Chương 38: Trứng Nở

Thiên Vân đang ngồi tu luyện như mọi ngày, nhưng hắn nhanh chóng phát giác ra cơ thể mình có gì đó sai sai.

Quan sát kỹ lại, bình thường thiên khí xung quanh sẽ bị cơ thể hắn điên cuồng hấp thụ, rồi chuyển hóa thành Hỗn Độn khí nằm trong đan điền hắn, mà hiện tại, số lượng hỗn độn khí ấy lại bị một thứ gì đó điên cuồng cắt nuốt.

Nguyên do của sự việc này, chính là quả trứng, đúng hơn là phôi thai của Thiên Địa Hóa Linh.

Hắn phát hiện, quả trứng ấy vậy mà đang nhúc nhích, từng địa phương không ngừng xuất hiện tiếng “Bốp! Bốp!”, một thân ảnh nhỏ bé mờ mờ ảo ảo xuất hiện xuyên qua vỏ trứng đang không ngừng dùng đôi chân nhỏ nhắn của mình đạp đạp như muốn thoát ra.

Quả trứng càng rung động mãnh liệt, Thiên Vân cảm thấy hỗn độn khí trong người mình mất càng nhiều.

- Nó chuẩn bị sinh ra… Ngươi sắp được làm cha rồi.

Yêu Yêu không biết từ lúc nào xuất hiện bên người Thiên Vân, nàng vẫn mặc trên người bộ y phục màu lam, vẫn dùng chất giọng lạnh lùng nhưng dễ nghe để nói với hắn.

- Làm cha?

Thiên Vân ngơ ngác, dù sống hai kiếp, đến cả tay gái hắn còn hiếm khi cầm chứ nói gì tới kinh nghiệm làm cha. Cộng thêm cả việc Thiên Địa Hóa Linh cũng có một chút liên quan tới thể chất của hắn, vậy có lẽ là giống nhau rồi.

- Ngươi cần bổ sung thêm năng lượng cho nàng, một mình ngươi vẫn chưa đủ để giúp nàng có thể sinh ra.

Nghe Yêu Yêu nhắc nhở, Thiên Vân lập tức dùng nhẫn trữ vật, đem hàng nghìn mỏ thần thạch đỉnh đưa ra, chưa đầy một phút, toàn bộ thần thạch đều trở thành thức ăn của nó, hoàn toàn bị nó hấp thụ không còn cái nào cả.

- Hấp thụ gì ghê thế? Một nghìn mỏ thần thạch cực phẩm cũng không phải ít, đệ bây giờ còn chưa thể hấp thụ nhanh như vậy.

Thiên Vân cảm thán, nếu hắn có thêm một Thiên Đạo Hóa Linh mà ăn như này, thực sự hơi khó nuôi với lượng tài nguyên hiện tại của hắn. Nếu như hắn đạt tới Bán Thánh, có khi không quá lo lắng, nhưng hắn mới là Tiên Vương, mỏ thần thạch mỗi tháng cũng chỉ hơn 5000 mà thôi.

- Ngươi tưởng Thiên Địa Hóa Linh dễ nuôi, nếu không đã có rất nhiều kẻ tranh dành rồi. Không để cho ngươi dễ dàng lấy được.

Yêu Yêu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Thiên Vân, làm cho hắn liền không biết nói gì thêm, tiếp tục đưa thêm mỏ thần thạch trong nhẫn trữ vật, dù sao hắn tích trữ cũng tầm hơn 10 vạn mỏ, vẫn đủ cầm cự.

Thiên Vân không biết, Thiên Thừa Ân cùng Lâm Dao Dao đã sớm đi vào trong phòng, cả hai đều đã cảm nhận được dị biến ở trong phòng hắn, thậm chí thấy nhi tử mình nói chuyện một mình. Dù khá thắc mắc, nhưng quả trứng càng khiến cho hai người chú tâm hơn, nếu thực sự có nguy hiểm, cả hai sẽ lập tức đưa Thiên Vân ra ngoài.

“Phu quân, chàng thử nghĩ coi, chỉ trong nửa năm mà một Thiên Địa Hóa Linh từ dạng phôi thai tiến bậc lên kỳ sơ sinh, có phải quá nhanh không?”

Lâm Dao Dao truyền âm cho Thiên Thừa Ân.

“Ta nghĩ có thể là do thể chất đặc thù của Vân Nhi, nàng đừng quên, Hỗn Độn Thiên Kinh không phải là công pháp bình thường, nó mang lại cho Vân Nhi rất nhiều thứ khiến cho chúng ta cũng phải bất ngờ.”

Cả hai vừa chú tâm vào Thiên Địa Hóa Linh, vừa trao đổi một chút.

Thiên Vân thì đang cảm thấy cực kỳ đau lòng, hắn cứ vứt ra 1000 mỏ Thần thạch cực phẩm thì chưa đầy một phút quả trứng liền hấp thụ hết, thậm chí tốc độ hấp thụ càng ngày càng nhanh.

Hắn liền không biết nên làm như thế nào, bởi chưa đầy năm phút, số lượng mỏ thần thạch trên người hắn chỉ còn chưa đến 4 vạn, hỗn độn khí trong người cũng tiêu hao gần hết, đang cố hồi phục lại.

Quả trứng cũng dừng hấp thụ thêm, nó liền bất động giữa không trung.

Chưa đầy một phút trôi qua…

Răng rắc…

Vết nứt đầu tiên lập tức xuất hiện trên quả trứng, khí tức khủng bố liền phun trào ra xung quanh. Thiên Thừa Ân ở đằng sau liền lập tức ngăn cản lại, để không kinh động những người ở ngoài.

Vết nứt thứ hai cũng theo đó xuất hiện, những tiễng “cách cách” lan rộng từ chỗ vết nứt lan ra từng vị trí khác nhau.

Rốp!

Một bàn tay nhỏ bé, tráng xinh từ trong trứng đánh vỡ vỏ thò ra ngoài, tạo ra những âm thanh vỡ vụn khiến người xem không thể bỏ qua.

Bàn tay nhỏ nhắn ấy không vừng vung loạn xạ, lần lượt đập vỡ vỏ trứng xung quanh.

Thiên Vân liền tập trung toàn bộ tinh thần lực chú ý động tác của nàng, trong cơ thể hắn bỗng xuất hiện lên một cảm giác cực kỳ thân quen, cứ như thể đứa trẻ này chính từ cơ thể hắn tách ra vậy.

Bàn tay em bé trắng nõn tinh tế, từng ngón tay đẹp đẽ, trong suốt như ngọc, khiến cho người nhìn vào chỉ muốn cắm một cái yêu thương.

Vỏ trứng càng lúc càng vỡ ra, hình dáng của Thiên Địa Hóa Linh cũng dần lộ ra ngoài. Đây là một đứa trẻ con nhỏ bé, tay chân mũm mĩm, khuôn mặt tròn trĩnh vô cùng đãng yêu, cái miệng nhỏ nhắn đang nở một nụ cười rất xinh, hai má lúm đồng tiền càng thêm đáng yêu.

Nàng có đôi mắt lam thẫm, nhưng màu của đại dương, trông đơn sơ nhưng trong đó lại ánh lên sự thâm thúy, cùng với đó là những sợi tóc quăn quăn màu trắng bạc, khá giống với màu tóc của hắn. Dù chỉ mới là một đứa trẻ, nàng đã có một khí chất cao quý khó tả, cứ như một tiểu công chúa vậy.

Cô bé liền lấy tay cầm lấy từng mảnh vỏ trứng, sau đó há miệng đem từng cái ăn sạch, đôi mắt lam thẫm lúc này lại tỏ ra vẻ thèm ăn, trông cực kỳ đáng yêu, đôi má mũm mĩm đang không ngừng phình ra khiến người ta muốn nhéo một phát.

Rốp! Rốp! Rốp!

Cô bé nhai vỏ trứng một cách ngon lành, hai mắt tròn xoe nhìn về phía Thiên Vân, lông mi xinh đẹp không ngừng chớp chớp vài cái.

Dẫu vậy, tốc độ ăn vẫn rất là nhanh, như thể không muốn cho kẻ khác tranh vậy. Thiên Vân cũng bất ngờ, bởi theo như sách từng viết, Thiên Địa Hóa Linh khi ở trong tứng, dù là cường giả Thần Vương Tam Tinh cũng không thể phá hủy, vậy mà cô bé này lại ăn ngon lành như vậy.

Sau khi ăn xong, bỗng cô bé nhìn chăm chú về phía Thiên Vân, sau đó hắn liền nghe được một giọng nói vô cùng ngọt ngào và trẻ con:

- Pa pa!

Thiên Vân lập tức hóa đá, hắn mới bao nhiêu tuổi, còn chưa có gia đình, chưa có vợ. Đã thế lại có một cô bé gọi hắn là pa pa… Nếu là kiếp trước, chỉ sợ hẵn đã vào tù rồi.

Nhưng mà trước một cô bé mũm mĩm như vậy, hắn thực sự cũng rất ưa thích.

Chợt cô bé liền bay lại chỗ Thiên Vân đang đứng, hắn theo phạn xạ tự nhiên bắt lấy nàng, sau đó liền bế lên. Một loại cảm vô cùng thân thuộc hiện lên, hỗn độn khí của hắn khi ở gần nàng thì lại có cảm giác bị thu hút, thậm chí băng thuộc tính xung quanh nàng còn có vài nét tương đồng khi hắn dùng hỗn độn khí dung nạp vào.

- Pa pa, ta muốn ra ngoài chơi.

Mặc kệ việc Thiên Vân có phản đối hay không, cô nàng lập tức bay lên, bay về hướng cánh cửa, mà nàng còn chưa đi được bao xa, liền bị một loại năng lượng giam cầm lại.

Chỉ thấy cô bé lúc này đã bị Lâm Dao Dao dùng Thần Văn để giam nàng lại, ánh mắt mẫu thân hắn trông khá thích thú với cô bé, liền nhìn về phía Thiên Vân hỏi:

- Vân Nhi, không lẽ con có thể ký khế ước với Thiên Địa Hóa Linh?

Thiên Vân còn chưa kịp trả lời, hắn liền có cảm giác nhiệt độ xung quanh đang giảm rất mạnh, cả phòng đều bao trùm bởi băng tuyết. Cả Thiên Thừa Ân cùng Lâm Dao Dao cũng bị dính không ít tuyết trên người.

Người gây ra hiển nhiên là Thiên Địa Hóa Linh đang bị nhốt, địch ý từ nó đối với cả hai đều vô cùng mãnh liệt.

- Mẫu thân, đừng làm hại nàng. Nhi tử cảm giác nàng rất thân thuộc, thậm chí có thể nghe hiểu tiếng nàng nói. Nàng gọi nhi tử là pa pa, và nhi tử có đặt tên cho nàng chính là Băng Linh.

- Vậy sao?

Lâm Dao Dao liền lập tức bỏ đi thần văn, Băng Linh được tự do cũng không dám chạy nhảy lung tung mà lập tức bay về phía sau lưng Thiên Vân, núp đi chỉ để lộ phần mắt nhìn chăm chú về phía hai người, địch ý cũng không hề giảm đi chút nào.

- Nhi tử, mau kêu nàng dừng lại, nếu không thì đừng trách ta ra tay.

Thiên Thừa Ân liền nói chút hăm dọa với Băng Linh, dù sao nàng cũng chỉ mới sinh, thần trí còn chưa rõ ràng, vì vậy ông ấy cũng chỉ hăm dọa chứ không thực sự làm, nếu không thì Băng Linh với tu vi Bán Thánh, chưa thể làm căn phòng lập tức đông tuyết nhanh như vậy.

Thiên Vân nghe vậy thì dặn dò nàng dừng lại, Băng Linh dù nghe theo nhưng có vẻ vẫn cảm thấy oan ức, khuôn mặt liền phồng lên tỏ vẻ tức giận, nhưng tức giận thì chưa thấy, chỉ thấy sự đáng yêu không thể tả nổi.

- Không tệ, không ngờ nhi tử của ta lại có thể được một Thiên Địa Hóa Linh thừa nhận. Ha ha ha…

Thiên Thừa Ân cười thật to, phải nói, một trong những thứ khó khăn nhất khi sở hữu một Thiên Địa Hóa Linh, chính là có thể được nó thừa nhận. Nếu như tu sĩ dùng thực lực cưỡng ép nó, thì nó sẽ không chịu hoặc có thể là tự bạo để chờ tái sinh. Còn nếu được thừa nhận, tu sĩ đó không chỉ được cường hóa ở thuộc tính đó, mà còn được mượn sức mạnh từ Thiên Địa Hóa Linh.

Và Băng Linh đã thừa nhận Thiên Vân, cả hai đều có một mối liên hệ với nhau, tuy nhiên, nếu Thiên Vân không may chết, Băng Linh vẫn có thể sống và ngược lại.

Một lúc nói chuyện, cả hai người cũng đã xác nhận xong mọi chuyện và dặn dò Thiên Vân chú ý sức khỏe để chuẩn bị thức tỉnh thần thông rồi biến mất. Hiện trong phòng chỉ còn lại hai… đúng hơn là một người và một sinh linh.

- Pa pa, ta đói.

Băng Linh lập tức than vãn với Thiên Vân, hắn liền đưa cho nàng thêm 1 vạn mỏ Thần thạch, dù sao lúc nãy phụ mẫu hắn mới cho hắn thêm 10 vạn mỏ, hiện tại không quá túng thiếu.

Có vẻ lần này Băng Linh đã ăn ít đi, nàng chỉ hấp thụ có 1000 mỏ thì lập tức no bụng, liền bay lại trên người Thiên Vân kêu hắn bế, cuối cùng là thiếp đi.

--Hết chương 38--