Chương 23: Bạch Tử Vân

Trần Vũ âm thầm đánh giá đối phương, một tên là Luyện Thể tầng chín bình thường, tên còn lại là tầng chín đỉnh phong.

Theo hắn thấy, khí lực trên người hai tên này không quá sâu, hiển nhiên không phải cao thủ danh môn đại phái gì, điều này khiến Trần Vũ an tâm hơn một chút.

Lúc trước, đối mặt với mười mấy tên cường đạo hắn còn sợ, chứ hai tên này, có thừa đảm lượng để đánh nhau một trận.

Về phần nữ tử kia, mặc dù nàng đang bị thương, nhưng đối phó với hai tên phàm nhân thì dư sức.

Bất quá nàng sẽ không ra tay, bởi vì phía trước đã có người muốn bảo vệ mình, nên cũng không làm chuyện thừa hơi vô ích này.

"Không biết hai vị huynh đài có gì muốn chỉ giáo cho tiểu đệ?" Trần Vũ trong lòng hàn lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nghe ngữ khí này, hai người song sát bọn hắn không khỏi rùng mình, loại thái độ lãnh đạm này, không phải thư sinh võ giả bình thường có thể làm được.

"Không lẽ, sau lưng tên tiểu tử này có cao thủ chống lưng?" Đây là ý nghĩ hiện lên trong đầu hai gã song sát.

Bọn hắn sợ giết thiếu niên trước mặt này sẽ mang lại phiền toái không đáng có, nhưng nghĩ kỹ lại thì không có gì phải sợ cả.

Trong sơn cốc này, giết người rồi hủy thi diệt thể là điều hết sức đơn giản, cho dù sau lưng tiểu tử kia có cao thủ thì cũng không cách nào tra ra người sát hại.

Nghĩ tới đây, Tần Nam cười khằng khặc, mặt lãnh đạm nói: "Chỉ giáo sao? Hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho ngươi nếm thử..."

Có điều còn chưa để Tần Nam nói hết câu, cách hang động chừng trăm thước lại có nhiều tiếng bước chân truyền đến.

Tần Nam, Ngụy Tiêu cùng Trần Vũ lập tức cứng đờ, bọn họ còn chưa kịp làm gì đã có kẻ không mời mà tới.

"Không tốt, lại là đám cường đạo chết tiệt kia, hơn nữa số lượng còn đông hơn lúc trước rất nhiều! Tần huynh, chạy mau!" Ngụy Tiêu bước ra ngoài dò xét liền giật cả mình, lập tức thất thanh quát lớn một tiếng.

Mặc dù gã còn luyến tiếc nữ nhân xinh đẹp trước mặt, nhưng ở lại dám chừng cái mạng cũng không còn, ai lại ngu ngốc như vậy chứ.

Mắt thấy Ngụy Tiêu bỏ chạy, Tần Nam không chút chần chừ liền đuổi theo, vừa lúc bị đám cường đạo nhìn thấy.

"Lão đại, phía trước có hai con dê béo đang chạy trốn!" Thấy hai thân ảnh, một trước một sau bỏ chạy thục mạng, tên thủ hạ trong nhóm cường đạo bất ngờ kinh hô.

"Lão tam, lão tứ, hai người các ngươi dẫn theo tám tên thủ hạ đuổi theo hai tên đó cho ta, những người còn lại nhanh chóng tiến vào hang động dọn dẹp trước." Gã lão đại không để ý quá nhiều, chỉ nhẹ gật đầu rồi phân phó đám thuộc hạ.

Ở trong hang động, nghe tiếng thét lạnh lùng của đám cường đạo, Trần Vũ không nói hai lời, lập tức quơ lấy túi vải sau đó mang người rời đi.

"Cái gì, nơi đó vẫn còn hai con dê béo đang bỏ chạy, các ngươi theo ta bắt hai con dê đó về."

Gã lão nhị nhìn thấy một tràng trước mặt thì ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần, dẫn thuộc hạ đuổi theo.

Mặc dù Trần Vũ đã cố gắng không để những tên kia phát hiện, nhưng bọn chúng đứng cách miệng hang không quá trăm thước, dùng cách gì cũng bị người ta nhìn thấy.

Thấy có bảy tám tên đang đuổi theo mình, Trần Vũ đành cười khổ, sau đó nhắm tới phương hướng khác chạy trối chết.

"Nhìn thân ảnh này có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?" Một tên thủ hạ liếc mắt nhìn theo thân ảnh Trần Vũ, trong lòng cảm thấy quen thuộc, nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi.

"Ừm, hình như là tên tiểu tử lần trước bị chúng ta dồn vào đường cùng, sau đó chọn cách tự tử thì phải?!" Một tên khác gật gù đồng ý, theo quán tính nói ra suy nghĩ của mình.

"Ồ, không ngờ tên tiểu tử nhảy núi lần trước vẫn còn sống?!" Gã lão đại cũng nhận ra Trần Vũ, hai con mắt không ngừng trừng lớn, dường như điều này đã nằm ngoài dự liệu.

Gã lão đại ngẩn đầu nhìn lên vách đá, phải nói là nhìn không thấy đỉnh, cao không dưới hai ngàn thước, vậy mà rơi xuống vẫn còn sống, mạng tên tiểu tử này đúng là quá lớn.

Trái ngược với gã lão đại, giờ phút này Trần Vũ nào còn tâm tư để ý đến chuyện khác.

Hắn vận dụng hết lực lượng thân thể, chạy như điên về phía có cây cỏ rậm rạp, sau đó trèo lên một gốc đại thụ.

Lợi dụng sự um tùm của tán cây, Trần Vũ mang theo nữ tử, từ cành cây này nhảy sang cành cây khác, không khác nào một con vượn.

Không tới ba cái hô hấp, thân ảnh hai người đã biến mất trong tán cây, căn bản khó lòng tìm được phương hướng cụ thể của bọn họ, trừ khi đám cường đạo có thủ đoạn cao minh hơn.

"Tên kia, đứng lại cho lão tử, còn chạy ta sẽ chặt bỏ hai cái chân chó của ngươi!"

Phía sau có nhiều tiếng la thét đầy tức giận của đám cường đạo truyền tới, nhưng hắn không quan tâm.

Từ lúc Trần Vũ chạy khỏi hang động đã cách bọn chúng gần trăm thước, cho nên đã nắm được tiên cơ.

Khi bọn chúng đuổi đến bụi cỏ rậm rạp, chỉ thấy dấu chân biến mất ở chỗ này, hơn phân nửa là nhảy lên cây chạy trốn.

Nhìn tình huống này, gã lão nhị biết phải nhảy lên cây đề tìm dấu vết, nhưng chuyện này quá mất thời gian, khi đó không biết hai người kia đã chạy tới đâu rồi, còn tìm cái rắm gì nữa.

Sau cùng cả đám chỉ có thể ngửa đầu lên trời chửi rủa cùng hâm dọa, sau đó đành ủ rũ rời đi.

Đợi đám cường đạo chửi rủa xong thì hắn đã chạy được một đoạn khá xa, có thể nói là tạm thời an toàn.

Bất quá, với thời tiết mưa gió thất thường này, cộng thêm nữ tử trên lưng, Trần Vũ cảm thấy lần này mình tốn quá nhiều khí lực.

Nhưng hắn sợ dừng lại sẽ bị đám cường đạo đuổi kịp nên cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Có điều, lúc này hắn không thể thấy, trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử kia vô tình lộ ra một tia cực kỳ cổ quái.

Hai người một nam một nữ, chạy được nửa canh giờ thì Trần Vũ hữu khí vô lực, đành tìm một nơi dừng chân nghỉ ngơi, sau đó đi xung quanh tìm một ít dã thú làm thức ăn.

Thời gian thoáng cái đã qua hai ngày, mấy ngày này Trần Vũ cực kỳ cẩn thận.

Một đường vừa đi vừa quan sát tứ phía, sợ đụng phải đám cường đạo và hai tên song sát kia.

Trên đường đi hai người đã thân nhau hơn không ít, cả hai nói rất nhiều về Tiên, Yêu, Ma trong truyền thuyết xa xưa.

Trần Vũ rốt cuộc mới thấy hiểu biết của mình so với nàng chênh lệch đến mức nào.

Nàng càng nói, càng làm đầu óc hắn được mở mang nhiều thứ.

Đột nhiên, nữ tử phóng mắt nhìn ra xa xăm, mặt lộ vẻ do dự trầm tư, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Trần công tử, nếu ta thực sự là Yêu thì sao?"

"Truyền thuyết nói Yêu đều có hình dạng kỳ quái, bọn chúng luôn ăn thịt người uống máu tươi để sống, sao Bạch cô nương có thể là Yêu được chứ?"

Trần Vũ hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng mỉm cười nói tiếp:

"Cho dù là Yêu thì thế nào, không phải cô nương là một người rất tốt hay sao? Tại sao ta phải sợ chứ?"

Nữ tử nghe được lời này không nói gì, trên mặt cũng không để lộ ra một chút biểu hiện, nhưng trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó.

Đến ngày thứ chín, Trần Vũ đi một mình về phía tây sơn cốc.

Nơi đây hoang vắng lạ thường, hơn nữa còn không có dấu vết của nhân loại, chứng tỏ rất ít người biết tới chỗ này.

Bây giờ trước mặt hắn là một đám sương vụ dầy đặc, nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Vũ không khỏi vui mừng.

Ba ngày trước, thương thế trên người Bạch cô nương đã khỏi một phần, bất quá đã có người tới đón nàng, nên hai người không thể đi chung.

Trong lúc đó, vì báo ơn nên nàng đã nói cho hắn biết, ở phía tây sơn cốc có một chỗ thông tới nơi của tu tiên giả.

Nghe được lời này, Trần Vũ vừa mừng vừa sợ.

Mừng là vì đã tìm được vị trí cụ thể, sợ là vì không biết bản thân có cái gọi là tư chất hay không.

Về phần sợi dây chuyền kia, Trần Vũ không có thu lại, nguyên nhân là đề phòng hàn khí trên người nữ tử phát tác.

Tuy đó là đồ vật của Bạch Lão, nhưng có thể giúp người khác giữ mạng, hắn cũng không ngại mà tặng cho đối phương, dù sao nó cũng không còn nhiều tác dụng.

Nhìn tấm ngọc bội hình bán nguyệt trong tay, Trần Vũ sờ sờ cái mũi, khẽ cười một cái.

Khi đó nàng nói không muốn lấy đồ vật của người khác, nên tặng hắn tấm ngọc bội này xem như đền bù.

Hắn đương nhiên không từ chối, thuận tay thu vào trong người, đến hôm nay mới có dịp lấy ra chiêm ngưỡng.

Khẽ hít sâu một hơi chứa đầy tư vị của núi non, Trần Vũ thoáng xoay người nhìn về phía chân trời, miệng thì thào lẩm bẩm:

"Nguyên lai nàng tên Bạch Tử Vân! Đúng là người đẹp như tên! Bất quá, không biết hai người chúng ta còn cơ hội gặp lại hay không?!"

Nhẹ lắc đầu một cái, cái tên này là lúc chia tay nàng đã nói cho hắn biết, tuy lời nói rất nhỏ nhưng giống như cố tình để cho hắn nghe thấy.

Trần Vũ đành cười khổ, hiện tại bản thân còn lo chưa xong, làm sao có thể mơ cao được chứ, hắn chỉ đành thở dài một hơi:

"Vô duyên hay hữu duyên đều là duyên, thôi thì tùy duyên vậy!"

Trần Vũ không phải thiếu niên bình thường, rất nhanh đã không còn mơ tưởng đến chuyện hảo huyền.

"Được rồi, đi tới nước này hẳn là đã có duyên với tiên lộ, còn lại thì phải xem vận mệnh của ta thế nào. Chỉ mong, ta có được cái gọi là tư chất." Trần Vũ trong lòng hưng phấn nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

Trước khi chia tay, Bạch Tử Vân nói cho hắn biết đoạn đường phía trước có sương vụ dày đặc, nếu không có sự chuẩn bị sẽ bất tri bất giác đi ra ngoài sơn cốc.

Nhưng đồng thời nàng cũng gợi ý cho hắn, chỉ cần nhắm thẳng một đường rồi đi là được.

Biết được mấu chốt chuyện này, Trần Vũ giành ra nửa canh giờ để quan sát đám sương vụ, cuối cùng phát hiện một chút manh mối.

Sương vụ dày đặc tới mức không thể nhìn thấy là sự thật, nhưng sát mặt đất lại có thể nhìn thấy một đoạn khá xa.

Bởi vậy, Trần Vũ không vội bước vào trong, mà đi xung quanh tìm một sợi dây mây to bằng cổ tay, dài hơn mười thước, rồi cẩn thận buộc chặt vào người.

Sau khi quan sát con đường một lúc, Trần Vũ mới cất bước đi vào, từng bước vững chắc, không chút vội vàng.

Càng đi sâu, sương vụ càng lúc càng dày đặc, đến nỗi giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón.

Trần Vũ thấy bản thân quả thật may mắn, nếu không có Bạch Tử Vân nhắc nhở, chắc chắn sẽ bị lạc trong đám sương vụ này.

Đã có chuẩn bị từ trước, Trần Vũ đi được hai ba bước liền nằm xuống, quay đầy nhìn lại sợi dây mây bị kéo lê dưới mặt đất.

Qua đó hắn biết được mình có đang đi thẳng hay không, cứ thể một đường tiến về phía trước, không gặp chút trở ngại nào.