Tô Thanh đi theo chàng trai bí ẩn kia một lúc lâu thì trời cũng đã về khuya. Một người trước, một người sau, cả hai cùng đang theo dõi tên lính mà họ đã thả từ trước đó để hắn dẫn đường đến nơi mà kẻ đứng đầu mỏ vàng kia đang ẩn náu.
Và rồi, tên lính kia bước đến trước một tửu lâu đang nhộn nhịp kẻ vào người ra, hắn ta tiến vào bên trong và nhanh chóng mất tích giữa đám người háo sắc đang hưởng thụ khoái lạc của mình.
“Hắn ta đâu rồi?”
Chàng trai bí ẩn kia bước vào bên trong tửu lâu, bủa vây xung quanh lấy y là hàng tá các mỹ nữ của tử lâu. Như lọt vào “ổ nhện” chàng trai ấy giãy người hòng thoát khỏi chốn trăng hoa này nhưng vô vọng. Vừa cố gắng tìm tên lính kia, vừa phải oằn người thoát khỏi vòng vây của các mỹ nữ khiến chàng trai ấy bất lực và co rúm người lại, sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt của chàng trai kia.
“Nào nào, các mỹ nữ. Mau thả vị bằng hữu của ta ra nào.”
Tô Thanh xuất hiện, trên tay cầm mấy tờ ngân phiếu, hào phóng vung tiền cho các mỹ nữ hám tiền kia hòng cứu chàng trai ấy thoát khỏi vòng vây. Đám mỹ nữ hám tiền vừa trông thấy Tô Thanh với mấy tờ ngân phiếu thì liền sáng mắt, buông tha cho chàng trai ấy mà chuyển sự chú ý sang chàng thiếu gia lắm tiền kia.
“Đại thiếu gia, không biết ngọn gió nào đã đưa thiếu gia đến Hồng Tửu Lâu này thế này.”
Từ trên lầu, một người phụ nữ đang sửa soạn lại y phục và đầu tóc, hối hả bước xuống đón tiếp Tô Thanh. Nhìn ánh mắt bà ta, Tô Thanh nhìn thấy rõ sự hám tiền trong mắt bà ấy nên “mượn nước đẩy thuyền” nói rằng mình cùng chàng trai kia đến đây để uống rượu và cần tìm người đàn hát cho cả hai cùng thưởng trăng với điều kiện là sử dụng căn phòng hạng sang ở trên lầu.
Tô Thanh nhanh chóng chi tiền và nhận được cái gật đầu của bà ta, hẳn ra bà ta chính là chủ của Hồng Tửu Lâu này. Và cả hai nhanh chóng được các mỹ nữ đưa lên căn phòng mà mình đã yêu cầu.
Nhưng vừa vào bên trong căn phòng, Tô Thanh đã ngay lập tức kiểm tra xung quanh phòng một lần và tiến ra bên ngoài ban công để quan sát tình hình ở căn phòng bên cạnh căn phòng của mình với thái độ có chút hoài nghi.
Từ căn phòng bên cạnh, tiếng đàn tranh, tiếng sáo vang lên như thể cuộc vui bên căn phòng đó vẫn đang diễn ra nhưng Tô Thanh dường như đã nghe thấy những âm thanh kì lạ, lúc thì là tiếng vỡ của những đồ vật trong phòng, lúc thì tiếng nói của một người đàn ông trung niên nhưng vì tiếng nhạc đã lấn át những âm thanh nên Tô Thanh chẳng thể nào nghe rõ được cuộc nói chuyện của họ.
“Ngươi đang làm gì vậy?” - chàng trai kia đương nhiên là thắc mắc với những hành động của Tô Thanh.
Nhưng Tô Thanh nhanh chóng ra hiệu cho chàng trai kia đến gần mình và thử nghe những thứ âm thanh mà mình đã nghe thấy xem có thu hoạch gì không. Và thứ mà họ nghe được cũng chỉ có như vậy khi mà tiếng nhạc quá lớn khiến họ chẳng thu hoạch được gì.
“Tại hạ Tô Thanh, người Phú Lâm, đang đi ngao du thiên hạ, Rất vui được làm quen với huynh.”
Biết chẳng thể thu hoạch được gì, cả hai cùng ngồi xuống và thưởng trăng để tránh sự chú ý của căn phòng bên cạnh. Và lúc này, thân phận thực sự của chàng trai bí ẩn kia mới được tiết lộ.
“Tại hạ Lý Cát, đến từ Kinh thành, phụng lệnh Hình bộ Thượng thư Lý Thành đến đây điều tra vụ án mỏ vàng.”
Một người Lý Cát, một người Lý Thành, Tô Thanh nhanh chóng nhận ra chàng trai kia lại chính là thiếu gia nhà họ Lý ở Kinh thành Đại An và cũng là con trai cả của Hình bộ Thượng Thư, Lý Thành và cũng là học trò của cha mình.
Nhưng lúc này, Lý Cát lại thắc mắc về những hành động có phần kì lạ của Tô Thanh từ nãy đến giờ. Tô Thanh cũng chẳng giấu giếm gì đành nói rõ, y nghi ngờ rằng Hồng Tửu Lâu này chính là nơi mà kẻ được cho là chủ mỏ vàng kia thường xuyên lui tới.
Và bà chủ Hồng Tửu Lâu kia chắc chắc đang tiếp đón hắn ta cho tới khi tên lính kia bước vào bên trong nên bà ta mới vội vàng rời khỏi căn phòng đó. Trong khoảnh khắc Lý Cát bị bao vây, Tô Thanh thấy được căn phòng bên cạnh căn phòng của mình nên mới dùng căn phòng này để dò xét động tĩnh ở bên kia.
Lý Cát lúc này mới hiểu ra nhưng thời gian không cho phép cả hai chần chừ nữa vì bây giờ mỏ vàng đã bị lộ, kẻ được cho là chủ mỏ vàng kia chắc chắn sẽ tìm cách tiêu hủy chứng cứ, lúc ấy, vụ án sẽ rơi vào ngõ cụt.
“Giết người!!!! Có người chết!!”
Nhưng chưa kịp suy nghĩ về kế sách để xông vào căn phòng bên cạnh thì từ bên ngoài đã vang lên tiếng hét thất thanh của bà chủ Hồng Tửu Lâu. Tô Thanh và Lý Cát lập tức xông ra bên ngoài xem xét tình hình.
Lúc này, đám đông hiếu kì đã vây kín căn phòng bên cạnh. một cảnh tượng kinh hoàng đang xuất hiện trước mắt của cả Tô Thanh và Lý Cát. 3 mạng người, trong đó có tên lính kia cùng với 2 cô kỹ nữ đã bị giết và hung thủ đã trốn thoát theo đường cửa sổ.
“Mau phong tỏa hiện trường, báo cho quan huyện. Từ bây giờ, Đại Hình Ty ta sẽ tiếp quản vụ án này.”
Lý Cát lấy từ bên trong người lệnh bài của Đại Hình Ty, hóa ra chàng trai ấy không những là con trai của quan Thượng Thư Hình Bộ mà còn là Ty trưởng của Đại Hình Ty ở Kinh thành, Lý Cát.
Vụ án mỏ vàng còn chưa kết thúc, nay lại đến vụ sát hại 3 mạng người diễn ra ở Hồng Tửu Lâu lại xuất hiện khiến cho Tô Thanh càng thêm đau đầu. Kẻ được cho là chủ mỏ vàng cũng đã biến mất không một tung tích khiến cho cả hai vụ án rơi vào ngõ cụt.
Tô Thanh thở dài….