đi…cứ trốn đi…Bọn bay có 30 giây để ló mặt ra đây, nếu không tao sẽ đạp nát quả bóng này…”

Gã vừa nói vừa vỗ vỗ vào bụng bầu của người phụ nữ, bị bóp cổ nên cô ta không thể kêu lên dù là tiếng khóc.

Khoảng lặng chết chóc bao trùm…ai có thể ra…?

Hơn 20 giây trôi qua… Nhóm hộ vệ gần đó cũng không có động tĩnh, vì nếu họ ra, bị hạ hết thì dân làng gặp nguy khôn cùng.

“Hết giờ…khà khà…!” Một gã cười man rợ.

“Thả cô ta ra đi…”

Ông lão xuất hiện, sau lưng là hai hộ vệ khác, họ là nhóm hộ vệ ở lại, khi ba người quyết định ra mặt thì những người còn lại cũng di chuyển ra xa.

“Tao nói là tất cả chứ không phải ba thằng già tụi mày…”

Bùm…

Một tiếng nổ lớn cực nhanh, ông lão trưởng làng và hai hộ vệ không kịp lùi lại, họ bị nhốt bằng cái lồng tương tự lần trước chúng nhốt Minh và Như Bảo, nhưng lần này là cái lồng khác chất lượng hơn.

“Khà khà…tao sẽ cho bọn bay thấy bong bóng nổ…!”

Người phụ nữ ngã ra đất, bị bóp cổ nghẹt thở nên không còn sức mà lết đi, gương mặt tái nhợt sợ hãi, ánh mắt van xin nhìn gã đàn ông đang co chân lên, cô ta chỉ biết đưa tay ôm lấy bụng mình.

“Bọn khốn…dừng lại…”

Ba người bị nhốt điên cuồng la hét, họ cố phá cái lồng nhưng không thể.

“Khà khà…”

Chân gã lao xuống, hai kẻ còn lại cười thích thú nhìn vào bụng bầu chờ nó nổ tung, dân làng từ xa bất động, họ biết rằng dù có ra thì bọn chúng cũng không tha cho mình, những người hộ vệ thì nghiến răng ken két, họ muốn liều chết với bọn chúng nhưng còn nhiều người cần được bảo vệ.

Bàn chân được cường hoá cứng chắc lao xuống…

Tiếng vụt xé gió vang lên, hai bóng đen lao đến…