Chương 94: Thiên Đạo Phi Tiên

Ngồi trên vai Trần Khiếu Thiên, Trần Kính Huyền có chút nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi:

- Cha, người nghĩ sư phụ có đến đón con không?

- Ha ha, tự nhiên là phải đến đón nhi tử của ta rồi!

Trần Khiếu Thiên cười lớn, tuy nhiên không giấu nỗi sự lo âu, bất quá không có biểu hiện ra ngoài.

Như Yên lão tổ ngẩn đầu nhìn Trần Kính Huyền thật sâu, trong mắt tràn ngập sự yêu thương.

Đứa bé này không những thông minh mà còn biết cách nhìn nội tâm người khác, cơ hồ chưa từng làm qua chuyện gì quá đáng.

Hơn hết là Trần Kính Huyền còn được một vị tiền bối đích thân nhận làm đệ tử, vinh dự bậc này mấy ai có được?

Tuy không nỡ để Trần Kính Huyền gia nhập tông môn, nhưng nàng biết, giữ đứa bé ở lại gia tộc là chuyện không thể.

Bởi vì gia tộc không có nhiều tài nguyên để tu luyện, cho nên tốt nhất vẫn nên nghe theo Nguyên Thiên Tử.

Bốn người cứ thế đến được đỉnh núi, lúc này mặt trời cũng đã ló dạng, đem từng tia nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của mọi người.

Trần Kính Huyền dang tay tiếp đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới, không quên hét lớn một tiếng thật sảng khoái.

Nghe hắn thét thoải mái như vậy, Trần Khiếu Thiên mỉm cười, thuận miệng nhắc nhở:

- Huyền nhi, theo sư phụ về tông môn thì phải tu luyện cho thật tốt!

- Dạ!

Trần Kính Huyền gật đầu như gà mổ thóc, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ tự tin mười phần.

Nói gì thì nói, hắn rất thích tu tiên, bởi vì tu tiên có thể trường sinh, hơn hết là được bay lượn trong trời đất.

Đó chính là ước mơ của hắn, cho nên hắn sẽ thực hiện cho bằng được, chắc chắn không làm phụ mẫu ở nhà thất vọng.

- Ha ha, như vậy mới đúng là nhi tử của ta.

Trần Khiếu Thiên cười lớn, vẻ mặt tràn đầy thâm thúy, nói:

- Huyền nhi! Lên tông môn, thấy cô nương nào xinh đẹp thì cứ tìm cách quấn lấy. Nếu cưới được nàng, nói không chừng sẽ giúp gia tộc chúng ta vượt qua chặng đường khó khăn phía trước.

Mẫu thân Trương Anh Mạch đứng một bên nghe vậy thì thò tay ngắt eo Trần Khiếu Thiên.

Như Yên lão tổ thì lấy tay vỗ vỗ thái dương, đúng là đứa trẻ này không biết xấu hổ chút nào, hơn nữa còn dạy hư trẻ con.

Bất quá, nàng không có lên tiếng phản đối, dù sao thì suy nghĩ của Trần Khiếu Thiên rất hợp ý nàng.

Mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng từ nhỏ đến lớn đều nghe lão cha nhà mình nói thế, nên hắn đành gật đầu cho có lệ.

Hơn hết là từ nhỏ, Trần Khiếu Thiên đã truyền cho hắn rất nhiều kinh nghiệm tán gái, nói cái gì "không biết chủ động sẽ ế cả đời".

Hắn nghe cha mình nói, đẹp trai không bằng chai mặt, cứ mặt dày theo đuổi sẽ có ngày lấy được vợ.

Năm đó cha hắn cũng làm như vậy mới lấy được mẫu thân, nên hắn phải học hỏi theo mới được.

Lúc này, ánh mặt trời đã chiếu sáng rõ ràng cảnh vật bên dưới, để cho sương mù dần dần tan biến.

Trần Kính Huyền ngẩn đầu nhìn về phương xa, nơi đó có một cánh đồng rộng lớn.

Nơi đó, hắn thấy mấy chấm li ti đang di chuyển, hiển nhiên là nông phu đã ra đồng.

Tuy nói chỗ hắn sinh sống là tu tiên giới, nhưng tu sĩ cũng phải ăn để sống, nhất là những người dưới Kết Tinh Kỳ.

Nhìn cảnh tượng bao la bát ngát phía trước, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ khó nói nên lời.

Ngắm nhìn cảnh núi non đồng ruộng hồi lâu, lúc này Trần Kính Huyền phát hiện ở phía chân trời có một cái bóng đang phi hành về phía mình.

- Lăng không phi hành!

Trần Kính Huyền không khỏi hâm mộ, nghe lão tổ nói tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở lên mới có thể làm được như vậy.

Cùng lúc đó, cha mẹ cùng lão tổ cũng nhìn thấy một màn này, khiến tâm tình kích động không thôi.

Không tới hai tức sau, cái bóng kia đã xuất hiện trước mặt mọi người, đó là một lão nhân râu tóc bạc trắng.

Người này một thân bạch y, mái tóc trắng muốt, đai lưng đeo một tấm ngọc bội màu đen.

Trên đỉnh đầu có một cây trâm bằng gỗ, quần áo tung bay theo gió, nhìn rất có khí chất tiên phong đạo cốt.

- Nguyên tiền bối! Rốt cuộc ngài cũng đã tới!

Trần Khiếu Thiên cùng Như Yên lão tổ bước đến phía trước ôm quyền thi lễ.

Trương Anh Mạch thấy vậy thì đẩy nhi tử ra phía trước, Trần Kính Huyền thấy vậy liền làm theo:

- Đệ tử bái kiến sư phụ!

- Ừm! Tốt!

Nguyên Thiên Tử nhìn hắn gật đầu mỉm cười, tiếp đó hướng phụ mẫu cùng lão tổ nhà hắn, nói:

- Khiếu Thiên tộc trưởng, hôm nay ta tới để mang đồ nhi về tông môn, các ngươi còn gì chưa nói thì nói đi.

- Nguyên tiền bối, phụ tử nhà ta đã nói xong từ trước, hiện tại không còn gì để nói nữa.

Trần Khiếu Thiên lắc đầu, cái gì cần nói hắn đã nói suốt năm năm này, có lẽ mưa dầm sẽ thấm đất.

Nhưng trái ngược với Trần Khiếu Thiên, Trương Anh Mạch có chút chần chừ, thấp giọng hỏi:

- Tiền bối, không biết khi nào Huyền nhi mới được về thăm nhà vậy?

- Đợi hắn mười tám tuổi sẽ trở về thăm nhà, các ngươi không cần lo lắng.

Nguyên Thiên Tử hiểu được sự lo lắng của Trương Anh Mạch, lão liền mỉm cười trấn an.

Tiếp đó, hai bên hàn huyên thêm một chút thì chia tay, Nguyên Thiên Tử liền mang hắn lăng không tiến về phương xa.

Trương Anh Mạch, Trần Khiếu Thiên cùng Như Yên lão tổ đứng đó nhìn theo hình bóng của hai người bọn họ.

Đến khi bóng dáng của Trần Kính Huyền đã biến mất ở đường chân trời, Trần Khiếu Thiên mới thở ra một hơi, cùng người nhà lặng lẽ xuống núi.

Về phần sự tình hôm nay, tự nhiên có rất ít người biết tới, cho dù có biết, bọn họ cũng không truyền ra ngoài.

Trở lại Trần Kính Huyền, lúc này hắn đang ôm chặt đùi của sư phụ nhà mình, một bên gào thét:

- Sư phụ... sư phụ, người phi hành chậm chậm thôi! Nếu đồ nhi rớt xuống dưới thì biết làm sao đây?

- Huyền nhi, ngươi cũng biết sợ sao?

Nguyên Thiên Tử nhìn thấy khuôn mặt thích thú của đồ tôn nhà mình xong chỉ biết lắc đầu.

Miệng thì nói sợ rớt xuống dưới, nhưng nhìn khuôn mặt của hắn xem?

Có chút nào là sợ hãi cơ chứ?

Đây rõ ràng là hận lão không thể phi hành nhanh hơn được nữa kia mà?

- Sư phụ, người còn món đồ chơi nào có thể phi hành không? Đồ nhi cũng muốn có một cái như vậy!

Trần Kính Huyền hơi rụt đầu, nhe răng mỉm cười dò hỏi, quyết tâm muốn chiếm được một chút tiện nghi.

- Khỉ con nhà ngươi...

Nhìn thấy khuôn mặt vô tội của hắn, Nguyên Thiên Tử đành thở dài, có chút nhịn không được, nói:

- Thôi được, khi đến tông môn, vi sư sẽ tặng ngươi một kiện pháp khí phi hành. Đến lúc đó, ngươi muốn bay kiểu gì thì bay.

Trần Kính Huyền kinh ngạc không thôi, hắn nhớ không lầm thì pháp khí phi hành vô cùng đắt đỏ.

Cho dù lão tổ nhà mình cũng không có nỗi một kiện, vậy mà sư phụ nói cho liền cho, đây là giàu đến cỡ nào?

Có điều, hắn không quá quan tâm đến điểm này, miễn sao có pháp khí để phi hành là được rồi.

- Ha ha, sư phụ là số một... sư phụ là số một. Về sau sư phụ nói thế nào thì liền như thế đó.

Trần Kính Huyền vui mừng quá đỗi, nhịn không được mà hét lớn một tiếng, để cho giọng nói vang vọng khắp bầu trời.

Chim chóc khắp nơi nghe được âm thanh gần thét của hắn liền đập cánh bay loạn xạ, khiến cả bầu trời rơi vào hỗn loạn.

Nguyên Thiên Tử thấy cảnh này chỉ biết im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải.

Tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng lão biết đây chính là một tên "đại ma vương" chính tông.