Chương 64: Một Đêm Tóc Trắng

Tuy bất lực với đan điền, nhưng chuyện bị nhốt ở trong đây, hắn sẽ không cam lòng ngồi khoanh tay chịu chết.

Hắn đã kiểm tra qua toàn bộ không gian nơi đây, hơn nữa còn sử dụng tất cả các phương pháp mà mình biết.

Có điều mọi hành động của hắn giống như vô nghĩa, vẫn bị giam trong bốn bức tường sương vụ, không cách nào hoàn thủ, cũng không thể gây nên bất cứ động tĩnh gì.

Lần này hắn phải thừa nhận mình không thể làm gì khác, thúc thủ vô sách, sắc mặt u sầu ngồi khoanh chân tại chỗ.

Cho dù biết mình đang chậm rãi chờ chết, nhưng cảm giác bị nhốt trong không gian chật hẹp, đúng là một loại khảo nghiệm tâm thần vô cùng đáng sợ.

Trần Vũ ngồi yên cả buổi, cuối cùng chỉ có thể thờ dài một hơi đầy sầu muộn.

Tiếp đó hắn bắt đầu thi triển Ngưng Khí Quyết, nhưng kết quả lại làm hắn buồn bực hết lần này tới lần khác.

Đó là không ngờ trong đây lại không hề tồn tại linh khí, không gian trong đây dường như chỉ có không khí để thở, còn lại tất cả đều trống không.

Trần Vũ vừa lo lắng, vừa có mấy phần buồn bực.

Lâm vào đường cùng, hắn chỉ có thể nghĩ cách khác, mong sao Hắc Tháp tha cho mình một mạng.

Cũng may là hắn có mang theo Tụ Linh hồ lô trên đai lưng, cho nên có thể miễn cưởng hấp thu được một tia linh khí.

Nhiêu đó cũng đủ để hắn lấy hết đồ vật trong túi trữ vật ra, có điều linh khí này tiêu tán cực kỳ nhanh.

Cũng chỉ có thể nhìn nó tiêu biến rồi thôi, chứ không cách nào hấp thu hay cất giữ lại được.

Thời gian trôi qua từng chút, từng chút một, trong nháy mắt đã qua ba bốn ngày.

Mặc dù nơi đây không có mặt trời, nhưng hắn vẫn có thể phán đoán thời gian một cách chính xác.

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì hắn thường mang theo đồng hồ cát để tính thời gian đọc điển tịch.

Có điều, không ngờ hôm nay nó lại là vật tính thời gian chết của bản thân, Trần Vũ chỉ biết cười khổ.

Nhưng chung quy thì nước bên trong hồ lô vẫn có giới hạn, dùng đến một lúc nào đó cũng phải hết.

Theo phán đoán của hắn, số nước còn lại chỉ giúp hắn cầm cự được hai ngày nữa mà thôi.

Tiếp theo hắn phải ăn không khí để sống qua ngày, nghĩ tới đây Trần Vũ thầm bật cười, cảm thấy mình quá ngu ngốc.

Bất quá, nhớ tới chữ "Phúc" của Bạch Lão, Trần Vũ muốn chờ một thời gian xem sao.

Mấy ngày tiếp theo, khi linh tuyền đã hết, Trần Vũ lại phát hiện một việc cực kỳ ngoài ý muốn.

Thời gian đã qua năm sáu ngày, vậy mà hắn không có cảm giác đói khát.

Việc này nói ra có chút khó tin, nhưng đối với hắn lại là một chuyện đáng mừng.

Như vậy, từ giờ hắn không cần lo lắng chuyện mình sẽ chết đói chết khát trong này.

Thời gian trôi qua một cách vô tình, hôm nay đã hơn một tháng kể từ ngày bị Hắc Tháp nhốt vào đây.

Trong lúc nhập định, hai mắt Trần Vũ đột nhiên mở ra, thấp giọng lẩm bẩm: "Là ngươi?"

Lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một cái Tiểu Tháp.

Nó không ngừng đung đưa qua lại, hai con Hắc Long cũng đồng thời nhìn qua hắn.

Trần Vũ âm thầm đánh giá Tiểu Tháp, so về ngoại hình thì chiếc tiểu tháp này hoàn toàn giống với Hắc Tháp trong thức hải.

Chỉ là kích thước của nó rất nhỏ, cao không quá hai tấc, mặc dù hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng nhìn rất chân thật.

Lúc trước hắn đã đánh giá thấp chiếc tháp này, không ngờ nó có thể hấp thu tu vi của người khác, điều này thật sự nằm ngoài dự tính.

Thấy tiểu tháp cuối cùng cũng chịu xuất hiện, Trần Vũ biết cơ hội đàm phán đã đến.

Có điều những suy nghĩ của hắn đều bị tiểu tháp biết rõ, nhưng nó vẫn không làm ra hành động nguy hiểm.

Trần Vũ vội vàng thu hồi tâm niệm, liếc mắt nhìn Tiểu Tháp, lạnh lùng nói:

"Hắc Tháp, rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?"

Nói ra lời này, Trần Vũ đã cân nhắc rất nhiều, với lại kinh nghiệm lúc trước nói cho hắn biết, tiểu tháp chắc chắn hiểu mình đang nói gì.

Nhưng thật ra Trần Vũ đã đoán đúng, bản thân tiểu tháp thừa sức hiểu những lời hắn vừa nói, cũng tại lúc trước không có cơ hội, nên mới không thể câu thông với nhau.

Lúc này Tiểu Tháp rung chuyển một cái, sau đó Trần Vũ nghe thấy giọng nói trầm đục đang truyền vào tai mình:

"Ta là Tháp Linh của Hắc Tháp, nói cho ngươi biết, người biết tới sự tồn tại của chiếc tháp này nhất định phải chết, trừ khi..."

Nghe lời nói của Tháp Linh, Trần Vũ ban đầu là ngạc nhiên, sau đó rơi vào trầm tư, không nói nên lời.

Vật có thể thông linh cùng người khác, đây còn bình thường hay sao?

Hơn nữa nó còn sinh ra linh trí riêng, trí tuệ không thua kém nhân loại.

Nếu đặt chiếc tháp ở bên ngoài, chắc chắn sẽ gây ra một trận mưa tanh gió máu là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng giờ khắc này Trần Vũ không hề vui mừng chút nào, bởi vì lời của Hắc Tháp rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.

Hắn đã lĩnh ngộ qua một lần, cho nên lần này không dám phán đoán bừa bãi.

Nói như vậy, tám phần là phải bỏ mạng tại chỗ này, xem ra muốn tìm đường sống thật sự rất khó, nhưng hắn muốn nghe tiếp đoạn phía sau.

"Bất quá... ta và ngươi thật sự hữu duyên, nên ngươi có hai sự lựa chọn."

Nghe được lời này, Trần Vũ như mở cờ trong bụng, trong lòng thầm đoán bừa điều kiện Hắc Tháp đưa ra.

Nhưng nghĩ một lúc cũng không nên trò trống gì, Trần Vũ đành thu liễm tâm tình, tiếp đến phải xem ý trời như thế nào.

"Lựa chọn thứ nhất, ngươi cứ tiếp tục ngồi trong đây, nhưng ba ngày sau sẽ bị không gian xung quanh nghiền ép thành hư vô."

"Lựa chọn thứ hai, nếu muốn thoát ra ngoài, ngươi phải đánh đổi thọ nguyên của mình. Đạo trời có được tất có mất, ngươi nên suy nghĩ cẩn thận."

Âm thanh của Hắc Tháp không nhanh không chậm, truyền vào tai hắn một cách rõ ràng, giống như cố ý cho hắn nghe thật kỹ.

"Thọ nguyên?!" Trần Vũ cười nhạt, đây là muốn lấy mạng người ta, thật sự còn có thiên lý hay sao.

Thọ nguyên, hai từ này nghe rất đơn giản, nhưng muốn có được thọ nguyên, thật sự đơn giản thế sao?

Thậm chí, có kẻ chỉ vì một chút thiên tài địa bảo tăng thọ nguyên mà đã giết hại không biết bao nhiêu người vô tội.

Điều ấy đủ cho thấy thọ nguyên quan trọng đến mức nào, mà hắn không phải vì thọ nguyên, vì thần thông mà bước lên con đường này hay sao?

Bất quá, hiện giờ hắn không phải phàm nhân, chỉ cần cố gắng tịnh tiến tu vi, thọ nguyên liền theo đó mà tăng lên.

Bởi vậy hắn sẽ không dại dột làm ra lựa chọn thứ nhất, đổi lại người khác, chắc chắn cũng sẽ làm như hắn mà thôi.

"Ngươi muốn bao nhiêu năm thọ nguyên của ta?"

Đây là một cọng cỏ cứu mạng, hắn phải tranh thủ nắm bắt cơ hội, còn những chuyện tiếp theo, hắn thật sự không dám mơ mộng xa vời.

"Không nhiều, chỉ cần 99 năm thọ nguyên của ngươi!"

Tháp Linh không nhanh không chậm truyền âm, nhưng lời vừa nói xong, hắn không khỏi nhíu mày.

Một lần đòi 99 năm thọ nguyên, cái này là muốn giết người rồi!

Phải biết, người bình thường chưa chắc đã sống tới tuổi đó, nhưng hiện giờ hắn không có cách thoát khỏi chỗ quỷ quái này.

Rơi vào tình huống này, ai cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng nói đi phải nói lại, Hắc Tháp không giết hắn ngay từ đầu đã là may mắn rồi, cho nên hắn phải biết điều.

"Điều kiện này ta chấp nhận, hy vọng ngươi nói lời phải giữ lấy lời."

Trần Vũ đành cắn răng, cũng may khi luyện tới tầng ba thì thọ nguyên của hắn đã tăng lên 145 năm.

Cho dù trừ đi số năm hiện tại của bản thân, hắn vẫn còn 127 năm, suy ra hắn có tới 28 năm để làm lại từ đầu.

"Ngươi đừng mừng vội, lúc trước ta đã hút hết 27 năm thọ nguyên của ngươi, hiện giờ ngươi chỉ còn lại 100 năm mà thôi."

Hắc Tháp lần nữa truyền âm, nhưng tin tức lần này làm hắn như chết lặng.

Không ngờ chiếc tháp đen thui này âm thầm rút thọ nguyên, mà hắn lại không hề hay biết.

Như vậy chẳng khác nào nó đang dồn hắn vào đường cùng, một năm thọ nguyên còn lại thì làm được gì chứ.

Bất quá, hắn nào còn sự lựa chọn khác, không đồng ý thì sẽ chết ở chỗ này.

Cho nên ra ngoài được, ít ra vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

"Đây chính là chữ 'Phúc' mà sư phụ từng nói hay sao?" Trần Vũ ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, khóe miệng chợt nở một nụ cười chua xót.

Giờ phút này hắn đâu còn đường lui, ánh mắt Trần Vũ dần trở nên kiên định, tâm tình hắn đột nhiên chuyển biến, hắn muốn đánh cược một lần xem sao.

"Được, ta đồng ý đánh đổi 99 năm thọ nguyên để ra ngoài."

Bất quá còn chưa kịp để hắn chuẩn bị, Tháp Linh đã xông tới, nhập vào người hắn.

Trong lúc nhất thời, Trần Vũ cảm thấy cơ thể mình đang bị thứ gì đó hấp thu.

Phốc!

Không tới ba hơi thở, Trần Vũ lập tức phun ra một búng máu tươi, cả người vô lực ngã khụy xuống.

Thời điểm này, cơ thể hắn nhận lấy sự tàn phá vô cùng mãnh liệt, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đều lần lượt đứt gãy.

Ngay cả nội tạng cũng chịu tổn thương không nhẹ, đến nổi hắn không còn cảm nhận được sự tồn tại của đan điền nữa.

Nó vậy mà bị Tháp Linh đánh vỡ thành nhiều mảnh vụn, cơ hồ không còn khả năng khôi phục lại.

Theo nguyên khí bổn mạng thoát ra ngoài, sinh cơ của Trần Vũ không ngừng bị xói mòn.

Khuôn mặt vốn hồng nhuận dần trở nên tái nhợt, toàn bộ căn cơ như bị hút sạch.

Thậm chí ngay cả tóc trên đầu, bằng mắt thường có thể thấy nó đang nhanh chóng chuyển thành màu trắng.

Trần Vũ cắn răng chịu đựng, loại thống khổ này là lần đầu hắn cảm thụ được, nói không chừng cũng là lần cuối.

Toàn thân không ngừng toát ra mồ hôi làm ướt đẫm cả y phục, mà trên khóe miệng cũng chảy ra một tia máu tươi.

Loại thống khổ này không phải người thường có thể chịu đựng, cũng may tâm tình hắn cứng cỏi nên mới gắng gượng được một lúc.

Nhưng điều khiến hắn vui mừng đã xuất hiện, Tháp Linh quả nhiên giữ đúng lời hứa.

Bây giờ hắn đã xuất hiện trong căn nhà hoang, bên cạnh là thi thể của Trương Phong đang nằm trên giường.

[*] Quay lại chương 1 để xem phần chú thích cách tính tuổi bên trên.