- Tên nô lệ kia, ngươi nghĩ mình là cái thứ gì mà ra lệnh cho ta? Nói cho ngươi biết, gia đình ngươi chỉ là nô tài trong gia tộc của ta, vì vậy, ta muốn làm gì thì các ngươi cũng không được phép nêu ý kiến.
Một tên ăn mặc sạch đẹp đang không ngừng chế nhạo Lăng Nhất… Nếu là bình thường, Lăng Nhất sẽ nhẫn nhục chịu đựng, nguyên do cũng vì cả gia đình hắn đều lệ thuộc vào gia tộc của tên nam nhân trước mắt.
Tuy nhiên, lần này hắn lại không thể nhẫn được nữa. Bởi tỷ tỷ của hắn, Lăng Như Ngọc lại đang bị tên công tử ấy bắt đi, Lăng Nhất tận mắt nhìn thấy tên khốn ấy có ý đồ xâm hại tỷ tỷ mình,… Tận tai nghe được những lời sỉ nhục kèm theo tiếng khóc lóc cầu xin của tỷ tỷ, Lăng Nhất cuối cùng cũng không chịu được nữa mà ra tay với tên khốn ấy.
Dù cho hoàn cảnh sinh ra khác nhau, hắn có tài nguyên còn Lăng Nhất lại không. Tuy nhiên, tên ấy lại có tư chất vô cùng kém cỏi, nhờ có đan dược nên mới miễn cưỡng tu đên Địa Đế hậu kỳ khi hơn hai trăm tuổi, còn Lăng Nhất dù nhỏ hơn, ít tài nguyên hơn nhưng lại có nhiều cơ hội rèn luyện hơn… Và khi tuổi đời mới đạt đến sáu chục thì hắn đã tu luyện đến Thiên Đế cảnh…
Vì vậy, khi Lăng Nhất ra tay tấn công tên công tử mặt trắng kia thì hắn dễ dành hạ gục tên khốn ấy.
Tuy nhiên, việc một hạ nhân đánh chủ, không một ai thèm quan tâm tới tư chất hay việc hắn làm đang bảo vệ người thân, là đúng hay sai, người xung quanh chỉ dành những ánh mắt thể hiện sự coi thường, chán ghét, ai ai cũng chỉ muốn hắn chết đi…
Duy chỉ có gia đình là ở bên giúp đỡ hắn, tỷ tỷ hắn dù không muốn nhìn thấy hắn phản lại tên công tử nhưng khi hắn làm, nàng vẫn không hề có ý trách hắn, bởi nàng biết hắn vì nàng mà ra tay với tên khốn ấy.
Dù việc làm ấy giúp cho tỷ tỷ của hắn không bị tên đó xâm phạm thế nhưng đó lại trở thành nguyên nhân khiến cho gia đình hắn phải hứng chịu sự phẫn nộ của gia tộc ấy.
Hắn không thể nhớ nổi bản thân đã trải qua bao nhiêu ngày cố gắng chạy trốn, bản thân phải chịu thương do kẻ rượt đuổi gây ra… Hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ, mỗi ngày chỉ có thể cố gắng sống sót.
Cuối cùng, trong một lần gia đình hắn đang nghỉ ngơi sau những ngày dài di chuyển thì bị đốt kích bất ngờ bởi những người có tu vi còn cao hơn cả phụ mẫu của hai người… Để hai đứa trẻ có thể trốn thoát, cả hai người họ đã thiêu đốt sinh mệnh để chiến đấu kéo dài thời gian… Cuộc chiến ấy dù không quá lâu, nhưng thời gian đó cũng để giúp cho Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc trốn thoát khỏi tay của những kẻ truy sát bọn họ.
Cả hai tỷ đệ bọn họ cứ nghĩ bản thân sẽ an toàn một thời gian nên quyết định dùng chân ở một thị trấn nhỏ, cả hai đều lựa chọn tham gia vào một hội săn bắn kiêm tửu lâu để kiếm thu nhập cho bản thân…
Tuy nhiên, Lăng Như Ngọc bỗng trở bệnh, một căn bệnh mà các dược sư Tiên cấp ở quanh làng cũng không thể chữa được thứ bệnh lạ này… Điều duy nhất mà Lăng Nhất có thể làm, chính là kiếm tiền để giúp cho tỷ tỷ hắn có thể giảm bớt đi chút di chứng của căn bệnh này.
Hắn cứ tưởng khi những người ở gia tộc kia tìm thấy thì bản thân hắn cũng thành công tu luyện tới đứng vững ở cảnh giới Thiên Đế cảnh thậm chí có thể tiến thêm một chút thì còn có khả năng chạy trốn… Không ngờ, truy binh vậy mà đuổi đến sớm như vậy.
Không đúng, người này hắn còn chưa từng gặp qua, không những tuổi tác còn nhỏ, thậm chí tu vi, sức chiến đấu lẫn khí độ còn mạnh và đáng sợ hơn so với những kẻ trong gia tộc cũ mà Lăng Nhất từng gặp.
Bản thân Lăng Nhất dù đã đường nhường khi đối đầu cùng tu vi nhưng cuối cùng vẫn là bại dưới tay một tên hộ vệ của tên đó, hắn không ngờ, bản thân lại thua nhanh đến như vậy… Hắn ân hận vì đã đi ra ngoài vào ngày hôm nay, hận vì lại đi trên con đường đó và bắt gặp tên nam tử đó, hận vì bản thân mình quá yếu đuối để rồi không thể bảo vệ được tỷ tỷ…
---
- Tỷ tỷ…
Lăng Nhất bỗng tỉnh giấc, cảnh đập vào mắt hắn lúc này không phải là con hẻm nhỏ tối tăm, hôi thối hay cảnh võ đài, nơi hắn bị đánh ngất. Ngược lại, nơi đây lại vô cùng sạch sẽ, dù không phải là quá to hay sang trọng nhưng sự tiện nghi lẫn đồ dùng lại tốt hơn nhiều so với nơi hắn và gia đình từng ở.
- Đệ đệ, ngươi tỉnh.
Một giọng ân cần, nhẹ nhàng xen lẫn với chút lo lắng vang lên bên tai Lăng Nhất, người này không ai khác chính là tỷ tỷ của hắn, Lăng Như Ngọc.
Sau khi Lăng Như Ngọc quỳ xuống cầu xin Thiên Vân tha mạng thì Thiên Vân đỡ nàng đứng dậy. Sau đó, nàng và Lăng Nhất được đưa vào một nhà trọ gần đó, do Lăng Nhất đang bất tỉnh sau trận chiến nên được một thuộc hạ của Thiên Vân xách theo bên người.
Nàng cứ tưởng yêu cầu của nàng đã được thực hiện, trong thâm tâm, nàng sẵn sàng trở thành vật hy sinh để Lăng Nhất được tự do. Yêu cầu của Thiên Vân đối với nàng chính là bản thân nàng nhanh cóng đi tắm, hắn còn không quên sai thuộc hạ nhanh chóng mua cho nàng một bộ đồ mặc tạm… Điều đó càng khiến Lăng Như Ngọc tưởng rằng Thiên Vân vì ham muốn sắc đẹp của nàng nên mọi chuyện mới thành như vậy.
Vì vậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng đã đi đến căn phòng chỗ Thiên Vân đang nghỉ ngơi, tỏ vẻ sẵn sàng trở thành nô lệ cho dù có là nô lệ tình dục hoặc món đồ chơi trong tay hắn, miễn là Thiên Vân có thể tha và thả Lăng Nhất đi.
Điều khiến nàng không thể ngờ là, nguyên nhân mà Thiên Vân làm ra mọi chuyện chính là khảo nghiệm Lăng Nhất, điều Thiên Vân muốn chính là khiến cho Lăng Nhất quy phục bản thân mình. Thậm chí hắn cũng muốn chiêu mộ nàng về dưới trướng của Thiên Vân.
Lăng Như Ngọc không hiểu vì sao Thiên Vân lại làm như vậy… Kể ra, với sức mạnh và tư chất của Thiên Vân, nàng tin hắn có lẽ đến từ một thế lực vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn kinh khủng hơn cái gia tộc mà nàng từng tại. Vậy tại sao hắn lại muốn chiêu mộ tỷ đệ nàng về, dù sao cả hai người cũng chỉ là những kẻ đứng ở lớp dưới tại Thần giới.
Trong lúc Lăng Như Ngọc đang không hiểu vấn đề thì Thiên Vân lại cực kỳ choáng ngợp trong sung sướng, tâm hắn lúc này còn đang cười to… Bởi hắn không thể ngờ rằng, chỉ vì muốn thu phục thử Lăng Nhất mà hắn liền phát hiện ra một… à không, tới tận hai người khiến hắn cực kỳ kinh hỉ.
Nếu Lăng Nhất là một kẻ có tố chất tu luyện dù bản thân lại không sở hữu thể chất, huyết mạch hay linh căn quá mức cường đại như không gian, thời gian,… Tuy nhiên, tỷ tỷ hắn, Lăng Như Ngọc lại khác, nàng lại sở hữu một loại thể chất cực kỳ cường hãng… Theo như Thiên Vân từng đọc được thì đây chính là “Tử Vong Thánh Thể”, một loại thể chất đặc biệt với lực lượng tử vong khủng bố, nếu có thể thành công đem Thánh Thể đúc thành Thần Thể và đạt được tu vi Thần Vương cảnh, thì sức mạnh tử vong của người sở dụng có thể ăn mòn cả sinh mệnh của một cường giả Thần Vương cùng cấp một cách dễ dàng.
Vì bản thân Lăng Như Ngọc vẫn chưa thể kích phát toàn bộ công dụng của Thánh Thể cộng thêm công pháp nàng từng tu luyện lại quá rác rưởi, thế nên mới dẫn đến bị sức mạnh của tử vong phản phệ.
Mà đây lại là một trong những loại thế chất cực kỳ khó gặp, chỉ có một số gia tộc, thế lực mạnh mẽ mới biết tới, thế nên mấy tên đan sư cấp thấp hay mấy lão lang băm bình thường mới không thể phát hiện ra điều đó.
---
- Tỷ tỷ, hắn có làm gì tỷ không… Liệu tỷ có…
Nói đến đây, lòng Lăng Nhất lại đau như cắt… Đối với hắn, sinh mệnh của Lăng Như Ngọc còn quý giá gấp bội sinh mệnh của chính mình. Hắn không thể tha thứ cho bản thân vì đã để cho tỷ tỷ mình gặp nguy hiểm… Nếu có cơ hội trở lại, hắn liề lựa chọn đem tỷ tỷ trốn thật xa, hoặc ít nhất khi lần đầu gặp tên nam tử ấy, hắn sẽ lựa chọn tấn công Thiên Vân rồi chết để không liên lụy đến tỷ tỷ.
- Ta không sao, vị công tử ấy không làm gì ta cả.
Thấy đệ đệ mình đau đớn như vậy, người làm tỷ như Lăng Như Ngọc cũng cảm thấy đau lòng. Nàng hiểu rõ tính cách của Lăng Nhất và sợ hắn sẽ đem toàn bộ trách nhiệm này đổ lên đầu mình.
Chính vì vậy, trong một khoảng thời gian, nàng đã cố ra sức thuyết phục và nói lại những điều mà Thiên Vân đã từng nói với nàng. Từ việc mọi chuyện đều do Thiên Vân muốn thử sức của Lăng Nhất, đến việc Thiên Vân muốn chiêu mộ cả hai người về dưới trướng của mình.
Tất cả mọi chuyện đều được nàng nói rõ và đầy đủ, chỉ riêng thân phận hiện tại của Thiên Vân là nàng không nói, không phải do nàng muốn giấu mà là do nàng không hề biết gì về cái tên Ngân Lang này cả. Nếu Thiên Vân nói tên thật của mình thì Lăng Như Ngọc còn có thể đoán được đôi chút, còn cái tên Ngân Lang thì nàng hoàn toàn chưa bao giờ nghe một ai nói qua.
-- Hết chương 12--