Nhưng đó có lẽ là mâu thuẫn trong chính nội bộ Hí tộc hoặc Hí vương an nhàn muốn tìm đường chết. Nhưng dù là lí do gì, nhưng một khi đã đụng đến Hi Khanh thì nhất định chỉ có một con đường : chết.
A Cát Tà ỷ lại vào quân đội Hí tộc những năm nay trở nên lớn mạnh, hắn cho rằng Ân quốc sẽ không dám trở mặt ngay lúc này, một phần lại tự tin vào việc Ân đế vì không muốn chiến tranh mà sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng hắn đã quá xem thường Hi Khanh hoàng hậu, sở dĩ cho đến nay nàng có thể một mình độc chiếm lục cung là bởi nàng có trái tim của Phượng Tường, vừa xinh đẹp, khôn khéo lại tài hoa, là một người chiếm được lòng người, lại có đại công chúa đệ nhất tài nữ đương thời, nhị điện hạ do đích thân long châu chọn, nàng không sinh được con trai thì sao chứ!
Phượng Doanh đưa mắt nhìn Phượng Tường, Phượng Tường gật đầu ý bảo việc này ông giao cho nàng toàn quyền xử lí.
Phượng Doanh cười nhẹ, giọng lạnh băng vang lên
" 20 năm trước tiên đế Hí tộc A Cát Nhĩ Tâm có công hộ giá cứu tiên hoàng Ân quốc một mạng, 20 năm nay, Ân quốc hằng năm miễn trừ cho các ngươi các loại thuế khoá và tiến cống, lại cho người tới tận Hí tộc dạy các ngươi trồng trọt hoa màu, dự báo khí tượng, truyền thụ võ công,... giúp các ngươi có một chỗ đứng ở đại lục, chắc hẳn ơn năm xưa Ân quốc chúng ta đã trả đủ...."
Nói tới đây, Phượng Doanh dừng lại, nàng đưa mắt nhẹ về phía A Cát Tà, thấy hắn chỉ hơi ngạc nhiên nhưng không có một chút kinh sợ, nàng cười trừ, chắc hẳn kẻ nào đó đã có sự chuẩn bị.
A Cát Tà đột nhiên cười lớn, gương mặt xấu xí lộ ra sự dữ tợn
" Cuối cùng các ngươi cũng trở mặt, chúng ta đợi ngày này lâu lắm rồi, Ân quốc Phượng Tường nghe đây, hôm nay a Cát Tà ta phụng lệnh của Hí vương A Cát Nhĩ Lập tới đây đưa chiến thư cho các ngươi, hẹn không xa sang bằng Ân quốc cỏn con, khiến cho đại lục biết đến sự tồn tại phồn vinh của Hí tộc bộ lạc"
" Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần thắng" ,Phượng Doanh cười như không cười hỏi hắn.
" Hừ! Tiểu oắc con, đừng tưởng Hí tộc hôm nay là Hí tộc của 20 năm trước, Hí tộc của bọn ta đủ để các ngươi chôn thây ngoài trận mạc" A Cát Tà đứng giữa cung điện Ân quốc đòi tiêu diệt Ân quốc, cũng có lẽ, hắn biết hắn đi được không về được nên mới làm liều.
"Bẩm hoàng thượng, có tin cấp từ biên cương" Một thị vệ đứng ra bẩm báo.
"Truyền!"
A Cát Tà cười kha khả như biết chắc tin Hí quốc thắng trận.
" Bẩm hoàng thượng, bọn phản loạn ở biên cương đã mắc bẫy, bị diệt gọn".
Thế nào là chấn động, thì ra việc Hi tộc tạo phản đã được Phượng Tường đoán ra từ trước, đó cũng là lí do khiến Ân quốc không tham gia thi đấu lần này.
Mọi người nghe vậy, có người cười rộ lên, cũng có kẻ nghiến răng nghiến lợi.
A Cát Tà sững sờ, rồi la hét không ngừng, Phượng Tường thấy hắn phiền phức nên cho người giải hắn xuống chờ ngày hành quyết.
" Chư vị, thật lấy làm xấu hổ, đại hội xin dời lại ngày mai, các vị yên tâm, ngày mai, Ân quốc sẽ thực hiện lời chúng ta đã hứa" Phượng Tường cùng Hi Khanh tạ lỗi với các vị xứ thần, đại hội được dời sang ngay mai, còn ngày hôm nay, chắc hẳn có thể gọi là ngày cuối cũng của Hí tộc. Cũng qua việc này, mọi người lại một lần nữa nhìn nhận lại thế lực cường đại của Ân quốc.
Phượng Doanh cũng theo đó mà lui xuống, nhưng chính là có quá nhiều ánh mắt đánh giá nàng, có lẽ hôm nay nàng quá mức chói lọi, nghĩ mà xem, đứa trẻ 6 tuổi nào lại có thể hành xử cay độc đến như thế, cũng từ nay, cái tên "Phượng Doanh" lại tiếp tục càng quấy châu lục, không còn là hữu danh vô thực trong lời đồn. Ba ánh mắt kia cũng thay phiên nhìn chằm chằm nàng, chỉ là nàng chọn phớt lờ tất cả, có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, nàng thực mệt mỏi.
Tiệc tàn, có kẻ nhà tang...
Phượng Doanh ngồi bên bàn học Phượng Tường đánh cờ.
" Doanh nhi, con thấy nước cờ này phụ hoàng đi có đúng không?" Hỏi cờ nhưng không phải cờ.
" Phụ hoàng, như con đã nói ở đại điện, ân tình của Hí tộc, chúng ta từ lâu đã trả hết, vả lại, bọn chúng gây hấn chúng ta đã nhiều lần cảnh cáo chứ không giết, đây đã là sự nhân nhượng cuối cùng..bây giờ quả thật nên giết". Phượng Doanh đặt một quân cờ đen lên trên bàn.
Phượng Tường thở dài
" Nếu tiên đế có quở trách, khi ta xuống hoàng tuyền sẽ bồi tội với người"
" Không, việc này do con khởi động, con sẽ đích thân bồi tội với tiên hoàng, nhưng phụ hoàng, Doanh nhi chính là không cảm thấy hối hận!" Phải! Lần nuốt trọn Hí tộc lần này chính là do Phượng Doanh tự mình bày bố, tất tần tật đều do nàng chuẩn bị, đây là điều mà Hí tộc nằm mơ cũng không ngờ tới..
" Doanh nhi, là chúng ta có lỗi với con" Một đứa trẻ còn nhỏ đã phải nhuốm máu đầy tay, bậc làm phụ mẫu cảm thấy mình thật thất bại.
" Phụ hoàng chớ nói như vậy, đây là bổn phận của hài nhi, sinh ra trong nhà đế vương thù phải làm việc cho vương, hài nhi không cảm thấy có gì không thoả đáng cả" .
Haiz...
" Lần này tiêu diệt xong Hí tộc, phụ hoàng định triệu Hứa Nhậm hồi kinh".
" Hứa Nhậm? Vậy cũng tốt". Nói về Hứa Nhậm, chính là đứa trẻ mà năm xưa Phượng Doanh "cứu" được. Nói tới cũng lạ, năm đó nàng 3 tuổi, được Phượng Tường dẫn xuất cung chơi, lúc vi hành ngang qua một con hẻm, Phượng Doanh đột nhiên một múc đòi Phượng Tường dẫn vào phía trong, chính là tìm thấy một nam nhi 10 tuổi đang bị trọng thương, nửa sống nửa chết, Phượng Tường đem hắn về hoàng cung chửa trị, khi tỉnh lại lại phát hiện hắn bị mất trí nhớ, nhưng tiểu nhi này lại tài hoa hơn người, còn nhỏ nhưng võ công lại thần tốc công phá, Phượng Tường quyết định để hắn đi theo bên cạnh làm hộ vệ cho Phượng Doanh, năm nàng 5 tuổi, trong một buổi tối lại ra lệnh cho hắn đi đầu quân ở biên cương, tên này cũng cứng lắm, một năm ngắn ngủi đã lên tới chức đội trưởng.
Phượng Doanh ngay sau đó liền quay về Cư điện của mình, tóc ngắn đen bóng bị gió thổi phiêu dạt trong gió, nàng cứ như vậy quay về, không một ngọn đèn, không một thái giám, nhìn sao cũng thấy thật cô đơn, chỉ là.
" Khách không mời cứ thế mà tới, có cần bổn điện hạ pha trà tiếp đón"
Từ trên không trung, một bóng đen thon dài cứ thế đáp hạ.
" Nhị điện hạ thật quá khách khí rồi, tại hạ chỉ là tò mò muốn dòm ngó một chút thôi" Giọng nam vui vẻ có chút bỡn cợt, tuy vậy vẫn thầm giật mình không thôi, nàng phát hiện ra hắn, vậy.. có phải võ công đã tới cấp 10?.
Đánh giá người trước mắt, khoảng chừng 12 13 tuổi, võ công cấp 9, dáng người thon dài, nhanh nhẹn tuyệt đối, phong thái đùa nghịch, có vẻ không phải là người Ân quốc, đem khuya lẽn vào cung cấm, tuy không có địch ý nhưng lại phiền đến đại ma đầu của hoàng cung - Phượng Doanh.
Lúc nàng đánh giá hắn, hắn cũng âm thầm đánh giá nàng, dung mạo sáng lạng, mắt to linh động nhưng lại có khoảng không không đáy, chiếc mũi thanh tú, đôi môi hồng hào, chiếc cằm nhỏ nhắn, tóm lại, dung nhan tuy còn non nót nhân nhất định tương lai sẽ là đại mỹ nhân châu lục, áo bào đen tuyền thêu rồng ba ngón, trên đầu đội mão dành cho công chúa chính dòng, cử chỉ đúng mực, lời lẽ sắc bén, hàn khí bức người. Quả là người được Long châu chọn!
Tuy có thể nhìn ra được cấp bậc của hắn, nhưng Phượng Doanh biết với thực lực hiện tại nàng dù giết được hắn nhưng cũng sẽ bị thương, đối với đại hội ngày mai, hoàn toàn không có lợi.
" Đêm khuya lẽn vào cung cấm, không biết các hạ có gì chỉ giáo?" Phượng Doanh ngẩng đầu nhìn kẻ cao hơn mình mấy cái đầu.
" Không dám không dám, chỉ là tối trời ngẫu hứng muốn dạo một vòng, quanh qua quẩn lại lại lạc vào hoàng cung làm phiền nhã hứng của điện hạ" Hắn cười khẩy khẩy trả lời. Như thế nào lời lẽ của hắn thật khiến người ta chán ghét.