Chương 19: Nhiệm vụ mới

Sáng hôm sau…

Trong đại sảnh Thiên gia, có tới ba khí tức Thần Vương cảnh và một khí tức Bán Thánh cảnh.

Hai trong số đó chính là phụ mẫu của Thiên Vân, người còn lại chính là lão bằng hữu của của Thiên Thừa Ân, ngày xưa cũng từng thuộc top 30 của Hoàng Kim bảng, hiện đang là ngũ trưởng lão nội viện của Thiên Đạo Thư Viện, Tiêu Phong...

Nói về Thiên Đạo thư viện, đây chính là thánh địa cho các tu sĩ không có thế lực hay thế lực không quá mạnh mẽ ở Thần Giới. Bởi nơi đây sẵn sàng sử dụng tài nguyên để giúp các tu sĩ nhân loại cùng với sự bảo hộ trong mức cần thiết, miễn người đó có thể chứng minh bản thân mình đủ tư chất và phẩm chất cho điều đó.

Chức vụ trong Thiên Đạo thư viện cũng khá đa dạng.

Thấp nhất có lẽ chính là hộ pháp, công việc của họ chính là bảo vệ vòng ngoài của Thiên Đạo thư viện và đi làm các nhiệm vụ có như trinh sát.

Tiếp theo là trưởng lão, trong đó chia thành ngoại môn và nội môn, quyền lực cũng có sự khác nhau nhưng về khía cạnh tu vi thì không quá phân chia rõ ràng.

Vị trí nguyên lão thuộc thứ hạng quan trọng trong nhiều đại sự của Thiên Đạo thư viện, có tới mười hai vị Nguyên lão, mỗi người có vai trò lẫn sứ mệnh của riêng mình... Trong đó, Tiêu Phong là một trong ba nguyên lão trẻ nhất hiện tại.

Còn hai chức cuối chính là Phó viện trưởng và Viện Trưởng... Hai người này thường ít xuất hiện ở trước mắt các hậu bối, chỉ khi có việc cần thì một trong hai mới xuất hiện, thường là Phó viện trưởng ra mặt.

Mà tại lúc này, một vị trưởng lão nội viện đến Thiên gia. Nếu theo lẽ thường thì cũng không cần phải quá trang trọng hoặc cần thiết để nhiều người đón tiếp. Tuy nhiên, đây là một việc quan trọng đối với không ít người ở hai thế lực này, bởi một trong số đệ tử hạch tâm của Thiên Đạo thư viện lại có hôn ước với nhi tử của gia chủ của Thiên gia.

Dù người của Thiên Đạo thư viện xuất hiện trong đại sảnh chỉ có hai người, một là Tiêu Phong, hai là nữ nhi hắn, Tiêu Nhận Tuyết nhưng nếu chú ý thì ở ngoài cổng lớn của Thiên gia, có không ít người có tu vi vô cùng khủng bố đang ngồi uống trà, đánh cờ với nhau.

Mà một trong số người đó không ai khác chính là gia gia của Thiên Vân và Tiêu Nhận Tuyết... Tất nhiên là hôn ước giữa Tiêu Nhận Tuyết và Thiên Vân có một tay của họ nhúng vào.

---

Tại đại sảnh.

- Haha, Ân huynh vậy mà đã đạt đến Thần Vương đỉnh phong, không hổ danh là người đứng đầu Hoàng Kim Bảng năm nào.

Người lên tiếng chính là Tiêu Phong, người này trông như một thư sinh đọc sách yếu đuối, tóc đen, da có chút sậm cùng với chiếc kính cận thường thấy ở những có học ở thời xưa.

Tiêu Phong trước khi đến đây cũng đã thử thăm dò chút thông tin về Thiên Vân, dù tên tiểu tử này thật sự là thiên tài, tuy nhiên trông có vẻ lại có chút kì lạ.

Theo hắn nghe được, trong suốt từng đó năm sau khi tu luyện được Hỗn Độn Thiên Kinh, tên tiểu tử này chỉ suốt ngày bế quan tu luyện. Lần ra ngoài duy nhất của hắn là để đem người khác về, trong đó có một người phi thăng và hai tỷ đệ ở một vùng đất thuộc quản lý của gia tộc hắn. Tuy nhiên, nếu đánh giá về tốc độ tu luyện, Thiên Vân xứng được gọi là thiên tài, nhưng về thực lực thì chỉ có người trong Thiên gia biết.

Ngoài ra, còn có lời đồn rằng Thiên Vân cũng là một quái thai trong việc tu luyện Thần văn, dù chưa biết ở cấp độ nào, nhưng so với những đứa trẻ cùng lứa thì hắn chỉ có hơn chứ không hề thua kém.

Điều khiến lão khó hiểu duy nhất là việc Thiên Vân tự ý ra chiêu mộ ba người vô danh về dưới trướng thay vì những thiên tài có tiếng.

Tất nhiên hắn hiểu rõ quy tắc của Thiên Chiến Thần Tộc, bởi năm đó Thiên Thừa Ân cũng muốn chiêu mộ Tiêu Phong nhưng hắn lại từ chối vì hắn đã lựa chọn ở lại Thiên Đạo thư viện. Mỗi thành viên trong Thiên gia khi tham gia cuộc chiến đều được phép chọn người để chiến đấu, nhưng nếu chọn thiên tài thì sẽ tốt hơn nhiều so với vô danh tiểu tốt sao?

Nếu là tu sĩ bình thường, suy nghĩ chuyện đó là không lạ. Thiên Vân lại khác, hắn là người sở hữu hệ thống và một khí linh khủng bố như Yêu Yêu, vì vậy nàng có thể giúp hắn trong việc tuyển chọn thiên kiêu.

---

Thiên Thừa Ân thấy huynh đệ lâu năm không gặp đến cười một cách vui vẻ rồi đi đến ôm người hắn, Tiêu Phong thấy vậy thì cũng đáp lại với thái độ bình tĩnh song cũng có chút xúc đầu. Hai người dù sao cũng là các chiến hữu vào sinh ra tử với nhau trong nhiều năm tháng, lâu lắm mới gặp, nếu không phải cần giải quyết vấn đề hôn sự, không thì với thân phận cả hai, rất khó để có thể ôn lại chuyện cũ.

- Hai tên các ngươi khi nào mới buông ra, ở đây có tiểu hài tử đang nhìn đấy.

Người lên tiếng cắt ngang không khí hồi tưởng của hai người nam nhân không ai khác chính là mẫu thân đại nhân của Thiên Vân, Lâm Dao Dao.

Thiên Vân thấy cảnh này thì không biết nói sao. Dù gì kiếp trước hắn cũng không có bạn bè hay tri kỉ gì cả, hắn suốt ngày đắm chìm trong công việc. Với lại, hắn chưa thực sự nghĩ bản thân có thể tìm được một người đáng tin trong cuộc việc lẫn cuộc sống, bởi vậy nên lúc hắn chết vì tai nạn, hắn vẫn chưa kiếm được tình yêu của đời mình.

Về phần Tiêu Nhận Tuyết, hắn không thể không công nhận, cô gái này rất đẹp. Mặc trên mình bộ màu lục với vẻ thanh xuân hoạt bát, mái tóc đen tuyền dài tới tận lưng, môi nhỏ hồng hồng, đôi mắt màu xanh ngọc bích, bộ ngực có phần nhú lên, so với ngực của Lăng Như Ngọc thì có phần nhỏ hơn, nhưng cả bàn tay hắn thì chưa chắc đã nắm hết được.

- Biến thái!!!

Không hiểu vì lý do gì, trong đầu Thiên Vân liền xuất hiện tiếng nói của một nữ nhân, mà người có đủ khả năng làm như vậy mà không một ai có thể phác giác thì chỉ có thể là Yêu Yêu.

" Kỳ lạ, rõ ràng Yêu Yêu tỷ không xuất hiện, sao ta vẫn nghe được giọng của nàng. Hay là do ta nghĩ nhiều."

Gãi đầu suy nghĩ một hồi, Thiên Vân liền mặc kệ, nghiêm túc nghe cuộc trò chuyện của phụ mẫu với Tiêu Phong.

Mà Tiêu Nhận Tuyết ở một bên cũng bắt đầu đánh giá Thiên Vân, nàng dẫu sao cũng là thiên tài đứng top đầu ở Thiên Đạo thư viện, mới gần ba mươi tuổi nhưng tu vi đã đạt đến Bán Thánh cảnh hậu kỳ, thậm chí linh tu vượt trội hơn so với cả hai, đã đạt tới Bán Thánh đỉnh phong, không chỉ vậy nàng còn có khả năng chiến đấu không phân cao thấp với Thánh Giả, còn về Thiên Vân, dù đã nghe rất nhiều tin tức về hắn nhưng nàng vẫn không lựa chọn tin điều đó.

Trong mắt nàng, nàng tin rằng Thiên Vân là một yêu nghiệt, nhưng nếu nói hắn mới chỉ tầm mười tuổi mà có thể đánh bại nàng, dù cho tu vi Thần văn của hắn có đạt tới Thánh cảnh, cũng chưa chắc có thể cùng nàng đánh một trận.

...

- Ân huynh, ta nghĩ khi nhi tử lão huynh được mười sáu tuổi, sau khi thức tỉnh thần thông, chúng ta nên tiến hành mối hôn sự giữa hai đứa.

- Mười sáu cũng không sao, với lại hai đứa đó còn trẻ lắm, cứ để bọn chúng làm quen với nhau đã.

- Chậc, nếu lão huynh đã ý kiến vậy thì ta cũng không nói gì. Dù sao bọn trẻ cũng thành một nhà mà thôi. Sớm hay muộn gì cũng vậy.

Ở thế giới này, mười sáu tuổi đã được tính là trưởng thành, có thể kết hôn. Và cũng tại mười sáu tuổi, tộc nhân của Thiên gia sẽ phải tham dự một nơi chi riêng những đứa trẻ mang huyết mạch của Thiên gia mới được vào. Và đây chính là nơi thức tỉnh huyết mạch thần thông của Thiên gia.

Với cả Thiên Vân quanh năm suốt tháng đều chỉ bế quan tu luyện, vì vậy nếu kết hôn sớm cũng chưa chắc hai đứa trẻ đã chịu. Tất nhiên hai bên đầu rất muốn bọn chúng cưới sớm, bởi tu vi còn thấp thì tị lệ có con sẽ cao hơn. Ví dụ như Lâm Dao Dao, nàng cũng phải kết hôn gần ngàn năm mới Thiên Vân, và mất kha khá năm đề sinh ra hắn.

Tất nhiên cũng có người nghĩ tới chuyện đưa Thiên Vân xuống tam giới để hắn lịch luyện, nhưng do Thiên Vân còn nhỏ nên ý kiến này vẫn chưa được thông qua.

Tiêu Phong gật đầu tỏ ý hiểu rõ tình hình. Bản thân ông cũng không quá từ chối việc để hai đứa trẻ tự chọn... Dù sao hai đứa cũng phải bồi đắp tính cảm, với cả nếu đưa Tiêu Nhận Tuyết gả vào Thiên gia, dù không chỉ nàng mà cả Thiên Đạo thư viện đều có không ít lợi ích nhưng nếu nàng không hạnh phúc, người làm phụ thân như hắn cũng cảm thấy có lỗi.

- Mọi người khoan đã.

Cùng một thời điểm, hai âm thanh một nam một nữ liền cất lên.

Giọng nam thì chính là Thiên Vân, hắn thực sự không muốn thứ được gọi hôn ước từ trong bụng mẹ. Còn giọng nữ, chỉ có thể là Tiêu Nhận Tuyết.

- Vân Nhi, Tuyết Nhi, hai đứa có ý kiến gì sao?

Lâm Dao Dao lên tiếng hỏi.

"Ting!"

Trong đầu Thiên Vân bỗng có thông báo hệ thống xuất hiện, vì vậy hắn đành phải nói:

- Nhi tử thấy Nhận Tuyết tiểu thư có vẻ muốn nói điều gì đó, vì vậy xin tiểu thư nói trước.

Tiêu Nhận Tuyết thấy Thiên Vân nhường mình nói trước thì giơ tay tỏ ý cảm tạ, sau đó nói:

- Thưa phụ thân cùng hai vị thúc, dì, Tuyết Nhi không phản đối mối hôn sự này nhưng Tuyết Nhi chỉ muốn cưới nam nhân mạnh hơn mình. Vì vậy Tuyết Nhi muốn xem thử thực lực của Thiên Vân công tử tới đâu. Có mạnh như lời đồn không?

Ba người nghe vậy thì đều có những biểu cảm khác nhau, nếu Thiên Thừa Ân lẫn Lâm Dao Dao đều im lặng không nói thì Tiêu Phong lại thở dài một tiếng. Vì tính cách háo chiến của Tiêu Nhận Tuyết không khác gì vị thê tử đã mất của hắn. Nhớ tới thê tử, hắn càng thù hận bản thân mình năm đó quá ngu xuẩn, nếu không phải Thiên Thừa Ân lẫn bằng hữu đến trợ giúp, hắn có lẽ đã mất mạng cùng thê tử mà bỏ lại Tiêu Nhận Tuyết một mình.

Chuyện của ba mươi năm trước, hắn sẽ không bao giờ quên.

Còn về phía Thiên Vân, hắn còn đang tính từ chối hôn sự, bỗng thông báo hệ thống xuất hiện trước mặt làm hắn vô củng bất ngờ:

" Nhiệm vụ: chinh phục trái tim thiếu nữ.

Yêu cầu: khiến điểm hào cảm của Tiêu Nhận Tuyết vượt trên 85 trước khi ký chủ được mười sáu tuổi.

Phần thưởng: chưa rõ.

Hình phạt thất bại: điểm hào cảm của Thiên Đạo học viện trở xuống 50"

-- Hết chương 19--