Lời trò chuyện của Thiên Vân cùng tên thiên kiêu họ Đao kia liền được vài người xung quanh nghe thấy, vài người e ngại thân phận của Thiên Vân, còn vài kẻ thì lại tỏ ra thích thú, đồ đệ của một cường giả Niết Bàn, hiển nhiên cũng thể nào yếu được.
Có kẻ sẽ muốn tránh xa Thiên Vân, chỉ mong vô trong không đụng phải, có người thì lại muốn gặp hắn, xem thử coi sư đệ của Lam Nguyệt tiên tử mạnh đến đâu.
Thiên Vân cũng mặc kệ lời xì xào xung quanh, lần nữa nhắm dưỡng thần, dù sao những kẻ này cũng có khả năng trở thành đối thủ trong Thánh Tuyển, dây dưa sớm cũng không làm được gì.
- Thiếu gia, có cần khi vào trong Thách Tích, để Như Ngọc giết những kẻ khó chịu đó không?
Lăng Như Ngọc vốn im lặng đứng ở một bên nãy giờ, liền truyền âm cho Thiên Vân. Nàng có vẻ như cực kỳ tức giận, việc tên họ Đao kia làm, đã khiến cho nàng triệt để phẫn nộ.
- Không nhất thiết phải lạm sát, nếu có kẻ nào có ý đồ thì ra tay thôi.
Thiên Vân liền nhắn nhở nàng một chút, dù sao mấy tên ở đây cũng đều là thiên tài có thế lực lớn ở Thượng Thiên Giới, hắn tất nhiên cũng không lo, nhưng nếu mấy tên này khó chịu cứ làm phiền hắn, nhiều việc hắn muốn cũng khó mà làm được.
Trong lúc bọn hắn còn đang ở dưới nói chuyện, ở phía trên, năm vị cường giả liền nhìn chăm chú vào sương mù, sau đó liền xuất thủ cùng một lúc.
Oanh!
Năm người cùng ra tay, lượng lớn nguyên khí gào thét đi ra, sức mạnh ấy lập tức đánh thẳng vào lớp sương mù ngăn cách trước mặt, tạo ra một lỗ hổng nhỏ bé, sau đó từ từ to thêm.
Mà trong đám sương mù này cũng tồn tại một loại lực lưởng nào đó cũng không phải dạng vừa, hàng ngàn ký tự mang khí thế viễn cổ xuất hiện, đem lượng lớn nguyên khí đánh vào tản đi hơn chín phần sức mạnh.
Cả năm người đều không có dừng lại, liền toàn lực thôi động nguyên khí xung quanh để duy trì cửa vào.
Khí thế kinh người trừ trong cơ thể họ bạo phát ra ngoài làm cho hỉnh ảnh xung quanh liền trở nên biến động, chốn ồn ào ở dưới cũng đã im lặng hồi nào không hay.
Thực lực như vậy, không phải là thứ bọn hắn có thể đánh được ở thời điểm này.
- Đây chính là Niết Bản cảnh sao, đúng thật là đã có phần nào vượt qua sức mạnh ở Tam Giới.
Thiên Vân nhớ rằng, trong cổ tịch có viết, từ tu vi Thánh Đế trở lên, tu sĩ Chuyển Luân, Nghịch Mệnh đều sẽ bắt đầu có dấu hiệu vượt qua sức mạnh ràng buộc của Tam giới.
Cho đến cảnh giới Niết Bàn, như thể cả cơ thể, khí vận đều thay đổi, khi đạt đến Niết Bàn cảnh, cường giả đó đã có một phần cơ hội phi thăng, còn lại đều là do khả năng của hắn nữa thôi.
Rất nhanh thôi, cả năm cường giả đều đã ổn định được cánh cửa ra vào hai giới, khung cảnh đối diện cũng dần hiện lên trước mắt mọi người.
- Thánh Tuyển bắt đầu, những ai đủ điều kiện tham gia thì ngay lập tức đi qua.
Tại lúc đám người còn đang cố gắng nhìn khung cảnh xung quanh, một trong sáu vị cường giả liền lên tiếng, âm thanh như sấm đánh vào tai mỗi người.
Lời vừa dứt, vô số thân ảnh lập tức dùng thân pháp kỳ ảo đi vào bên trong, hình ảnh nhìn từ trên xuống không khác gì đàn kiến vỡ tổ, mỗi người đều cố gắng vào nhanh nhất có thể, để kẻ khác không kịp tranh dành cơ duyên bản thân.
- Chúng ta cũng đi thôi, dù hai người tu vi đã là Thánh Tướng nhưng không ai biết ở bên trong sẽ có chuyện gì xảy ra, nhớ cẩn thận một chút.
Thiên Vân liền dặn dò hai người sau lưng một chút.
Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc liền gật đật hiểu ý. Sau đó cả ba người cũng nhanh chóng đi vào bên trong. Một số kẻ đi sau thì cực kỳ sợ hãi khi phát hiện Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc vậy mà vào được bên trong thành công, phải biết sương mù này chính là một trận pháp cấm chế, dù cho có giả tuổi cũng dễ bị nó phát hiện.
- Thật thú vị, đúng như phụ thân nói, xung quanh ta toàn những kẻ ngọa hổ tàng long, thật thú vị.
Người nói lời này, chính là tên thanh niên thư sinh bịt mắt Thiên Vân từng để ý đến, là tên bịt mắt có vai trò là chiêm tinh kiêm trận sư.
---
Thiên Vân cùng hai người sau khi đi vào đám sương mù, không hề dừng lại chút nào, chân khí bùng nổ tới mức tối đa, thân pháp linh hoạt không ngừng đi xuyên qua lớp sương mù khó chịu ấy.
Thiên Vân thoáng cảm thấy không gian cùng thời gian xung quanh bị thứ sương mù đó che mờ làm hắn bị mất nhận thức một lúc, không lâu sau đó, hắn cũng vượt qua được vùng sương mù, lần nữa cảm nhận được khung cảnh xung quanh.
Rầm!
Thiên Vân lập tức đáp xuống mặt đất, cả cơ thể vẫn không có chút vết thương nào. Hắn liền nhanh chóng thả thần thức ra xung quanh, Thiên Nhãn bật lên, chăm chú quan sát hoàn cảnh hiện tại.
Nơi này như thể là một vùng đất hoang cổ, không khí nặng nề, nguyên khí hung bạo, có điều, so với khung cảnh hắn gặp phải lúc thức tỉnh huyết mạch, vẫn có chút thua.
- Nơi này, chính là nơi tổ chức Thánh Tuyển sao?
Ánh mắt hắn nhìn về phía bầu trời, nhưng không thấy sương mù nào cả, thay vào đó là một màu vàng chói, có vẻ như nơi này cùng ở ngoài hoàn toàn khác nhau.
- Hừm, tựa hồ Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất, cách mình rất xa.
Thiên Vân liền chăm chú quan sát bốn phía, kết quả nhận lại chính là không gian trỗng rỗng, không có bất kỳ thân ảnh hay bóng người nào xuất hiện. Có vẻ như dù vô cùng nhau nhưng đầu ra của mỗi người là khá cnhau.
- Xem ra hiện tại chỉ có một mình mình.
Thiên Vân lắc đầu cảm thán một hơi, dù sao trong ba người, Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất mới là những người khó bị kẻ khác nhắm vào nhất. Dù sao tu vi hai người họ rất cường đại, kẻ có thể uy hiếp tới cả hai, phỏng chửng không có trong đây đi.
Hắn cũng không do dự quá lâu, liền hướng về một phía, hỗn độn khí trong cơ thể liền quấn toàn thân, Hú Long TIêu Dao lập tức phát động, bằng tốc độ mà mắt thường khó nhìn thấy, nhanh chóng rời đi.
Với tốc độ khủng bố ấy, trong vài phút đồng hồ hắn đã đi được một quãng đường khá xa, song một thứ đã khiến cho hắn phải tạm thời dừng chân lại.
Phía trước hắn lúc này, chính là một hồ nước.
Mà khi hắn chú ý quan sát, vậy mà lại phát hiện một thân ảnh đang đứng ở trên đó, chú tâm quan sát mặt hồ… Và thân ảnh đó, khá quen.
Tên nam tử với cơ thể cao to, thô kệch, đăng sau là một thanh đại đao như là Thánh khí cửu tinh, sát khí lành lạnh tỏa ra xung quanh, rõ ràng là cái tên họ Đao nãy hắn nói chuyện ở ngoài.
Đúng thật sự là trùng hợp!
Ở bên ngoài do Thiên Vân không muốn gây chuyện thị phi nên cũng mặc kệ cho việc tên này dám ở trước mặt hắn to giọng chửi mắng… Không ngờ cả hai sớm như vậy đã gặp nhau ở đây.
Thời điểm lúc Thiên Vân đi lại gần và chú ý, tên họ Đao ấy cũng liền phác giác có một luồng khí tức không hể yếu đang ở sau lưng, liền xoay đầu lại, khi hắn thấy được thân ảnh Thiên Vân, liền lập tức bất ngờ.
Có điều, hắn dù sao cũng là thiên tài, bất ngờ vì một tên Tiên Vương đỉnh phong dám đi vào đây nhưng liền nhanh chóng phản ứng lại, lúc này hắn liền cười lên một cách khinh thường, chậm rãi đi tới chỗ Thiên Vân.
- Tiểu tử, ngươi có biết khi ta thấy ngươi? Ta liền nghĩ tới chuyện gì không?
- Ta đang nghĩ là, một tên phế vật như ngươi, nếu có bị thương một hai bộ phận khi vào đây, chắc cũng không sao dâu nhỉ.
- Ngươi biết không, lúc đầu biết ngươi là sư đệ của tiện nhân Lam Nguyệt ấy, ta cũng cực kỳ tức giận. Gia tộc con ả đó yếu hơn hẳn gia tộc ta, vậy mà dám dùng cái cớ bái môn vào đây để từ chối thông gia.
- Cuối cùng khi đại ca của ta trở thành một đệ tử ở đây, nàng lại lựa chọn bế quan tu luyện để không gặp mặt, thậm chí còn trưng một vẻ mặt khó chịu với hắn.
- Nhưng dù sao nàng ta suốt ngày ở bên cạnh Cơ Nguyên Lão, bọn ta cũng không dám làm gì nàng, nay ngươi ở đây, ta liền muốn trừng phạt ngươi một chút, để cho con ả khốn nạn đó biết dám chọc vào vào Đao gia chúng ta, phải trả giá đắt như nào?
Tên nam tử ấy nhìn Thiên Vân một cách chằm chằm, thậm chí còn giơ tay ra trước mặt, nắm chặt một cái như thể số phận của Thiên Vân tùy hắn định đoạt.
Thiên Vân nhìn sắc mặt tên nam tử này, trong lòng cũng có chút thú vị, thứ nhất là gặp phải kẻ có chút thù nhỏ, thứ hai là tên này cũng khá mạnh trong cùng lứa, nếu lấy hắn ra luyện chiêu, cũng không phải ý kiến tồi.
- Ngươi nghĩ, ngươi có thể ra tay với ta sao?
Thiên Vân liền giả bộ hỏi, hắn biết gia tộc tên này kém xa Cơ Mộng Băng, cớ sao lại có cái gan ra tay với hắn như vậy.
- Ngươi muốn thử kích thích nỗi sợ của ta sao, nói cho ngươi biết, dù gia tộc ta không có ai mạnh bằng Cơ Mộng Băng, nhưng ở đây lại khác.
- Bên trong Thách Tích Chi Địa, trừ khi các vị Thánh Tử, Thánh Nữ đã được định đoạt…Cơ hồ là không ai có thể nhìn xuyên thấu vào nơi này được. Dù là Niết Bàn Cảnh cửu tinh.
- Bởi nơi này, chính là do giọt máu của một vị Thần rơi xuống tạo nên, mà Thái Cổ Thần Tông liền lợi dụng điều này để tạo ra vùng không gian kín này.
- Vì vậy, chỉ cần xử lý ngươi rồi xóa bỏ ký ức của ngươi, mọi chuyện ta làm đều không phải lo lắng gì cả. Cho dù Cơ Mộng Băng có nghi ngờ, cũng không thể lập tức suy đoán lên đầu của ta làm… Dù sao khi ở ngoài, có không ít kẻ muốn ra tay với ngươi rồi.
Tên họ Đao kia nói không ngừng, Thiên Vân nghe được cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao chính Ngô Mặc đã nói với hắn, thế giới này vốn là một chiến trường hoang cổ do Thái Cổ Thần Tông trấn giữ để không cho khí tức hủy diệt tuồn ra bên ngoài.
Còn về việc có người có thể nhìn vào hay không, tất nhiên là có. Đến cả Ngô Mặc còn có thể nhìn vào bởi tu vi lão đã có thể xưng Thần nhưng lại không muốn làm mà thôi. Chưa tính cả phụ mẫu hắn có khi đang âm thầm quan sát đây.
- Ngươi nói không tệ… Đúng là làm chuyện xấu ở đây thì sẽ không ai biết.
- Có điều…
- Ngươi nghĩ ta là kẻ dễ bị người khác cho ăn thiệt thòi sao?
Thiên Vân liền cười nhẹ một tiếng, lập tức khí thế Tiên Vương đỉnh phong bạo phát ra xung quanh, hỗn độn khí nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể. Có điều lần này hắn không muốn sử dụng đến vũ khí hay quyền pháp, thay vào đó là dùng Thần Văn để đánh bại tên này.
--Hết chương--
Viết xong quên đăng chương :Đ