Thời gian nhanh chóng trôi qua, Thiên Vân dã xuất quan cũng được mười ngày, đến lúc hắn phải rời Thần giới xuống tam giới để lịch luyện.
- Vân nhi, thân là mẫu thân, ta thực sự không muốn con rời khỏi Thần giới, nhưng gia tộc đã quyết định như vậy, ta cũng không thể ngăn cản.
Lâm Dao Dao buồn bã ôm lấy Thiên Vân, nàng thực sự không muốn nhi tử của mình rời khỏi đây, bởi nếu hắn lịch luyện ở Thần giới, nàng còn có khả năng cứu trợ hắn một cách nhanh chóng. Nếu hắn xuống Tam giới, dù tu vi nàng mạnh hơn nhưng nếu phá giới để hạ thế thì tu vi cũng chịu ảnh hưởng không ít. Thậm chí có thể nguy hiểm đến nhi tử mình.
Khác với thái độ của Lâm Dao Dao, Thiên Thừa Ân có vẻ bình tĩnh hơn, hắn liền đưa tay ra, một luồng sáng bất ngờ đánh vào trán Thiên Vân.
- Nhi tử, ta chỉ có thể cho con ấn ký bảo vệ tính mạng, số lượng chỉ có ba lần, tất nhiên là ngươi có thể tự mình sử dụng, hoặc đến khi bản thân rơi vào trạng thái cực kỳ nguy hiểm, nó sẽ tự kích hoạt.
Bên tai Thiên Vân vang lên âm thanh của Thiên Thừa Ân, âm thanh ôn hòa tràn đầy ân cần cùng lo lắng, khác hẳn với tư thế gia chủ bình thường của lão.
- Ngươi… sao lại cho hắn ít đồ bảo hộ như vậy, ngươi có coi hắn là nhi tử của mình không?
Lâm Dao Dao đang ôm Thiên Vân thắm thiết, nghe được lời của Thiên Thừa Ân thfi quay sang mắng lão một câu, sau đó liền quay lại, từ trong tay đưa cho Thiên Vân ba đồ vật.
- Nhi tử, đây là vật phẩm mẫu thân đưa cho con để bảo mệnh. Yên tâm, mẫu thân đã cài đặt phong ấn lên đó, trừ khi con chủ động đưa cho người khác, hoặc con gặp nguy hiểm đến tính mạng, nó mới tự động kích hoạt.
Món đầu tiên chính là Thần Khí, Di Vật Tước, một món pháp bảo cấp thần có tác dụng lên không gian, có thể đem người sử dụng cùng số lượng người xung quanh dịch chuyển đi một cách nhanh chóng.
Có điều, người sử dụng phải tiêu hao một lượng chân khí cùng hồn lực nhất định để sử dụng nó, độ tiêu hao sẽ phụ thuộc vào nơi dịch chuyển đến…
Nếu là một cường giả ở Hạ Nguyên Giới muốn lên Thượng Nguyên Giới, tu vi nếu không đạt từ Thánh Nhân trở lên, thì sẽ mất hết lực lượng mà chết. Còn với Thiến Vân, hắn chỉ cần đạt tới Thánh Giả có thể tùy ý sử dụng, vì căn bản lực lượng trong cơ thể hắn mạnh và nhiều hơn kẻ khác rất nhiều.
Và tất nhiên, người sử dụng phải có suy nghĩ đến đâu, vị trí cụ thể càng tốt. Nếu không thì dịch chuyển đến một nơi xa lạ, người sử dụng cũng gặp tai ương.
Vốn món Thần Khí này Thiên Vân còn chưa thể sử dụng nhưng Lâm Dao Dao đã phong ấn để hắn có thể dễ dàng dùng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, lượng tiêu hao cũng ít đi so với bình thường.
Món thứ hai, chính là Bách Sơn Tạo Hóa Đồ, một kiện pháp bảo không gian đạt tới cấp độ Chuẩn Thần Khí, do Thiên Vân hiện tại mới có tu vi Tiên Vương, nên Lâm Dao Dao cũng chỉ phong ấn đến cấp Tiên.
Trong đây chứa đầy tụ linh trận với khả năng hấp thụ tiên khí gấp trăm lần bên ngoài, thêm cả gia tốc trận tăng thời gian lên gấp 1000 lần, phải nói trong đây như là thiên đường của người tu luyện, có điều vẫn thua điều kiện ở Thiên gia.
Món cuối cùng cũng chỉ là một nhẫn trữ vật bình thường, có điều trong này có đến trăm vạn mỏ Thần thạch cực phẩm, vô số tài nguyên tu luyện, đan dược, trận pháp,…
Có điều, trong đây cũng có không ít bộ đồ, trong đó thiểu số là đồ cho nam nhân mặc, đa số là đổ của nữ nhân… Đã thế còn vô số loại đồ, kiểu dáng khác nhau,… thậm chí có cả đồ bên trong…
Thiên Vân dùng thần thức nhìn qua toàn bộ vật phẩm trong nhẫn trữ vật, Thiên Vân thật sự bất ngờ. Mẫu thân hắn, đúng như là phú bà vậy… Quá giàu có, dù không có vật phẩm nào vượt quá cấp độ Thánh cấp, nhưng độ khan hiếm lại không thua kém một số đồ Thần cấp.
- Mẫu thân, tại sao người lại dể đồ nữ nhân trong đây… Ý người là gì?
Thiên Vân tò mò hỏi, hắn đến lúc này vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Lâm Dao Dao là như thế nào…
- Mẫu thân biết thời gian tiếp theo con sẽ không ở Thần giới… Tất nhiên là không thể tiếp xúc với Tiêu Nhận Tuyết quá nhiều.
- Có điều con không cần lo lắng, gia tộc đã giúp con tạo thân phận ở Thượng Thiên Giới, với vị trí của con hiện tại ở đó, kiếm nữ nhân ưu tú là không quá khó.
- Mẫn thân hy vọng con có thể tạo ra một bảo bảo, để mẫu thân có cháu nội để bế.
Nghe tới lời này, Thiên Vân có chút xanh mặt, hắn không ngờ mẫu thân của hắn lại nói ra những lời này. Với thân phận là một tên chưa từng có cùng nữ nhân nói chuyện yêu đương, mặt hắn liền đỏ lên, lắp ba lắp bắp như một con robot:
- Mẫu… mẫu thân… Vân Nhi dù sao cũng… còn nhỏ… chưa nghĩ tới… vấn đề này…
- Hừ, con mà còn nhỏ, dù sao hài tử 16 tuổi trở lên đã có thể lập gia đình. Nếu không phải bận bế quan tu luyện và lịch luyện, mẫu thân còn đang muốn tổ chức đám cưới cho Vân Nhi và Tuyết Nhi đây.
Tĩnh!
Thiên Vân liền không biết nên nói gì cả, hắn liền dùng ánh mắt cầu xin sự cứu giúp nhìn về phía phụ thân đang đứng ở bên cạnh.
Thiên Thừa Ân thấy vậy thì muốn lảng tránh, cuối cùng vẫn không chịu nổi, liền giả vờ ho khan một tiếng.
- Khụ khụ, Dao Nhi, đến lúc Tiểu Vân phải hạ giới rồi, nàng liền thả tay ra, đừng để nhi tử lưu luyến.
Có phụ thân trợ giúp, mẫu thân hắn cũng liền biết thời gian đã đến, dù không muốn cũng đành phải buông cơ thể Thiên Vân ra, sau đó nàng liền hôn lên trán hắn một cái nhẹ nhàng.
- Vân Nhi, nếu con cảm thấy áp lực không chịu nổi, có thể tìm đến người để giải tỏa, nếu có kẻ muốn ra tay với con, đừng ngần ngại mà xử lý bọn hắn, mẫu thân cùng phụ thân sẽ luôn ở bên cạnh con.
Vuốt mái tóc trắng dài của Thiên Vân thêm vài lần, Lâm Dao Dao liền luyến tiếc mả rời đi, bởi nàng biết, thời hạn đã đến.
- Lăng Nhất, Lăng Như Ngọc, Lâm Mộng, Lâm Tình.
Thiên Thừa Ân hô lên một tiếng, lập tức bốn thân ảnh liền xuất hiện sau lưng Thiên Vân.
- Có thuộc hạ.
Cả bốn người đồng thanh đáp, đây là bốn người được chính Thiên Vân mang về. Còn Long Tiêu Dao, do tu vi đã siêu việt Tam giới, nên Thiên Vân liền để lão đi bên cạnh biểu muội mình, tiềm tu ở trong Thiên Đạo Thư Viện chờ ngày hắn quay lại.
- Từ nay trở đi, an nguy của Tiểu Vân đều do bốn người các ngươi xử lý, nếu để hắn có vấn đề gì liên quan tới tính mạng, đừng trách ta vô tình. Rõ chưa!
- Vâng, thuộc hạ đã biết.
Trước lời nói đanh thép của Thiên Thừa Ân, cả bốn người liền đồng loạt lên tiếng, tỏ rõ thái độ của mình.
Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất, sớm đã ngâm qua Huyết Nguyên Chi Thủy do Thiên gia tạo ra để tăng cường thể chất lẫn căn cốt.
Tu vi của cả hai cũng đạt đến cảnh giới Thánh Tướng trung kỳ cùng Thánh Tướng sơ kỳ, đã có được năng lực tự vệ tại Thượng Nguyên Giới.
Huyết Nguyên Chi Thủy, một loại tài nguyên khan hiếm để kích phát tiềm năng huyết mạch bên trong mỗi người, đây là một trong những tài nguyên hàng đầu khó mà kiếm dược ở Tam giới, thậm chí ở Thần giới cũng không có quá nhiều.
Mà trong nhẫn trữ vật của Thiên Vân, cũng có Huyết Nguyên Chi Thủy, chỉ cần hắn liên tục bồi thêm những thiên tài địa bảo cần thiết, thứ này có thể sử dụng hàng trăm ngàn lần cũng chưa cạn.
Còn Lâm Tình cùng Lâm Mộng đã bế quan tu luyện sau khi trở về, tu vi cũng đạt đến Niết Bàn Ngũ Tinh, thực lực có thể xem như đứng đầu Thượng Nguyên Giới.
Trừ khi mấy tên yêu nghiệt có tu vi cao hơn, các nàng gần như không ngán một ai tại Thượng Nguyên Giới.
- Tiểu Vân, đến Thượng Nguyên Giới, nhớ cố gắng tu luyện, đừng để thụt lùi so với ở đây.
- Nhi tử đã rõ thưa phụ thân.
Thiên Vân liền chắp tay tạm biệt với phụ mẫu. Thiên Thừa Ân cũng không muốn mọi chuyện như này, nhưng vì năm đó, lão cuối cùng cũng đành kích hoạt đại trận, đưa năm người rời khỏi Thần giới.
Nếu là bình thường, bằng tu vi cao hơn, những người cố gắng tạo ra lỗ thủng để đi xuống sẽ bị Thiên Đạo tạo ra các tầng cấm chế, không thể phát huy toàn lực.
Vì vậy, cần có Hạ Giới Trận, với mục đich đưa người từ Thần giới xuống Tam giới mà không bị ảnh hưởng bởi khí vận hoặc sự tấn công của Thiên Đạo, nếu không là vậy, nhóm của Thiên Vân sẽ khó mà tu luyện dễ dàng ở dưới đây.
---
Thiên Vân ở bên trong đại trận thì cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang ngập xung quanh bản thân, hắn cảm nhận được Thiên khí xung quanh ngày càng ít đi, có một thứ gì đó trong cơ thể hắn liền biến mất.
- Đây, rốt cuộc là thứ gì, tại sao ta lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.
Ánh mắt của hắn bị màu đen chiếm lấy không có chút ánh sáng nào chiếu vào để hắn có thể nhìn thấy xung quanh, cả cơ thể như bị ai đó khóa chặt vậy…
Dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không thể di chuyển được. Đúng hơn là hắn có di chuyển nhưng mọi cảnh xung quanh đều rất tối, hắn cố gắng di chuyển nhưng vẫn không thể thấy được gì.
- Thật khó chịu, không lẽ ta lại như lúc trước, dịch chuyển vào trong không gian ý thức của bản thân.
Hắn cố gắng mò mẫm xung quanh nhưng lại không có thêm được chút thông tin nào, càng cố gắng đến thế nào, hắn luôn nhận lại sự tăm tối không có lối thoát.
Cho đến một lúc nào đó, bên tai hắn vang lên một âm thanh.
- Thiếu gia, người bị sao vậy?
- Thiếu gia, mau tỉnh, sao ngài lại như vậy… Như Ngọc sợ… ngài đừng bất tỉnh như vậy…
- Thiếu gia… mau tỉnh…
Từng đợt âm thanh có cả nam lẫn nữ xuất hiện, cùng với đó là một sợi chỉ màu trắng rất rất nhỏ, xuất hiện trước mặt hắn…
Thiên Vân biết, ở ngoài đang có người chờ hắn, hắn không thể tử bỏ tại đây…
Toàn thân cố gắng di chuyện, vùng vẫy, tay cố gắng bắt lấy sợi chỉ nhỏ ấy… Nó như một hy vọng, kéo hắn ra khỏi nơi tăm tối này…
---
Ở một nơi nào đó không biết là Thần giới hay Tam giới, một thân ảnh bao bọc bởi một luồng đạo ý liền bước ra… Ánh mắt thâm thúy nhìn về phía xa xăm, nhẹ giọng nói:
- Hành trình của ngươi, cuối cùng cũng bắt đầu.
--Hết chương--