Chương 22: Ban tội cho Tạ gia

Tô Ngạo bỗng chốc phờ phạt, có cảm giác tâm mắt đã không còn chuẩn xác. Người hắn xụi lơ như con tôm cho vào nồi.

Lại nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo của Phượng Doanh truyền xuống đỉnh đầu.

" Tô Ngọc là con của Hà Bình sao?"

Lúc này hắn chợt ngốc đầu dậy, tâm mắt đã quay trở lại, mặt hắn sáng phắt nhìn nàng.

Phượng Doanh giễu cợt.

"Phải thì sao, không phải thì sao?".

Tô Ngạo không cho là đúng, hắn căm giận phản bác vào trong khoảng không, nhưng chưa kịp quát đã bị Phượng Doanh làm cho cứng họng.

" Nếu nàng không phải con ngươi thì chính là cháu ngươi, mặc dù ngươi căm hận Hà Bình nhưng ngươi đừng quên vì ngươi mà nàng phải chịu những oan ức gì, càng vì ngươi mà nàng phải mất mạng. Nếu như nàng là con gái ngươi thì ngươi lại làm thế nào, mặc cho di nương chèn ép, thứ xuất hãm hại đích nữ, thuê mướn sát thủ năm lần bảy lượt giết chết nàng, đây là đạo làm cha?... Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một đứa bé đầu thai trúng nhà của ngươi, ngươi làm khó nàng làm gì!?" Phượng Doanh nhíu mi, thật muốn giết chết hắn.

Tô Ngạo nghe lời này xong thì ngớ ra , "Là một đứa bé đầu thai trúng nhà ngươi", nếu quả thật Tô Ngọc là con của hắn thì sao! Tô Ngạo ứ nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không thoát ra được.

Gió nhẹ thổi những cánh hoa đào đương rụng bay lên không trung.

Ngọc bội Lanh Ẩn ở trong tay Tô Ngọc nhiều năm như vậy chắc hẳn Tô Ngạo cũng biết nhưng hắn không lấy, chứng tỏ hắn còn để lời nói của Hà Hoa năm đó trong bụng.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu Tô Ngạo không chắc chắn Tô Ngọc là con của Hà Hoa thì sao hắn lại nhẫn tâm cho người giết nàng.

Chắc hẳn, điều này vẫn phải là nên hỏi Liễu Hà.

Ngày hôm sau đó, người dân khắp Lãng Yên bàng hoàng khi nghe tin Tô phủ trong một đêm sụp đổ, Tô gia gia chủ bị điên nên cầm dao giết chết Liễu thị, đồng thời đích nữ không được sủng Tô gia Tô Ngọc bị chết cháy trong đám đổ nát. Cả Tô gia lâm vào cảnh bi đát...diệt tộc, hôn ước với Hạ gia cũng giải trừ.

...

Trong khi mọi người đang rối loạn, duy chỉ có Hạ Hành bình tĩnh mà đi đến sau núi, ở đó hắn gặp một người.

" Ngọc Nhi?" _ Hắn hơi ngờ vực hỏi cô nương trước mặt, người đó quả thật giống Tô Ngọc, nhưng lại không quá giống Tô Ngọc, bởi lẽ , hàng ngày Tô Ngọc thường xuyên y phục xanh hoặc trắng, mây bay nước tuyết, phiêu dật phất trần, còn hiện tại, nàng kia một thân áo đỏ sẫm màu như máu, làn da trẵng nõn nổi bậc tinh tế, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng lại toát ra sự xa cách vạn dặm, một sự ngạo nghễ khiến thiên hạ tự nguyên cúi đầu. Nhưng dẫu thế nào chăng nữa, hắn vẫn khẳng định đó chính là Tô Ngọc ở Tô phủ vì cảm giác rung động đối với nàng chưa từng thay đổi cũng như lầm tưởng.

Biết là hắn đến, PD vẫn không quay đầu, nàng thuỷ chung nhìn vào đáy vực sâu thẳm, ánh mắt mang theo hơi thở xa xăm.

" Hạ công tử...huynh chắc hẳn là đã tường tận?" PD như có như không hỏi một câu bâng quơ.

Chính là Hạ Hành có chút khựng lại. Hắn bước tới sóng vai bên nàng, tuy mắt không nhìn vào dung mạo PD, nhưng hỏi thở phập phồng bất ổn lại không thể dấu được nàng.

Hạ Hành trả lời một chữ khẳng định :"Phải"

Sau đó hắn nói tiếp "Từ lúc trú mưa ở ngoài phố, Hạ Hành liền biết nàng không phải Tô tiểu thư" Nàng thuỷ chung vẫn chưa từng tự nhận mình là Tô Ngọc, cũng chỉ từng nói mình sống ở Tô phủ, nàng còn từng giải thích mình chỉ là người đưa tin, là do cả thiên hạ này lầm tưởng nàng là Tô Ngọc, cũng như là do hắn tự cho rằng nàng là Tô Ngọc. Hạ Hành trả lời nàng xong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhõm vì nàng chẳng phải Tô Ngọc, chẳng phải chịu sự ghẻ lạnh của Tô phủ mà sống, càng không phải chịu nổi khỗ mất mẹ rồi còn bị huỷ dung.. cho đến hiện tại là không nhà để về. Lần đầu tiên, hắn có cảm giác vui sướng khó tả, một tảng đá nặng được đặt lên rồi cứ như vậy mà bị tháo dỡ, cả thẩy cũng chỉ vì ngừoi con gái trước mặt.

PD không mặn không nhạt nói tiếp " Sở dĩ ta vào Tô phủ là vì được Tô gia đại tiểu thư Tô Ngọc nhờ cậy, thứ nhất tìm ra nguyên nhân cái chết năm xưa của Tô gia chủ mẫu, sau đó giúp nàng trả thù, việc thứ hai là vì giúp nàng chuyển lời đến Hạ công tử : kiếp này hai người có duyên không phận, đành tạ lỗi cùng Hạ gia" .

Hạ Hành nghe xong cũng không quá bất ngờ, duy chỉ vế phía sau làm hắn rơi vào trầm mặc.

" Ta đã chuyển lời xong, xin cáo từ tại đây" Nói rồi PD đang định quay đầu đi thì bị Hạ Hành giữ lại.

Giọng nói nghe ra có chút khổ sở :"Nhưng người Hạ Hành ngưỡng mộ lại không phải Tô gia tiểu thư!"