Đương nhiên một người như Trần lão gia không thể nào mất mặt trước vi sư của mình được, huống hồ chi công vụ ở triều đình đang ở trước mắt Tô lão gia, nếu không tìm ra đứa con gái bất trị của mình thì thực sự hổ thẹn với nhà trai.
“Trần đại nhân, không cần gấp, không cần gấp. Tuy công vụ ở trước mắt, nhưng thực sự không cần phải làm khó con gái như vậy.”
Trông nét mắt có phần áy náy và lo lắng của Trần lão gia, họ Tô an ủi phần nào vì bản thân ông cũng hiểu, thằng con bất trị của mình cũng có hơn gì con gái nhà người ta đâu mà hối thúc họ Trần, thậm chí ông còn phải ép buộc, trói Tô Thanh lại thì mới có đưa thằng con ngỗ nghịch ấy đến nhà họ Trần.
“Thưa thầy, hay là như thế này đí, triều đình triệu thầy về kinh ắt hẳn là có chuyện lớn cần sự có mặt của thầy, nếu như còn đợi lệnh ái nữa thì chắc chắn sẽ lỡ công vụ của thầy mất. Hai nhà Tô - Trần chúng ta cùng trao đổi Thiệp đỏ của cả hai đứa nó và từ đây hai nhà chúng ta cùng gọi nhau là thông gia. Thầy xem có được không?”
Tô đại nhân cũng chẳng mảy may suy nghĩ gì nhiều liền lập tức đồng ý với yêu cầu của họ Trần. Ở xứ Đại An này, một đôi uyên ương muốn nên duyên vợ chồng thì cha mẹ của cả hai bên chỉ cần trao đổi Thiệp đỏ có ghi giờ sinh bát tự là có thể được coi là cặp vợ chồng hợp pháp.
Sau khi trao Thiệp đỏ, đương nhiên là mặc cho sự can thiệp yếu ớt của Tô Thanh thì kể từ giờ phút này, Tô công tử của thành Phú Lâm đã yên bề gia thất, mặc dù cậu ta chẳng rõ mặt người vợ của mình ra làm sao.
Nhưng Tô Thanh lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cha mình và Trần lão gia về chuyến đi có phần chông gai và thử thách sắp tới của họ Tô khi y đang chán nản đi dạo trong vườn nhà họ Trần.
Với bản tính thích thử thách và tò mò, đương nhiên y sẽ không bỏ qua việc phá được đại án “Thiên Đàng - Địa Giới” sau khi nghe được cuộc nói chuyện kia và Tô Thanh rất nhanh chóng đưa ra quyết định.
“A Phúc, cùng ta lên kinh.”
Bản thân A Phúc cũng bất ngờ với quyết định ấy của chủ nhân mình, nhưng từ nhỏ đến lớn, cậu cũng thừa hiểu tính cách của cậu chủ mình là như thế nào nên cũng chẳng ra sức ngăn cản quyết định có chút bồng bột ấy của Tô Thanh.
“Nhưng cậu chủ, nếu như bây giờ chúng ta đi, cậu không định nói với lão gia và phu nhân hay tiểu thư hay sao?”
“Ta sẽ để lại một bức thư cho rồi trước khi xuất phát lên kinh trước cha ta.”
Kế hoạch của Tô Thanh sẽ đi trước Tô lão gia một bước và bắt tay vào điều tra vụ án “Thiên Đàng - Địa Giới”. Sở dĩ anh phải xuất phát trước Tô lão gia vì Tô lão gia được quan quân triều hộ tống và phải trở về Kinh thành nhanh chóng nên sẽ sử dụng chiến mã để di chuyển, vì vậy nếu không nhanh chóng lên đường thi sẽ không kịp.
Chưa hết, lần đầu tiên Tô đại công tử thành Phú Lâm “dạo chơi” ở Kinh thành nên chắc chắn sẽ phát sinh ra những sự kiện không ngờ đến nên để chắc chắn, Tô Thanh quyết định sẽ đi trước một bước để tệ lắm cũng là đến Kinh thành trước cha của mình.
Trước khi rời thành Phú Lâm, Tô Thanh gửi cho tên lính canh cổng thành một bức thư cùng với đó là lời dặn dò rằng chiều tối mới giao đến cổng Tô phủ, còn hắn lúc đó đã cao chạy xa bay cùng rồi.
Ở Trần phủ, Tô lão gia lúc này mới nhận ra sự mất tích của thằng con trai ngỗ nghịch nên mới cho người đi tìm kiếm, nhưng vì đã quá hiểu bản tính của con trai nên ông cũng chẳng nghi ngờ gì về ý định của Tô Thanh.
Đoàn người hộ tống Tô lão gia về Kinh thành bắt đầu lên đường ngay sau khi ông rời khỏi Trần phủ. Và chuyến đi này, chính bản thân ông cũng không ngờ rằng sẽ nhiều rủi ro và nguy hiểm đang đợi ông đến như vậy. Và chính bản thân Tô phu nhân và Tô đại tiểu thư - Tô Thiên cũng chẳng thể mường tượng được những gì sắp xảy ra với cha của mình.
Và sau đó đương nhiên là bật ngửa khi bức “gia thư” được tên lính kia gửi đến Tô phủ theo đúng yêu cầu của “thiếu gia họ Tô”. Vừa tức giận, vừa lo lắng nhưng cả hai cũng chẳng làm được gì khi mà Tô Thanh đã bỏ đi từ lâu. Giờ đây, Tô phủ chỉ còn lại hai người phụ nữ mà thôi.
Về phần Tô Thanh, sau nửa ngày đi đường thì trời cũng đã chập tối, nhưng trước mặt cậu ta và A Phúc là một khoảng không mênh mông rộng lớn được che phủ bằng hàng hàng lớp lớp cây cối mọc um tùm hai bên vệ đường.
Trời thì đã tối đen ngòm, chỉ còn thấy đường đi qua ánh đuốc len lói và ánh trăng mờ mờ ảo ảo mà thôi. Men theo con đường đất gồ ghề ấy, Tô Thanh tìm đến một ngôi miếu nhỏ hòng xin tá túc qua đêm.
Nhìn từ xa, ngôi miếu trông u ám và lạnh lẽo đến nhường nào. Đèn dầu le lói, lâu lâu là có tiếng gõ mõ, gõ chuông và tiếng đọc kinh vang lên, khiến cho không khí vốn dĩ đã đáng sợ, nay càng khiến cho một người bản tính gan dạ như Tô Thanh cũng nuốt nước bọt ừng ực vì sợ.
Nhưng kì lạ, càng tới gần ngôi miếu, ngoài tiếng gõ mõ và tiếng đọc kinh kia thì lại vang lên tiếng của một đám đông bên trong ngôi miếu. Tiếng xì xào, tiếng nói chuyện của cả người lớn lẫn trẻ con, lâu lâu lại có cả tiếng hét vì đau đớn khiến cho Tô Thanh có chút nghi ngờ về ngôi miếu này.
Tuy nhiên biết làm sao được khi mà quanh đây chăng có nhà dân mà chỉ có ngôi miếu nhỏ này, nếu không vào thì tối nay chắc cả hai sẽ làm mồi cho thú hoang ngoài kia mất thôi, nên cho dù có chút đáng sợ, xen lẫn ngờ vực thì tôi tớ nhà họ Tô cũng phải bước chân vào đây.
Và khi bước vào bên trong miếu, Tô Thanh đã bi cảnh tượng trong miếu làm cho giật mình vì trước mắt anh là một đám đông đang xếp hàng dài, từ từ bước vào bên trong một căn lều nhỏ đang len lói ánh đèn dầu kia.
“Vị lão bá này, căn lều kia có gì mà ai nếu đều xếp hàng vậy? Tiên nhân hạ phàm à?”
Tô Thanh tuy ban đầu có chút đáng sợ về ngôi miếu này nhưng cảm giác ấy cũng đã nhanh chóng tan biến khi trước mặt anh là những người dân chân yếu tay mềm và trên người họ chẳng có chút gì là sẽ gây nguy hiểm đến cậu cả.
“Còn hơn cả thần tiên nữa, trong lều kia là thần y, cứ một tháng thì thần y đó sẽ đến miếu này để chữa bệnh cho dân làng ở dưới núi kia.”
Giọng nói xen lẫn tiếng ho sặc sụa của một ông lão râu tóc bạc phơ, tây chống gậy nặng nề. Tô Thanh cũng đã mường tượng được điều gì đang diễn ra bên trong chiếc lêu kia và lúc này cậu mới để khuôn viên bên trong cái miếu không lanh lẽo như những gì đã trông thấy từ bên ngoài.
Bên trong ngôi miếu, các nhà sư chia ra thành nhiều gian dùng để nấu thuốc, nấu cháo và là nơi để những người dân ở xa có thể tá túc qua đêm. Đường đi xa, cả ngày không có gì vào bụng thì Tô Thanh nhanh lập tức tiến đến nơi phát cháo để xin một bát cháo ăn cho ấm bụng.
Cầm trên tay chén cháo trắng nóng hổi và cái bánh bao, Tô Thành từ tốn thưởng thức bữa ăn đầu tiên trong ngày. Vừa ăn, cậu vừa hướng về phía chiếc lều kia, hình bóng vị thần y mờ mờ hiện lên khiến cho cậu không thể nào rời mắt khỏi đó được.
Khi những chiếc rèm cửa mở ra, Tô Thanh nhìn thấy được hình bóng của vị thần y kia bên chiếc đèn dầu len lói ánh đèn. Một ánh mắt xanh biếc, lấp lánh cùng với nước da trắng trẻo khiến cho cậu mới nhìn thôi đã “cảm nắng” vị thần y này rồi, nói đúng hơn là nữ thần y này rồi.
Lúc này, một cậu thanh niên quần áo rách rưới tay cầm tô cháo đến ngồi bên cạnh Tô Thanh như một lẽ tình cờ. Cậu thở dài và húp vội tô cháo còn nóng hổi kia. Tô Thanh nhận thấy trong mắt cậu có chút buồn bã.
“Sao cậu lại thở dài? Cậu bị đau ở đâu à?” - Tô Thanh ân cần hỏi han cậu thanh niên kia.
“Không, chỉ là hôm nay đông hơn những ngày bình thường, mẹ tôi xếp hàng cả canh giờ rồi vẫn chưa được thần y bắt mạch. Chẳng biết khi nào mới đến lượt mình nữa.”
Cậu thanh niên từ tốn đáp, thở dài rồi húp tiếp chén cháo. Cậu chỉ về phía chính điện, nơi có một cụ già đang ngồi đó, chắp tay cầu nguyện ở bên trong và nói đó chính là mẹ của mình.
Hỏi thêm thì cậu mới nói rằng, bình thường không đông như vậy nhưng vì ngôi làng dưới chân núi kia chẳng hiểu vì lí do vì sao mấy ngày nay lại xuất hiện nạn dân từ nơi khác tới đó lánh nạn. Họ mang theo bệnh tật đến và khiến cho số người ở ngôi làng phía dưới cũng nhiễm bệnh theo. Điều đó khiến cho số lượng bệnh nhân đến ngôi miếu này lại tăng đột biến như vậy.
Tô Thanh mặc dù là thiếu gia Phú Lâm nhưng tin tức trong cả nước Đại An thì cậu cũng biết đâu đó một ít nhưng cậu không nghe thấy có nơi nào là hạn hán và lũ lụt trong thời gian gần đây nên việc xuất hiện nạn dân là điều bất thường.
Và huyện Hà Chi - ngôi làng dưới kia sẽ là nơi dừng chân đầu tiên của Tô Thanh và vụ án đầu tiên sắp diễn ra với cậu. Còn tối nay cậu sẽ tá túc lại ngôi miếu này một đêm trước khi xuống núi vào sáng ngày hôm sau.