Chương 5: Chương 5

Quả nhiên, đúng như Tô Thanh đã suy đoán, khi màn đêm vừa buông xuống cũng là lúc “con rắn” bắt đầu ra khỏi hang với những tiếng động chói tai từ phía thượng nguồn con sông Hà Chi. Những tiếng động khiến cho cả Tô Thanh và A Phúc đang say giấc giật mình.

“Thiếu gia, cậu xem đó là gì?” - A Phúc dụi mắt rồi chỉ tay về phía hang động ở phía trên kia.

Từ hướng mà A Phúc nhìn thấy, một hang động khá lớn và từ bên trong hàng chục ngọn đuốc xuất hiện, thắp sáng cả một vùng rộng lớn, xé tan không gian tĩnh mịch và tăm tối của núi rừng thị trấn Hà Chi.

“Mau lên, đừng có mà lề mề.”

Tiếng hét lớn của một tên lính, to đến mức ở xa, Tô Thanh vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng hét ấy, sau đó là những tiếng quất roi chát chúa và đầy sức nặng vang lên ở phía đó, mà không phải là một hai tiếng mà là hàng chục tiếng roi quất vào da đan xen vào với nhau.

“A Phúc, chúng ta mau đi thôi.”

Tô Thanh và A Phúc rời khỏi vị trí cũ, men theo con đường mòn phủ đầy dây leo, từ từ leo lên vị trí cao hơn để tiện bề quan sát cửa hang một cách rõ ràng và cũng như lên kế hoạch đột nhập vào bên trong.

Phía cửa hàng, hàng chục nhân công đang đào đào bới bới một thứ gì đó, còn đám lính kia vẫn quất roi liên tiếp vào lưng của những kẻ tiện nô kia một cách mạnh bạo và không thương tiếc. Thậm chí người già, trẻ em và những nhân công bị thương cũng không thể thoát khỏi đòn roi ấy.

“Các ngươi mau làm việc đi, không còn nhiều thời gian đâu.”

Từ bên trong hang động, một tên “bụng phệ” bước ra với sắc phục của quan lại với thái độ hống hách và giọng nói có chút ẻo la. Vừa xuất hiện, hắn đã không ngừng quát vào mặt những nhân công tội nghiệp kia, thậm chí là dùng kiếm chém vào người của những kẻ mà hắn ta xem là vô dụng trong đám nhân công này.

“Hắn ta có vẻ như là kẻ chủ mưu cho tất cả chuyện này. Không được rồi, ta sẽ đột nhập và đó xem tình hình bên trong như thế nào.”

“Không được đâu, thiếu gia, như vậy quá nguy hiểm, nếu cậu bị phát hiện thì bọn chúng sẽ giết cậu để diệt khẩu mất.”

“Chính vì vậy nên ta phải đột nhập vào bên trong. chỉ có như thế ta mới biết được bên trong đang ẩn giấu bí mật gì.”

Nghĩ ngơi, quan sát xung quanh một hồi lâu, Tô Thanh lấy từ trong túi áo ra một con hổ bằng gỗ và dặn dò A Phúc. Chẳng biết Tô Thanh nói gì với cậu, chỉ biết rằng, A Phúc sau khi gật gù, cầm lấy con hổ bằng gỗ kia rồi rời đi một cách lặng lẽ.

Tô Thanh ở lại, hướng thẳng về phía hang động, trầm tư một hồi lâu rồi bắt đầu hành động. Ngược dòng con sống Hà Chi, Tô Thanh phát hiện một người đã chết vừa mới được đám lính quăng xác ra bờ sông, nhanh trí Tô Thanh “mượn” quần áo của người ấy rồi men theo sườn núi để đến hang động.

Theo dõi hành động của đám người ấy hồi lâu, cứ cách 1 canh giờ, đám lính gác sẽ lơ là cảnh giác khi bọn chúng nghỉ tay để uống nước, và đó cũng là lúc Tô Thanh hóa thành nhân công và len lỏi giữa biển người đang hì hục làm việc một cách siêng năng kia.

“Không biết bên trong đang khai thác thứ gì nhỉ? Mình cần phải vào bên trong càng nhanh càng tốt.”

Nghĩ trong đầu là như vậy nhưng Tô Thanh làm sao dễ dàng vào được bên trong khi mà bây giờ tất cả vẫn chưa “tan ca”. Tô Thanh đành phải hì hục làm việc vừa để tránh sự nghi ngờ, vừa phải điều tra từ những người xung quanh về thứ đang ở bên trong.

“Nhưng mà đây là gì? Vàng sao?”

Trong đống đổ nát được đổ ra bên ngoài từ bên trong hang động, Tô Thanh vô tình phát hiện một mảnh vàng vụn bám chất bên trong lớp đất đá, nhỏ đến mức mắt thường cũng không thể nhìn ra nếu như không để ý kĩ.

“Quả nhiên là vậy, bên trong là một mỏ vàng. Và tên quan kia đang khai thác lậu số vàng kia.”

Nhưng chưa kịp định hình những gì đang diễn ra xung quanh mình thì mặt trời đã ló dạ và tất cả nhân công được lệnh di chuyển vào bên trong và Tô Thanh cũng không bỏ qua cơ hội đó mà cũng theo vào bên trong hang động.

Đương nhiên là Tô Thanh chẳng thể nào tiếp cận được mỏ vàng mà tên quan kia đang khai thác mà anh cùng với những tù nhân khác được đưa đến một nơi được xem là nhà giam tăm tối và lạnh lẽo.

Điều kiện sống ở đây thật sự quá tồi tệ, không những tối mà xung quanh đều là xác chuột chết đã bốc mùi hôi thối và cả mùi cơ thể của đám nhân công kia sau nhiều ngày không tắm. Sau những giờ làm việc vất vả, mọi người được phát mỗi người một cái bánh màn thầu “chay”, vì bên trong chẳng có gì ngoài một miếng thịt nhỏ xíu.

“Cậu bé, mau ăn đi. Ở đây như vậy là tốt lắm rồi. Có ngày chúng tôi còn chả ăn được gì nữa. Mau ăn đi cậu bé.”

Nhìn thấy nét mặt có vẻ chần chừ của Tô Thanh, một ông lão ngồi gần đã lên tiếng khuyên giải cậu. Nhưng bản thân Tô Thanh đâu phải không muốn ăn cái bánh màn thầu ấy mà là vì anh đang bận suy nghĩ về những gì mà anh thấy bên trong hang động tối tăm này.

Tô Thanh bị lời nói ấy của ông lão làm giật mình, anh hiểu rằng trước mắt bản thân cũng chẳng làm được gì ngoài chờ đợi sự xuất hiện của A Phúc mà thôi. Anh đứng dậy, cầm miếng màn thầu, bước đến ngồi cạnh một cậu thanh niên trẻ tuổi, mặt mày sáng sủa và thanh tú.

“Cậu là ai? Câu không giống như những người đang ở đây.”

Tô Thanh bất ngờ khi bị cậu thanh niên ấy nhìn thấu thân phận của mình khi trà trộn vào bên trong hang động này để điều tra sự thật. Chưa kịp cắn một miếng màn thầu, Tô Thanh đặt nó xuống và bắt đầu thăm dò cậu thanh niên kia.

“Vậy cậu là ai? Cậu vào đây làm gì, chắc không phải là bị bắt cóc như nhưng người kia đúng không?”

Cậu thanh niên kia không trả lời, chỉ lặng lẽ dùng nước, viết lên nền đất một chữ “LÝ” rồi thưởng thức miếng bánh màn thầu của mình một cách ngon lành. Còn Tô Thanh, chữ “LÝ” khiến cho cậu khó hiểu về điều mà cậu thanh niên kia muốn truyền tải thông qua chữ “LÝ” này.

Thân phận thật sự của chàng thanh niên kìa là ai khi mà chỉ cần nhìn sợ qua, cậu đã đoán thân phận không tầm thường của Tô Thanh.