Đáng lý khi nuốt đan dược vào, đan dược sẽ phân giải, theo đó lan ra khắp nơi trong cơ thể.
Cho dù pháp lực có thâm hậu cỡ nào, cũng không thể làm dược lực biến mất một cách kỳ lạ như vậy.
Bạch Tử Vân lặng lẽ tra xét toàn bộ cơ thể của hắn một lần nữa, nhưng tìm khắp nơi cũng không nhìn ra chỗ bất thường nào.
Trần Vũ cười khổ, Hắc Tháp không muốn hắn có thêm thọ nguyên, thì làm gì cũng vô dụng.
Bây giờ ngồi tĩnh tâm suy nghĩ, hắn thấy có gì đó không đúng lắm.
Nếu Hắp Tháp muốn thôn phệ thọ nguyên của hắn, vậy làm ngay từ đầu cho rồi, cần gì phải chờ thời gian dài như vậy.
Hơn nữa, Hắc Tháp còn cố tình đưa ra hai cái điều kiện.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy mình giống như bị ép phải chọn điều kiện thứ hai.
"Đạo trời có được tất có mất?!"
Trần Vũ nhớ lại câu nói của tiểu tháp, trong đầu không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt đột nhiên có chút biến hóa.
Mà khi nãy, nhìn thấy những hành động vừa rồi của Bạch Tử Vân, hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Danh tiếng của Duyên Thọ Đan hắn đã nghe qua.
Lần đó, đan dược này là vật áp trục của Tàng Trân Các, nghe nói giá khởi điểm không dưới một vạn linh thạch.
Vậy mà Bạch Tử Vân nói đưa liền đưa, không chút do dự.
Cho dù có ngu ngốc đến mức nào, hắn cũng biết trong mắt đối phương, mình đã có chút phân lượng.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ không biết nên trách hay là cảm ơn Hắc Tháp một tiếng.
Dù sao thì cũng nhờ nó, hắn mới biết bên cạnh vẫn còn một người bạn hữu.
Lần này, thấy Bạch Tử Vân định dùng cách khác để gia tăng thọ nguyên, hắn nhìn nàng rồi lắc đầu, bấy nhiêu đã đủ rồi.
Khi nào Hắc Tháp còn tồn tại trong cơ thể, thì dùng cách gì cũng vô dụng cả thôi, nhưng nó đến cùng là thứ gì, điều này làm hắn vô cùng tò mò.
Thấy hắn kiên quyết như vậy, Bạch Tử Vân đành thu hồi ý định, tuy nhiên nàng muốn biết nguyên nhân khiến hắn trọng thương.
Nhưng với tính cách của Trần Vũ, Bạch Tử Vân biết một khi hắn không muốn nói, thì rất khó để hỏi thăm, nên chỉ có thể bỏ qua.
"Đa tạ tiên tử đã giúp đỡ, ngày sau có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ báo đáp." Trần Vũ hướng đối phương ôm quyền chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt hiện rõ sự chân thành.
Thấy hành động của hắn, nữ tử nhẹ lắc đầu, âm thanh dễ nghe vang lên: "Không cần đa tạ, lúc trước ngươi từng giúp ta, bây giờ ta giúp lại, xem như báo đáp ân tình khi ấy."
Trần Vũ không trả lời, hắn mỉm cười rồi ngã người nằm xuống mỏm đá, đem tất cả gánh nặng vứt khỏi người.
Theo ánh trăng chiếu xuống, vẻ đẹp của Bạch Tử Vân càng thêm tô điểm, khiến hắn càng nhìn càng không dứt ra được.
Hai người cứ như thế, một người ngắm trăng, người kia thì ngắm nhìn người còn lại, một lúc lâu sau, Bạch Tử Vân quay sang nhìn hắn, tùy ý hỏi:
"Ta đẹp lắm sao?"
Câu hỏi bất ngờ phá vỡ sự yên lặng, Trần Vũ không né tránh ánh mắt đó, mà nhìn thẳng vào rồi gật đầu như gà mổ thóc.
Thấy điệu bộ như gà mổ thóc của hắn, Bạch Tử Vân hơi mỉm cười, mà hắn cũng không nói gì, thu hồi ánh mắt ngẩn đầu nhìn lên bầu trời.
"Có phải nguyên nhân là vì tấm ngọc bội này, tiên tử mới biết tình cảnh của ta?" Trần Vũ ngồi dậy thò tay vào trong áo lấy một mảnh ngọc bội, đưa lên ánh trăng quan sát.
Thật ra không cần nàng nói, hắn cũng mơ hồ đoán được một phần.
Tại sao khi ngọc bội bị vỡ, Bạch Tử Vân lại xuất hiện ở chỗ này.
Nếu nói đó là trùng hợp, có đánh chết hắn cũng không tin, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Thấy ngọc bội bị vỡ, Bạch Tử Vân không nói lời nào, xòe bàn tay ra trước mặt hắn, ý muốn thu hồi lại.
Hắn cũng không từ chối, lấy hai mảnh vở đặt lên tay nàng, chỉ thấy Bạch Tử Vân nhẹ lắc cổ tay, bọn chúng đã biến mất vô ảnh vô tung.
Một nam một nữ lại rơi vào trầm tư, mỗi người đều chạy theo suy nghĩ riêng, không ai lên tiếng nói với nhau câu nào.
Lúc này cơn cuồng phong nhè nhẹ thổi qua, làm mái tóc Trần Vũ và Bạch Tử Vân tung bay trong gió.
Cảnh tượng đôi nam nữ cùng nhau ngắm trăng trên mỏm đá vậy mà đã trở thành cái bóng không thể quên trong tâm trí cả hai.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, hôm sau Bạch Tử Vân không có rời đi, mà muốn ở lại quan sát hắn một thời gian.
Nghe vậy hắn liền lắc đầu từ chối, Trần Vũ không phải người thích làm phiền người khác.
Nhưng ý nàng đã quyết, hắn có nói thế nào cũng không thay đổi được.
Tính cách này thực sự quá giống hắn, cho nên Trần Vũ đành nghe theo, nhưng trong lòng lại vui như được mùa.
Sáng sớm Bạch Tử Vân đưa hắn hai viên đan dược chữa thương, sau khi ăn vào liền thấy dễ chịu hơn hôm qua rất nhiều.
Tới khi cảm thấy đã khỏe hơn một chút, Trần Vũ tìm nơi có quang cảnh đẹp nhất để đào huyệt mộ.
Làm xong hết thẩy, hắn thu lại toàn bộ đồ vật của Trương Phong, sau đó cẩn thận để thi thể nhập thổ vi an.
"Trương huynh yên tâm, nếu tương lai đệ có thể trở về Trấn Nam Quốc, nhất định sẽ đưa hết đồ vật cho người thân của huynh, huynh hãy yên nghĩ đi." Trần Vũ thì thào, sau đó thi lễ thật sâu.
Thi lễ xong hắn không có rời đi, mà đứng đó nhìn một lúc, khi mặt trời tới đỉnh núi hắn mới trở về.
Bởi vì lần này không chỉ có một mình hắn, nên Trần Vũ buộc phải làm thêm một chiếc giường nữa.
Bạch Tử Vân biết hắn không có khả năng "ích cốc", nên lấy một túi Ích Cốc Đan đưa hắn phục dụng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái một tháng đã trôi qua, hiện tại hắn không còn ở Hóa Nghi Thành nữa.
Trần Vũ sợ người đoạt xá Đỗ Trạch tìm tới giết người diệt khẩu.
Nên hắn đã sớm cùng Bạch Tử Vân rời khỏi Hóa Nghi Thành, rời khỏi Giao Châu, cùng nhau đi tới An Châu.
Đây là khu vực tu tiên giả đông đúc nhất, cũng là nơi rộng lớn nhất Thái Linh Khu, đúng là một nơi tốt để phát triển.
An Châu có tổng cộng 18 tòa thành trì lớn nhỏ, ngoài ra còn một số cấm địa, nổi danh đỉnh đỉnh nhất có lẽ là Táng Tiên Chi Địa.
Nghe nói đó là chiến trường thượng cổ của tiên ma hai giới, nên số lượng bảo vật bị vùi lấp dưới mặt đất không hề ít.
Quanh năm có hằng hà sa số người đến tầm bảo, nhưng tất cả đều bị cấm chế chặn ở bên ngoài.
Ngồi trên pháp bảo phi hành, Trần Vũ chăm chú nhìn vào tấm địa đồ, hắn nhìn tới nhìn lui một hồi, vẻ mặt trở nên đăm chiêu.
"Tử Vân tiên tử, ta thấy Địa Uyên Thành cũng không tệ lắm, hay là đến chỗ đó đi." Trần Vũ chỉ vào một khu vực trong bản đồ.
"Tuy Địa Uyên Thành là thành trì nhỏ nhất trong An Châu, nhưng đó là nơi tuyệt hảo để dưỡng thương, ánh mắt của ngươi rất tốt." Bạch Tử Vân gật đầu, lựa chọn của hắn không làm nàng thất vọng.
Trần Vũ sờ mũi cười cười, có điều nhìn thân ảnh mỏng manh ngồi phía trước, hắn có chút mơ hồ không rõ.
Khoảng cách từ Hóa Nghi Thành đến An Châu không nhỏ, ít nhất cũng mất năm sáu ngày đi đường.
Vậy mà hắn mới khởi hành có ba canh giờ đã nghe thông báo tới An Châu rồi, điều này làm hắn không khỏi nghi ngờ.
Hắn rất muốn biết tu vi thật sự của Bạch Tử Vân là gì, nhưng hỏi thế nào nàng cũng chỉ trả lời đúng một câu "Ngưng Khí tầng năm".
Trần Vũ cảm thấy buồn bực, làm gì có tu sĩ Ngưng Khí tầng năm nào phi hành nhanh như vậy, hơn nữa từ đầu tới giờ còn chưa dừng lại nghỉ ngơi.
Vội lắc đầu bỏ qua chuyện này, Trần Vũ tập trung chuyên môn, ngồi trên phi trâm thong dong ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.
Mấy canh giờ tiếp theo, Bạch Tử Vân mang hắn lượn lờ xung quanh Địa Uyên Thành, sau cùng chọn trúng một ngọn núi không có người ở, nằm cách thành trì hơn trăm dặm.
Nơi này không có tán tu, cũng không lọt vào địa phận của yêu tộc, đích xác là chỗ lý tưởng.
Trước khi rời khỏi, Bạch Tử Vân để lại cho hắn hai cái túi vải lớn, bên trong chứa đầy đan dược và linh thạch.
Trần Vũ không từ chối, đều thu nhận tất cả, xem như hắn mượn, về sau nhất định sẽ hoàn trả gấp đôi.
Đợi thân ảnh Bạch Tử Vân đã biến thành đạo cầu vòng ở đường chân trời, Trần Vũ mở túi vải ra kiểm tra, vẻ mặt trở nên ngạc nhiên.
Không ngờ nàng để lại cho hắn hai ngàn linh thạch, mà đan dược chữa thương cùng Ích Cốc Đan cũng không ít.
Trần Vũ thầm vui mừng, nhiêu đây thừa sức cho hắn an ổn tịnh dưỡng trong một thời gian dài.
Mặc dù nơi đây không có ai ngoài hắn, nhưng Trần Vũ không muốn để lộ tiền tài.
Trải qua trận giáo huấn lần trước, nói cái gì hắn cũng không muốn nó xảy ra lần nữa.
Trần Vũ nhìn xung quanh, nhanh chóng đem linh thạch chôn cất cẩn thận, tránh có người nhìn ra sơ hở.
Tiếp theo hắn cứ như một tên tán tu bình thường, không màn thế sự, cứ an ổn sống ngày qua ngày.
Ngồi đả tọa được một lúc, Trần Vũ kiểm tra thân thể mình một lượt, hiện tại toàn bộ thương thế đã biến mất.
Bất quá kinh mạch cùng đan điền vẫn như cũ, dù hắn có ăn bao nhiêu linh đơn diệu dược, cũng không cách nào khôi phục lại được.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ lại nhớ tới Trọng Dương Môn.
Trần Vũ khẽ cười trừ, từ lúc mất tích tới giờ, tông môn quả nhiên không thèm đếm xỉa tới, coi hắn như người vô hình, không tồn tại trên thế gian.
Hắn đã biết trước hết thẩy nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, tu sĩ cấp thấp như hắn, ai chịu để tâm chứ.
. . .
Thái Linh Khu, Giao Châu, Hóa Nghi Thành!
Sau khi Trần Vũ rời khỏi Hóa Nghi Thành chưa được bao lâu, một thiếu niên Trọng Dương Môn đột nhiên bước tới.
Thiếu niên Trọng Dương Môn này đi một vòng xung quanh căn nhà hoang, ánh mắt dừng lại chỗ ngôi mộ của Trương Phong.
Thấy cảnh vườn không nhà trống, thiếu niên cười nhạt: "Hay cho một tên Trần Vũ, không ngờ đã sớm tính tới. Xem như ngươi may mắn, nếu sau này để ta gặp lại, chính là tử kỳ của ngươi."
Thiếu niên cười gằn, hắn không lo Trần Vũ sẽ gây nên sóng gió gì, bởi vì lúc trước một chưởng kia đã làm đan điền đối phương rạn nứt, tương lai không còn cơ hội tu luyện.
Cả đời chỉ có thể làm một tên phàm phu, ăn xong rồi chờ chết mà thôi, coi như đã bỏ được gánh nặng.